Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được Cơ Chứ?

Chương 50: Xoa bóp tiếp



Tùy Hầu Ngọc choàng khăn tắm đi tới thì thấy Hầu Mạch đã về phòng, hắn đang ngồi trên giường loay hoay với cây súng mát xa, lúc quay đầu lại thì đúng lúc bắt gặp Tùy Hầu Ngọc bước ra, còn tiện tay tắt máy điều hòa không khí.

Tóc Tùy Hầu Ngọc vẫn còn ẩm ướt.

Tùy Hầu Ngọc lau tóc rồi hỏi: “Cho tôi mượn súng mát xa được không? Không phải cậu nói là sẽ mát xa cho tôi à?”

Hầu Mạch hùng hồn trả lời: “Ngày đầu thi đấu cũng không cần phải linh đình vậy đâu, súng mát xa được rồi, khi nào cần tới bác sĩ của đội là xong, cơ của cậu phải đau mấy hôm nữa. Lưng của cậu cứ để tôi lo đi, tôi cũng biết được đầu nào dùng ở vị trí nào là ổn, bao lâu là hợp lý.”

Tùy Hầu Ngọc đành thỏa hiệp đi đến giường rồi nằm xuống, hỏi: “Nằm sấp đúng không?”

“Ừm, nằm sấp đi.”

Cậu cởi khăn tắm ra để ở bên cạnh.

Hầu Mạch thấy thế thì lập tức chảy nước miếng, lấy hết sức bình sinh đi đến nhìn cậu, thấy hóa ra còn có đồ lót thì mới yên tâm mở khẩu súng mát xa ra.

Bình thường sau khi họ xong khóa huấn luyện cũng hay dùng súng mát xa để thả lỏng thế này.

‘Vốn liếng’ của trường rất nhiều nên tiền đặt mua thiết bị rất đầy đủ, cái nào cũng là đồ tốt nên cũng có vài bộ thế này

Lúc Hầu Mạch dùng súng mát xa thư giãn cho Tùy Hầu Ngọc thì nói: “Trường chúng ta có ba bảng hiệu lớn: ‘Thư giãn mát xa của đội bác sĩ trường, nắn gân của huấn luyện viên Vương, nắn xương của Cách Cách’. Thật ra mấy cái mát xa này của tôi cũng học từ bên đội bác sĩ đấy, chỉ sợ làm cậu đau thôi.”

“Trông tôi yếu ớt đến thế sao?”

“Cậu gầy quá mà.”

“Đừng nói đến mấy chuyện vóc dáng đó, cậu thì khá hơn tôi chỗ nào hả?”

Tùy Hầu Ngọc là kiểu hiếu thắng cực kỳ nên dù là chuyện gì cũng không chịu thua bởi người khác, ai nói cậu gầy thì cậu sẽ không vui.

Cậu phản bác xong thì Hầu Mạch im ru không nói gì nữa.

Tùy Hầu Ngọc hỏi: “Không trả lời được à?”

“Tôi sợ còn chưa mát xa thư giãn cho cậu xong thì chúng ta đã đánh nhau mất nên phải nói năng thật cẩn thận. Cậu có nhiều chỗ giỏi hơn tôi lắm, ví dụ như hung dữ hơn này, điểm đấy thì tôi rất phục cậu luôn.”

“…”

Tùy Hầu Ngọc hiền lành nằm ở trên giường mặc cho Hầu Mạch giúp mình thư giãn.

Hắn cầm súng mát xa phía lưng của Tùy Hầu Ngọc mà không khỏi cảm thán. Cái khung xương nhỏ này cũng có bờ vai rất chuẩn, xương cũng đủ dài theo tiêu chuẩn vận động viên.

Còn eo hẳn là do gầy quá nên bị lõm xuống dưới thành vòng cung nho nhỏ.

Nhìn hồi lâu tự dưng Hầu Mạch cảm thấy hơi hoảng hốt.

Khoảng tầm năm phút sau đột nhiên Hầu Mach dừng lại, đưa tay rút lấy một tờ giấy.

Tùy Hầu Ngọc nhận ra, ngẩng đầu lên hỏi hắn: “Rút giấy làm gì đấy? Đừng nói cậu làm tôi chảy máu nha?”

“Có đâu! Tôi chảy nước miếng nên lau thôi.”

“Làm sao mà chảy nước miếng?”

“Cái này nó cứ rung mãi, nên tôi…” Hầu Mạch miễn cưỡng giải thích.

“Cậu là ông già lẩm cẩm đấy à? Được rồi, chân để tôi tự làm.”

Hầu Mạch tiếc không chịu nổi, nhưng mà thế cũng được, đỡ khiến hắn ngứa ngáy trong lòng.

Giúp Tùy Hầu Ngọc mát xa lưng xong thì hắn đưa cây súng lại cho cậu rồi quay người vào phòng tắm.

Lúc Tùy Hầu Ngọc đang ngồi trên giường mát xa chân thì nghe thấy tiếng chuông cửa, cậu vội vàng mặc quần áo vào rồi đi ra mở cửa. Huấn luyện viên Vương tự mình đưa cơm tối cho hai người, còn dặn dò cả chuyện thi đấu ngày mai.

Thật sự huấn luyện viên Vương rất quan tâm đến Tùy Hầu Ngọc, sợ lỡ như thi đấu có thua thì cậu bị ảnh hưởng tâm lý mất nên phải đến sớm để phòng hờ.

Tùy Hầu Ngọc đem cơm vào nhà rồi hỏi huấn luyện viên Vương: “Theo thầy thì em có thua không?”

“Thầy thấy em vô địch thiên hạ, nhưng mà kinh nghiệm thôi thì không đủ, con đường để em thành vô địch thiên hạ phải có thêm chút lận đận nữa mới được.”

Tùy Hầu Ngọc nghe xong thì cười nói: “Có sao đâu ạ, có quá lắm thì sẽ không cam lòng, nhưng không vì vậy mà em bỏ tennis đâu.”

“Ừ vậy em cứ nói chuyện với Hầu Mạch, cần hỏi gì thì gọi thầy.”

“Vâng.”

Hầu Mạch choàng khăn tắm đi ra, tóc còn đang ẩm ướt mà đã chạy vọt đến chỗ cơm tối: “Tôi chết đói mất thôi, hôm nay có món gì vậy?”

Tùy Hầu Ngọc chờ hắn ăn cơm cùng, hắn ra mới mở đồ ăn ra.

Nhìn thấy năm đồ mặn với một tô canh khiến Hầu Mạch vui đến bật khóc: “Đây là đãi ngộ chỉ khi nào thi đấu mới có đấy! Ở trường cứ hai chay một mặn còn thêm nước nấu thịt gà nữa!”

Tùy Hầu Ngọc thấy cơm nước cũng được nên mới lấy đũa ra chuẩn bị ăn cơm.

Tay Hầu Mạch đã cầm đũa nhưng miệng vẫn luyên thuyên không ngừng: “Để tôi nói với cậu một chút về Đường Diệu và Cố Ly Bạc. Kiểu đối đầu hôm nay của bọn nọ rất khác với chúng ta, vì cả hai đều không giành lưới được. Bởi vì thế chiến thuật ngày mai của chúng ta phải khác hoàn toàn hôm nay đấy.”

Bình thường thì lúc ăn cơm Tùy Hầu Ngọc sẽ không thích nói chuyện trên trời dưới đất, nhưng hôm nay lại đồng ý, còn hỏi lại: “Cái đấy thì đánh làm sao?”

“Ván thứ nhất chúng ta sẽ rất bị động, cần phải cố gắng thích ứng với cách phát bóng của bọn họ. Với cả lúc chúng ta phát bóng, bọn họ sẽ chọn đánh cao hoặc đánh bóng trực diện để chúng ta mất cân bằng.”

“Có vẻ khó giải quyết nhỉ?” Tùy Hầu Ngọc ăn một miếng rồi hỏi một cách qua loa.

“Không, Đường Diệu phát bóng rất hay sai, lực lúc phát bóng cũng kiểu như thế. Tang Hiến còn thuần thục cái này hơn nữa mà, nhưng lúc đấu với chúng ta vẫn sẽ có sai xót.”

“Còn tôi thì vẫn không biết cậu là cái kiểu thế nào.” “Tôi toàn năng rồi mà!” Hầu Mạch nói xong cười cười: “Cũng tại toàn năng nên huấn luyện viên mới muốn tìm cho tôi một người cộng tác, bồi dưỡng một team toàn năng. Chỉ cần chiến lược của hai người điêu luyện, tích lũy đủ nhiều thì có thể ngầm hiểu ý và không khiến cho chiến thuật bị rối, team toàn năng chính là lúc đánh kép không gặp khó khăn khi giải quyết đối thủ.”

Tùy Hầu Ngọc nghĩ nghĩ rồi lại hỏi: “Tôi có tính là toàn năng không?”

“Cậu đã khống chế được điểm rơi ổn thỏa chưa?”

“Đang luyện.”

“Sức lực thì sao?”

“Không mạnh về cái đó nhưng cũng không tệ lắm.”

“Giành lưới thì?”

“Được, tôi nhanh nhẹn mà.”

“Tốc độ thì nhanh nhưng vẫn bị chặn đánh.”

“…”

“Cho nên cậu là mầm non xuất sắc của kiểu toàn năng. Cái gì cũng chưa được nhưng nhìn lại thì cái gì cũng có, tiếp tục luyện là được.”

“Cảm ơn cậu cổ vũ.” Thật ra Tùy Hầu Ngọc không vui.

Đột nhiên Tùy Hầu Ngọc cảm thấy mình hỏi mấy cái vấn đề này như tự rước phiền vào thân. Đem gạch đầu dòng từng kỹ năng ra thì ngoại trừ cơ thể linh hoạt và thể lực ưu tú ra thì cậu không có gì.

Lại nhớ đến lúc Hầu Mạch phát bóng, bản hân cậu đây là cộng sự của hắn mà còn cảm thấy giật mình.

Trong khoảnh khắc đó cậu cũng lóe lên suy nghĩ, mong rằng sau này mình cũng có thể phát bóng như vậy.

Hầu Mạch nói tiếp: “Thật ra chiến thuận đơn giản nhất là như này: thể lực Cố Ly Bạc không tốt thì cứ trêu đùa như thả diều là được. Đầu óc Đường Diệu không nhanh nhạy thì cứ tính kế hắn, để hắn phát điên lên thì phòng tuyến tâm lý sẽ sụp đổ, tức giận đến mức bỏ qua suy nghĩ mà đánh theo cảm tính. Cứ thế chúng ta sẽ thắng thôi.”

“Làm sao khiến Đường Diệu tức giận được đây?” Đúng thật là Tùy Hầu Ngọc cũng suy nghĩ về chuyện đó, cũng mơ hồ công nhận chiến thuận linh tinh này.

Đầu cậu cũng nghiêng về phía Hầu Mạch trong vô thức.

Hầu mạch búng tay một cái: “Thì cứ đánh rồi tự dưng nhìn Đường Diệu cười khinh bỉ một cái, chắc chắn hắn ta sẽ cảm thấy là chúng ta đang cười nhạo hắn.”

“Cậu đúng là đê tiện.”

“Đê tiện đến cùng cực thì mới là vô địch, đê tiện có khiến tôi xấu hổ được không? Làm gì có, chỉ khiến cho chúng ta tốt hơn thôi.”

“Đê tiện thì làm cho người khác muốn đánh cậu.”

“Đánh nhau là không đúng!” Đột nhiên Hầu Mạch làm quá: “Đây là xã hội văn minh, chúng ta phải làm những thiếu niên ngoan ngoãn lễ phép. Quan trọng nhất là nếu đánh nhau sẽ bị cấm thi đấu.”

Tùy Hầu Ngọc mặc kệ hắn, tiếp tục ăn cơm.

Hầu Mạch gắp đồ ăn trong hộp mình đưa qua cho Tùy Hầu Ngọc: “Ăn nhiều một chút đi.”

Đồ ăn thì không cải thiện được rồi, vẫn nên cho Tùy Hầu Ngọc ăn nhiều hơn thì hơn.

Mười giờ tối, Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc lại ra sân vận động, tay còn cầm theo bóng định bụng đêm nay sẽ luyện thêm, thử chiến thuận mới bàn bạc một chút.

Thẩm Quân Cảnh và Tang Hiến tạm thời là một team, làm đối thủ của họ.

Tang Hiến thì giống như kiểu của Đường Diệu, nhưng Thẩm Quân Cảnh thì lại không thông minh như Cố Ly Bạc.

Lúc bọn họ vào trong sân thì tụi Lưu Mặc cũng đã ở đó.

Không có quá nhiều nữ sinh nhưng nam sinh thì khá nhiều, còn có những đội khác nghe tin mà chạy đến xem thành ra ở đây có một đám người nhốn nháo đang tụ tập nói chuyện.

Nhìn thấy Hầu Mạch tới thì đám Lưu Mặc cũng chủ động đi qua: “Chạy một vòng quanh sân thôi đúng không?”

“Ok.” Lúc này Hầu Mạch lại rất dễ nói chuyện.

Lưu Mặc không nói đùa, bắt đầu cởi quần áo thể thao ra. Nam sinh xung quanh bắt đầu huýt sáo ầm ĩ. Tình huống đặc biệt này khá nhạy cảm nên cũng không ai quay lại.

Hầu Mạch cười ha ha nhìn rồi đột nhiên đưa tay che mắt Tùy Hầu Ngọc lại, nói: “Không phù hợp với trẻ em đâu.”

Tùy Hầu Ngọc khó chịu kéo tay Hầu Mạch ra: “Tôi lớn hơn cậu bốn tháng đấy!”

“Nâu nâu, tôi sợ thứ đen thui kia sẽ dọa chết cậu.” Hầu Mạch một hai che mắt cậu hai, kéo thế nào cũng không ra.

Hầu Mạch không cho cậu nhìn, còn hắn vừa nhìn vừa cười ha ha, còn cảm thán: “Đúng là đội trưởng Lưu có khác, không tầm thường tí nào nhỉ. Trứng thôi cũng nặng tới hai cân.”

“Đmm!” Lưu Mặc phản dame lại ngay: “Ít nhất phải năm cân!”

“Ừm, mày đi đường mà cũng như khiêng hành lý ấy nhỉ.”

“Im!”

Lưu Mặc chạy một vòng thật, còn chạy rất nhanh. Cái tên chó ngao đen Tây Tạng đúng là danh bất hư truyền, tư thế chạy cũng khó mà nói thành lời được.

Trừ lúc chạy trần truồng có hơi vung vẩy một chút thì không có tật xấu gì nữa.

Chờ đến lúc Lưu Mặc mặc quần áo chỉnh tề, Hầu Mạch mới buông Tùy Hầu Ngọc ra.

Quả nhiên, vừa bỏ tay xuống đã thấy Tùy Hầu Ngọc đang lườm hắn. Hắn thấy cậu lườm còn đắc ý cười đáp lại.

Lưu Mặc sửa sang lại quần áo rồi đến cạnh Hầu Mạch, sau khi đứng vững mới nói: “Tao thấy Đường Diệu và Cố Ly Bạc đến xem tụi mày đấu. Tên Cố Ly Bạc đấy hơi quái quái, sau khi thấy chúng mày đấu xong thì về dành cả một đêm nghiên cứu đối sách, người máy tính toán như thế không thể đùa được đâu.”

Lưu Mặc thật lòng nhắc nhở Hầu Mạch. Hai người bọn họ là đối thủ cũ.

Tennis là trò chơi vận động, trên trận là đối thủ nhưng xuống trận rồi thì là bạn bè.

Đối thủ mà Hầu Mạch không muốn đụng nhất chính là Lưu Mặc, không phải do Lưu Mặc đánh giỏi thế nào, phải đánh lại mỏi tay biết bao nhiêu, mà là thi đấu với Lưu Mặc rất… xấu hổ.

Mỗi lần Lưu Mặc vung vợt sẽ bật ra tiếng ‘Heyy’ ‘Ahh’ ‘Ohh’ trong cả quá trình chơi như vậy.

Hầu Mạch là một tên gay mà còn khó xử khi nghe. Nhất là dáng vóc của tên chó ngao Tây Tạng này. Nháy mắt là có thể biến Hầu Mạch sang hệ cấm dục, nhìn một cái thôi cong cũng phải thẳng lại. Nghĩ cũng không dám nghĩ.

Hầu Mạch cũng không để ý: “Còn không xem lại là chúng nó đụng phải ai, mình nó biết tính toán chắc?”

“À vâng, mặt này thì mày không thua nhưng dù sao cũng nên cẩn thận, chắc chắn chúng nó đã khám phá ra được nhược điểm của bọn mày rồi.” Lưu Mặc nói xong thì đi, được hai bước lại quay đầu nói: “Mong là kỳ đánh đơn chung kết này chúng ta sẽ gặp nhau!”

Gặp Hầu Mạch từ lâu cũng bị loại từ lâu, đây là quy luật của trận đánh đơn, Lưu Mặc cũng từ bỏ việc đánh thắng lâu rồi, chỉ muốn thua sao cho đừng khó coi quá là được.

Sau khi Lưu Mặc đi khỏi thì Hầu Mạch mới tò tò theo Tùy Hầu Ngọc ra sân, nói: “Chúng ta cần chuẩn bị một phương án khác, tôi biết nhược điểm của tụi mình là gì.”

Hơn ai hết Hầu Mạch hiểu được nhược điểm của bọn họ là gì, hắn cũng có thể nhìn được từ góc độ của Cố Ly Bạc cách khống chế hai người bọn họ như thế nào.

Chính vì thế, Hầu Mạch muốn phải chuẩn bị càng sớm càng tốt.