Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được Cơ Chứ?

Chương 51: Trận thi đấu thứ hai (P1)



Ngày thi đấu thứ hai, trận đấu đầu tiên diễn ra vào sáng sớm. Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc sẽ lên sân.

Thời tiết hôm nay hơi lạnh. Hình như trong làn gió có bạc hà trộn lẫn, thổi vào người một hơi mát rượi, hơi lạnh mãi không tan đi, có lẽ là dấu hiệu bắt đầu vào đông.

Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc đều mặc quần áo thể thao đến sân chờ, trước trận đấu mới cởi áo khoác. Một thân quần áo thể thao và đôi giày màu trắng đế xanh lam mới được tài trợ trông không quá phù hợp, hình tượng phải dựa cả vào giá trị nhan sắc để kéo lại.

Đường Diệu và Cố Ly Bạc cũng đang nghỉ ngơi.

Cố Ly Bạc vẫn luôn nhìn chằm chằm hai người đối diện, nói: “Cái cậu Tùy Hầu Ngọc kia cứ tung tăng mãi, lúc ở trên sân cũng toát ra vẻ chuẩn bị trong một phạm vi nhỏ theo bản năng, rất chủ động, thể lực cũng tốt, dáng người lại gầy yếu, thoạt nhìn trông có vẻ dễ phạm quy.”

“Chắc là thừa tinh lực.” Đường Diệu hớp một ngụm nước thuận miệng trả lời.

“Chất lượng phát bóng của Tùy Hầu Ngọc không bằng Hầu Mạch, nhưng bọn họ phối hợp rất ăn ý. Rõ ràng hai người họ vẫn chưa luyện tập chiến thuật phát bóng của Hầu Mạch, đến lúc đầu trận nhất định sẽ bị rối loạn, có thể nhằm vào điểm này.”

“Được.”

“Trận này cậu có thể tha hồ đập bóng cao, chọc giận người mới bên đối phương.”

Đường Diệu cười khẽ một tiếng hỏi: “Chọc được à?”

“Được, tính của cậu ta không tốt, nhìn là đã biết giống như pháo, đốt một cái là nổ.”

“Được.”

“Người mới vẫn luôn trừng mắt nhìn Hầu Mạch, thoạt nhìn có vẻ quan hệ không tốt đẹp gì. Trước đây Hầu Mạch rất ghét đánh đôi, hình như huấn luyện viên hy vọng cậu ta đánh đôi. Lần này có khi Hầu Mạch có ý gì nên mới đồng ý, thế nhưng quan hệ của hắn và đồng đội chẳng ra sao, về cơ bản có thể khẳng định là hai người bất hòa, có thể xuống tay từ đây.”

Vừa bất hòa, vừa không đủ ăn ý.

Nếu trận đấu này trở nên rối loạn, đôi bên lại không phối hợp, chuyện này đối với bọn họ mà nói cực kỳ có lợi.

Cùng lúc đó, Tùy Hầu Ngọc đang lườm Hầu Mạch đã sắp tức giận đến nắm chặt tay.

Đó là vì câu nói đáng ghét của Hầu Mạch: “Thấy Cố Ly Bạc ở đối diện không? Trước khi cậu chơi tennis, hắn cũng được coi như là khuôn mặt thanh tú động lòng người. Sau khi cậu gia nhập thì ‘đóa hoa tennis Đông Bắc’ chính là cậu. Trong đám tuyển thủ nữ cũng khó tìm được người nghiêng nước nghiêng thành hơn cậu.”

“Cậu im mồm đi được không? Không thì chúng ta còn chưa lên sân đã bị cấm thi đấu.”

“Nói thật đấy, cậu đẹp hơn cậu ta.”

Tùy Hầu Ngọc nhấc chân đạp vào ghế của Hầu Mạch. Ghế này là ghế gấp, không được vững lắm, bị đạp một cái khiến Hầu Mạch suýt nữa bị cái ghế kẹp vào.

Hầu Mạch đứng trung bình tấn tại chỗ mới thoát được một kiếp. Sau đó hắn cười cười, tiếp tục nói: “Thấy không, Cố Ly Bạc đang nhìn chằm chằm chúng ta.”

“Thấy rồi.”

“Cậu có thể thân thiết với tôi chút không? Không thì trông có vẻ như quan hệ của chúng ta rất kém.” Hầu Mạch vừa nói vừa mở ghế gấp ra.

“Quan hệ của chúng ta tốt lắm à?”

“Ai ngủ cùng tôi mỗi đêm?”

“…”

Cố Ly Bạc được xem như một trong những tuyển thủ tương đối thanh tú ở phương Bắc.

Ngũ quan tinh xảo, làn da cũng coi như trắng trong giới vận động viên, khí chất nho nhã, giọng nói chuyện cũng rất nhỏ nhẹ, đã từng được bầu làm đóa hoa của đội nam.

Kết quả trận đấu lần này đột nhiên có thêm một Tùy Hầu Ngọc.

Tùy Hầu Ngọc nếu đặt trong giới giải trí chính là dạng tiểu thịt tươi, lộ mặt thôi cũng đủ hấp dẫn vô số fan.

Thế nhưng trong giới thể thao, cậu chính là “ẻo lả”. Dáng vẻ không giống đàn ông, dáng người cũng không đủ cao to.

Cũng may giới thể thao nói chuyện bằng thực lực, đấu với nhau một hồi xong bọn họ sẽ không nói gì được Tùy Hầu Ngọc nữa. Dù sao thực lực không kém, người cũng chẳng ưỡn ẹo, ngược lại còn hào sảng, ẻo lả chỗ nào.

Nhưng khuôn mặt này… đúng là đã knock out Cố Ly Bạc.

Coi như là một trận chiến thành danh.

Hầu Mạch lại nhắc tới chuyện khác: “Cậu cũng có biệt hiệu.”

“Sao còn tùy tiện đặt biệt hiệu cho người ta nữa vậy?”

“Hết cách rồi, tôi không thích Tiện Hầu mà, không phải bọn họ vẫn gọi rất vui vẻ đấy sao. Đoán chừng Lưu Mặc cũng chẳng thích cái tên Ngao Đen đâu, nhưng giờ cũng đã từ từ chấp nhận rồi.”

“Vậy tôi tên là gì?”

“Mèo chất lỏng.”

“Tên này do cậu đầu têu đúng không?”

Hầu Mạch cẩn thận nhớ lại, sau đó giật mình, xấu hổ cười: “Chỉ là nói chuyện phiếm chút thôi, ai ngờ lại thành biệt hiệu cho cậu.”

“Hừ.” Tùy Hầu Ngọc hừ lạnh một tiếng, “Tiện Hầu và Mèo chất lỏng, hai con động vật.”

“Tôi cảm thấy, nên đặt một cái biệt hiệu có liên quan đến cá đi. Tên của tôi có chữ ‘Mạch’, hai ta chính là đội Mạch Ngư. Tôi nghĩ… Cậu có thể tên là Cá mập cắn người.” Thật ra Hầu Mạch cảm thấy “Mỹ nhân ngư” còn thích hợp hơn nhưng không dám nói ra, nếu không phát đạp tiếp theo sẽ không phải đạp vào ghế nữa.

“Cậu yêu cầu đổi biệt hiệu đi.”

“Haiz, không nói gì còn được, đề nghị xong có lẽ bọn họ sẽ đổi thành Cá chạch…”

Lúc đó có người gọi bọn họ đi chụp ảnh, Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch cởi quần áo.

Lúc Tùy Hầu Ngọc đang cởi quần dài, Hầu Mạch muốn đưa tay giúp đỡ Tùy Hầu Ngọc nhưng lại bị Tùy Hầu Ngọc từ chối: “Vướng tay.”

“Được thôi.” Hầu Mạch ngẩng đầu, để ý thấy Cố Ly Bạc vẫn đang nhìn bọn họ, không khỏi có hơi khó chịu.

Cảm giác bị người dõi theo đúng thật là không dễ chịu lắm. Hầu Mạch cũng thích dùng chiến thuật, nhưng chưa từng nhìn chằm chằm người khác như vậy, dù sao thì cũng không lịch sự lắm.

Lúc ném tiền xu lựa chọn, Hầu Mạch chọn trúng nên ưu tiên chọn sân có lợi với mình hơn.

Cố Ly Bạc chọn phát bóng trước.

Cố Ly Bạc đến sau đường biên, một tay cầm bóng, bóng hướng ra ngoài, mu bàn tay kề sát môi bàn bạc chiến thuật với Đường Diệu. Vóc dáng của Đường Diệu cao hơn một chút, hơn nữa giọng Cố Ly Bạc nhỏ, cần phải cúi thấp xuống mới nghe được.

Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc bên này căn bản không nhìn rõ Cố Ly Bạc đang nói cái gì, dù sao đã che kín miệng lại rồi.

Bọn họ đột nhiên cảm thấy lúc trước bọn họ thương lượng chiến thuật trông có vẻ ngu ngu.

Cố Ly Bạc phát bóng, hạ vợt xuống, quay đầu nhìn về phía đối diện, lạnh mặt phát bóng.

Cậu là dạng tuyển thủ chuyên tấn công bằng điểm rơi, điểm rơi lúc phát bóng cực kỳ chuẩn xác, lần phát bóng này nhằm vào giữa Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc.

Cậu nhận ra Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc không đủ ăn ý. Nếu phát bóng kiểu này, Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc sẽ bị hoang mang trong chớp mắt, không biết ai nên ra tiếp bóng.

Quả nhiên, Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch đều hướng tới cùng một vị trí, Hầu Mạch để ý, nhanh chóng dặn dò: “Cậu cướp lưới.”

Tùy Hầu Ngọc không do dự, ngay lập tức trở về trước lưới, ngừng xoay người, thân thể linh hoạt đến kỳ lạ.

Không hổ danh là Mèo chất lỏng.

Hầu Mạch chạy qua tiếp được phát bóng này đánh ngược lại, đồng thời điều chỉnh vị trí của chính mình, cũng để ý vị trí đứng của Tùy Hầu Ngọc.

Sau hai lượt bóng thì đổi thành Hầu Mạch ở phía trước, Tùy Hầu Mạch đứng phía sau.

Đúng như Hầu Mạch nói, bọn họ cần mau chóng quen thuộc lối phát bóng của đối phương, bằng không sẽ rất khó xoay chuyển cục diện. Cho nên Hầu Mạch mới lựa chọn sân có lợi, để bọn họ phát bóng trước.

Đội đối thủ nằm trong top năm có thành tích tốt nhất cả nước, phối hợp ăn ý, còn kết hợp với chiến thuật, cực kỳ khó giải quyết.

Cố Ly Bạc phát bóng xoáy lên trên, tốc độ rất nhanh, vận tốc xoay cũng rất nhanh. Loại bóng này sẽ làm cho đối thủ lâm vào thế bị động, chỉ có thể dùng vợt chắn bóng. Cho dù bóng đã bị chặn nhưng vẫn xoay về phía trước, đường bóng rất khó khống chế.

Điều này cũng làm cho rất nhiều bóng xoáy sau khi rơi xuống rồi vẫn có thể bay lên cao lần nữa.

Sau khi quen điều này rồi, Hầu Mạch bắt đầu đến trước lưới chặn bóng của Cố Ly Bạc, rồi lại hoán đổi vị trí với Tùy Hầu Ngọc. Chặn đánh chuẩn xác sẽ làm bóng xoáy xuống, sau khi đánh trả bên phía đối phương sẽ phạm sai lầm.

Cố Ly Bạc phát bóng trước, nhìn như Cố Ly Bạc chiếm được ưu thế, nhưng chưa thật sự được lợi.

Điều này làm cho Cố Ly Bạc không thể không thừa nhận, Hầu Mạch đúng thật là khó đối phó.

Lượt phát bóng cuối cùng của Cố Ly Bạc, cậu đập bóng nhìn hai người đối diện, vẫn mang biểu cảm chán đời như trước, giống như là sắp không sống nổi nữa mà còn phải nhiệt tình đánh tennis.

Bóng vẫn nhanh như trước, có vẻ như là hướng về Hầu Mạch trước lưới nhưng lại vút qua hắn. Tùy Hầu Ngọc thấy Hầu Mạch không tiếp được liền chạy tới đỡ, vợt đập vào vợt của Hầu Mạch.

Tùy Hầu Ngọc vung tay muộn hơn Hầu Mạch.

Hình như vợt tennis đã đánh vào thứ gì đó, nhìn lại thì là đập vào tay Hầu Mạch.

Không ai đỡ được bóng, Cố Ly Bạc phát bóng thành công.

Lòng cậu căng thẳng, chạy tới hỏi: “Không sao chứ?”

Nói xong thì đi tới muốn kéo tay Hầu Mạch nhìn một cái, lại bị Hầu Mạch tránh đi: “Không sao, chú tâm vào trận đấu đi.”

Cơ thể hai người tiếp xúc cận kề làm cho Tùy Hầu Ngọc mệt rã rời, lúc này cần phải chú ý hơn.

Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch đi tới ngồi xuống ghế dựa, nghỉ ngơi một lát.

Tùy Hầu Ngọc nhìn chằm chằm vào tay Hầu Mạch, thấy hắn bỏ bao tay ra phun thuốc.

“Còn đánh được nữa không?” Tùy Hầu Ngọc nhịn không được lại hỏi.

“Được.” Hầu Mạch không quá chú ý, nhắc sang chuyện khác: “Đúng là Cố Ly Bạc đã nhìn ra vấn đề của chúng ta.”

“Ừ.”

“Điều chỉnh tâm trạng đi.” Nói xong, hắn tránh ánh mắt của Tùy Hầu Ngọc, thử nắm tay, quả thật hơi đau.

Tính tình của Tùy Hầu Ngọc không ổn định.

Nếu Tùy Hầu Ngọc biết tay hắn đau, có lẽ sẽ khó chịu với Cố Ly Bạc vì đã gài bẫy mình, sẽ ảnh hưởng đến trạng thái của Tùy Hầu Ngọc.

Hầu Mạch chỉ có thể tự tính toán.

Trong khán phòng.

Đặng Diệc Hành căng thẳng hỏi: “Đại sư huynh bị thương rồi?”

Huấn luyện viên Vương sốt ruột đến độ đứng bật dậy, lại sợ cản trở tầm mắt của người khác, chỉ có thể nửa ngồi nhìn ngóng rồi lại ngồi hẳn xuống: “Chắc không phải là chuyện lớn, nếu thật sự nghiêm trọng thì Hầu Mạch đã xuống đây rồi, trong lòng em ấy tự biết mà.”

Đặng Diệc Hành không cho là phải: “Nếu là đánh đơn thì cậu ấy đã xuống đây, nhưng đây là đánh đôi… Đại sư huynh thật sự có thể cố chịu đựng mà tiếp tục.”

Huấn luyện viên Vương không thể quá căng thẳng, cứ ngẩng cổ lên nhìn, còn không quên hỏi: “Tang Hiến và Nhiễm Thuật bên kia thế nào rồi?”

Lúc này bọn Tang Hiến cũng đang trong trận đấu tại một sân đấu khác. Bọn họ chia thành hai nhóm, Tô An Di và Thẩm Quân Cảnh đi xem trận đấu của Tang Hiến và Nhiễm Thuật.

Huấn luyện viên Vương và Đặng Diệc Hành ở đây xem Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc đấu, Đặng Diệc Hành và Thẩm Quân Cảnh có thể gọi điện thoại với nhau bất cứ lúc nào.

“Thẩm Quân Cảnh nói không chừng bọn Tang Hiến còn có thể thắng.”

Lúc nãy Lữ Ngạn Hâm xách túi tới ngồi bên cạnh Đặng Diệc Hành, nhìn thoáng qua sân đấu rồi hỏi: “Sao Hầu Mạch lại cầm vợt tay trái lên sân?”

Không hỏi còn đỡ, hỏi xong Đặng Diệc Hành và huấn luyện viên Vương đồng thời đứng dậy, tư thế quả thật giống như muốn lên sân bắt người, làm cho Lữ Ngạn Hâm hoảng sợ.

Lại bắt đầu, Tùy Hầu Ngọc phát bóng.

Lần đầu tiên phát bóng còn chưa để ý, sau khi đánh mấy lần, Tùy Hầu Ngọc mới chú ý thấy Hầu Mạch đổi tay trái cầm vợt.

Tùy Hầu Ngọc nhận ra được trạng thái của Hầu Mạch không tốt lắm.

“Cần tôi gánh không?” Phát xong một bóng, Tùy Hầu Ngọc đi tới hỏi.

“Không cần, tay trái tôi cũng có thể đánh.”

“Thật hay giả?”

“Thật, tôi toàn năng mà.” Hầu Mạch cười xán lạn đáp.

Thấy biểu cảm của Tùy Hầu Ngọc dần dần suy sụp, Hầu Mạch muốn đưa tay xoa đầu Tùy Hầu Ngọc, cuối cùng vẫn nhịn xuống: “Thật sự không sao đâu.”

“Lát nữa cậu còn trận đánh đơn.”

“Lúc nào về tôi xoa cho cậu.”

Bên kia.

Trên đường về chỗ của mình, Đường Diệu cũng đang nhìn về phía đối diện, sau đó cười khẽ một tiếng: “Lúc đó quả thật hai người bọn họ đã bất hòa, nếu đánh xong trận này mà giải tán thì không phải Vương Học Phục sẽ sụp đổ hay sao? Giấc mơ đánh đôi của ông ấy tan vỡ rồi.”

“Chúng ta không cần quan tâm chuyện này. Chúng ta chỉ cần thắng trận là được.”

“Ừm, Hầu Mạch bị thương, hai người bọn họ đã sắp thua rồi, không còn đường trở mình nữa.”

Theo như Đường Diệu thì Tùy Hầu Ngọc vẫn là một tay mơ, mới chỉ luyện một tháng mà dám đi thi đấu?

Lượt phát bóng tiếp theo của Tùy Hầu Ngọc là phát bóng kiểu thường quy vì muốn giảm bớt gánh nặng cho Hầu Mạch.

Chẳng cần nghĩ cũng biết nên lần này Đường Diệu tiếp bóng rất dễ dàng. Hắn vọt tới trước lưới nhảy lên, vung vợt ra giữa không trung, tiêu sái đập bóng. Quả bóng mạnh mẽ rơi xuống, nện mạnh xuống sân đấu.

Tùy Hầu Ngọc bước nhanh về phía trước, vung vợt đánh trả nhưng quá vội vàng, bóng bay vào lưới. Góc độ không đúng.

Lượt thứ nhất Cố Ly Bạc phát bóng, bọn họ đã thua một ván.

Bây giờ Tùy Hầu Ngọc phát bóng, lại mất hai lần ghi điểm.

Tùy Hầu Ngọc nhìn về phía Đường Diệu, thấy Đường Diệu đứng trước lưới cười ngả ngớn chế giễu.

Cậu mím môi, lấy bóng lần nữa, ném lên phát bóng.

Đường Diệu lại nhảy ra xa lưới, có vẻ như muốn chơi lại trò cũ, muốn ép cậu đánh trả.

Vừa giương mắt thì thấy Tùy Hầu Ngọc đã quay lại vị trí đánh bóng, tốc độ nhanh đến mức Đường Diệu nghi ngờ rằng Tùy Hầu Ngọc dịch chuyển tức thời.

Dựa theo quán tính bình thường mà nói, tốc độ như vậy sẽ khó đứng vững, Tùy Hầu Ngọc lại đập một phát rất mạnh, đánh bóng về phía trước Cố Ly Bạc, rõ ràng là nhắm vào mặt của cậu ta.

Cố Ly Bạc nâng vợt chắn bóng, khiến bóng bay xéo ra ngoài, rơi xuống ngoài vạch.

Đường Diệu quay đầu nhìn thoáng qua, lại nhìn về phía Tùy Hầu Ngọc.

Tùy Hầu Ngọc đứng trước lưới, hơi ngẩng đầu, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh, nhẹ giọng nói: “Cậu có thể thử lại mấy lần, tôi khiến mặt cậu ta nở hoa luôn.”

Đường Diệu lắp bắp kinh hãi, ngẩng đầu nhìn trọng tài, có vẻ như trọng tài không nghe thấy lời khiêu khích vừa rồi.

Do bình thường hắn đã quen nghe Cố Ly Bạc nói chuyện, nói nhỏ cũng nghe thấy được.

Tùy Hầu Ngọc lại trở về vị trí phát bóng, trước khi phát bóng thì ngẩng đầu nhìn Đường Diệu. Ánh mắt cậu khinh miệt, tựa như ý bảo: “Cậu muốn thử lại không?”

Đường Diệu bị kích thích, theo bản năng cắn răng.

Hai người nóng tính khiêu khích lẫn nhau xem ai không nhịn được trước.

Lượt phát bóng của Tùy Hầu Ngọc khiến cơ hội đối đầu của Đường Diệu và Tùy Hầu Ngọc nhiều hơn.

Đường Diệu là dạng tuyển thủ đánh bóng mạnh, bình thường lúc trả bóng sẽ tăng sức. Nhưng sau khi nhận được bóng của Tùy Hầu Ngọc, hắn phát hiện sức lực của Tùy Hầu Ngọc cũng không yếu, vả lại cơ thể cũng rất linh hoạt.

Thông qua sự ăn ý với Cố Ly Bạc, Đường Diệu giả vờ đổi vị trí, sau đó tấn công về phía Tùy Hầu Ngọc, đập một đường bóng phản công. Tùy Hầu Ngọc đã sắp di chuyển về hướng bên kia rồi mà vẫn có thể quay lại ngay lập tức.

Thân thể Tùy Hầu Ngọc xoay một vòng trên không rồi vững vàng rơi xuống đất, giống như một động tác nhảy lưu loát chỉnh tề, động tác rơi xuống đất nhẹ nhàng một cách khó tin.

Sao lại thế này?

Hình như tên gà mờ này không quá yếu?

Cẩn thận nghĩ lại sẽ phát hiện, cậu ra sức chơi bóng như vậy, hình như là đang bảo vệ Hầu Mạch, giảm bớt áp lực cho Hầu Mạch?

Lại nhìn Hầu Mạch, từng là tuyển thủ theo chủ nghĩa cá nhân rất mạnh, lúc này lại rất nghe lời.

Tùy Hầu Ngọc ra sức, hắn liền nhường cậu, chỉ giữ một phần ba sân.

Im lặng phối hợp.

Đường Diệu quay đầu liếc nhìn Cố Ly Bạc một cái, Cố Ly Bạc đưa tay che miệng: “Mặc kệ đi, tôi chắc chắn hai người họ có quan hệ bất hòa. Tình huống này không kéo dài được bao lâu đâu.”