Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được Cơ Chứ?

Chương 71: Escape Room (P1)



Lúc hai người cùng nhau dọn phòng huấn luyện, Hầu Mạch mới thật sự phục Tùy Hầu Ngọc.

Việc ai quét dọn nhanh hơn cũng có thể kích thích lòng hiếu thắng của Tùy Hầu Ngọc.

Hầu Mạch chống cây lau nhà, nhìn Tùy Hầu Ngọc phi nước đại đẩy một cây lau nhà khác trong phòng học, do dự có nên lén lười biếng một lát hay không. Rõ ràng đồng đội của hắn rất có tinh thần, có thể quét dọn xong trong vòng vài phút.

Ngay vào lúc hắn đang chần chừ, Tùy Hầu Ngọc đột nhiên ngừng lại, chỉ vào hắn cảnh cáo: “Đừng nghĩ đến chuyện để cho tôi dọn một mình, dám giở trò tôi đánh cậu đấy.”

Hắn tủi thân.

Hắn dọn dẹp thì Tùy Hầu Ngọc dọn đua với hắn.

Hắn dừng lại, Tùy Hầu Ngọc lại cảm thấy không công bằng.

Nếu hắn cùng so với Tùy Hầu Ngọc, hai người bọn họ sẽ dễ dàng gây ra một cơn gió lốc nhỏ ở trong phòng học.

Người đồng đội này vô cùng khó hầu hạ.

Hầu Mạch ra vẻ hoảng sợ, vỗ ngực mình nói: “Á! Tôi rất sợ đó.”

“Đừng lắm lời nữa, làm nhanh đi!” Tùy Hầu Ngọc nói xong thì tiếp tục lau sàn.

Hắn chỉ làm tiếp, sau khi thu dọn xong thì tiện tay sửa sang lại dụng cụ huấn luyện, để đồ trở về chỗ cũ.

Lúc gần đi hắn còn cố ý kiểm tra cửa sổ một chút rồi mới đi với Tùy Hầu Ngọc.

Tùy Hầu Ngọc đi ở trước mặt hắn, lúc đi hơi lảo đảo, chắc là sau khi nắn xương cơ thể cậu còn hơi khó chịu. Vậy mà khi nãy còn liều mạng như thế, người này cũng thật thần kỳ.

Hắn cười, nhắc nhở Tùy Hầu Ngọc: “Ngày mai cậu sẽ cảm thấy trên người hơi ê ẩm, hai ngày nữa thì không sao rồi.”

Tùy Hầu Ngọc gật đầu một cách qua loa, vịn tường tiếp tục đi ra ngoài. Lúc đi xuống cầu thang cơ thể cậu còn lảo đảo mạnh hơn, ậu thuận miệng hỏi: “Khi nào thì huấn luyện tiếp?”

“Chúng ta sẽ nghỉ ngơi khoảng hai tuần rồi huấn luyện bình thường trở lại trong một khoảng thời gian, coi như là chuyển tiếp. Mùa đông sẽ có huấn luyện tăng cường, sau khi quay lại từ nghỉ đông thì sẽ có đặc huấn, chỉ được nghỉ vài ngày Tết xuân. Cụ thể thì phải xem sang năm huấn luyện viên Vương muốn chúng ta tham gia giải đấu nào.”

“Ồ, lát nữa hai chúng ta đi huấn luyện đi, bây giờ tôi cần phải tăng cường phương diện nào?”

“A? Hôm nay đã đi rồi à? Cơ thể của cậu có ổn không? Tự học buổi tối thì sao?”

“Trốn. Cơ thể thì không sao cả, mở vai ép chân tôi còn chịu được, nhiêu đây không tính là gì.”

Hầu Mạch cũng không từ chối, gật nhẹ đầu: “Được, hôm nay huấn luyện viên Vương không đi làm, một mình tôi huấn luyện cho cậu.”

Hai người không quay lại lớp học mà đi thẳng tới sân tennis.

Hầu Mạch khá quen nơi này, dẫn Tùy Hầu Ngọc tiến vào trong sân, sau khi bật đèn lớn thì đi tìm thiết bị huấn luyện.

Bình thường ở đây rất náo nhiệt, bây giờ chỉ có hai người thì lại đột nhiên lộ ra vẻ vắng vẻ, chỉ làm một vài hành động ngẫu nhiên thôi cũng phát ra âm thanh rất đột ngột.

Ngọn đèn dài trên nóc sân huấn luyện vang lên tiếng “rè rè” một lát, lấp lóe mấy lần mới sáng hẳn. Ánh đèn sáng chói chiếu lên trên mặt đất cứng tạo ra những ánh sáng lốm đốm, hiện ra rõ ràng dấu vết huấn luyện thường ngày.

Hầu Mạch đặt mấy chai nước suối rỗng vào mấy vị trí, sau đó cầm lấy vợt tennis của mình đi qua phía đối diện giao bóng, đánh một cái, bóng đập ngã một chai nước.

Lực của quả bóng này rất mạnh, sau khi bay đi đập chai nước còn bắn đi thật xa, lúc va vào chướng ngại vật còn phát ra tiếng vang giòn.

Hầu Mạch cầm vợt tennis bằng một tay rồi kẹp nó ở dưới nách, đi tới đứng ở bên cạnh cậu: “Huấn luyện khống chế điểm rơi bắt đầu từ việc giao bóng. Phải giao bóng ổn, đánh trúng vào vị trí đặt chai ngay trong quá trình giao bóng.”

Tùy Hầu Ngọc cầm vợt đi qua, cầm bóng xoay mấy lần, lúc đầu cậu định đánh theo thứ tự. Cậu đã ném bóng lên rồi, Hầu Mạch mới đột nhiên nói: “Phát bóng góc trong, trái bốn.”

Hắn nhanh chóng thay đổi đường bóng đã quyết định xong từ trước đó trong nháy mắt, đánh theo những gì Hầu Mạch nói.

Bóng vượt qua lưới, rơi xuống cách bình một khoảng cách chưa tới năm centimet rồi bắn đi.

Hầu Mạch lười biếng đi nhặt bóng rồi cầm vợt đứng ở phía đối diện, đánh bóng lại cho Tùy Hầu Ngọc.

Sau khi Tùy Hầu Ngọc nhận bóng thì lại giao bóng lần nữa.

Lần này cậu có chuẩn bị, nghe thấy Hầu Mạch chỉ huy: “Góc ngoài phát bóng, trái năm.”

Cậu nhanh chóng nhìn lướt qua chai nước đối diện rồi giao bóng. Lần này giao rất chuẩn, bóng vì đánh về phía bình nước nên bị thay đổi đường đi, nhưng dù như vậy vẫn bị Hầu Mạch bắt được, vung vợt đập bóng lại Tùy Hầu Ngọc.

Hầu Mạch nhìn một lát rồi đi tới: “Khi nãy cậu muốn bóng vẫn xoáy khi đến tay tôi, nhưng tư thế hơi khó, nhớ là muốn đánh bóng như vậy cần phải xoay vai, vai của cậu phải ở trong tư thế này…”

Nói rồi đưa tay ra điều chỉnh vai Tùy Hầu Ngọc, hai tay nắm bờ vai của cậu, chỉnh vai của cậu vào vị trí chính xác.

Tùy Hầu Ngọc qua loa gật đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Hầu Mạch.

Bốn mắt nhìn nhau trong tư thế này, khoảng cách rất gần làm cho Hầu Mạch bất giác lui về sau một bước, nhanh chóng quay người đi về chỗ cú, nói: “Tiếp tục.”

Hai người luyện tập đến đêm. Cuối cùng nhờ có bọn Nhiễm Thuật đẩy cửa đi vào, mang đến một luồng gió thổi ngã một chai nước suối rỗng, bọn họ mới dừng lại.

Nhiễm Thuật không khỏi hết hồn: “Thật, thật sự là ở đây à? Chăm chỉ thế? Gửi tin nhắn cũng không trả lời.”

Đặng Diệc Hành cũng cảm thán theo: “Tôi còn tưởng Cách Cách mắng các cậu đến tận bây giờ, thì ra là đang lén luyện tập.”

Tùy Hầu Ngọc dừng lại giải thích: “Lúc huấn luyện tôi không xem điện thoại, kết thúc tự học buổi tối rồi à?”

“Ừm, về rồi.” Nhiễm Thuật đeo ba lô, tay nhét vào trong túi rồi không lấy ra nổi nữa, ngồi bên cạnh nói: “Gần đây trời, trời càng ngày càng lạnh. Tôi cũng không muốn tắm rửa, tắm rửa xong phải đi năm phút mới đến được tòa số 11 của chúng ta, quá lạnh.”

Tùy Hầu Ngọc đi tới bên cạnh, cầm lấy một chai nước uống một ngụm, nói: “Nhịn một chút đi, sang năm sẽ được về khu của chúng ta.”

“Không, không về được đâu, cậu không định huấn luyện tennis à?”

“À… Chuyện này thì sao?” Tùy Hầu Ngọc quay đầu hỏi Hầu Mạch.

Hầu Mạch lấy nước khoáng từ tay cậu, không lau miệng chai mà cứ thế uống “ừng ực ừng ực” mấy ngụm, trong nháy mắt chai nước đã thấy đáy.

Tùy Hầu Ngọc khẽ giật mình, ánh mắt đảo qua thân chai. Quả nhiên đã bị mở bao bì rồi, là nước của Hầu Mạch…

Cậu lại uống nhầm nước.

Hầu Mạch uống xong nước xong thì trả lời: “Trường học còn đang thương lượng. Hình như bọn họ muốn cho khóa lớp mười mới qua đó còn chúng ta ở lại để không quá rắc rối, vì trước đó mọi người đã phản đối rất nhiều trong chuyện huấn luyện quân sự. Nếu chúng ta sang khu bên kia thì có thể thuê sân tennis ở bên ngoài để huấn luyện, cậu không cần lo lắng những chuyện này.”

“Ồ.”

“Nhưng cậu định lớp 12 vẫn đánh tennis à, không định nghiêm túc chuẩn bị thi đại học à?” Hầu Mạch nhìn về phía Tùy Hầu Ngọc.

“Không biết…” Tùy Hầu Ngọc không nghĩ tới chuyện này.

Cậu khác Hầu Mạch.

Hầu Mạch có thể vào Thanh Bắc dựa vào điểm thể dục tích lũy, còn cậu phải tham gia thi đại học như bình thường.

Hầu Mạch không hỏi nữa, thu dọn đồ đạc xong thì cùng đi với bọn họ.

Trên đường trở về, Đặng Diệc Hành nói: “Đại sư huynh, Ngọc ca, cuối tuần đi ra ngoài chơi đi. Lữ Ngạn Hâm hẹn tao đi chơi chung nhưng không muốn chỉ hai người bọn tao đi.”

Hầu Mạch rõ ràng không muốn đi: “Kêu Thẩm Quân Cảnh đi không được à?”

Đặng Diệc Hành cũng có nỗi khổ riêng: “Nhiều người chút vẫn hơn. Hơn nữa, bọn tao định đi đến chỗ mới mở của nhà chú Cố, làm nhóm đầu tiên trải nghiệm. Tao và Thẩm Quân Cảnh là hai cái hố đen trí thông minh, đi sẽ bại lộ nhược điểm.”

Hầu Mạch nghĩ một lát rồi kinh ngạc hỏi: “Escape room đó à? Chỗ như vậy mà mày rủ tao đi? Tao vừa vào cửa là đã dính luôn ở đó rồi!”

Hắn có thể tìm lời giải, nhưng xin hãy bật đèn, xin hãy để hắn giải trong hoàn cảnh bình thường, nếu không Hầu Mạch sẽ ôm đầu khóc rống tại chỗ.

Từ nhỏ hắn đã không đi nhà ma, loại hình escape room đang nổi gần đây hắn cũng không đi vì trong suốt hành trình, hắn sẽ hét lên gây thêm phiền phức cho người khác. Có khi đồng đội của hắn còn phải đi cõng một người đàn ông 188cm đi ra ngoài.

Ngược lại, Tùy Hầu Ngọc cảm thấy rất hứng thú: “Ở hẻm Tương Gia còn có escape room?”

Đặng Diệc Hành trả lời: “Đúng, không phải ở đây chúng tôi kinh doanh du lịch à? Trong nhà chú Cố có một tòa nhà gần các khu du lịch. Vốn là bỏ hoang, sau đó chú ấy bộc phát ý tưởng làm escape room, tòa nhà cũ đó quả thật rất thích hợp! Bây giờ muốn kinh doanh thử, định để bọn tôi đi trải nghiệm một chút rồi phản hồi lại cho chú ấy, miễn phí.”

Tùy Hầu Ngọc nghĩ một lát rồi gật đầu nói: “Tôi đi.”

Hầu Mạch kinh ngạc đến mức dừng lại nhìn Tùy Hầu Ngọc, buồn bực hỏi: “Cậu đi à?”

Tùy Hầu Ngọc thản nhiên trả lời: “Tôi thích chơi cái này.”

Đúng rồi, với đặc điểm của Tùy Hầu Ngọc, cậu thật sự rất thích chuyện kích thích như thế này, tính khiêu chiến rất mạnh.

Hầu Mạch nhìn Tùy Hầu Ngọc thật lâu, cuối cùng giống như đã quyết tâm hỏi Đặng Diệc Hành: “Hẹn mấy giờ?!”

Đặng Diệc Hành thấy hắn đã đồng ý rồi, vui mừng hớn hở trả lời: “Thứ bảy mười giờ sáng.”

Hầu Mạch vẫn hơi bối rối.

Không đi thì hắn không cam tâm, cảm thấy như là mình bị cô lập.

Đi thì… chắc chắn là Tùy Hầu Ngọc có thể nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của hắn.

Hắn đi một lát rồi lại nhìn Tùy Hầu Ngọc, cắn răng một cái rồi vẫn quyết định đi theo, dù gì Tùy Hầu Ngọc cũng không phải không biết hắn sợ.

Sáng sớm thứ bảy, Tùy Hầu Ngọc rời giường rửa mặt.

Hôm qua Hầu Mạch cùng ngủ với cậu ở trong homestay, sẵn tiện còn dọn dẹp cả phòng.

Cậu đi vào toilet, mới để ý thấy trên chậu rửa mặt có thêm một bộ đồ vệ sinh cá nhân của Hầu Mạch. Cậu lại thử nhìn Hầu Mạch còn đang nằm ở trên giường ngủ nướng một chút rồi lại quay trở về toilet, đóng cửa lại.

Hai người bọn họ đã quen ngủ chung với nhau.

Hầu Mạch không tỏ ra ghét bỏ, còn biết tính cách của cậu khó chịu nên còn chủ động hơn cả cậu trên phương diện này.

Chuyện này làm cậu cảm thấy rất tự nhiên.

Bất tri bất giác, Hầu Mạch đã dung nhập vào bên trong cuộc sống của cậu.

Tuần này, trong giờ học Tùy Hầu Ngọc luôn nghiêm túc nghe giảng, thậm chí không làm gì linh tinh chủ yếu là vì cậu phải ngồi của bàn với Âu Dương, trong nháy mắt chữa khỏi thói quen làm việc riêng của cậu.

Thêm nữa trước đó đã có màn công khai thị chúng dẫn đến không ít người trong lớp thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía bọn họ, muốn thử xem Hầu Mạch có đang nhìn chằm chằm Tùy Hầu Ngọc hay không khiến Hầu Mạch không nhìn Tùy Hầu Ngọc nữa.

Ban đêm, hai người sẽ trốn tiết tự học buổi tối đi đến sân tennis huấn luyện, Âu Dương Cách cũng ngầm cho phép chuyện này.

Thời gian như trôi nhanh hơn, bất tri bất giác đã một tuần trôi qua.

Tùy Hầu Ngọc rửa mặt xong thì đi vào, thoáng nhìn đồng hồ, thấy đã chín giờ bèn nhấc chân đạp cho Hầu Mạch tỉnh dậy: “Dậy đi.”

Hầu Mạch duỗi tay ra khỏi chăn, lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua rồi lại thả về: “Ngủ thêm nửa tiếng nữa. Tôi có thể chuẩn bị và đưa cậu đến nơi trong vòng nửa tiếng, hẻm Tương Gia rất nhỏ mà.”

“Không ăn sáng à?”

“Thì ăn đại gì đó…”

“Tôi tụt cân rồi.”

Câu nói này rất có tác dụng, Hầu Mạch lập tức đứng dậy, bước nhanh đi vào toilet rửa mặt.

Tùy Hầu Ngọc đi đến trước tủ quần áo mở ra nhìn một chút, sau một hồi chọn lựa giữa áo sơ mi sọc màu xanh trắng và áo sweater chui đầu màu xanh da trời thì cậu chọn sweater.

Nghĩ một lát rồi lại lấy ra một chiếc áo sơ mi trắng basic.

Hầu Mạch đi tới, nhìn thấy Tùy Hầu Ngọc mặc quần áo ba lớp trong ba lớp ngoài thì hỏi: “Cậu sợ lạnh à?”

“Mặc một cái áo sơ mi ở dưới áo sweater, cái này gọi là mix đồ.”

“Áo lót thì sao?”

“Cũng là mix đồ!”

“Vậy cậu mang theo áo khoác làm gì?”

“Ừm… Nhỡ lạnh thì sao?”

Hầu Mạch đưa tay vỗ vỗ đầu Tùy Hầu Ngọc: “Tự biết ấm lạnh. Như vậy rất tốt, sau này tôi đỡ phải quan tâm.”

Nói xong hắn đứng ở trước tủ quần áo của Tùy Hầu Ngọc nhìn theo: “Cậu cho tôi mượn quần áo được không, tôi lười đi lên lầu.”

Tùy Hầu Ngọc đến trước tủ quần áo lựa chọn. Cậu thích quần áo to rộng thùng thình, thậm chí còn cố ý mua size to nhất, trong tủ treo quần áo có rất nhiều quần áo Hầu Mạch mặc được.

Cậu lại nhìn Hầu Mạch một chút rồi đưa tay cầm lấy một cái áo đưa cho Hầu Mạch.

Hầu Mạch nhìn cái áo sweater màu hồng, chần chừ một lát rồi cầm lên xen. Hắn còn nhìn thấy còn có hai cái tay hoạt hình nhỏ thò ra trong tay áo, không khỏi hỏi: “Đây là cái gì?”

“Tay Simpson.” Đây là áo cậu mua vào lúc đi chơi nước H, style cũ. Cậu cảm thấy mặc cũng tương đối thoải mái nên cũng mang theo.

“…” Hầu Mạch xem đi xem lại một hồi cuối cùng chấp nhận, lại hỏi: “Tôi có cần mặc áo trong không?”

“Không cần, yết hầu của cậu lớn, mặc áo trong sẽ khó chịu.”

“Nhớ đến bây giờ luôn à?”

“Ừm!” Tùy Hầu Ngọc vô cùng vui vẻ đáp lại.

Bình thường quần áo thể thao chiếm đa số quần áo Hầu Mạch mặc. Hắn rất ít mặc quần áo kiểu khác, sau khi mặc áo sweater xong hắn còn vẩy vẩy tay áo, cảm thấy không quen lắm.

Tùy Hầu Ngọc thì cảm thấy Hầu Mạch như thế này thật trẻ trung, quần áo màu hồng rất phù hợp với sự cợt nhả của Hầu Mạch.

Hầu Mạch vẩy ống tay áo hai lần rồi không chơi nữa, xoay người đi vào phòng bếp: “Tôi nấu cháo cho cậu, tối hôm qua ngâm gạo rồi.”

Ăn sáng xong, hai người đi xe đạp đến nhà cũ của chú Cố.

Bây giờ hai người đã có kinh nghiệm, lúc đi xe không tiếp xúc thân thể với nhau. Tùy Hầu Ngọc ngồi ở chỗ ngồi phía sau, cố hết sức cách xa Hầu Mạch.

Lúc tới nơi, ba người khác đã ở đó.

Lữ Ngạn Hâm nhìn thấy hai người bọn họ thì vẫy tay chào hỏi: “Chào buổi sáng! Tiện Hầu ơi hôm nay cậu tao quá!”

“Cái này gọi là tịnh!” Hầu Mạch nhảy xuống xe đạp, đứng ở bên cạnh xe trả lời.

Hầu Mạch mặc áo khoác vào nhưng không kéo khóa, nhìn thoáng qua đã thấy áo sweater màu hồng, bên trong tay áo sweater còn thò ra hai cái tay nhỏ, thấy càng nhìn càng thấy đáng yêu.

Lữ Ngạn Hâm liếc mắt nhìn Tùy Hầu Ngọc một chút, hỏi: “Đồng đội đánh đôi khi nào cũng mặc đồ đôi à?”

“Làm gì có.” Tùy Hầu Ngọc phủ nhận. Sweater của hai người bọn họ chỉ trang trí một chút ở ngực, nhìn sơ qua thì thấy giống, thật ra không phải quần áo cùng nhãn hiệu.

“Sweater của hai người các cậu hợp nhau lắm.” Lữ Ngạn Hâm nói xong, quay đầu nhìn hai người mặc áo đen đứng ở bên cạnh. Phong cách của hai người đồng đội đánh đôi lâu năm này cũng rất thống nhất.

Sau khi chào hỏi với chú Cố xong, đám người bọn họ được đưa tới căn phòng cửa thứ nhất.

Sau khi đi vào, Hầu Mạch đã bắt đầu không được tự nhiên, xụ mặt đứng ở một góc khuất, còn tiện tay nhặt lên một vũ khí vừa tay, nói: “Nghe nói có nhân viên làm NPC?”

“Đúng, nhưng cậu đừng đánh, phải bồi thường tiền đấy.” Đặng Diệc Hành đánh giá xung quanh căn phòng, định tìm manh mối.

Nhắc tới tiền, Hầu Mạch sẽ kiềm chế lại.

Tùy Hầu Ngọc liếc nhìn kịch bản giới thiệu trên bàn trong phòng, nói: “Có chủ đề.”

Đặng Diệc Hành nói theo: “Ngọc ca, lát nữa cậu chịu trách nhiệm động não. Tôi nghe theo chỉ huy, chấp hành mệnh lệnh.”

Tùy Hầu Ngọc cầm giấy, nhìn nhìn lại sơ đồ trên mặt bàn, nói: “Tôi nghĩ là mật mã và sơ đồ có liên quan với nhau, để tôi nghĩ một chút.”

Tại Tùy Hầu Ngọc đang suy nghĩ thì đột nhiên vang lên tiếng chuông.

Đây là một chiếc chuông cũ màu đồng cổ, lớp pha lê bên ngoài đã vỡ nát, cũng không phải là bị vỡ vụn, mà rạn nứt từ một điểm ở trên lớp pha lê giống như mạng nhện.

Đồng hồ quả lắc lắc lư, phát ra tiếng chuông rất to, vang vọng bên trong căn phòng nhỏ hẹp.

Hầu Mạch giật nảy mình, nhanh chóng chạy tới sau lưng Tùy Hầu Ngọc ôm lấy cậu, không ngừng kêu lên: “Ngọc ca, Ngọc ca, chuông kêu.”

Tùy Hầu Ngọc không phản ứng lại, tiếp tục nghiên cứu sơ đồ, còn nhắc hắn: “Đừng quấy rầy, tôi muốn nghe nó vang lên bao nhiêu lần.”

“Thật đáng sợ quá…” Hầu Mạch nhỏ giọng thầm thì, ôm Tùy Hầu Ngọc không buông tay.

Ba người khác tản ra tìm kiếm manh mối.

Tùy Hầu Ngọc đứng ở trước bàn nghiên cứu sơ đồ, Hầu Mạch dán chặt vào cậu, trông như cậu đang đeo một cái ba lô to lớn ở sau lưng.

Đặng Diệc Hành lại tìm ra được manh mối, hưng phấn lấy ra: “Ngọc ca, tôi tìm thấy một tờ giấy, ở trên hình như là lời bài hát, biết đâu có thể có trợ giúp…”

Hắn ngẩng đầu, thế mà nhìn thấy Hầu Mạch ngồi trên ghế, Tùy Hầu Ngọc ngồi ở trên đùi Hầu Mạch… đã ngủ thiếp đi…

Ngọc ca ngủ thiếp đi ở trong ngực của Hầu Mạch!!!

Còn ngủ rất sâu!

Đặng Diệc Hành muốn sụp đổ trong nháy mắt: “Đại sư huynh, mày ôm Ngọc ca làm gì? Mày xem cậu ấy ngủ mất rồi kìa!”

“Mày nói nhỏ chút đi.” Hầu Mạch cố gắng vùi mặt vào giữa cổ Tùy Hầu Ngọc, còn nhỏ giọng nhắc nhở: “Mày không thấy tao cũng nhịn lại không dám kêu à?”

“Mày buông Ngọc ca ra, đừng ôm!” Đặng Diệc Hành đi định kéo tay Hầu Mạch ra.

“Tao không buông!” Hầu Mạch cố gắng giãy dụa, ôm chặt hơn nữa. Tùy Hầu Ngọc ngồi trong ngực hắn giống như một đứa trẻ đang được hắn ôm, vẫn còn đang ngủ say.

Bên trong hoàn cảnh quỷ dị, Tùy Hầu Ngọc như một mỹ nhân ngủ ngon lành, bên tai là Đặng Diệc Hành đang nhao nhao. Hầu Mạch ôm chặt như vậy nhưng cậu vất ngủ rất yên ổn.

Chuyện này làm cho Thẩm Quân Cảnh và Lữ Ngạn Hâm đi qua nhìn theo.

Lữ Ngạn Hâm chỉ vào Tùy Hầu Ngọc nói: “Như thế này mà cũng ngủ được, đúng là nhân tài!”

Đặng Diệc Hành kể lại tình trạng của Tùy Hầu Ngọc. Lữ Ngạn Hâm nghe vô cùng say sưa, sau đó thì “Ôi chao” một tiếng, rồi lại bắt đầu che miệng cười “Hi hi ha ha”.

Cô cười đến mức tóc gáy trên người Hầu Mạch dựng hết cả lên, run rẩy hỏi: “Sao cậu ta cười ghê quá vậy! Sợ quá!”

Cô nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của Hầu Mạch thì càng cười không ngừng lại được, cười càng lúc càng sảng khoái, thật lâu không ngừng

Hầu Mạch sợ hãi, càng không chịu buông Tùy Hầu Ngọc ra.