Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được Cơ Chứ?

Chương 72: Escape Room (P2)



Trong nháy mắt, Lữ Ngạn Hâm cảm thấy bình tĩnh lại.

Người đàn ông mà cô và bạn của cô không có được thì chắc chắn những đứa con gái khác cũng không chiếm được.

Nhìn “đồ đôi” trên người hai người bọn họ, lại nhìn dáng vẻ hai người họ ôm nhau, ở bên nhau, nghĩ lại về câu nói đầy cảm giác ỷ lại của Đặng Diệc Hành: “thuốc ngủ tinh” và “ngủ không được”.

Hai người này chắc chắn là một đôi rồi!

Người ta có thừa nhận hay không chưa biết, cô cứ vui vẻ ship ở trong lòng trước đã.

Ngẫm lại, cô cảm thấy thật hưng phấn.

Hưng phấn đến mức bật cười.

Nhìn thấy Hầu Mạch sợ hãi như vậy, cô càng thấy buồn cười, kết quả là cười không dừng được.

Lúc này bất lực nhất là Đặng Diệc Hành. Hắn và Thẩm Quân Cảnh đứng trước sơ đồ, cầm các các manh mối nghiên cứu thật lâu cũng không ra được, thậm chí còn muốn phá cửa để ra.

Thẩm Quân Cảnh hơi bất đắc dĩ, cầu xin Hầu Mạch: “Đại sư huynh, mày ôm người khác được không. Mày ôm Đặng Diệc Hành một lát đi, trả Ngọc ca cho bọn tao. Chúng ta cần một người thông minh.”

“Tao không buông!” Hầu Mạch mạnh mẽ từ chối.

Lữ Ngạn Hâm cười đến chảy cả nước mắt. Nếu chú Cố đang xem camera thì có thể sẽ cảm thấy kịch bản bọn họ xây dựng chưa tốt lắm, lại làm cho người ta cười đến như vậy.

Cười mệt rồi, cô mới đi giải mật mã. Mười mấy phút trôi qua, không ai phát hiện ra gì.

*Raw: 没有任何眉目.

Đặng Diệc Hành uể oải hỏi: “Cứ vậy kẹt lại ở cửa thứ nhất à? Tôi nghĩ đến mức đau đầu luôn rồi.”

Lữ Ngạn Hâm lại liếc mắt nhìn hai người bên kia, nói: “Ngọc ca ngủ rất say, đại sư huynh cũng ôm rất vui vẻ. Có phải chúng ta quấy rầy bọn họ không?”

Thẩm Quân Cảnh lần nữa cầu xin Hầu Mạch: “Đại sư huynh, sau khi mở cửa xong, bọn tao sẽ giành không gian cho hai đứa mày. Mày đưa Ngọc ca cho bọn tao một lát đi.”

Hầu Mạch đấu tranh một lát rồi cũng đồng ý. Hắn cũng không muốn ở đây mãi, sau khi đánh thức Tùy Hầu Ngọc thì không chạm vào cậu nữa.

Tùy Hầu Ngọc mở to mắt, mơ màng đứng ở một bên nhìn chung quanh một chút rồi mới tỉnh táo lại trừng Hầu Mạch một chút.

Cậu đi qua cầm lấy manh mối, lại đi xem sơ đồ, hai phút sau đã giải xong.

Trong giây phút cậu giải xong, những người khác không hề vui vẻ mà chỉ im lặng. Sự chênh lệch này làm cho bọn họ cảm thấy rõ ràng hơn cả, e rằng đầu của bọn họ chỉ dùng để trang trí, nếu không tại sao lại cách biệt lớn như vậy? Người ta giải mật mã dễ như chơi vậy.

Nhưng sau khi nhìn lại dáng vẻ Hầu Mạch sợ hãi đến mức không thể tự lo liệu cho bản thân mình, bọn họ lại cảm thấy không sao nữa, ít nhất bọn họ không sợ hãi đến mức như vậy.

Tùy Hầu Ngọc để Hầu Mạch đi theo bọn Đặng Diệc Hành, dẫn bọn họ đi vào bên trong hành lang dài dằng dặc, tìm trong hành lang căn phòng cần phải đi vào tiếp theo.

Cùng lúc đó, cậu giảng giải cho những người khác: “Chủ đề của mật thất này là một câu chuyện thuộc thời kì dân quốc, trang trí ở đây cũng thuộc thời kì này. Đại ý là một nhà giàu có xuống dốc vì một người phụ nữ.”

Lữ Ngạn Hâm nghe xong không khỏi phàn nàn: “Tại sao cứ xây dựng hình tượng người phụ nữ hại nước hại dân?”

Tùy Hầu Ngọc giải thích: “Thật ra motif của câu chuyện này cũng rất cũ. Một thiếu gia nhà giàu và một cô nương yêu nhau nhưng lại có thân phận và địa vị quá cách xa nhau, nên trong nhà đã ép thiếu gia cưới chính phòng. Ban đầu cô nương đã bỏ đi nhưng lại bị chính phòng ghen ghét, chính phòng và gia chủ hợp mưu buộc cô ta phải cưới một tên góa vợ độc ác. Cặp đôi cũ có thể thường xuyên gặp nhau trong nhà nhưng thiếu gia chỉ có thể nhìn cô nương đó bị tên góa vợ bạo lực gia đình. Tôi đoán, sau đó sẽ là chuyện người phụ nữ này báo thù.”

Lữ Ngạn Hâm nghe xong thì bĩu môi: “Câu chuyện này làm cho người nghe xong cảm thấy khó chịu trong lòng.”

Tùy Hầu Ngọc hỏi cô: “Nếu sau này cô nương này giết cả nhà người này, cũng không bỏ qua cho tên tra nam phế vật kia thì cậu cảm thấy thế nào?”

“Vậy thì còn được.”

“Cho nên… Thiết lập của nơi này là một căn nhà ma, có rất nhiều người chết, tất cả đều chết rất thảm.” Vào lúc Tùy Hầu Ngọc đang tìm kiếm manh mối trong hành lang thì nhìn thấy báo chí được treo ở đây, bèn mở ra nhìn một chút.

Báo chí được cố ý làm cho cũ đi, phía trên in chữ, còn có dấu vết từng bị máu người làm ướt, làm rất giống thật.

Cậu nhìn một lát rồi nói: “Tôi đoán không sai, quả nhiên cả nhà người này đã bị giết hết, hơn nữa lại chết rất thảm khốc. Trên từng thi thể đều có dấu vết bị móng tay cào cấu khắp toàn thân, nguyên nhân chết là do mất máu quá nhiều, chết tươi.”

Cậu lật sang mặt sau nhìn một chút, tiếp tục giới thiệu: “Hơn nữa, cảnh sát không tìm được hung thủ, nghe dân gian đồn là do ma quỷ quấy phá, bèn phong tỏa tòa nhà này lại. Sau này có trộm tới đây muốn trộm đi ít đồ đáng giá bán lấy tiền cũng bị chết thảm trong phòng, tình trạng tử vong giống nhau.”

Nghe xong câu chuyện này, Hầu Mạch lại muốn đi ôm Tùy Hầu Ngọc nhưng bị Đặng Diệc Hành và Thẩm Quân Cảnh hợp lực ngăn cản. Hầu Mạch còn không hết hi vọng duỗi tay Nhĩ Khang ra.

Lữ Ngạn Hâm thấy cảnh này lại bắt đầu cười ngây ngô, làm cho Hầu Mạch càng sợ hơn.

Hầu Mạch bất đắc dĩ hỏi: “Đã như vậy rồi, chúng ta ở đây làm gì?”

Tùy Hầu Ngọc thần thái sáng láng trả lời: “Thám hiểm, không cảm thấy rất thú vị à?”

Hầu Mạch lắc đầu: “Không thấy.”

“Mất cả hứng.” Tùy Hầu Ngọc khó chịu liếc hắn một cái.

Đúng lúc này, đột nhiên bọn họ nghe thấy một loạt tiếng động kì lạ.

Năm người đồng thời yên lặng, lúc này mới nghe rõ được, là tiếng giày cao gót đi lên lầu “cạch cạch”.

Mọi người không hẹn mà cùng nhau nhìn về bậc thang ở phía trước.

Cả tòa nhà đã bị cố ý trang trí lại. Tất cả cửa sổ bị đóng, không có ánh nắng chiếu vào, chỉ có thể thông qua ánh đèn trong phòng mà nhìn xung quanh.

Phía trước hành lang là bóng tối vô tận, chỉ có cầu thang đi từ dưới lên lộ ra ánh sáng màu đỏ sậm. Ánh sáng được bố trí rất quỷ quyệt, góc độ xảo trá làm cho những cái bóng ở bên trên mặt đất giống như đang bò lên cầu thang.

Chủ nhân của tiếng giày cao gót đi từ căn phòng dưới đất lên.

Thứ đầu tiên bọn họ nhìn thấy là một bàn tay đang vịn lên lan can cầu thang làm từ gỗ theo kiểu cổ điển. Bàn tay mảnh khảnh trắng nõn, ngón tay thon dài.

Móng tay màu đỏ rất dài và chói mắt.

Trong nháy mắt nhìn thấy cái tay đó, trên người bọn họ đều nổi da gà.

Lúc đó Hầu Mạch đứng bên ngoài, là người đầu tiên thấy rõ dáng vẻ của người phụ nữ nọ.

Cô ta mặc sườn xám màu đỏ thêu hoa, còn mang giày cao gót màu đỏ. Mái tóc màu đen xoăn xoăn, trông cô ta rất đoan trang, có khí chất của con gái nhà giàu, vừa xinh đẹp vừa thông minh.

Nếu cô ta nghiêng đầu sang chỗ khác, không nghiêng đầu sang phía họ trưng ra khuôn mặt tái nhợt cắt không có một giọt máu, đôi mắt không trắng dã như thế, có khi bọn họ sẽ cảm thấy người phụ nữ này trông rất đẹp.

Dường như có ánh đèn phối hợp, ánh đèn mờ tối ở hành lang vào lúc này lại nhấp nháy liên tục, sau đó đèn tắt hết.

Toàn bộ căn phòng lâm vào trong bóng tối.

Cùng lúc đó truyền đến gào thét của phụ nữ, giọng nói đó vọng từ xa đến gần với tốc độ quỷ dị, cuối cùng thì dường như đang phát ra ở ngay bên cạnh bọn họ.

Trong giây phút này, dường như Hầu Mạch hành động trong vô thức.

Người ta thường nói, sau khi một người lâm vào sợ hãi cùng cực sẽ bộc lộ ra bản tính, thậm chí sẽ kéo người khác tới làm khiên chắn để bảo vệ tính mạng mình.

Hầu Mạch không giống người khác lắm. Sau khi đầu óc hắn trống rỗng xong, việc đầu tiên là tiến tới nâng Tùy Hầu Ngọc lên, sau đó khiêng cậu chạy ra sau.

Cùng lúc đó, ba người khác cũng đang chạy.

Nhờ có ngọn đèn tù mù ở trong căn phòng thứ nhất, bọn họ nhìn thấy Hầu Mạch đang khiêng một người mà cũng vượt qua bọn họ được, là người đầu tiên chạy vào trong phòng. Tốc độ đó hoàn toàn vượt qua tốc độ lúc chạy tám trăm mét ở đại hội thể dục thể thao của Hầu Mạch.

Có nghĩa là Hầu Mạch vẫn còn có tiềm lực chờ khai phá.

Lữ Ngạn Hâm nhìn đến ngây người: “Dm, thật giống nâng cô dâu lên rồi chạy luôn.”

Đặng Diệc Hành không nghe rõ: “Cái gì?”

“Không có gì.” Lữ Ngạn Hâm trả lời xong thì bị Đặng Diệc Hành kéo vào trong phòng, quay lại thì thấy Đặng Diệc Hành đã đóng cửa lại, còn đang thở gấp, chưa tỉnh hồn.

“Thả tôi xuống!” Tùy Hầu Ngọc cố gắng giãy dụa, mới gọi được ý thức của Hầu Mạch trở về để Hầu Mạch đặt cậu xuống đất.

Cậu khó khăn chỉnh sửa quần áo của mình, phàn nàn: “Trước kia mỗi lần tôi chơi escape room đều cảm thấy chẳng thú vị gì. Hôm nay nhờ có cậu tô đậm bầu không khí mà trở nên kinh khủng hơn trước nhiều. Ông chủ không cần tìm NPC nữa, mỗi lần có khách đi vào thì để cho cậu làm đồng đội, đã đủ để làm cho bọn họ sợ hãi rồi.”

Đặng Diệc Hành dựa vào cửa, dường như đang sợ người phụ nữ nọ sẽ đi vào.

Sau khi căn phòng yên tĩnh lại, bọn họ nghe được tiếng giày cao gót ở ngoài dừng lại ở cửa phòng của bọn họ, sau đó không phát ra tiếng gì nữa.

Không gõ cửa, cũng không xông vào, cứ đứng im bất động như vậy mới là đáng sợ nhất.

Hầu Mạch sợ hãi muốn kéo tay Tùy Hầu Ngọc, lại bị Tùy Hầu Ngọc vô tình hất ra.

Hầu Mạch chỉ có thể ngồi trên ghế, cơ thể co lại một cục, ôm chân tủi thân nói: “Tao không chơi nữa…”

Đặng Diệc Hành nhỏ giọng hỏi: “Cô ta không thể đứng mãi ở cửa đúng không?”

Tùy Hầu Ngọc lắc đầu: “Bình thường trong trò chơi, boss lớn sẽ xuất hiện ở đầu game để thị uy người chơi. Cô ta là nhân vật chính bên trong câu chuyện này, chắc là boss cuối, mở màn đến dọa chúng ta một chút thôi, ở giữa phải là các nhân vật cũ, cuối cùng mới đến cô ta.”

Đặng Diệc Hành vẫn nói giọng nhỏ xíu, dường như chỉ cần nói to thì nữ quỷ sẽ phát hiện bọn họ đang ở trong phòng vậy: “Lát nữa cho một người mở cửa ra giết à?”

“Tôi đoán sau khi mở cửa ra thì cô ta đã không ở bên ngoài nữa, trò chơi tiếp tục.”

“Nhưng không có tiếng giày cao gót đi mà!”

Tùy Hầu Ngọc dùng ánh mắt nhìn đồ ngu nhìn Đặng Diệc Hành: “Cởi giày ra, để chân trần đi rón rén chẳng phải sẽ không phát ra tiếng động sao. Khi còn nhỏ cậu lén chạy ra ngoài chơi không làm như vậy à?”

Đặng Diệc Hành tỉnh táo lại, tưởng tượng một chút rồi đột nhiên cười: “Tưởng tượng xong đột nhiên cảm thấy không đáng sợ như vậy nữa.”

Tùy Hầu Ngọc bắt đầu tìm kiếm ở trong phòng, nói: “Có lẽ bọn họ sẽ để lại thiết bị chiếu sáng cho chúng ta.”

Nói rồi đi đến một góc khuất nhìn thoáng qua, cười. Đến ngọn đèn dầu người ta đặt trên mặt bàn bọn họ cũng tưởng là đồ trang trí trong phòng.

Cậu cầm lấy ngọn đèn nhìn một chút, tìm được sách hướng dẫn dùng đèn trong phòng, đốt đèn lên.

Cái này ngọn đèn có thể nói hoàn toàn trở lại như cũ, nhưng ánh lửa lúc sáng lúc tối, ánh sáng chập chờn, có khi còn làm cho bầu không khí trở nên đáng sợ hơn.

Tùy Hầu Ngọc cầm ngọn đèn nói: “Tôi làm tank, các cậu đi theo sau tôi.”

Lúc này, Hầu Mạch lại nhỏ giọng nói: “Ngọc ca…”

Tùy Hầu Ngọc quay đầu nhìn Hầu Mạch một chút, sau đó thở dài một hơi, vẫy vẫy Hầu Mạch.

Chờ sau khi Hầu Mạch đã đi đến bên cạnh rồi, cậu mới kéo tay Simson trang trí trên tay áo hắn, nói: “Tôi kéo cậu đi, được chưa?”

“Ừm.”

Đầu tiên, Tùy Hầu Ngọc mở cửa, sau khi mở cửa quả nhiên không có người.

Cậu cầm đèn chiếu xung quanh định tìm manh mối, một tay khác còn kéo đồ trang trí trên quần áo của Hầu Mạch.

Nhìn thấy có chỗ kì lạ, Tùy Hầu Ngọc giơ đèn lên chiếu vào, chỉ huy Hầu Mạch: “Lấy cái kia lại đây để tôi xem một chút.”

“Tôi không dám.”

“Vậy tôi nới lỏng tay ra.”

Cuối cùng, Hầu Mạch vẫn phải cắn răng lấy tới, giơ lên cho Tùy Hầu Ngọc nhìn.

Thấy thế, Lữ Ngạn Hâm không nhịn được cảm thán: “Tank trâu và buff gà à…”

Đặng Diệc Hành trở nên ghét bỏ hơn: “Cậu xem, hai học bá trường tay cầm tay nhau. Đột nhiên tôi cảm thấy học bá của trường Phong Hoa chúng tôi vô cùng mất mặt, căn bản không làm được gì.”