Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được Cơ Chứ?

Chương 48: Cậu thấy tôi giống người tốt à?



Tang Hiến đi cùng Nhiễm Thuật đến nơi kiểm tra nước tiểu, đúng lúc gặp phải Dương Hồng, Hồ Khánh Húc vừa mới thi đấu xong cũng đến kiểm tra nước tiểu.

Tang Hiến không quen hai người kia, thậm chí còn không tính là quen mặt, nhưng lại quen chó ngao đen Tây Tạng Lưu Mặc.

Lưu Mặc nhìn thấy hắn thì lập tức đi tới, hỏi hắn: “Tang Hiến, chuyện gì xảy ra với Tiện Hầu vậy? Sao lần này lại tức giận như thế? Cậu ta vẫn còn quan tâm đến đánh đôi à?”

Tang Hiến dẫn Nhiễm Thuật tới cửa, chào hỏi nhân viên làm công tác kiểm tra xong, hướng dẫn Nhiễm Thuật đi vào rồi mới quay đầu nhìn về phía Lưu Mặc: “Chắc là do các cậu giẫm phải lôi?”

“Lôi gì?” Vẻ mặt Lưu Mặc buồn bực.

“Các cậu chửi đồng đội của cậu ta phải không?”

Lưu Mặc nhìn về phía Dương Hồng, Dương Hồng đảo mắt dạo một vòng kí ức, sau đó gật đầu: “Hình như là vậy.”

Tang Hiến nhếch miệng nở nụ cười: “Vậy là rõ rồi đấy. Các cậu nói xấu Hầu Mạch, Hầu Mạch không hẳn sẽ tức giận. Nhưng nếu các cậu nói xấu đồng đội của nó, chắc chắn nó sẽ nổi giận cho các cậu xem.”

Lưu Mặc buồn bực: “Chuyện như vậy là sao? Cậu cũng đâu được như vậy?”

“Chắc chắn là tôi không được.” Tang Hiến cũng không thèm quan tâm, nghĩ một lát rồi nói, “Đồng đội của nó là thanh mai trúc mã của nó đấy.”

Cũng không thể nói rằng Hầu Mạch rất thích Tùy Hầu Ngọc, nhưng vì vấn đề riêng của bản thân nên không dám yêu đương, cho nên luôn phủ nhận tình cảm của mình được nhỉ?

Chí ít lúc nào Hầu Mạch cũng nói với người ngoài là mình thẳng.

Tang Hiến cũng không thể nói ra bí mật của người khác.

Lưu Mặc giật mình, sau đó lớn tiếng cảm thán: “Ai mà ngờ được chuyện này chứ?!”

Sau đó hắn bóp eo đi dạo ở cửa vào, đi qua đi lại rồi lại hỏi Tang Hiến: “Sao cậu lại tới đây? Hôm nay không đấu đánh đơn mà?”

“Ồ…” Tang Hiến cũng rất bất đắc dĩ, “Đồng đội đánh đôi của đội chúng tôi bị thương, tôi chỉ có thể tạm thời ra đỡ, tôi là dự bị.”

“Bây giờ tôi cũng không dám nói các cậu là đội tặng điểm nữa. Bây giờ mặt tôi vẫn còn đau đấy, vẫn còn nóng do bị đánh này.”

Tang Hiến duỗi ngón tay cái, chỉ vào bên trong: “Người khi nãy là đồng đội của tôi, cậu thấy sao?”

Lưu Mặc giơ tay ra vẻ: “Người cao bằng này à?”

Lưu Mặc cũng cao được 190cm, dáng người còn cường tráng hơn Tang Hiến, nếu đi vào gym thật thì sẽ bị hiểu nhầm là huấn luyện viên thể hình.

Trong mắt bọn họ, thấp hơn 180cm đều là thằng lùn, không thích hợp với tennis lắm.

Lúc này Nhiễm Thuật đúng lúc đi ra, vô cùng căng thẳng đi đến bên cạnh Tang Hiến, hỏi: “Cậu, cậu nhìn xem tay tôi cầm vợt đúng chưa? Cầm như thế này đúng không?”

Ba người đội tỉnh nhìn Nhiễm Thuật, đồng thời im lặng.

Thằng này hoàn toàn không biết đánh tennis đúng không?

Lúc này đám Hầu Mạch đi tới, Lưu Mặc lập tức chào đón: “Tiện… Đại sư huynh đấy à? Ha ha ha, cậu sẽ không để bụng tôi đấy chứ?”

Hầu Mạch không trả lời câu nói này, giới thiệu với Tùy Hầu Ngọc ở bên cạnh: “Chó ngao đen Tây Tạng, đội trưởng đội thể thao tỉnh.”

Sau đó nói với Lưu Mặc: “Đồng đội của tôi, Tùy Hầu Ngọc.”

“Ôi chao! Lúc ở trên khán đài tôi đã cảm thấy anh trai đây có dáng người nhanh nhẹn. Bây giờ nhìn gần, đúng là là tiên nhân hạ phàm, đẹp trai ghê, chơi tennis cũng giỏi…” Lưu Mặc nhe răng cười một tiếng, răng rất trắng, suýt nữa thì làm lóa mắt Tùy Hầu Ngọc.

Tùy Hầu Ngọc gật nhẹ đầu đáp lại hắn rồi đi tìm Nhiễm Thuật nói chuyện, không có hứng thú với bọn họ.

Nhiễm Thuật đi theo Tùy Hầu Ngọc vào khu vực kiểm tra nước tiểu, liên tục nhắc đi nhắc lại trong suốt quá trình: “Tớ, tớ là một người lười biếng đến nỗi không lên lớp. Tớ chỉ là dự bị, sao ra sân được?”

“Cậu cứ chơi như luyện tập thường ngày thôi.”

“Bình thường đánh tới một trăm quả, tớ đánh lại được năm quả là tốt lắm rồi.”

“Vậy thì đánh như vậy đi.”

Lưu Mặc và Hầu Mạch đưa mắt nhìn hai người họ đi vào. Hầu Mạch cũng định theo vào trong nhưng lại bị Lưu Mặc ngăn cản: “Cậu không định để tôi cởi truồng chạy thật đấy chứ?”

Hầu Mạch nhíu mày nhìn hắn: “Chẳng lẽ không… Cậu muốn chơi xấu à?”

“Đại nhân không chấp tiểu nhân, cậu đừng chấp nhặt với tôi mà. Chúng ta cũng là đối thủ quen thuộc mấy năm rồi, làm bạn nhiều năm như vậy. Tôi không thể không ngẩng đầu lên trước mặt đội viên của tôi được!”

Hầu Mạch không ngừng cười “ha ha ha”, thật lâu sau mới dừng lại.

Lưu Mặc còn tưởng có cơ hội thay đổi chuyện này, vừa định chuẩn bị cười theo thì thấy Hầu Mạch thu lại vẻ tươi cười.

Là vẻ mặt giống như tiện nhân mà Lưu Mặc rất quen thuộc, trong ánh mắt hắn đầy vẻ trêu tức, dường như đang nghĩ suy nghĩ xấu xa gì.

Lưu Mặc lập tức cảm thấy không lành.

“Chúng ta cũng đã quen nhau mấy năm rồi. Cậu cảm thấy tôi là người dễ dàng à?” Hầu Mạch hỏi xong rồi tự trả lời, “Tôi không phải.”

“Cậu…”

“Tôi là người sẽ tha cho cậu, hạ thủ lưu tình sao?” Hầu Mạch lại hỏi tiếp, sau đó tự trả lời, “Tôi không phải.”

“Dm cậu…” Lưu Mặc tức muốn chết.

“Được rồi, cậu đừng cản trở tôi nữa. Tôi phải đi kiểm tra, buổi tối nhắn tin Wechat hẹn địa điểm nhé. Tôi nhất định phải đi xem.” Hầu Mạch nói xong thì vòng qua Lưu Mặc, đi vào trong phòng.

Lưu Mặc nhìn về phía Tang Hiến. Tang Hiến nhún vai, xòe tay ra, hắn cũng không biết phải làm sao.

Dương Hồng luôn nhìn sang bên này, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu.

Do hắn nên mới xảy ra chuyện này. Vì hắn tự cảm thấy mình giỏi, chạy đến nói chuyện với người ta, làm cho người ta không vui.

Cuối cùng lại làm cho đội trưởng bị phạt, trong lòng hắn cảm thấy rất bứt rứt, bèn nói: “Đội trưởng, tôi thay cậu.”

Lưu Mặc khoát tay áo: “Không cần, phải chịu trách nhiệm với quyết định của mình. Hầu Mạch cũng sẽ không bỏ qua cho tôi.”

Sau khi Hầu Mạch, Tùy Hầu Ngọc và Nhiễm Thuật đi ra, Dương Hồng lại hỏi Tùy Hầu Ngọc:

“Cậu chỉ mới huấn luyện một tháng sao thật sao?”

Tùy Hầu Ngọc nhìn về phía Dương Hồng, nhìn thấy Dương Hồng siết chặt nắm đấm, biết hẳn Dương Hồng đang bị kích thích rất mạnh.

Huấn luyện nhiều năm như thế, cuối cùng lại bị một người mới luyện tập một tháng đánh bại, dường như tất cả cố gắng trước đó đã bị phá hủy, làm cho Dương Hồng không chịu đựng nổi.

Thật sự đã bị dạy cách làm người.

Muốn sụp đổ tâm lý luôn rồi.

Tùy Hầu Ngọc trả lời: “Tôi biết đánh tennis từ trước rồi, còn tập những môn khác nữa. Sau khi kết hợp lại tốc độ huấn luyện cũng nhanh hơn một chút.”

Dương Hồng cố chấp hỏi: “Đánh đôi thì sao? Một tháng à?”

“Ừm, một tháng.”

Thật ra, một vài tuyển thủ đánh đôi có hạn chế nhất định. Dương Hồng không đủ giỏi để đánh đơn, thế là tập trung đánh đôi mới đạt được thành tích như bây giờ.

Vào lúc hắn cảm thấy trình độ đánh đôi của hắn đã tăng lên đâu vào đấy thì lại gặp Tùy Hầu Ngọc, niềm tin trước đó lại bị đánh tan.

Dường như bọn họ mãi mãi không bằng nổi thiên tài.

Tùy Hầu Ngọc nhìn Dương Hồng, nhẹ giọng nói: “Học sinh tiểu học mỗi khi lên mạng đều biết nếu chưa hiểu rõ tình huống thì không bình luận. Cậu không biết trình độ của tôi như thế nào đã tùy tiện đến nói tôi không thắng nổi. Bây giờ thua lại làm ra dáng vẻ tổn thương tới tìm tôi, còn hỏi có những chuyện như vậy không. Kì lạ thật, cậu không định xin lỗi tôi à?”

Dương Hồng bị nói trúng tim đen trong nháy mắt, sau đó cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi, lúc đó tôi mạnh miệng quá. Tôi không nên nói cậu không biết chơi tennis chỉ vì vẻ bề ngoài của cậu trông không giống sẽ đánh tennis nghiêm túc.”

Dáng vẻ trông không giống sẽ đánh tennis nghiêm túc là sao?

Cậu ta đúng là không biết ăn nói chút nào.

“Được rồi, cứ như vậy đi. Tôi còn có việc.” Tùy Hầu Ngọc trả lời xong, kéo Nhiễm Thuật qua một bên, tiếp tục trấn an cậu.

Lưu Mặc nhìn thấy dáng vẻ của Dương Hồng, biết mình cần khai thông đội viên một chút, thế là kéo bọn Dương Hồng đi.

Ở bên này, sau khi có kết quả kiểm tra nước tiểu, Nhiễm Thuật lại đạt tiêu chuẩn một cách thần kì, làm cho Tùy Hầu Ngọc hâm mộ vô cùng.

Không ăn kiêng, còn kiểm tra hợp lệ, tại sao lúc nào Nhiễm Thuật cũng may mắn như vậy nhỉ?

Sau khi có kết quả kiểm tra, Tang Hiến và Nhiễm Thuật sóng vai nhau đứng chung một chỗ. Huấn luyện viên Vương nói chuyện với bọn họ một lúc lâu mà chưa ngừng.

Tùy Hầu Ngọc đứng ở một bên hỏi: “Khi nào bọn họ thi đấu.”

Thẩm Quân Cảnh chờ nãy giờ trả lời trước: “Còn mười lăm phút nữa sẽ bắt đầu.”

“Bất đắc dĩ như thế à…” Tùy Hầu Ngọc hơi bận tâm.

Hầu Mạch làm nóng cơ thể ngay tại chỗ, đồng thời trả lời: “Cái này phải xem Tang Hiến có thể kiên trì được bao lâu. Tôi nghe nói đối phương là học sinh trường cấp ba bình thường, chưa thi đấu nhiều, trình độ bình thường. Tang Hiến có thể kéo dài được.”

“Nhưng đây là đánh đôi.”

Hầu Mạch ngừng động tác, nhìn về phía Tùy Hầu Ngọc nói: “Đúng, là đánh đôi, chỉ khác đánh đơn ở kích thước sân thi đấu. Còn lại chỉ có một quả bóng. Chỉ cần chỉ có một quá bóng, đối diện đánh tới, đánh trả lại là được rồi, một mình tôi đánh với hai người cũng được.”

Tùy Hầu Ngọc đột nhiên khó chịu: “Ồ, cậu giỏi quá. Cậu đừng làm đồng đội của tôi nữa.”

“Không phải… Phải xem đối thủ nữa chứ! Câu vừa rồi tôi nói còn có vế trước nữa mà?”

“Trận tiếp theo cậu lên một mình đi.” Tùy Hầu Ngọc quay đầu bước đi.

“Không phải không phải.” Hầu Mạch mau đuổi theo kêu lên: “Phải có cậu, nếu không tôi đánh đôi làm gì?”

“Thắng thì có tiền thưởng.”

“Nếu là vì cái đó, tôi đã tìm đại một người đánh đôi từ lâu. Tiền thưởng năm ngoái so một năm tiền thưởng cũng có thể có cái bàn nhỏ vạn, nhưng tôi vẫn không tham gia! Cho nên, tôi chỉ muốn đánh đôi với cậu thôi.”

Lúc này, Tùy Hầu Ngọc mới cảm thấy trong lòng thoải mái hơn.

Thẩm Quân Cảnh cũng định quay lại xem Đặng Diệc Hành.

Sau khi trận thi đấu ban nãy kết thúc, bên trong group chat của những vận động viên tennis bằng tuổi nhau đã có vài người nhắn tin nói rằng Tùy Hầu Ngọc ôm đùi. Dù sao hai lượt giao bóng đó của Hầu Mạch thật sự quá chấn động. Hơn nữa, Hầu Mạch chỉ huy suốt cả quá trình, đến bây giờ Tùy Hầu Ngọc vẫn chỉ là một người mang tính chất như công cụ.

*ôm đùi: đeo bám người giỏi, người có quyền để hưởng lợi.

Nhưng là, chỉ có thành viên trong đội bọn họ mới biết là cái “đùi” Hầu Mạch đang đuổi theo dỗ người “ôm đùi”.

Nói ra thật mất mặt.

Trận thi đấu của Tang Hiến và Nhiễm Thuật tranh chẳng mấy chốc sẽ bắt đầu.

Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch đi tìm huấn luyện viên Vương, ngồi bên cạnh huấn luyện viên Vương xem thi đấu.

Ở trong nước, người ta không quá chú ý đến thi đấu tennis. Người xem thi đấu giữa thanh thiếu niên thì lại càng ít hơn, cho nên trên khán đài chỉ mới ngồi ba phần tư chỗ, muốn tìm chỗ trống cũng đơn giản.

Huấn luyện viên Vương vẫn xụ mặt như cũ, cũng chỉ có hai người bọn họ không muốn sống dám ngồi bên cạnh huấn luyện viên Vương.

“Đã nói bao nhiêu lần là phải thật cẩn thận trong lúc thi đấu, vậy mà vẫn chấn thương!” Huấn luyện viên Vương lại mắng một câu.

Hầu Mạch lấy dù che nắng từ trong ba lô ra, che cho hắn và Tùy Hầu Ngọc, đồng thời trả lời: “Tranh tài đêm trước còn để bọn em huấn luyện ở trong mưa cơ, thầy còn không biết xấu hổ mà nói người khác?”

Huấn luyện viên Vương trợn mắt nhìn Hầu Mạch một lát, hỏi: “Chỉ một cây dù thôi à?”

Hầu Mạch tìm tòi trong ba lô, ném cho huấn luyện viên Vương một bình xịt chống nắng. Da của Hầu Mạch tương đối dễ cháy nắng, bẩm sinh sợ phơi nắng, những thứ này đều để phòng tránh.

Huấn luyện viên Vương cũng không chê, sau khi phun xong thì đội mũ lưỡi trai lên, tiếp tục xem thi đấu.

Hầu Mạch nhìn một lát rồi nói với Tùy Hầu Ngọc: “Tang Hiến quyết định sử dụng cách đánh song song ở đường biên.”

“Cách đó tương đối dễ đánh à?”

“Ừm, còn có thể để ý tới Nhiễm Thuật. Bình thường mà nói, cách đánh này có thể chăm sóc cho người yếu kém hơn. Người có năng lực mạnh sẽ đánh ba phần năm trận, thực lực yếu đánh hai phần năm. Nhưng đối với hai người bọn họ, Nhiễm Thuật chỉ cần đứng tại cái vị trí hơi hẻo lánh kia, có bóng bay về phía đó thì cậu ta đánh lại là được, Tang Hiến phụ trách ba phần tư sân thi đấu.”

Thi đấu bắt đầu. Dường như đối phương cũng biết Nhiễm Thuật là nhược điểm, cho nên luôn cố gắng tấn công vào Nhiễm Thuật.

Sau khi Nhiễm Thuật được Tang Hiến giúp cản mấy quả thì cũng bắt đầu vung vợt…

Bị lật vợt thì không có gì đáng sợ. Đáng sợ là bị lật đến mức vợt tennis cũng rơi trên mặt đất, cán vợt suýt nữa thì đập vào mặt của cậu.

Ở trên sân thi đấu tennis mà lại bị lật vợt, còn lật thảm như vậy.

Không chỉ người ngồi trên khán đài ngạc nhiên, mà huấn luyện viên Vương nhìn thấy cũng che mặt, ngay cả đối thủ của bọn Nhiễm Thuật cũng ngây người.

Bọn họ là học sinh lớp chọn ở trường cấp ba bình thường, không có đủ tự tin thi đấu với trường cấp ba thể dục, nhưng nhìn thấy Nhiễm Thuật thì đột nhiên lại cảm thấy tự tin.

Dường như thằng này… Còn gà hơn bọn họ?

Chí ít bọn họ sẽ không bị lật vợt! Đây là lỗi sai cơ bản đến mức nào?

Nhiễm Thuật đi nhặt vợt tennis, còn phàn nàn với Tang Hiến: “Sao, sao lực lại mạnh thế?”

Tang Hiến đi tới giải thích: “Do tôi dùng sức khá mạnh để phát bóng. Cho nên khi bọn họ đánh trả lại bóng vẫn còn mang theo lực, cậu không quen với lực của tôi.”

Nhiễm Thuật đáng thương nhìn Tang Hiến, lại cầm lấy vợt đứng thẳng dậy, đồng thời hai tay nắm vợt chuẩn bị.

Nhìn thấy cách Nhiễm Thuật dùng hai tay cầm vợt, đối thủ ở đối diện đều kinh hãi. Hai người liếc nhìn nhau, đều thấy được hi vọng trong mắt đối phương.

Biết đâu bọn họ có thể thắng?

Đối thủ gồm một người đánh rất dữ, một người gà đến mức hầu như không đánh, đây là cặp đôi thần kì gì đây?

Tang Hiến nhìn chằm chằm dáng vẻ hai tay cầm vợt của Nhiễm Thuật một lát rồi nhắc nhở: “Lùi ra sau một chút.”

“Ò…” Nhiễm Thuật nghe lời lui về sau nửa bước.

Vị trí của Tang Hiến gần hơn của Nhiễm Thuật một chút. Như vậy có thể giúp Nhiễm Thuật cản bóng, ngoài ra sẽ không đụng trúng cậu.

Nhiễm Thuật căng thẳng cầm vợt, rõ ràng chỉ đứng đó thôi nhưng vì toàn thân căng cứng, đứng thôi cũng cảm thấy hơi mệt.

Cậu đã xem Tang Hiến chơi bóng một mình rất nhiều lần vào lúc huấn luyện, nhưng bây giờ lại đột nhiên cảm thấy Tang Hiến rất đáng tin. Nếu là người khác thì đã nổi giận từ lâu, nhưng đến bây giờ Tang Hiến vẫn chưa nói một câu nào nặng lời.

Đây là đạo đức của người giàu có?

Quả bóng lại bay đến, Nhiễm Thuật hai tay cầm vợt đánh trở lại, nhưng bóng lại bay thẳng đến trọng tài đang ngồi trên ghế, đồng thời đập vào đầu trọng tài.

Nhiễm Thuật vẫn rất giỏi trong việc khống chế điểm rơi, chỉ có điều bóng thường rơi vào chỗ không phù hợp.

Nhiễm Thuật chỉ có thể cười khổ đi xin lỗi, trọng tài cũng không để bụng.

Tang Hiến nhìn Nhiễm Thuật một chút, sau đó quay đầu nói: “Có tiến bộ, đánh được bóng rồi.”

Vẫn là giọng nói trầm trầm bình tĩnh như cũ, trong lời nói không có bất kỳ cảm xúc gì khác.

“Ò…”