Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được Cơ Chứ?

Chương 49: Xoa bóp



Trong màn giao bóng, trừ hai quả do Nhiễm Thuật đánh ra thì còn lại đều ghi điểm.

Tang Hiến rất giỏi giao bóng. Hắn là dạng tuyển thủ không cân nhắc quá nhiều về đường bóng. Hắn có thể ghi điểm dựa vào sức mạnh, khả năng linh hoạt và tốc độ của mình.

Vận tốc giao bóng bình thường của hắn là hơn 200kh/h, đã đạt đến trình độ của cầu thủ chuyên nghiệp, là một tuyển thủ đánh bóng mạnh tiêu chuẩn.

Tang Hiến lại có tính cách bình tĩnh. Dù có rơi vào thế bị động trong thi đấu, hắn cũng có thể điều chỉnh tâm trạng rất nhanh, giữ được sự tỉnh táo khi đối mặt.

Hắn không hề trông cậy Nhiễm Thuật có thể ghi được điểm, chỉ cần Nhiễm Thuật không gây thêm phiền toái cho hắn là được rồi.

Cho nên khi trận đấu vừa mới bắt đầu, hắn đã chuẩn bị xong tâm lý một đấu hai.

Hai học sinh đối diện sử dụng trận hình chữ I (I-formation).

Trong trận hình này, vị trí giao bóng ở gần trung điểm. Sau khi giao bóng, hai tuyển thủ sẽ di chuyển trái phải dựa theo những gì đã hẹn trước đó, chuẩn bị chặn bóng ở trước lưới.

Nhưng khi bóng trở lại tay bọn họ lần nữa thì đã bị tăng thêm xoáy, độ xoáy này làm cho bóng trở nên khó khống chế, có khi vì vậy mà trượt tay.

Trình độ của Tang Hiến đã vượt qua hiểu biết của bọn họ.

Bóng qua tay Tang Hiến sẽ trở nên khó khống chế, làm hai học sinh đều cảm thấy hơi bối rối.

Vì thế một lát sau, trên sân thi đấu có ba người đang căng thẳng, chỉ có một mình Tang Hiến bình tĩnh.

Làm cho người ta không thể tưởng tượng được là… Nhiễm Thuật đứng như một pho tượng cả ván, vậy mà lại thắng.

Sau khi xem xong, Tùy Hầu Ngọc nhìn về phía Hầu Mạch: “Thắng được không?”

“Tang Hiến đã tiêu hao rất nhiều thể lực. Dù gì cũng là một đấu hai, ổng phải di chuyển trái phải khắp nơi, sân thi đấu còn rộng hơn nữa. Tang Hiến lại là tuyển thủ sức mạnh, đánh mỗi quả bóng đều tốn rất nhiều sức lực. Với lại đánh đôi tiết tấu nhanh, tốc độ bóng cũng nhanh, dù bọn đối diện gà nhưng cũng hơi phí sức.”

Chiều rộng của sân thi đấu đánh đơn là 8.23m, phù hợp cho một người chơi. Sân thi đấu đánh đôi phải chứa hai tuyển thủ nên rộng 10.97m.

Nhiễm Thuật không đáng tin cậy làm cho Tang Hiến hầu như phải chạy hết trận, thể lực tiêu hao lớn hơn trước nhiều.

Trong trận.

Nhiễm Thuật ngồi trên ghế ngắn nghỉ ngơi, uống một hớp nước rồi lầm bầm: “Tôi, tôi cũng bị phạt đứng cùng. Nóng chết tôi rồi, mùa này không giống mùa thu chút nào, tại sao lại không thấy gió?”

“Ừm.” Tang Hiến vẫn còn đang điều chỉnh trạng thái, nói chuyện rất ít.

“Vai, vai của tôi hơi đau. Giữ một tư thế cả buổi rất mệt cậu có biết không?” Nhiễm Thuật vẫn còn đang nói chuyện, lải nhải không ngừng. Như vậy có thể giảm bớt căng thẳng của cậu đi một chút.

Tang Hiến không trả lời, đưa tay xoa bóp vai cho Nhiễm Thuật.

Tay Tang Hiến rất lớn, che kín vai của Nhiễm Thuật, làm cậu trông rất gầy.

Tay của hắn còn có lực, giúp Nhiễm Thuật bóp mấy lần xong, cậu còn nghe được tiếng xương vai mình đang kêu lên.

Lần ra sân thứ hai, Nhiễm Thuật vẫn đứng đó với tư thế như cũ, phát hiện đối thủ tấn công mình mãnh liệt hơn, hẳn là đã lúc nghiên cứu chiến thuật vào lúc nghỉ ngơi khi nãy.

Nhiễm Thuật không ngừng mắng thầm, rốt cuộc cũng đón bóng.

Hai tay cầm vợt bù vào phần lực không đủ nên Nhiễm Thuật đánh không chính xác lắm. Đánh lại được quả bóng, nhưng lại đánh vào khu vực vô hiệu.

Mất điểm.

Thế nhưng Nhiễm Thuật vẫn rất hưng phấn, nói với Tang Hiến: “Quả, quả bóng khi nãy, tôi đánh được là đã rất giỏi rồi!”

Tang Hiến không ngờ rằng Nhiễm Thuật còn có tinh thần nói chuyện với hắn, thở dốc một hơi rồi trả lời: “Ừ, giỏi.”

“Cậu, cậu không thú vị gì cả.” Nhiễm Thuật trách hắn một câu rồi tìm Tùy Hầu Ngọc ở khắp nơi. Cuối cùng, cậu nhìn thấy Tùy Hầu Ngọc và Tô An Di, huấn luyện viên Vương đang ngồi chung một chỗ, bèn giơ một ngón tay cái về phía bọn họ.

Ở trên khán đài, huấn luyện viên Vương bất lực nhìn Nhiễm Thuật, nói với các đội viên bên cạnh: “Mặc dù kỹ thuật của Nhiễm Thuật không ra làm sao, nhưng các em có thể học tập tính cách này của nó.”

Tô An Di nghe xong thì bật cười “phụt” một tiếng.

Hầu Mạch lầm bầm: “Giống hệt một thằng ngốc vui vẻ.”

Tùy Hầu Ngọc bảo vệ Nhiễm Thuật bất chấp, nghiêm túc nói: “Nhiễm Thuật đã rất cố gắng rồi, cậu ấy đã dùng cả hai tay để cầm vợt.”

Hầu Mạch vỗ tay đồng ý: “Giỏi quá!”

Tùy Hầu Ngọc: “…”

Dưới tình huống thể lực không tốt lắm, tie-break chắc chắn sẽ làm cho người ta cảm thấy khó chịu.

Tang Hiến hai tay chống chân, đứng ở đường biên nghỉ ngơi hít thở một lát.

Hắn nhìn thấy Nhiễm Thuật đi tới, cũng không cầm khăn mặt mà lại dùng áo thể thao của mình giúp hắn lau mồ hôi: “Sao, sao cậu dễ chảy mồ hôi vậy?”

Tang Hiến ngẩng đầu nhìn về phía Nhiễm Thuật, lại nhìn áo của Nhiễm Thuật, phía trên rõ ràng ướt một mảng.

Hắn nhớ bình thường Nhiễm Thuật rất cao quý, không ngờ rằng sẽ có một ngày cậu giúp hắn lau mồ hôi.

“Cảm ơn.” Tang Hiến nói, giọng rất thấp.

“Lúc, lúc trước tôi cứ tưởng cái giọng trầm trầm của cậu là cố ý, không ngờ là bẩm sinh? Không nhiều người bẩm sinh nói chuyện sến rện như vậy đâu, cậu giống cái bánh ngọt chiên dầu thật.” Nhiễm Thuật lẩm bẩm rồi lại trở về vị trí góc khuất của mình.

Tang Hiến: “…”

Ván thứ ba cuối cùng mấu chốt nhất, đương nhiên đối phương cũng rất cẩn thận, số lần đánh trở nên nhiều hơn.

Đối với bọn họ mà nói, bóng của Tang Hiến rất nặng. Bọn họ đánh rất phí sức, nhưng vì không muốn thua nên chỉ có thể lấy cứng chọi cứng.

Vì bọn họ biết kể cả có thắng ván này, Tang Hiến cũng đã hao hết thể lực rồi, bọn họ có thể thắng ván tiếp theo!

Trước đó bọn họ đánh một quả bóng vào góc chết, bị Tang Hiến đánh về.

Tang Hiến đoán quả bóng tiếp theo của bọn họ chắc chắn sẽ tấn công Nhiễm Thuật, định quay về vào lúc này, nhưng khi đưa vợt tennis tới thì lại không đụng được bóng.

Thua rồi.

Trái tim Tang Hiến lạnh lẽo.

Sau đó thì thấy bóng từ phía sau mình bay trở về, rơi xuống sát đường biên rồi bay ra ngoài.

Hẳn đối phương không ngờ rằng quả bóng này có thể bị đánh lại, hoặc cảm thấy quả bóng này sẽ vô hiệu nên không phản ứng gì.

Tang Hiến vừa đứng vững, quay đầu nhìn về phía Nhiễm Thuật thì thấy Nhiễm Thuật nhíu mày nhìn hắn, nói: “Vậy, vậy là ván này xong chưa? Bắt đầu từ lúc nào, mà chơi mãi không xong vậy?”

Thì ra Nhiễm Thuật thậm chí còn không biết rõ quy tắc, chỉ cảm thấy ván này chơi lâu quá mà chưa xong.

Tang Hiến đi vào sân thi đấu, cậu cũng đi vào theo. Tang Hiến không đi khỏi sân thi đấu, cậu cũng không đi theo.

Lại quay đầu, nhìn thấy trọng tài đang xác nhận, cuối cùng kết luận Tang Hiến và Nhiễm Thuật thắng.

Hai bàn thắng liên tiếp.

Nhiễm Thuật ngu ngơ hỏi: “Thắng rồi à?”

Tang Hiến cũng mang vẻ mặt không thể tin nổi: “Ừm.”

“Quả, quả khi nãy của tôi, là quả bóng cuối cùng à?”

“Ừm.”

“Là, là, một điểm kết thúc luôn à? Tôi là người kết thúc trận đấu hả?!”

“Ừm.”

Nhiễm Thuật vui vẻ. Vui muốn bay lên luôn rồi.

Cậu đi đến trước người Tang Hiến, nói với hắn: “Nếu, nếu không có tôi thì sẽ thua đúng không? Đừng biết ơn tôi quá nhé, tôi chỉ kết thúc trận đấu thôi.”

Nói xong cậu vẫn vô cùng vui vẻ, không cần nhạc nền, bắt đầu nhảy chay trước mặt Tang Hiến.

Cậu vẫn nhảy rất đẹp, xem ra từng học nhảy, mấy động tác tùy tiện cũng lộ ra kiến thức cơ bản.

Tang Hiến nhìn cậu một lúc lâu rồi mới bật cười, sau đó đi đến bên cạnh ghế, vừa cầm lấy bình nước chuẩn bị uống thì Nhiễm Thuật cũng lanh lợi đi tới, hỏi: “Đi đâu nhận thưởng đây?”

Tang Hiến suýt thì sặc, trả lời: “Chúng ta chỉ có thể coi là… Được vào vòng trong.”

“Chậc, tôi còn tưởng rằng được nhận thưởng nữa. Cậu nói xem liệu chúng ta có gặp bọn anh Ngọc không.”

“Đợi xem kết quả rút thăm buổi trưa vòng thứ hai.”

“Ò.”

Sau khi trận thi đấu kết thúc, Nhiễm Thuật và Tang Hiến cùng đi kiểm tra nước tiểu. Thấy các thành viên trong đội đều đến đây, Nhiễm Thuật vừa nhảy vừa phất tay, hô hào: “Anh Ngọc! Anh Ngọc! Dì Tô! Thấy quả bóng khi nãy của tớ không!”

Tô An Di cười suốt cả buổi giống như một người mẹ già đang vui mừng.

Tùy Hầu Ngọc bất đắc đĩ cổ vũ cậu: “Quả bóng khi nãy không tệ.”

Nhiễm Thuật vô cùng hưng phấn, lại nhảy một đoạn trước mặt hai người họ, còn đòi kéo Tùy Hầu Ngọc nhảy chung, bị Tùy Hầu Ngọc đạp cho một cái mới trở nên ngoan ngoãn.

Ba giờ rưỡi chiều bắt đầu rút thăm đánh đôi nam vòng thứ hai.

Đối thủ của Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch trong ván tiếp theo cũng là người quen, Đường Diệu và Cố Ly Bạc. Thời gian thi đấu là trận đầu tiên vào sáng sớm, thật đúng là nghiệt duyên.

Về phần đối thủ của Tang Hiến và Nhiễm Thuật, cả đội đều chưa nghe thấy trường cấp ba này bao giờ, cuối cùng mới nghe thấy ở trong group.

Đặng Diệc Hành cầm điện thoại nói: “Bọn họ nói đây là một đội tân binh được thành lập vào năm ngoái, năm nay mới tham gia thi đấu lần đầu tiên. Trước đó bọn họ cũng gặp một đội tân binh, khó khăn lắm mới thắng được.”

Sau khi nghe xong, Nhiễm Thuật quay đầu nhìn về phía Tang Hiến: “Cậu, cậu chịu đựng được nữa không?”

“Ngày mai là khôi phục được rồi.”

“Vậy được, biết đâu còn có thể thắng một trận.”

Đặng Diệc Hành cầm điện thoại, không khỏi cảm thán: “Đội các cậu may mắn thật!”

Tùy Hầu Ngọc đột nhiên cười nói: “Lúc trước Nhiễm Thuật may mắn lắm. Nếu cậu ấy nghiêm túc làm trắc nghiệm thì có thể qua môn bằng điểm trắc nghiệm luôn, không chỉ một lần thôi đâu.”

Đặng Diệc Hành hỏi Nhiễm Thuật: “Sao cậu làm được thế?”

Nhiễm Thuật cười hì hì trả lời: “Thật, thật ra tôi đọc đề không hiểu gì cả. Tôi chỉ cảm thấy cái đó đúng đúng.”

Hầu Mạch thì tương đối quan tâm trận thi đấu tiếp theo, hỏi Đặng Diệc Hành: “Đường Diệu và Cố Ly Bạc sử dụng đội hình gì?”

Đặng Diệc Hành ho nhẹ một tiếng sau trả lời: “Đội hình phối hợp giữa đánh bóng mạnh và khống chế điểm rơi. Thể lực của Đường Diệu không hề thua Tang Hiến, nhưng kỹ thuật thì không đủ. Thể lực của Cố Ly Bạc không ổn, nhưng năng lực khống chế rất tốt, muốn đánh bóng rơi vào đâu đều được.”

Nhiễm Thuật nghe một lát thì xen vào: “Không, không có thể lực thì làm sao đánh đôi được? Đánh bóng của đồng đội thôi cũng không đánh nổi?”

Cậu chỉ vừa mới đánh xong một trận, lòng còn sợ hãi.

Đặng Diệc Hành muốn cười nhưng vẫn nhịn được, nghiêm túc trả lời: “Cụm ‘thể lực không ổn’ này chỉ là tương đối thôi, không đến mức giống như cậu đâu. Nếu đánh đơn phải đánh nhiều thì sẽ chịu đựng không nổi, nhưng đánh đôi thì có đồng đội hỗ trợ bớt cho, sẽ dịu đi một chút.”

Nhiễm Thuật không nói gì.

Hầu Mạch biết Đặng Diệc Hành cùng Thẩm Quân Cảnh gặp được bọn họ chưa bao giờ thắng nổi.

Dường như các đội viên khác cũng cảm thấy thời gian Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc hợp tác với nhau quá ngắn. Tùy Hầu Ngọc vẫn còn là tân thủ, hẳn trận tiếp theo rất khó thắng.

Nhưng Hầu Mạch vẫn cố gắng suy nghĩ chiến thuật. Hắn cảm thấy đội có thể trở thành đối thủ của bọn họ trong lần thi đấu này chỉ có đội mà bọn họ gặp vào lần rút thăm thứ nhất kia thôi.

Đang suy nghĩ chiến lược thì điện thoại của hắn nhận được tin nhắn của Lưu Mặc.

Chó ngao đen Tây Tạng: Mười giờ tối, gặp nhau ở trong sân thi đấu.

Lựa chọn địa điểm và thời gian rất thông minh.

Gần đây có thi đấu nam, sau khi thi đấu kết thúc sẽ có tuyển thủ luyện tập ở đây để làm quen với sân thi đấu.

Mười giờ tối, đám tuyển thủ đã đi gần hết rồi, dù sao trong lúc thi đấu cần phải biết nghỉ ngơi dưỡng sức. Dù gì thì chỉ cần số người ở sân thi đấu giảm xuống một chút thì người ở đây vây xem cậu ta chạy trần truồng cũng sẽ ít đi một chút.

Hầu Mạch nhanh chóng trả lời lại: Được.

Sau khi thoát ra, Hầu Mạch mở group giao lưu tennis, liên tục gửi ba tin giống nhau. Điều quan trọng phải nói ba lần.

Phong Hoa – Hầu Mạch: Mười giờ tối hôm nay chó ngao đen Tây Tạng biểu diễn chạy trần truồng. Một đêm duy nhất! Mọi người có thể cùng đi thưởng thức. @ tất cả thành viên

Đội tỉnh – Lưu Mặc: Tiện Hầu! Mày chó quá!

Phong Tự – Thẩm Quân Cảnh: Đã nhận!

Phong Tự – Đặng Diệc Hành: Đã nhận!

Đội tỉnh – A: Dù là tin không chính thống, nhưng tôi vẫn rất muốn đi!

Trường trung học Đông Thể – B: Phải đi!

Đội tỉnh – Lưu Mặc: Nữ đừng đến, tôn nghiêm cuối cùng của tôi!

Đội thành phố – C: Phong Hoa, chuyện gì xảy ra với các cậu vậy? Tên trường khác rồi.

Phong Hoa – Hầu Mạch: À, chỉ là trường đổi tên thôi mà. Tôi không hay nhắn tin cho nên vẫn chưa đổi.

Đội tỉnh – Dương Hồng: Add đồng đội của cậu vào trong group đi.

Đội tỉnh – Hồ Khánh Húc: Add cái pho tượng bên cạnh Tang Hiến kia vào luôn cũng được, nhảy cũng đẹp.

Đội thành phố – D: Pho tượng, ha ha ha.

Trường trung học Đông Thể – Lữ Ngạn Hâm: Tôi muốn đi xem… Dáng người của đội trưởng Lưu khá đẹp nhỉ?

Đội tỉnh – Lưu Mặc: Xin chị đừng đến.

Đội tỉnh – Dương Hồng: Không sao đâu, đội trưởng. Tôi giúp cậu lọc group, lọc nữ.

Trường trung học Đông Thể – Lữ Ngạn Hâm: Từ giờ khắc này, tôi không chỉ không phải là nữ, tôi còn không phải là người.

Phong Tự – Đặng Diệc Hành: Cậu liều quá đấy.

Trường trung học Đông Thể – Lữ Ngạn Hâm: Ngàn năm một lần, không bỏ qua được! Được rồi, không xem, tôi đi tìm trợ lý của các cậu vậy. Cậu ấy mắng người rất giỏi, tôi rất thích cậu ấy.

Cô vừa nói xong câu này, mọi người bên trong group bắt đầu spam, xin cấp ba Phong Tự add trợ lý vào cho bằng được.

Vừa mới bắt đầu thi đấu được một ngày, trợ lý của cấp ba Phong Tự và đồng đội của Hầu Mạch nổi tiếng, một người vì đẹp, một người vì mạnh.

Tùy Hầu Ngọc thắng Dương Hồng và Hồ Khánh Húc.

Tô An Di một mình đánh ba thằng con trai, đánh tới mức đối phương phải gọi mẹ.

Hầu Mạch add Tùy Hầu Ngọc vào group.

Phong Hoa – Hầu Mạch: @Roronoa đồng đội của tôi.

Tùy Hầu Ngọc cúi đầu sửa lại ghi chú của mình rồi xem màn hình. Đám người ở trong đang ăn nói bậy bạ, trông không được bình thường lắm.

*có thể ý chỉ nickname của THN trong nhóm đó.

Tùy Hầu Ngọc ngẩng đầu hỏi Hầu Mạch: “Đây là group gì, trông không đứng đắn gì cả.”

“Group giao lưu tennis, tôi chỉ ở trong một group thôi, có rất nhiều người ở trong đó. Đặng Diệc Hành còn có nhiều group hơn, gì mà group giao hữu tennis, group kỹ thuật tennis kỹ, cậu có thấy hứng thú không?”

Tùy Hầu Ngọc nhìn lời mời kết bạn đột nhiên xuất hiện, lắc đầu: “Không có hứng thú.”

“Vậy cậu chặn group này đi, không cần phải trả lời bọn họ. Để tôi hỏi xem đội y có rảnh không.”

Sau khi bọn họ thi đấu xong sẽ được xoa bóp thả lỏng, đội y sẽ giúp bọn họ làm.

Nhưng dường như Tang Hiến đã mệt muốn chết rồi, đi tìm đội y trước, chắc phải chờ một lát.

Hầu Mạch lại thoáng qua Tùy Hầu Ngọc, sau đó kéo cậu đứng dậy: “Chúng ta về khách sạn trước.”

Tùy Hầu Ngọc đeo túi xách đi theo Hầu Mạch rời khỏi sân vận động, trên đường Hầu Mạch vừa cử động vai vừa nói: “Tôi nghĩ, hay là để tôi mát xa cho cậu đi. Lần đầu tiên cậu bị đội y xoa bóp có khi sẽ nhảy dựng lên đánh họ, tôi có thể dùng sức nhẹ chút.”

“Cậu biết à?”

“Bệnh lâu thành y (Bị bệnh lâu thành bác sĩ) đấy cậu biết không? Bị xoa bóp lâu như vậy nên tôi cũng luyện được rồi, tôi cũng từng xoa bóp giúp đồng đội trước đó rồi, yên tâm đi. Sau khi trở về phòng cậu nhanh đi tắm nước lạnh trước, tôi đi tìm đội y lấy cao xoa bóp.”

“Ừm.”

Sau khi vào phòng, Hầu Mạch phải cùng Tùy Hầu Ngọc đi vào trong phòng tắm, sau khi mở nước thì giúp Tùy Hầu Ngọc điều chỉnh nhiệt độ nước: “Nhiệt độ này là được rồi. Cậu đừng có ngốc mà dùng nước lạnh hơn, lại bị cảm.”

“Biết rồi.” Tùy Hầu Ngọc lười biếng trả lời, nắm góc áo cởi áo ra.

Hầu Mạch quay đầu lại nhìn Tùy Hầu Ngọc mấy lần, sau đó đi ra khỏi phòng tắm. Cậu ấy quả thật là thẳng nam, cởi quần áo cũng không ngại hắn. Đồng đội bình thường đều sẽ tránh hắn, chỉ có Tùy Hầu Ngọc và Nhiễm Thuật là không biết gì.

Vào lúc đi về phía phòng của đội y, đột nhiên hắn tỉnh táo lại. Hắn xoa bóp cho Tùy Hầu Ngọc?

Hắn ra tay?

Hắn ôm việc này làm gì?

Với cái eo nhỏ của Tùy Hầu Ngọc! Với đôi chân dài đó! Lỡ hắn cứng thì làm sao bây giờ?! Giải thích thế nào đây?

Liệu có bị đánh không?

Hắn bắt đầu hối hận mình không mang theo mấy cái quần jean, quần thể thao thật sự rất dễ bị nhìn thấy…