Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được Cơ Chứ?

Chương 37: Tắm chung



Tùy Hầu Ngọc chỉ thay một bồ đồ thể dục mà thôi mà đã gây ra một cơn chấn động nhỏ trong trường học. Trên đường đi vào tòa nhà giảng dạy còn thu hút sự chú ý của biết bao nhiêu người, tỉ lệ ngoái đầu lại nhìn cực kỳ cao.

Đến giờ ra chơi, có một cô gái đến cửa lớp mười bảy, vẫy tay vào trong lớp gọi: “Nhiễm Thuật! Nhiễm Thuật!”

Nhiễm Thuật đỡ vai lắc cổ đi ra ngoài, vẻ mặt không kiên nhẫn hỏi: “Chuyện gì thế?”

“Tại sao cậu với Ngọc ca lại mặc bộ đồ này?” Nhóm nữ sinh vây quanh Nhiễm Thuật hỏi chuyện.

Thật ra thì các cô quan tâm Tùy Hầu Ngọc hơn, nhưng thật sự không có cách nào trò chuyện với Tùy Hầu Ngọc được. Tính cách của Tùy Hầu Ngọc quá khó đoán, cũng chỉ có thể dò hỏi Nhiễm Thuật thôi.

Nhiễm Thuật – một nam sinh mà khuê mật còn nhiều hơn nữ sinh.

Ở trường trung học Thanh Tự cũ, rất nhiều nữ sinh là “khuê mật” tốt của Nhiễm Thuật, cũng chính vì thế mà cậu ta không tìm được bạn gái, còn mang tiếng là Hải Vương*.

(*): chỉ người con trai dịu dàng, quan tâm đến người khác, đối xử vô cùng tốt với các cô gái, nhưng không phải thật sự thích, đối với bạn gái nào cũng vậy. Mẫu người này hội tụ tất cả các đặc điểm tốt nhất của một người bạn trai, chỉ là sẽ không bao giờ thích bạn.

Từ này còn có một nghĩa chỉ loại đàn ông xấu xa cặn bã, đùa giỡn tình cảm của nhiều cô gái, bắt cá nghìn tay, nhưng chắc chắn gọi Nhiễm Thuật là dùng với ý đầu rồi:> 

“Ngọc ca gia nhập đội tennis, tớ vào theo.” Nhiễm Thuật hữu khí vô lực trả lời.

Bạn nữ vội vàng truy hỏi: “Tại sao tự dưng lại đi đánh tennis?”

“Chả biết, các cậu đi mà hỏi cậu ấy.”

Bạn nữ không dám, chỉ nhỏ giọng hỏi: “Không phải vì cô nào đấy chứ?”

“Không phải, cả đội đều là nam, đội nữ không ở chung.”

Các cô gái cùng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phải vì lý do này là được.

Các cô không có được Tùy Hầu Ngọc thì đừng hòng ai khác có, đặc biệt là trường Phong Hoa.

Bảo vật trấn trường của Thanh Tự không thể bị Phong Hoa cướp mất, đây là chấp niệm của các cô.

Tuy nhiên các cô vẫn rất muốn có được Hầu Mạch và Tang Hiến của Phong Hoa.

Một bạn nữ khác hỏi: “Thế cái cậu Tang Hiến kia có bạn gái chưa? Add WeChat cũng chẳng thèm để ý luôn.”

Sau khi Hầu Mạch cho số WeChat của Tang Hiến, số WeChat của Tang Hiến ngay lập tức được lưu truyền rộng rãi trong đám học sinh nữ, tiếc là chẳng chấp nhận kết bạn của ai cả.

“Cậu ta…” Nhiễm Thuật lại bị hỏi khó lần nữa, lui về sau hai bước kêu vào trong lớp: “Tang Hiến, cậu có bạn gái chưa?”

Tang Hiến bỏ sách trong tay xuống, hết sức bực mình ngẩng đầu nhìn lên, thấp giọng trả lời: “Chưa có.”

Nhiễm Thuật lập tức quay trở lại nói: “Cậu, cậu ấy nói chưa có. Muốn tôi giúp các cậu add WeChat của cậu ta à? Nhưng mà chưa chắc cậu ấy sẽ nghe tôi đâu.”

Đám con gái nhao nhao lắc đầu, xúc động đến giậm chân rồi chạy tán loạn như ong vỡ tổ.

Nhiễm Thuật đi về lớp, sau khi yên vị thì quay đầu lại giải thích với Tùy Hầu Ngọc: “Hội A Dao, bọn nó lo cậu bị cô gái nào Phong Hoa nào lừa đi mất, đến hỏi tôi đó.”

Tùy Hầu Ngọc thuận miệng trả lời một câu: “Ờ.”

Đặng Diệc Hành ngồi cạnh ghen ghét đến mức đỏ cả mắt hết lên, vừa đục mặt bàn vừa chua loét nói: “Sao cậu quen được nhiều bạn nữ thế? Số nữ sinh đến gọi cậu ra ngoài mỗi ngày đều không trùng nhau lần nào!”

“Cậu là, cậu là vì quen quá ít mà không có bạn gái, tôi là vì quen quá nhiều mà không có bạn gái, cùng là một bệnh cả thôi.”

Đặng Diệc Hành đột nhiên đứng dậy, không bận tâm đến Hầu Mạch bên cạnh, cúi người vươn qua nói với Nhiễm Thuật: “Đập tay nào người anh em.”

Nhiễm Thuật rất phối hợp mà đập tay với hắn.

Hầu Mạch đang ngủ ngon lành bị đẩy cho vẹo người, suýt rơi xuống lối đi nhỏ giữa lớp.

Tùy Hầu Ngọc nhìn thấy, vươn tay đẩy vai Hầu Mạch lại giúp hắn không đến nỗi bị ngã xuống.

Hầu Mạch ngu người nhìn xung quanh, cuối cùng đối diện với Tùy Hầu Ngọc.

Khoảnh khắc khi bốn mắt kia chạm nhau, Tùy Hầu Ngọc cứ như bị bỏng, vội vàng rụt tay lại, cúi đầu tiếp tục đọc sách.

Nhiễm Thuật tiếp tục nói: “Lý do độc thân của Ngọc ca bọn tôi lợi hại cực kỳ. Chính vì là bảo vật trấn trường nên không một ai được phép chạm vào cậu ấy, nếu không sẽ chìm nghỉm trong sự phỉ nhổ của mấy bạn nữ.”

Hầu Mạch dọn dẹp trên bàn một chút, thuận miệng hỏi: “Một ngày nào đó Ngọc ca yêu đương thì mấy nhỏ ấy còn có thể làm gì? Đánh hội đồng?”

“Nói chung là mỗi lần nhìn thấy đối tượng của Ngọc ca sẽ nhổ một bãi nước bọt vào người đó.”

“Chém gió.” Hầu Mạch lẩm bẩm một câu rồi ngủ tiếp.

Buổi chiều, Tùy Hầu Ngọc và Nhiễm Thuật đi theo các đội viên khác trong đội tennis cùng tập luyện.

Đây là ngày đầu tiên chính thức nhập đội nên huấn luyện viên Vương cần hướng dẫn riêng cho Tùy Hầu Ngọc và Nhiễm Thuật.

Phong cách của huấn luyện viên Vương cũng rất độc đáo, không giống các huấn luyện viên bình thường khác chút nào. Phương pháp được cá nhân hóa, yêu cầu phải được chỉ bảo nhiều hơn một chút. Chung quy thì các đội viên mới đến đều không biết được phương pháp sắp được giảng dạy này, muốn quen được cũng phải cần một khoảng thời gian.

Trước kia Tùy Hầu Ngọc cũng có theo tập một thời gian rồi, nhưng mà lúc đó đang trong mùa giải, nội dung huấn luyện không quá khắc nghiệt cho nên cũng chưa thấy có gì khó.

Nhưng mà nghe nói khi mùa giải qua rồi thì cũng không còn như vậy nữa.

Huấn luyện viên Vương cầm một cái bảng trên tay, nói với Tùy Hầu Ngọc và Nhiễm Thuật: “Sắp tới có trận thi đấu cấp tỉnh, sau khi đấu xong sẽ được thảnh thơi một thời gian. Các em gia nhập cũng đúng thời điểm phết, bây giờ vẫn chưa phải là mệt nhất đâu, thời gian thu đông mới tăng cường huấn luyện kìa, nhất là vào mùa đông. Thời gian chuyển giao của các em rất dài, coi như là hạnh phúc đấy.”

Nhiễm Thuật âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Huấn luyện viên Vương liếc Nhiễm Thuật một cái, cười ha ha, hình như còn rất thích Nhiễm Thuật. Ông cảm thấy mắt Nhiễm Thuật rất to, nhìn thông minh lanh lợi, có vẻ tiếp thu nhanh.

Ông nói tiếp: “Cách đánh của Tùy Hầu Ngọc rất đặc biệt, giai đoạn đầu sẽ để em làm quen với đánh đơn một chút đã, lúc sau thành thạo rồi có thể thử đánh đôi…”

Tùy Hầu Ngọc đột ngột ngắt lời huấn luyện viên Vương: “Em không có hứng thú với đánh đơn. Em luyện đánh đôi, đánh cùng Hầu Mạch.”

Cậu gia nhập đội tennis một là vì tự dưng gần đây có hứng thú với tennis, hai là thấy huấn luyện viên Vương khá tốt, muốn thử đánh đôi một chút xem sao. Cậu muốn thử xem có thể giúp huấn luyện viên Vương hoàn thành ước mơ hay không, nhân tiện dạy dỗ lại cái tên nhân cách bốc mùi, tự cao tự đại gặp phải lần trước, cũng có thể giúp Đặng Diệc Hành, Thẩm Quân Cảnh lấy lại được chỗ đứng.

Huấn luyện viên Vương ngẩn ra, sau đó cười nói: “Thằng nhóc Hầu Mạch ấy hơi ghét đánh đôi.”

Tùy Hầu Ngọc trả lời vô cùng tự tin: “Không sao ạ, nếu cậu ấy không đồng ý em sẽ đánh cậu ta, đánh đến khi cậu ta đồng ý thì thôi.”

Đám Hầu Mạch vốn đang nghe lén, lúc làm nóng người cũng phải thừa nước đục thả câu.

Hầu Mạch nghe được câu của Tùy Hầu Ngọc suýt thì ngã sấp mặt, phải chống lên đất mới có thể gắng gượng giữ vững được thân người.

Hắn quay đầu lại nhìn nhưng chỉ thấy sườn mặt của Tùy Hầu Ngọc, cuối cùng thở dài, không phản bác.

Những người khác cũng đang nhìn Hầu Mạch, suy đoán liệu có phải người có thể đánh bại Hầu Mạch đã xuất hiện rồi chăng.

Liệu có phải người đánh bại được Đại Thánh, khiến cho Đại Thánh phải ngoan ngoãn phục tùng đều là nam sinh nữ tướng chăng?

Huấn luyện viên Vương nhìn Nhiễm Thuật: “Em thì sao?”

“Em muốn, em muốn không phải làm gì nhiều, vẫn có thể tỏa sáng vô cùng trên sân đấu.”

Huấn luyện viên Vương nghe xong thì cười: “Vậy em là một hạt giống trọng tài tốt đấy!”

Vừa dứt lời đã mang đến một tràng cười không ngớt.

Nhiễm Thuật nghĩ một lát rồi trả lời: “Em, em cũng đánh đôi. Sắp xếp cho em một cộng sự mà em không cần đánh cũng thắng là được á thầy.”

Huấn luyện viên Vương nhìn lướt một vòng trong đội ngũ, giống như đang xem xem thằng nhóc xui xẻo nào có thể bị ông nhìn trúng.

Cuối cùng huấn luyện viên Vương nói: “Vậy em thử cùng Tang Hiến xem.”

“Được ạ.” Nhiễm Thuật cũng không kén chọn, vốn dĩ cậu ta cũng chỉ đi theo Tùy Hầu Ngọc, ở đây đục nước béo cò là được rồi.

Chỉ cần có thể trụ lại, cậu sẵn sàng tự trả chi phí, không những thế cậu còn sẵn sàng đóng thêm tiền, đối với mấy cái phúc lợi đó cậu cũng chả có hứng thú gì.

Dù sao thì cậu cũng có tiền.

Sau khi làm nóng người xong, huấn luyện viên Vương gọi Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc đến, dẫn bọn họ qua một bên, đích thân dạy hai đứa: “Đội hình đánh đôi chủ yếu có bốn cái, đội hình chim nhạn, đội hình 2 phông, đội hình kiểu Úc, đội hình chữ I. Mấy cái này các em đều phải làm quen một chút, giao đấu với những đội hình khác nhau cũng rút ra được đội hình cho đội mình. Trước hết các em bắt đầu tập từ đội hình chim nhạn đơn giản nhất. Hầu Mạch, em lên lưới trước đi.”

Sau khi huấn luyện viên Vương thấy Hầu Mạch đứng đúng rồi, tự mình đi đến ấn vai Hầu Mạch: “Ngồi xổm xuống.”

Hầu Mạch giang hai chân ra rộng bằng vai, cố gắng hạ người xuống: “Ngồi rồi ngồi rồi.”

“Thấp hơn tí nữa, như này vẫn chưa được, giang rộng chân ra tí nữa.”

Hầu Mạch cảm thấy tay của huấn luyện viên Vương cứ như một chiếc mỏ neo vậy, nặng vô cùng, hắn không thể không ngồi thấp xuống lần nữa.

Lúc phải nửa ngồi xổm để chuẩn bị như vậy không thoải mái chút nào, Hầu Mạch không nhịn nổi than phiền: “Ngọc ca thấp hơn, hơn nữa cơ thể còn mềm dẻo, luyện lên lưới cho cậu ấy trước không được ạ?”

Phát bóng có thể luân phiên, cả hai người cộng sự đều có thể lên.

Nhưng lúc ban đầu luyện tập đội hình luôn tạo cho người ta một loại cảm giác “cái đầu tiên luôn là tốt nhất”, hơn nữa khoảng cách thời gian đến trận đấu tiếp theo tương đối ngắn, e rằng bọn họ chỉ kịp luyện tập một kiểu này thôi.

Huấn luyện viên Vương không đồng ý: “Em nhiều kinh nghiệm hơn, hơn nữa năng lực tính toán rất mạnh, có thể đứng trước dùng tay ra hiệu chỉ dẫn cho Tùy Hầu Ngọc, ngầm nói cho nó chiến thuật. Năng lực phản ứng của nó rất mạnh, cho dù em dự đoán sai đi chăng nữa, đôi lúc nó còn có thể xoay chuyển tình hình nhờ vào năng lực phản ứng của cơ thể, đây chính là đặc điểm trong cách đánh của hai đứa. Hơn nữa em thực hiện cú volley tốt hơn, nó kém hơn một chút với lại đã quen với cách đánh từ đường biên rồi.”

“Em phát bóng cũng khá lắm mà.” Hầu Mạch phản bác.

“Em phát bóng rất tốt, thế nên không cần luyện nữa, bởi vì em phát bóng rồi thì nó cũng không cần phải trả bóng nữa.”

“Vậy được rồi ạ.”

Về phương diện chiếm vị trí trước lưới này, Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc là hai kiểu khác nhau.

Tùy Hầu Ngọc là kiểu chiếm vị trí theo phản ứng, tất cả đều dựa vào bản năng, năng lực phản ứng làm người ta phải kinh ngạc.

Mà Hầu Mạch là kiểu chiếm vị trí theo phán đoán, cách chiếm vị trí giống như Hầu Mạch cần phải có năng lực chuyên môn, về khía cạnh này Hầu Mạch là vua rồi.

Sau khi Tùy Hầu Ngọc vào đội không luyện đánh đơn, những kiến thức cơ bản ấy Tùy Hầu Ngọc đã biết hết rồi.

Hôm nay là ngày đầu tiên đến, nội dung luyện tập chủ yếu là phát bóng lên lướt và di chuyển đỡ bóng, còn có phối hợp khi di chuyển.

Trước kia Hầu Mạch cũng đã đánh đôi rồi nhưng mà thật sự là quá gà, cũng chưa từng nghiêm túc học chiến thuật đánh đôi, hôm nay vẫn là lần đầu tiên học tập nghiêm túc, năng lực học tập cũng chỉ tốt hơn Tùy Hầu Ngọc một chút mà thôi.

Lúc hai người họ luyện tập, các đồng đội khác đang nghỉ giữa buổi ngoảnh đầu lại nhìn, sau đó hỏi: “Đại sư huynh chịu đánh đôi? Không phải nó ấy rất ghét cái này hả?”

Đặng Diệc Hành nghe xong, bày ra vẻ mặt bí hiểm, thở ra một hơi rất dài rồi nói: “Với Ngọc ca thì không giống…”

Chữ “giống” cuối cùng còn kéo dài giọng ra, âm cuối rất lâu vẫn chưa kết thúc, chấn động đến tận tâm can.

“Không giống chỗ nào?” Những đồng đội khác không ở chung phòng ngủ với bọn họ, thật sự không biết tình hình phát triển của mối quan hệ giữa hai người.

Đặng Diệc Hành nghĩ một lát, cảm thấy không thể công khai bí mật của Hầu Mạch, thế nên trả lời: “Có thể là đại sư huynh sợ bị đánh đó.”

“Vì lí do này á?” Hầu Mạch là ai chứ! Thử hỏi ở trung học Phong Hoa trước kia có mấy ai dám chọc vào hắn? Bây giờ lại sợ bị đánh! Cái này cứ như đang kể truyện cười luôn đó.

“Ừ.”

Có nghĩ nát óc cũng không hiểu được nên những người khác cũng chẳng nghĩ nữa, quay lại với vệc luyện tập của mình.

Tùy Hầu Ngọc với Hầu Mạch đã quen đánh đơn rồi, vấn đề lớn nhất là chưa quen trong sân có thêm một người.

Đôi lúc không biết pha bóng này ai nên đánh, Hầu Mạch nhường cho Tùy Hầu Ngọc, kết quả Tùy Hầu Ngọc lại cho rằng Hầu Mạch sẽ lên đỡ bóng. Cuối cùng trái bóng khô khốc rơi trên mặt đất, lẻ loi lăn vài vòng, trông vô cùng cô đơn lạnh lẽo.

Đôi lúc hai người lại cùng nhau chạy đi đỡ bóng, kết quả là đội hình rối loạn, hai người không đâm sầm vào nhau là tốt lắm rồi.

Mấy cái này đều yêu cầu sự phối hợp ăn ý mà phải trải qua cả một quá trình dài tập luyện.

Mà ngay lúc này bọn họ không hề ăn ý chút nào.

Sau khi tập cả một buổi chiều, Hầu Mạch có thể rút ra vấn đề giữa hai người bọn họ. Hắn đưa cho Tùy Hầu Ngọc một chiếc khăn lông để lau mồ hôi, sau đó nói: “Sau cú volley đầu tiên của cậu, chúng ta phải phân chia nhiệm vụ ngay. Cậu di chuyển về phía đường trung tâm gần trước lưới, như thế thì chúng ta có thể kiểm soát được khu vực trước lưới rồi. Nếu như đối thủ của chúng ta phát bóng từ đường dưới hoặc treo bóng lên cao các kiểu thì chúng ta cũng có thể ứng đối được.”

Tùy Hầu Ngọc lau mồ hôi rồi gật đầu: “Được.”

Hai người lại ra sân lần nữa, Tùy Hầu Ngọc nhớ đến lời của Hầu Mạch, ánh mắt quét qua các vị trí trên sân, lúc phát bóng thì hơi bí mật di chuyển.

Một lần phát bóng đi, lại không thấy bóng bay trở lại mà nghe thấy một tiếng kêu của Hầu Mạch. Hắn che tay sau gáy, đau đến mức ngồi xổm xuống sân.

Tùy Hầu Ngọc dứt khoát phát bóng nện lên gáy của Hầu Mạch.

Tùy Hầu Ngọc hoảng quá, vội vàng chạy đến hỏi: “Cậu có sao không?”

Hầu Mạch không trả lời lại.

Hắn đau đến mức nước mắt chảy ròng ròng, trán đầy mồ hôi, mồ hôi cũng chảy cả vào mắt.

Lúc hắn ngẩng đầu nhìn Tùy Hầu Ngọc thì cũng đúng lúc bị mồ hôi chảy vào mắt, theo bản năng nhắm chặt mắt lại, biểu cảm trông thật sự hơi khó chịu.

Hầu Mạch bị như vậy làm cho mấy người ở gần đều chạy lại đây, huấn luyện viên Vương cũng đi đến, cẩn thận kiểm tra tình hình của Hầu Mạch.

Sau một lúc lâu, Hầu Mạch mới che gáy hỏi Tùy Hầu Ngọc: “Cậu có biết vận tốc 170 km/h là gì không vậy?”

Tùy Hầu Ngọc chột dạ hỏi: “Đau lắm phải không?”

Hầu Mạch che gáy đáp: “Nếu một ngày nào đó chuyển nghề, tôi sẽ đi làm cho “Xác định điểm nổ.”

(Xác định điểm nổ: Là một chương trình tin tức cập nhật các tin mới nhất trong lĩnh vực IT)

Hầu Mạch thật sự tuyệt vọng lắm rồi, hắn còn giảng giải tận tình cho người ta đó, kết quả người ta lấy gáy của hắn ra luyện “xác định điểm nổ”.

Thẩm Quân Cảnh ngồi xổm xuống trước mặt Hầu Mạch an ủi: “Đây là chuyện thường xảy ra thôi mà, bị vài lần là quen thôi.”

Đặng Diệc Hành cũng nói theo: “Đúng rồi đấy, lần đầu tiên thì hơi đau tí, về sau từ từ rồi sẽ quen thôi.”

Hầu Mạch thật sự đau đến mức không thể tốt tính được, ngước mắt lên trừng Đặng Diệc Hành một cái, nói năng cái kiểu quái gì đây?!

Huấn luyện viên Vương gỡ tay Hầu Mạch ra xem, lại dùng tay ấn nhẹ, nói: “Không có gì nghiêm trọng đâu, chườm đá một lát rồi thầy giúp em mát xa là được.”

Khi biết Hầu Mạch không sao, những người khác cũng tản đi.

Hầu Mạch tủi thân ngồi che gáy ngồi xổm một lúc lâu, trông cứ như một cây nấm buồn rầu vậy.

Tùy Hầu Ngọc vẫn hơi hoảng sợ, dù sao thì cũng là cậu đập trúng Hầu Mạch. Cậu nhìn Hầu Mạch với ánh mắt trông mong, muốn xin lỗi lắm mà không biết phải nói thế nào, muốn quan tâm một chút mà lại sợ chạm vào Hầu Mạch lại đau.

Huấn luyện viên Vương nhìn ra được, nói với Tùy Hầu Ngọc: “Lại đây, lấy mấy cái túi chườm đá này.”

Bọn họ đánh tennis, va đập là chuyện bình thường, túi chườm đá cũng được chuẩn bị quanh năm.

“Vâng, được ạ.” Tùy Hầu Ngọc đứng dậy đi theo huấn luyện viên Vương đi lấy túi chườm đá.

Hầu Mạch thấy mọi người đã đi hết rồi, một mình che gáy đi sang một bên, ngồi xuống băng ghế dài. Hắn thấy Tùy Hầu Ngọc ôm một đống túi chườm đá dùng một lần đi ra, bóc ra một cái mới cho hắn rồi nói: “Tôi đến phòng y tế lấy thuốc bôi tan máu bầm đây.”

Nói rồi chạy về phía phòng y tế, còn chạy rất nhanh nữa.

Lúc vừa mới bị đập vào đầu, Hầu Mạch cảm thấy trước mắt tối sầm, đau đến không nói nên lời.

Bây giờ sự tê liệt ấy cũng qua rồi, chỉ cảm thấy gáy rất đau, đắp túi chườm đá lên thấy đỡ hơn rất nhiều.

Một mình đỡ túi chườm đá ngồi một lúc, nhớ đến dáng vẻ hoảng loạn của Tùy Hầu Ngọc lại bật cười, cũng chẳng thể hiểu nổi tại sao lại vậy.

Chẳng bao lâu sau, Tùy Hầu Ngọc đã cầm thuốc quay trở về, nhìn hướng dẫn sử dụng hỏi: “Bây giờ bôi luôn chứ?”

“Đợi tôi tắm xong cái đã, trên người tôi toàn là mồ hôi này.”

Hầu Mạch đỡ túi chườm đá đi về phía phòng tắm, vừa quay đầu liền thấy Tùy Hầu Ngọc đã khoác ba lô lặng lẽ đi theo hắn rồi.

Hắn quay đầu nhìn Tùy Hầu Ngọc, hỏi: “Cậu cũng đi tắm à?”

“Ừ.”

“Chúng ta có thể lên tầng 3, tôi thường dùng thẻ của huấn luyện viên Vương.”

“Ừ.”

Nhà tắm của trường có ba tầng.

Tầng một, tầng hai dành cho học sinh bình thường, tầng ba là phòng tắm của học sinh ban thể dục và giáo viên viên chức.

Phòng tắm của giáo viên viên chức có phòng đơn, Hầu Mạch thường hay đến đó.

Các giáo viên sau khi tan làm đều ngồi xe đưa đón về nhà hết rồi, thường thường sẽ không ở lại trường để tắm. Giáo viên trực lại không phải lúc nào cũng đến đây thế nên phòng tắm của giáo viên viên chức bình thường luôn rất trống. Hầu Mạch có vào cũng như là bao trọn hết luôn.

Hôm nay Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc về sớm, học sinh bình thường còn chưa kết thúc tiết tự học buổi tối nên sau khi đi vào nhà tắm chỉ có mỗi hai người bọn họ.

Hầu Mạch đi đến phòng tắm cho giáo viên định quẹt thẻ, quay đầu lại nhìn Tùy Hầu Ngọc hỏi: “Cậu cũng đến đây à?”

“Ừ.” Tùy Hầu Ngọc sợ Hầu Mạch bị thương ở đầu, đang tắm thì té xỉu.

Nếu tắm cùng nhau, cậu còn có thể trông chừng hắn một chút.

Hầu Mạch ngập ngừng một lát, vẫn quẹt thẻ đi vào, mở một cái tủ ra, ở trong đều là đồ của hắn, hiển nhiên là hắn đến rất thường xuyên.

Tùy Hầu Ngọc không biết cái tủ nào mình có thể dùng được, đứng nhìn một lúc, thấy Hầu Mạch dọn trống một phần trong tủ của hắn cho cậu: “Mấy cái tủ khác tôi không có thẻ, dùng chung một cái với tôi đi.”

“Được.” Tùy Hầu Ngọc đi đến đặt ba lô vào trong tủ, lúc kéo áo chuẩn bị cởi ra liền để ý thấy Hầu Mạch cứ đứng một chỗ không nhúc nhích, chỉ nhìn cậu.

“Sao thế?” Tùy Hầu Ngọc hỏi.

“Cậu vào trước đi rồi tôi cởi.”

“Vì màu hồng à?”

“…” Hầu Mạch trợn trắng mắt, chắc chắn là cái tên miệng rộng Đặng Diệc Hành kia nói rồi.

Tùy Hầu Ngọc lại nói: “Tôi chẳng mang theo gì cả.”

Tùy Hầu Ngọc có một cái giỏ đựng đồ tắm, ở trong có đồ dùng vệ sinh cá nhân và quần áo để thay, bình thường đều là hết tiết tự học buổi tối mới về ký túc xá lấy.

Lần này đi theo Hầu Mạch đến đây luôn, chẳng mang theo cái gì cả, hiển nhiên là chỉ có thể dùng của Hầu Mạch.

Hầu Mạch lấy đồ của mình ra đưa cho cậu rồi nói: “Quần lót dùng một lần bốn đồng một cái, lúc ở khách sạn đã cho cậu mấy cái rồi…”

Tùy Hầu Ngọc lấy điện thoại ra, dùng WeChat chuyển khoản cho Hầu Mạch: “Chuyển cho cậu năm mươi này.”

Hầu Mạch nghe được âm báo nhắc nhở, lấy điện thoại ra nhận chuyển khoản: “Cảm ơn đã chiếu cố, tuân lệnh.”

Lại ném cho Tùy Hầu Ngọc một cái quần nữa.