Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 92: Dự tiệc sinh nhật (2)



Khắc Dương nắm chặt tay thành nắm đấm, bước chân người cậu lùi dần về phía sau, rồi dứt khoát quay người bỏ đi, mặc cho Vũ phu nhân có đứng ở đằng xa gọi cậu.

Bà tiến lại gần Tôn Bách Thần, chào hỏi:

“Bách Thần, lâu rồi không gặp. Vẫn khỏe chứ?”

“Tôi vẫn khỏe, chị thế nào?”1

“Rất tốt. Cậu xem có phải dạo này tôi trẻ ra hơn không?” Bà nói đùa một câu.

Vũ phu nhân vừa là đối tác quan trọng của Tôn thị, vừa là một người bạn cũ của Tôn Bách Thần. Bà vẫn luôn ngưỡng một tài năng của hắn, nên mới mượn bữa tiệc sinh nhật của con trai mình, hòng tạo cơ hội để Tôn Bách Thần gặp lại những người từng đồng hành với hắn trên thương trường, khích lệ tinh thần kinh doanh trong con người hắn. Ấy vậy mà ban nãy bà nghe mấy vị khách mời khác nói Tôn Bách Thần vẫn một mực giữ vững lập trường, không khỏi thất vọng.

Sự việc mười năm trước, vị hôn phu của Tôn Bách Thần bị bắn chết tại hôn lễ, bà cũng được tận mắt chứng kiến. Ân oán trên thương trường đã cướp đi người con gái hắn yêu thương nhất, chẳng trách Tôn Bách Thần không muốn quay về nơi đau thương đổ máu đó.

“Thằng nhóc Khắc Dương này, tôi đang muốn giới thiệu với cậu mà nó lại chạy đâu mất. À mà cô gái đi bên cạnh cậu là…” Vũ phu nhân liếc mắt sang nhìn Mạn Nghiên.

“Giới thiệu với chị, đây là Đồng Mạn Nghiên – bạn gái tôi.”

“Bạn gái?” Khuôn mặt Vũ phu nhân biến hóa bất ngờ.

“Phải, là bạn gái!”

Mạn Nghiên cúi đầu chào hỏi Vũ phu nhân, bà cũng nhiệt tình đáp lại. Bà cuối cùng cũng hiểu Tôn Bách Thần không muốn quay lại con đường cũ, chắc chắn vì muốn bảo vệ cô gái này.1

Hắn không muốn thảm kịch trong quá khứ xảy ra một lần nữa. Có lẽ vậy!

Chỉ là bà tiếc cho một tài năng tự vùi dập mình!

Trò chuyện được một lúc, Vũ phu nhân vô tình nhắc đến chuyện của Tôn Ninh Ninh. Về dự án mới của Tôn thị, đứng trên lập trường là đối tác làm ăn lâu năm của tập đoàn, bà cũng bày tỏ một chút quan ngại.

“Chị Vũ, với mấy vấn đề này tôi không quan tâm nữa. Đây là quyết định của Tôn Ninh Ninh và các vị cổ đông, thành bại do chính họ.”

“Ừ, tôi chỉ thuận miệng nhắc đến thôi. Mà hôm nay Ninh Ninh đại diện cho Tôn thị đến đây chúc mừng, cậu gặp nó chưa?”

Tôn Bách Thần cười như không. Hắn tránh mặt chị ta còn không kịp, gặp làm gì chứ? Mang tiếng là chị em, nhưng họ đối với nhau như cái gai trong mắt, nhổ mãi không ra.

“Chưa gặp, cũng không muốn gặp. Chị biết mà, mỗi lần tôi và Tôn Ninh Ninh chạm mặt, thể nào cũng cãi nhau một trận.”

Vũ phu nhân còn nhiều khách mời phải tiếp, không thể nán lại lâu. Bà chào tạm biệt hai người, nhân tiện mời Tôn Bách Thần hôm nào dẫn cô đến đây dùng bữa tối. Bà đi rồi, mục đích hôm nay của hắn đã thực hiện xong, hắn cũng không muốn ở lại bữa tiệc nữa.

Mạn Nghiên cũng vậy, cô đã mong rời khỏi đây từ lâu rồi.

Đang định âm thầm ra về thì có người chặn đường hai người họ. Không ai khác ngoài Tôn Ninh Ninh, cô ta cố tình đến kiếm chuyện với Tôn Bách Thần.

“Hơ, cậu cũng đến đây dự tiệc sao? Tôn Bách Thần lấy tư cách là giảng viên trường Bắc Thành hay cựu tổng giám đốc của Tôn thị nhỉ?”1

Chất giọng mỉa mai của Tôn Ninh Ninh không lẫn vào đâu được. Cô ta lắc nhẹ ly rượu vang trong tay, đôi môi đỏ thẫm cong vút lên, ngạo nghễ.

“Hừ, Tôn Ninh Ninh, chị không kháy tôi vài câu sẽ lăn ra chết sao? Thứ chị muốn có cũng có được rồi, cố mà giữ.”1

Hắn và cô ta là thế, hễ gặp đều nói mấy lời châm chích đối phương. Tôn Ninh Ninh đã quen với điều đó, chỉ cần cô ta có thể làm Tôn Bách Thần mất kiên nhẫn, đều không từ bất kỳ lời lẽ cay độc nào.

Ánh mắt Tôn Ninh Ninh chuyển sang Mạn Nghiên. Sự hiếu kỳ tràn ngập trên gương mặt sắc sảo kia, cô ta tiến đến gần hơn một bước, cảm thán:

“Đã công khai mối quan hệ rồi sao? Tôn Bách Thần chắc có ý định muốn rước cô về làm vợ ha? Đồng Mạn Nghiên, nó có số sát thê, Diệp Mộc Trà chính là tấm gương rõ nhất. Nếu cô không ngại, cứ thử làm cô dâu của nó!”1

Với mấy lời trù ẻo cay độc này, cả cơ thể Mạn Nghiên khẽ run lên. Hào môn tranh đấu nghĩa là gì, cô cuối cùng cũng được mở mang tầm mắt.

Vì tiền, vì quyền, đến người thân trong nhà cũng có thể trở mặt, lạnh nhạt hơn người dưng nước lã.

Bảo sao con người của Tôn Bách Thần lại trở nên bất cần như vậy!

“Tôi không quan tâm đến số sát thê gì đó. Chỉ cần Bách Thần muốn tôi gả cho anh ấy, tôi liền cam tâm tình nguyện.” Mạn Nghiên nghênh mặt, thẳng thừng đáp trả Tôn Ninh Ninh.

“Bách Thần, chúng ta mau đi thôi.”

Cô kéo tay hắn định rời đi, ngờ đâu Tôn Ninh Ninh bóp chặt bả vai Mạn Nghiên, dù cho Tôn Bách Thần có đẩy cô ta ra, Tôn Ninh Ninh vẫn kịp ghé sát lại, nói nốt câu cuối:

“Đồng Mạn Nghiên, chỉ sợ nó mãi xem cô là kẻ thay thế thôi. Có biết mùi hương lài thơm ngát trên mái tóc cô không? Trùng hợp chính là loài hoa khi còn sống Diệp Mộc Trà thích nhất!”1