Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được Cơ Chứ?

Chương 36: Vuốt lông



Thanh niên Hầu Mạch đang bị mắng mà vẫn vui tươi hớn hở, trốn ở trong chăn vội vàng đánh chữ trả lời lại.

Tiền vô như nước: Nếu như cậu không ngủ được thì lên đây, tôi chừa chỗ cho cậu rồi đó.

Bánh sữa đậu viên hung dữ: Ừ, nhưng để tôi thử xem đã.

Tiền vô như nước: Thế tôi ngủ trước đây.

Bánh sữa đậu viên hung dữ: Ừ.

Hầu Mạch gạt khóa màn hình rồi đặt sang bên cạnh. Từ khe hở giữa những thanh chắn ở giường trên nhìn xuống giường dưới phía đối diện, hắn thấy Tùy Hầu Ngọc hình như vẫn còn đang chơi điện thoại.

Hắn chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng từ điện thoại đang chiếu lên mặt Tùy Hầu Ngọc, chóp mũi và ngọn tóc của cậu phát ra ánh sáng xanh tĩnh lặng mà đẹp đẽ. Ngón tay lướt từng hồi, hẳn là đang xem cái gì đấy.

Hầu Mạch híp mắt, rất muốn xem xem Tùy Hầu Ngọc đang xem cái gì, không hiểu vì sao mình lại tò mò nhiều đến vậy.

Nhưng mà rất nhanh sau đó hắn đành bỏ cuộc, nằm ngửa lên tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm.

Tang Hiến đứng bên giường, chống nạnh nhìn lên giường trên, hơi do dự.

Đặng Diệc Hành cũng dậy rồi, sau khi nhanh chóng tắt chuông báo thức thì ngồi dậy, nhìn thấy hai người đang ngủ ở đối diện liền trở nên bối rối.

Đây còn không phải là lưỡng tình tương duyệt à?

Tại sao Tùy Hầu Ngọc lại ngủ ở đối diện mình nữa rồi?

Tang Hiến chỉ vào giường trên hỏi Đặng Diệc Hành: “Tao có nên gọi cả hai dậy một lúc không?”

Đặng Diệc Hành lấy tay vuốt mặt một cái, gật đầu hưởng ứng: “Đúng thế, Ngọc ca cũng là người một nhà cả mà, cùng nhau ra ngoài tập thể dục buổi sáng thôi.”

Tang Hiến muốn vươn tay đẩy Tùy Hầu Ngọc tỉnh dậy, vừa giơ tay lên liền do dự, lại hỏi Đặng Diệc Hành: “Tao chạm vào cậu ấy chắc là không phù hợp lắm nhờ?”

Hầu Mạch có cái nết hơi gắt gỏng sau khi ngủ dậy, dậy rồi cần phải ngồi lại một lát, bằng không nhất định sẽ chẳng vui vẻ gì.

Kết quả lại mở to mắt nhìn Tùy Hầu Ngọc đang nằm bên cạnh mình, sau khi nuốt một ngụm nước bọt liền ngửa người ra sau theo bản năng, sợ sau khi mình ngủ một đêm mồm thối hương bay ra xông người ta ngạt chết.

Lên đây ngủ lúc nào vậy trời?

Sao có thể không một tiếng động như thế? Hắn không cảm nhận được chút nào luôn.

Hầu Mạch chống người ngồi dậy, còn chưa hồi phục được tinh thần đã thấy Đặng Diệc Hành đang khoác chăn nói: “Đại sư huynh, nếu bọn mày muốn ngủ cùng nhau thì mày dọn xuống giường dưới luôn đi cho vuông, đỡ cho Ngọc ca mỗi tối phải leo lên giường trên, quá vất vả.”

Giọng điệu còn vô cùng chân thành.

Nhưng nghe cứ sai sai chỗ nào ấy nhỉ.

Tang Hiến đưa điện thoại cho Hầu Mạch xem: “Tao mua cho mày cái màn ngủ như này nhá, có thể quây giường của bọn mày lại, bọn tao sẽ không nhìn thấy được bọn mày đang làm gì bên trong, đừng để phát ra âm thanh là không sao hết…”

“Cút!” Hầu Mạch nhanh chóng ngắt lời Tang Hiến.

Tang Hiến không trả lời, bắt tay vào lục tung đồ đã lên để tìm gì đó. Chẳng bao lâu đã lôi ra một cái thước dây, bắt đầu đo chiều dài chiều rộng chiều cao của giường bọn họ.

Hầu Mạch nhìn lũ bạn tốt “ân cần” của mình, khóc không ra nước mắt.

Việc này thật sự không thể nào giải thích được.

Nhưng hắn vẫn vươn tay đẩy nhẹ Tùy Hầu Ngọc, hiển nhiên là cái nết gắt ngủ của Tùy Hầu Ngọc còn nhiều hơn hắn, lập tức lật người một cái, nhíu mày tiếp tục ngủ.

Hầu Mạch cảm thấy bản thân không thể coi là một người nhát gan được, nhưng mà cũng không dám gọi lại lần thứ hai.

Hắn ngồi nghĩ một lúc, dứt khoát đi xuống bằng cách trèo qua giường của Đặng Diệc Hành ngay bên cạnh, sợ chạm phải Tùy Hầu Ngọc lại làm cho cậu tức giận.

Sau khi xuống liền đến cạnh giường Nhiễm Thuật, đánh thức Nhiễm Thuật.

Sau khi Nhiễm Thuật mang vẻ mặt không tình nguyện rời giường, Hầu Mạch còn nói với cậu ta: “Cậu đi gọi Ngọc ca dậy đi, tôi đi rửa mặt đây.”

Nhiễm Thuật mới dậy, chưa phản ứng kịp với việc tại sao Hầu Mạch đã xuống giường rồi, Tùy Hầu Ngọc vẫn ở trên giường Hầu Mạch ngủ chưa dậy, mơ mơ màng màng đi đến gọi Tùy Hầu Ngọc: “Ngọc ca ơi, dậy thôi.”

Nhiễm Thuật vươn tay đẩy đẩy Tùy Hầu Ngọc, sau đó liền bị Tùy Hầu Ngọc đập vào tay một cái.

Cậu ngơ ngác nhìn Tùy Hầu Ngọc, thấy Tùy Hầu Ngọc ngồi dậy nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn về phía cậu.

“Mình, mình tập thể dục buổi sáng thôi.” Nhiễm Thuật giải thích.

“Ờ…” Tùy Hầu Ngọc phục hồi tinh thần lại rồi xuống giường, lại quay đầu nhìn Nhiễm Thuật: “Tớ đánh cậu à?”

“Đánh cái bộp.”

“Tớ mua skin cho cậu nhé.”

“Ừ ừ.” Nhiễm Thuật thật ra không để ý, ngáp một cái rồi ra khỏi phòng ngủ.

Đám học sinh thể dục sau khi dậy sớm cũng rất chật vật.

Có học sinh vì ngủ thêm một lát, sau khi dậy không kịp rửa mặt, ra tập thể dục luôn. Chờ thể dục buổi sáng xong mới lại về phòng ngủ rửa mặt, nếu có thời gian mới lại đi ăn cơm.

Phòng của đám Hầu Mạch đã coi như là dậy rất sớm nhưng cũng không có đủ thời gian sửa soạn kỹ lưỡng hoàn toàn.

Ít nhất là có Tùy Hầu Ngọc xuống tầng mà tóc vẫn chưa sấy khô hết.

Áo thể dục của Tùy Hầu Ngọc và Nhiễm Thuật sau khi giặt sạch thì phơi một buổi tối trên sân thượng là khô rồi.

Hai người họ vẫn là lần đầu tiên mặc bộ đồ thể dục này, thấy rất mới mẻ.

Bộ đồ thể dục màu đen này mặc lên người hai bọn cậu, thật sự được tăng thêm chút khí thế, đặc biệt là khi cùng một đám học sinh ban thể dục bước đi đồng bộ xuống cầu thang, cùng đi về một hướng, một đám đi đường lảo đảo lắc lư “không khép được chân” thì rất là khí phách.

Ai không biết còn tưởng đang kéo bè kéo lũ đi đánh nhau ấy chứ.

Trong hàng ngũ, Hầu Mạch giúp hai người bọn cậu điều chỉnh vị trí, Tùy Hầu Ngọc ở chính giữa đội hình, còn Nhiễm Thuật ở hàng cuối cùng.

Mấy người trong đội này đều chơi tennis, không giống với các đội khác lắm.

Đội điền kinh còn có nam sinh cao trên một mét bảy, nhưng mà trong đội tennis thì Nhiễm Thuật vinh dự trở thành một trong những người lùn nhất.

Điều này làm Nhiễm Thuật cảm thấy rất chi là tủi thân.

Đúng lúc Nhiễm Thuật đang rất không vui thì Hầu Mạch dặn dò cậu: “Nếu mà không theo kịp thì cũng đừng chạy nữa, cứ từ từ thôi.”

“Xem thường ai đấy? Lúc tôi tập nhảy có thể luyện cả ngày.” Nhiễm Thuật ưỡn ngực, trả lời một cách vô cùng quật cường.

Hầu Mạch lơ đãng trả lời lại: “Lợi hại đó.”

Chờ Hầu Mạch đi rồi, Nhiễm Thuật mới hỏi Đặng Diệc Hành ở hàng phía trước: “Chạy bao nhiêu mét thế?”

“Tùy tình hình, thời điểm khác nhau cường độ khác nhau. Nếu mà nói dạo gần đây thì sáng sớm chỉ cần chạy 2000 mét là được, đội điền kinh chạy 4000 mét.”

“Là, là được?” Từ này làm Nhiễm Thuật hoảng hốt.

“Đúng rồi đó, có lúc phải thực hiện leo núi 5000 mét mới chân chính là đau khổ tột cùng kìa, đôi khi là 3000 mét, đôi khi còn phải nhảy ếch.”

Nội dung thể dục buổi sáng hôm nay là chạy 2000 mét, thực hiện xong có thể đi ăn sáng.

Nhưng đối với Nhiễm Thuật lần đầu tiên tham gia thể dục buổi sáng mà nói thì cái này thật sự hơi mệt.

Tùy Hầu Ngọc chạy xong phần của mình thì đi đẩy lưng Nhiễm Thuật, cậu mới kiên trì được đến cuối cùng.

Sau khi giải tán, Nhiễm Thuật chạy đến nỗi mặt đỏ bừng, đi theo Tùy Hầu Ngọc hùng hùng hổ hổ oán hận.

Những người khác đều đang làm mấy động tác giãn cơ đơn giản, chỉ có hai người bọn họ ủ rũ đi đến nhà ăn.

Hầu Mạch đi đến, làm mẫu cho hai người: “Làm theo tôi này, như vậy cơ bắp mới không bị căng cứng, sau này trước khi tập thể dục buổi sáng cũng có thể tự mình giãn cơ một lần.”

Sau khi Tùy Hầu Ngọc làm xong mấy động tác theo Hầu Mạch, cậu liền để ý thấy Hầu Mạch cứ nhìn chằm chằm vào mình.

“Nhìn cái gì đấy?” Tùy Hầu Ngọc khó chịu hỏi.

“Tóc cậu bay hết lên kìa” Hầu Mạch nói rồi giơ tay đè lại tóc Tùy Hầu Ngọc, kết quả vẫn không ấn xuống được.

Lúc Tùy Hầu Ngọc xuống tầng lúc tóc vẫn chưa hoàn toàn khô.

Sau khi cùng chạy 2000 mét, tóc cậu trực tiếp xù lên luôn, toàn bộ tóc ở đằng trước đều dựng lên. Lượng tóc của cậu vốn dĩ đã nhiều, lúc này quả thực là xù thành một quả cầu lông, thoạt nhìn giống như một nhúm giẻ chùi nồi bằng thép không theo trật tự nào.

Hầu Mạch đưa tay kéo Tùy Hầu Ngọc đến nhà ăn, để Nhiễm Thuật giúp Tùy Hầu Ngọc lấy cơm, còn hắn đưa Tùy Hầu Ngọc đến chỗ ngồi ngồi xuống.

Hắn lấy trong túi ra một chai nước khoáng, vặn nắp, đổ một ít nước ra lòng bàn tay rồi ấn lên đỉnh đầu Tùy Hầu Ngọc, vuốt đầu tóc xù ngược xù xuôi của Tùy Hầu Ngọc xuống.

Hầu Mạch nỗ lực vuốt xuống, sau khi nhấc tay lên lại thấy ngọn tóc của Tùy Hầu Ngọc vểnh lên.

Lại tiếp tục nỗ lực vuốt xuống, nhấc tay, ngọn tóc lại một lần nữa kiên cường chổng lên trời.

“Cậu như thế này là vì quăn bẩm sinh hay là lớn lên rồi tóc mới thành đống lò xo vậy?” Hầu Mạch dứt khoát bỏ tay xuống.

Tùy Hầu Ngọc lấy điện thoại mở camera trước ra nhìn tóc mình, cũng dùng tay vuốt vuốt, trả lời: “Tôi cũng chịu rồi, như này thật sự là đã tỉa mỏng đi rồi đấy, nhưng mà chưa đến hai ngày sau lại mọc nhiều lắm cho mà xem.”

Nhiễm Thuật bê khay thức ăn đến, đặt lên bàn, nhìn thấy động tác của Hầu Mạch tự dưng lại cảm thấy chua loét: “Tôi chưa bao giờ dám đụng vào tóc của Ngọc ca như vậy luôn á…”

Hầu Mạch buông tay ra, thấy cái đầu xù của Tùy Hầu Ngọc có vẻ đã đỡ hơn nhiều, cười ha ha hỏi: “Sao thế?”

“Tôi mà chạm vào cậu ấy lâu thì dễ ăn đập lắm.” Nhiễm Thuật chia bữa sáng của cậu ta và Tùy Hầu Ngọc ra, đặt trước mặt bọn họ.

Tùy Hầu Ngọc nhận ra Nhiễm Thuật có chút triệu chứng của việc ăn giấm, lập tức giải thích: “Chỉ vuốt tóc tí thôi.”

“Ờ…” Nhiễm Thuật cúi đầu ăn cơm.

Chẳng bao lâu sau, Tang Hiến cũng bê bữa sáng của Hầu Mạch qua đây, đặt trước mặt Hầu Mạch.

Đây đúng là phân công lao động rõ ràng.

Hơn nữa không cần Hầu Mạch dặn, Tang Hiến cũng tự giúp hắn lấy cơm.

Nhiễm Thuật ăn mấy miếng rồi hỏi: “Học sinh ban thể dục các cậu ăn bao nhiêu cũng không tốn tiền à?”

Đây vẫn là lần đầu tiên cậu được trải nghiệm việc đi lấy cơm lại không cần quẹt thẻ cơm, chỉ cần mặc bộ đồ thể dục này vào, đến cửa dành riêng lấy cơm là được.

“Chuẩn luôn!” Đặng Diệc Hành trả lời cùng lúc đó ngồi xuống, nói với Nhiễm Thuật và Tùy Hầu Ngọc: “Không có bộ thể dục này thì đều là lớp 10, bọn nó sẽ không được miễn phí.”

“Bọn, bọn nó không phản đối à?” Nhiễm Thuật hỏi.

“Cái này do trường Phong Hoa chúng tôi truyền lại, bây giờ hợp nhất thành Phong Tự rồi thì cũng không còn chuyện như vậy nữa đâu, có cách nào được chứ. Hai người các cậu đều đang được ăn ké từ huấn luyện Vương đó, nếu không cũng không có đãi ngộ này đâu.”

Hầu Mạch cảm thấy cháo chưa đủ loãng, đổ thêm ít nước khoáng vào cháo, trộn đều một lúc rồi nói: “Lúc đầu Phong Hoa dùng chiêu đãi ngộ đặc biệt làm mánh lới quảng cáo, giành học sinh thể dục với trường trung học Đông Thể, trường thể thao của tỉnh, đặc biệt là với môn tennis. Miễn giảm học phí, chỗ ở, đồng phục, một ngày ba bữa cơm đều miễn phí hết, chỉ vì chiêu mộ bọn tôi đến.”

Tùy Hầu Ngọc vươn tay định lấy trứng gà trong khay, kết quả Hầu Mạch đã lấy trước, giúp cậu bóc vỏ trứng.

Tùy Hầu Ngọc cũng không từ chối, hỏi: “Vì sao phải cấp thiết đến thế?”

“Trọng tâm của trường bọn tôi là lớp quốc tế, đi du học thì tennis nhiều cơ hội hơn, vậy nên trường bọn tôi rất chú trọng đến môn tennis. Trường còn muốn chiêu mộ một số tuyển thủ có thực lực, đấu ra thành tích, như thế cũng dễ dàng cho việc tuyển sinh sau này. Huấn luyện viên Vương cũng là huấn luyện viên được đặc biệt mời đến, được nhà trường quan tâm chăm sóc đặc biệt. Năm ngoái thành tích của đội tennis bọn tôi vô cùng xuất sắc nên cũng không cần phải mời chào học sinh kiểu vậy nữa, thừa dịp sáp nhập trường liền hủy bỏ cái đãi ngộ đặc biệt này luôn.”

Hầu Mạch đặt trứng đã bóc vỏ vào khay thức ăn của Tùy Hầu Ngọc, sau đó tự bóc cho mình.

Tùy Hầu Ngọc nhìn xung quanh, cầm trứng gà lên ăn một miếng.

Khu vực trường Phong Hoa của trường bọn họ chỉ có học sinh lớp mười và lớp mười một, bộ đồ thể dục này còn dành riêng cho học sinh ban thể dục lớp mười một, thật sự trông bọn họ đặc biệt nhất luôn.

Học sinh ban thể dục cũng có một khái niệm rất đơn giản, đã mặc bộ đồ thể dục này thì chính là người một nhà.

Sau khi Tùy Hầu Ngọc ăn xong trứng gà, vừa bưng bát lên định húp miếng cháo thì nghe thấy Nhiễm Thuật u oán hỏi: “Trứng gà người ta bóc cho ăn có ngon không?”

Tùy Hầu Ngọc suýt nghẹn khi nghe cái giọng oán phụ này.

Nhiễm Thuật nhanh nhẹn bóc vỏ trứng của mình, đặt trước mặt Tùy Hầu Ngọc: “Ăn!”

Tùy Hầu Ngọc húp được miếng cháo xong thì lặng lẽ ăn.

Cả hai đều là bạn từ nhỏ, không thể tiêu chuẩn kép được.

Tùy Hầu Ngọc hiếm khi kinh sợ như vậy.