Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được Cơ Chứ?

Chương 52: Trận thi đấu thứ hai (P2)



Tùy Hầu Ngọc vẫn chọn phát bóng cao cho lần giao bóng tiếp theo.

Cách đánh làm Đường Diệu cảm thấy như bị khiêu khích, cậu mới chần chừ giây lát, bóng đã sượt qua bay về phía backcourt*, may mà có Cố Ly Bạc đỡ được.

(*) là phần sân nằm giữa đường giao bóng và đường cuối sân.

Các vòng giao thủ tiếp theo đều là những đường bóng cao.

Đường Diệu không nhìn nổi nữa, nhảy bật lên rồi đáp trả bằng một lần giao bóng cao.

Nhưng cậu vừa nhấc mắt nhìn thì thấy Tùy Hầu Ngọc đã xuất hiện trước lưới, tung một cú vô lê đẹp mắt đưa bóng xuyên thẳng đến backcourt.

Cố Ly Bạc kịp thời phản ứng liền nhanh chóng chạy đến đỡ, suýt chút nữa đánh bóng ra ngoài.

Tùy Hầu Ngọc đã đứng sẵn bên lưới, nhẹ nhàng chặn đường bóng lại. Bóng xẹt qua đập xuống ngay bên cạnh Đường Diệu, trận đấu kết thúc trong khi Đường Diệu còn chưa có nổi cơ hội phản kích.

Chiến thuật ban đầu của Hầu Mạch rất đơn giản: Chú ý Cố Ly Bạc và chọc tức chết thằng ngốc Đường Diệu kia.

Một số kiểu giao bóng được coi là có chất lượng cao trong đánh đơn, nhưng những kiểu này lại chưa chắc sẽ phù hợp khi đánh đôi.

Cố Ly Bạc biết tính toán trong đầu tỉ lệ giao bóng một thành công, đồng thời xem xét chất lượng các cú phát bóng đôi và tổng hợp toàn diện.  

Đây chính là lý do chất lượng phát bóng của Tùy Hầu Ngọc bị đánh giá kém.

Nhưng nếu bỏ qua Đường Diệu thì sao? Hay là có một ý đồ khác?

Chất lượng giao bóng của Tùy Hầu Ngọc vẫn tạm ổn.

Mục đích bây giờ hắn là cắt bóng cao, nhắm vào backcourt để khiến Cố Ly Bạc cảm nhận thế nào là mệt mỏi.

Tùy Hầu Ngọc thích đánh bóng áp sát, loại đường bóng này không dễ đỡ, tuyển thủ giống Tùy Hầu Ngọc có thể xoay cơ thể đến mức thần kì như vậy rất hiếm nên điều này đã làm Cố Ly Bạc lâm vào thế bị động.

Hoàn toàn là bị nhìn chằm chằm mà đánh.

Ngay từ đầu Đặng Diệc Hành đã luôn nhìn chằm chằm, căng thẳng theo dõi trận đấu. Nếu phát hiện Hầu Mạch có gì bất thường, bọn họ sẽ không để Hầu Mạch tiếp tục ra sân.

Đột nhiên có người nói chuyện với hắn, dọa Đặng Diệc Hành hết hồn: “Thi đấu thế nào rồi?”

Đặng Diệc Hành quay đầu, thấy Lưu Mặc dẫn theo Dương Hồng và Hồ Khánh Húc tới xem thi đấu.

“Vẫn đang đánh, trước đó thua một ván, hiện tại đang cầm cự.”

Dương Hồng thoáng nhìn qua, nói: “Đối thủ muốn phá bóng cũng không dễ, mấy cú giao bóng của mèo chất lỏng rất gian xảo đấy.”

Dù sao mới hôm qua cậu đã bị nếm mùi thua cuộc vì chủ quan.

Lữ Ngạn Hâm quay đầu nghiêm túc hỏi: “Mấy cậu còn trận đấu nào nữa à? Sao còn chưa về tỉnh tiếp tục huấn luyện?”

Dương Hồng nghe hỏi thế cũng không thèm để ý, ngược lại thản nhiên trả lời: “Vậy là cậu chưa hiểu rõ tỉnh bọn này rồi, ở đây có nhiều người xem như vậy tất cả là nhờ tỉnh bọn tôi đi ba xe tới đấy. Học sinh tham gia thi đấu thì được thống nhất sắp xếp chỗ ở, người không thi thì ngồi xe chạy tới chạy lui để xem và rút kinh nghiệm từ các trận đấu, lúc về còn phải viết một bài văn nhỏ nêu cảm nghĩ bản thân nữa.”

“Tôi thấy mấy cậu có tích cực gì đâu, giải đấu bắt đầu từ lâu rồi sao giờ mới đến vậy?”

“Không có trận đấu dậy sớm làm gì.” Dương Hồng chột dạ trả lời, không ngừng cười “He he.”

Lưu Mặc vốn là đối thủ cũ của Hầu Mạch, sau khi thấy hắn bèn hỏi: “Tình hình Hầu Mạch thế nào rồi? Hiếm khi thấy hắn kiềm mình như vậy.”

Đặng Diệc Hành kể lại tình huống lúc nãy.

Lưu Mặc hiểu rõ gật đầu: “Tôi đã từng nhắc Hầu Mạch từ trước rồi, Cố Ly Bạc rất có thể sẽ lợi dụng điểm yếu của hắn, chắc chắn là cố ý.”

Lúc Lưu Mặc đang nói chuyện, phía bên kia Hầu Mạch vung vợt thực hiện một đường chuyền tuyệt đẹp, bóng chạm vạch bay thẳng ra ngoài.

Lưu Mặc ngậm miệng im lặng hồi lâu rồi mới mở miệng: “Tay trái của hắn cũng không phải dạng vừa.”

Đánh chéo sân vốn không dễ, kết quả tên này dùng tay trái mà cũng thực hiện được?

Lưu Mặc đang cảm thán thì nghe thấy tiếng la của mấy cô gái, hét lên một phát làm cả đám bọn họ giật nảy mình.

Cả đám cùng ngó sang, có vẻ quả bóng bị Hầu Mạch đánh văng lên chỗ khán đài, có bạn nữ nhặt được nó nên phấn khích la hét.

Quả cầu tennis này được Tùy Hầu Ngọc phát, lại được Hầu Mạch đánh trúng, ý nghĩa rất lớn, bạn nữ nhặt được bóng tất nhiên vô cùng hưng phấn.

Lưu Mặc bĩu môi, thở dài: “Danh tiếng Hầu Mạch đã khá cao, bây giờ còn thêm một bé mèo dáng dấp không kém bên cạnh, đúng là đi theo con đường thần tượng.”

Lữ Ngạn Hâm nhỏ giọng cười, sau đó nói: “Nhóm nữ sinh bên bọn tôi có cả đống nickname trên Wechat kiểu ‘Bạn gái tương lai của Djokovic’, có người còn đặt là ‘Vợ của Hầu Mạch’. Hôm qua thì hay rồi, đám nữ sinh thấy được ảnh chụp lúc thi đấu của Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc, lại biết tôi có quen hai người họ, cả đám liền hào hứng ngất trời, đáng tiếc tôi không có tài khoản Wechat của hai người đó.”

Đặng Diệc Hành chỉ có thể xấu hổ cười cười: “Đại sư huynh đúng là không kết bạn với nữ sinh, Ngọc ca càng khỏi nói, nam sinh cũng không thêm quá mấy người.”

Lưu Mặc ghen tỵ nói: “Nếu đẹp trai được như vậy thì tôi cũng đi ngang (*).”

(*) raw là 横走: có nghĩa là ngang ngược, hống hách.

Tùy Hầu Ngọc tiếp tục giao bóng.

Trước khi giao, cậu nhìn lướt qua vị trí phía sau của hai người đối diện rồi mới bắt đầu phát bóng.

Một cú giao bóng lỗi.

Cậu điều chỉnh lại nhịp thở, tiếp tục lần phát bóng thứ hai.

Để đánh ra được đường bóng ngoài tầm với của đối thủ kì thật rất khó, phải ép bóng xuống thật thấp vì nếu không nắm chắc lực độ thì sẽ dễ bị văng ra ngoài lưới.

Tùy Hầu Ngọc muốn thử cách đánh đó, lần thứ nhất không thành công, lần thứ hai vẫn bị lỗi. Tuy nhiên, lần giao bóng thứ hai cậu không chọn cùng một điểm rơi với lần một mà lựa một góc độ giao bóng lắt léo.

Đường Diệu hoàn toàn không kịp phản ứng.

Cố Ly Bạc đoán ra được bèn nhanh chóng chạy tới hướng đó, nhưng đáng tiếc cú vung vợt lại không chạm vào bóng.

Tùy Hầu Ngọc ghi điểm giao bóng.

Đó là một cú Ace cực kì đẹp mắt.

Hầu Mạch mỉm cười quay đầu nói với Tùy Hầu Ngọc: “Không tệ! Học nhanh thật đấy.”

“Hôm qua tôi đã luyện một giờ.” Tùy Hầu Ngọc rất tự hào, cậu là người chỉ cần tập một giờ cũng có thể đánh thực hiện được Ace.  

Trước mắt, lượt giao bóng coi như đã bảo vệ được, hai bên hòa.

Tùy Hầu Ngọc đi sang hỏi Hầu Mạch: “Tay khá hơn chút nào chưa?”

“Thật ra không nghiêm trọng lắm, chỉ hơi đau thôi, một lát nữa có lẽ sẽ khỏi.”

“Một lát là bao lâu?”

“Không biết.” Hầu Mạch cử động thử hai lần, “Ván kế tiếp Cố Ly Bạc có thể sẽ rất dữ dội.”

“Cậu đừng quá khích, trước mắt cứ cầm chừng, tôi cố gắng kéo dài thời gian.”

“Cậu ta sẽ lợi dụng điều đó.”

“Tôi biết, nhưng tay cậu quan trọng hơn thi đấu.”

Tùy Hầu Ngọc có thể nói ra được lời này làm Hầu Mạch cảm thấy thật bất ngờ, hắn cười cười đồng ý.

Sau khi đứng ổn định tại vị trí, Cố Ly Bạc bắt đầu phát bóng.

Ván này Hầu Mạch vẫn thi đấu bị động, ai cũng có thể nhìn thấy được phần lớn là Tùy Hầu Ngọc giằng co một mình. Thế bị động của họ giúp Cố Ly Bạc phát huy rực rỡ, nhẹ nhàng cầm vào tay tỉ số 40:0.  

Lữ Ngạn Hâm không hiểu rõ đánh đôi bằng những người khác, lo lắng hỏi: “Thua rồi à?”

Đặng Diệc Hành cũng đang bồn chồn, nhưng bộ dạng lo lắng của Lữ Ngạn Hâm làm hắn không nín cười nổi bèn hỏi: “Không phải cậu cùng trường trung học Đông Thể với Cố Ly Bạc hả? Sao lại chĩa cùi chỏ ra ngoài vậy? Một cành hoa của Đông Thể cứ như thế mà bị vứt bỏ hả?”

Lữ Ngạn Hâm thẳng thắng trả lời: “Tôi đâu có quen mấy người đó, nhưng tôi biết Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc, mặc dù… chưa có dịp trò chuyện nhiều.”

Huấn luyện viên Vương, vẫn luôn giữ im lặng nãy giờ, lên tiếng: “Chỉ có thể chờ xem Hầu Mạch có kịp khá lên không thôi. Kinh nghiệm của Tùy Hầu Ngọc không đủ, đối thủ lại là người giàu kinh nghiệm thi đấu đôi, các phương diện đều vượt trội. Tùy Hầu Ngọc không cách nào giống Tang Hiến đấu kiểu một chấp hai được, muốn thắng cần phải phối hợp với Hầu Mạch.”

Đặng Diệc Hành nghe vậy sốt ruột theo: “Chỉ biết là tay đại sư huynh bị nện một phát, không biết có nghiêm trọng hay không.”

Thế trận nghiêng về một bên thế này cứ kéo dài nguyên một ván, ván thứ nhất đội Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch thua.

Kết thúc mỗi ván sẽ có hai phút nghỉ ngơi.

Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc ngồi trên ghế, phủ thêm áo khoác thể thao lên người. Hầu Mạch xịt thuốc lên vết thương, thử cử động cổ tay.

Tùy Hầu Ngọc dùng khăn mặt lau mồ hôi trên đầu, cậu nhìn mu bàn tay Hầu Mạch, chỗ bị đập trúng đỏ lên lộ tí màu xanh, đây là giai đoạn chuyển tiếp, đến mai chắc sẽ thành tím bầm. May mắn là diện tích va chậm không lớn chỉ cỡ một đồng xu nhưng nhìn thôi cũng thấy đau.

Loại chấn thương mắc phải trong lúc thi đấu như thế này nếu trúng ngay những bộ phận quan trọng thì sẽ ảnh hưởng rất nghiêm trọng.

“Tay cậu như vậy có thể phát bóng không?” Tùy Hầu Ngọc lo lắng hỏi.

Đêm qua Hầu Mạch đoán rằng sau khi Cố Ly Bạc phát hiện ra sự phối hợp chưa ăn ý giữa hai người họ thì chắc chắn sẽ lợi dụng việc này nên cả hai đã luyện tập phát bóng phối hợp với Hầu Mạch.

Đánh đôi nam có tiết tấu rất nhanh, ba lần đánh là có thể kết thúc lượt đấu, phát bóng, trả giao bóng, đánh chặn trước lưới, ít khi nhiều hơn thế.

Như vậy, những gì bọn họ cần luyện tập chính là di chuyển, không cản trở lẫn nhau và phối hợp chiến thuật.

Thực hiện phối hợp, kết quả Hầu Mạch lại bị thương.

Tình hình bây giờ bọn họ đã thua một ván, muốn thắng thì chỉ có thể giành điểm ở hai ván sau, xác định đánh lâu dài.

“Chắc là có thể, không có gì nghiêm trọng đâu.” Hầu Mạch trả lời xong nhỏ giọng nói: “Cậu không cần thiết phải trả thù.”

Hầu Mạch đã nhận ra rằng Tùy Hầu Ngọc đang tìm cơ hội trả thù, mục tiêu vẫn luôn nhắm thẳng Cố Ly Bạc.

Hôm tay lối đánh áp sát của Tùy Hầu Ngọc được sử dụng triệt để, có lẽ là không cho Cố Ly Bạc có cơ hội giở trò quỷ, nhưng Tùy Hầu Ngọc cũng không thoát ra nổi.

“Tôi tức!” Tùy Hầu Ngọc tức giận trả lời.

“Rõ ràng là do chúng ta chưa đủ ăn ý, là vấn đề của bên mình nên mới để cậu ta lợi dụng cơ hội phá hoại. Cậu tức giận cũng chả làm gì được.”

“Nhưng cậu bị thương!” Tùy Hầu Ngọc trả lời xong liền nghiến răng nghiến lợi, chỉ vết thương của Hầu Mạch: “Phối hợp không tốt khiến cậu bị thương thì tôi nhận. Nhưng nếu Cố Ly Bạc bị thương do kĩ thuật cậu ta không tốt thì đó không phải vấn đề của tôi.”

“Cậu nói đúng…” Hầu Mạch không nghĩ ra lời phản đối nào.

Nói thật, hắn thấy thế này còn tốt hơn sau khi kết thúc thi đấu phải đi đánh nhau với Tùy Hầu Ngọc.

Tùy Hầu Ngọc vẫn đang khó chịu, trừng mắt nhìn Cố Ly Bạc đứng đối diện.

Hầu Mạch nhìn chằm chằm Tùy Hầu Ngọc, sau đó hắn nhếch miệng cười hỏi cậu: “Đã có ai nói với cậu rằng thật ra lúc cậu tức giận trông chả có tí khí thế hung dữ nào mà là trông rất đáng yêu chưa?”

“Ai nói thế? Rất nhiều người đều sợ tôi!”

“Cậu ấy, trông như thú bông hình mèo meo meo gào thét, vừa hung dữ vừa xinh đẹp chỉ là không có lực sát thương.”

“Hứ…” Tùy Hầu Ngọc vẫn không chịu phục.

“Không dữ bằng Đại Ca.” Hầu Mạch vừa đứng dậy chuẩn bị tiếp tục thi đấu vừa tiếp tục tán gẫu với Tùy Hầu Ngọc: “Mẹ tôi bế nó về nhà rồi, như vậy sẽ tiện chăm sóc nó hơn.”

“Ừ, tôi biết. Trước đó mẹ cậu hỏi, tôi đã đồng ý rồi.”

Thậm chí cậu còn phát hiện Đại Ca thân thiết với mẹ Hầu hơn cả mình.

Ván này vẫn là Tùy Hầu Ngọc phát bóng, cậu đập bóng hai lần, quét mắt nhìn phía đội diện sau đó mạnh mẽ phát bóng.

Cú đánh của Tùy Hầu Ngọc có thể phát ra sức mạnh và tốc độ như vậy quả thực không dễ. Đường bóng lao thẳng về phía Cố Ly Bạc.

Cố Ly Bạc đáp trả thành công nhưng vì không đủ lực, vợt bị lệch chút nên quả bóng chỉ vừa qua lưới.

Tùy Hầu Ngọc đã đến trước lưới, nhắm ngay Cố Ly Bạc hung hăng đánh một đường bóng chéo. Cố Ly Bạc đưa vợt đỡ, bóng tennis đập vào khung vợt, mặt vợt đàn hồi đập thẳng khiến quả bóng coi như đập thẳng vào cằm.

Cố Ly Bạc che cằm hồi lâu, đau đến chảy nước mắt.

Đường Diệu vội vàng đi qua kiểm qua tình hình, Cố Ly Bạc khoát tay áo: “Không sao đâu.”

“Cậu ta cố ý hả?”

Tùy Hầu Ngọc rắp tâm suốt một ván, Cố Ly Bạc nhìn ra điều này nhưng sợ Đường Diệu nổi giận nên không dám nói. Cậu ta dần nhận ra có gì đó không đúng, sao lại khác với phân tích của cậu ta quá vậy?

Tùy Hầu Ngọc xưa nay lạnh lùng, không biết là học theo Hầu Mạch hay sao mà lần này mở miệng cực kì đáng giận, cậu đứng trước lưới kéo dài giộng hỏi: “Ây chà…! Không sao chứ?”

Một chút áy náy trong giọng nói cũng không có.

Không hỏi còn tốt,vừa hỏi xong cảm giác cố ý càng rõ ràng hơn.

Đường Diệu trừng mắt nhìn Tùy Hầu Ngọc không nói chuyện, Cố Ly Bạc kéo góc áo Đường Diệu, cả hai đều không trả lời Tùy Hầu Ngọc.

Tùy Hầu Ngọc cũng chả để tâm đến việc họ có đáp hay không.

Ván đầu thực sự họ đã thua, nhưng bây giờ Cố Ly Bạc đã bị cậu chỉnh một bàn, còn lại Đường Diệu… Có lẽ sắp nổ tung rồi.

Nhiệm vụ hoàn thành xuất sắc.

Cố Ly Bạc nghĩ rằng có thể lợi dụng quan hệ bất hòa giữa Hầu Mạch với Tùy Hầu Ngọc để gây rối cho họ mà không ngờ rằng mối quan hệ giữa hai bên chỉ là khó xử mà thôi.

Tùy Hầu Ngọc chỉ trừng người mà cậu để ý, đối với kẻ đáng ghét thì đến nói cũng chả buồn, thậm chí trực tiếp đánh nhau.

Hầu Mạch nhìn Tùy Hầu Ngọc mỉm cười quay người lại trở về vị trí thì hỏi: “Dễ chịu hơn chưa?”

“Dễ chịu rồi.”

“Thế thì tiếp tục thi đấu đàng hoàng.” Hầu Mạch dứt lời liền đổi vợt về tay phải.