Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được Cơ Chứ?

Chương 73: Thích hắn



Trên sàn hành lang, sơ đồ được lát xen kẽ hai màu đen và đỏ đậm, sàn nhà phía xa xa chìm vào trong bóng tối, nhìn từ bên trên giống như các dải hình thoi sắc nhọn.

Dưới ánh đèn chiếu rọi, đứng ngoài hành lang cứ cảm thấy có gì đó khác lạ.

Dường như sàn nhà hơi bị bạc màu, nơi họ đứng có hình vòm cung, chỗ này chắc được xây theo hiệu ứng mắt cá vì rõ ràng họ giẫm lên mà không có cảm giác gì bất thường.

Trong hành lang còn có màn cửa sổ màu đen, thỉnh thoảng một trận gió lạnh thổi qua làm chúng đung đưa, kèm theo cả những mạng nhện mắc trên đó.

Hai bên vách tường đầy các bức vẽ kỳ quái, cái thì dữ tợn, cái thì u ám.

Tùy Hầu Ngọc cầm ngọn đèn dầu chiếu vào một bức chân dung trên tường, mắt của người trong bức họa chuyển động theo bọn họ, họ đi đến đâu con ngươi liếc theo đến đấy.

Tùy Hầu Ngọc cố ý lùi về sau, lại bước lên một bước rồi tiếp tục lùi về.

Cậu còn định làm thêm lần nữa nhưng Đặng Diệc Hành lên tiếng nhắc nhở: “Ngọc ca, đại sư huynh sắp bị cậu đùa hỏng rồi.”

Lúc này cậu mới nhìn về phía Hầu Mạch, chiếu đèn vào mặt hắn.

Hầu Mạch tủi thân uất ức nhìn cậu, không hó hé gì, sắp tự bế bản thân đến nơi. Truyện Đông Phương

Đối với người có cái miệng nói không ngừng, lúc im lặng chính là lúc bất thường nhất.

Tùy Hầu Ngọc chuyên chú nhìn cầu thang dẫn xuống tầng hầm, thấy trước cầu thang là một cánh cửa sắt chằng chịt xiềng xích.

Cậu quay đầu nói: “Hình như đây chính là cửa ải cuối cùng, xuống tới tầng hầm sẽ biết được bí mật được ẩn giấu, giờ chúng ta phải tìm chìa khóa ở các căn phòng khác đã.”

Hầu Mạch run run rẩy rẩy hỏi: “Chứ không phải nên tìm lối ra à?”

“Chúng ta còn có nhiệm vụ.” Tùy Hầu Ngọc lấy kịch bản giới thiệu trong túi ra, “Chúng ta là thám tử mới nhậm chức, nếu điều tra được bí mật của nơi này thì sẽ được thăng chức. Tuy nhiên, sau khi đi vào chúng ta đã bị nhốt, thế nên ngoài việc tìm đường chạy thoát thì chúng ta còn phải tìm kiếm manh mối.”

Hầu Mạch hít sâu một cái rồi nói: “Xông lên.”

“Được.”

Nửa sau chặng đường không bị Hầu Mạch ôm nên Tùy Hầu Ngọc không ngủ mất, trò escape room này phá giải rất thuận lợi.

Ngoại trừ chuyện thỉnh thoảng tăng thêm cảm giác kinh dị cho game thì thật ra Hầu Mạch không hề gây phiền toái.

Tùy Hầu Ngọc liếc qua quyển nhật ký, đoạn nói: “Là nhật ký của cậu chủ nhỏ: Ngày sáu tháng bảy, hôm nay dì ấy lại bị đánh. Mình nhìn thấy dì hai đến chỗ chú hai khóc lóc kể lể, sau bị lôi ra ngoài đánh đập. Dì ấy khóc to lắm, khóc tê tâm liệt phế cả đêm.”

Lữ Ngạn Hâm nghe xong vịn giá sách “Chậc chậc” hai tiếng, nói: “Đây hẳn là vợ cả châm ngòi ly gián, tám phần là khóc lóc kể lể chồng mình mập mờ với nhân vật nữ chính, còn tên chú hai kia cảm thấy đầu mình xanh cỏ nên bạo lực gia đình.”

Tùy Hầu Ngọc cáu kỉnh khép nhật ký lại, tức giận ném về cỗ cũ: “Đáng đời bạo lực gia đình.”

Lữ Ngạn Hâm nhìn Tùy Hầu Ngọc đầy ẩn ý, tuy nhiên vẫn chắp tay nói: “Vẫn nên tiếp tục đọc nhật ký đi, chúng phải tìm manh mối đó!”

Tùy Hầu Ngọc ném nhật ký cho Hầu Mạch: “Cậu đọc xem.”

Hầu Mạch cầm lấy lật lật đọc, nói: “Nhìn thôi cũng muốn tức giùm, tôi cũng bị người nhà hành hung mỗi ngày.”

“Tại sao tôi đánh cậu trong lòng cậu còn chưa rõ hả? Với lại đâu phải lần nào tôi cũng đánh nặng tay hả?”

“Đồ cặn bã tiêu chuẩn kép.” Hầu Mạch lầm bầm một câu.

“…” Tùy Hầu Ngọc im lặng. Nếu bọn họ nghiêm túc đánh nhau thì tỷ lệ chắc cỡ năm mươi năm mươi, nhưng số lần cậu dùng ghế hay ba lô phang Hầu Mạch ngày càng nhiều, thế mà hắn còn phàn nàn cái gì chứ?

Suy nghĩ một hồi, đột nhiên Tùy Hầu Ngọc kịp nhận ra: “Ai là người nhà cậu? Chúng ta là đánh lộn, thích đánh tráo khái niệm không?”

Suýt chút nữa bị hắn quay vòng vòng.

Hầu Mạch nở nụ cười giảo hoạt, không nói chuyện.

Quyển nhật ký này sử dụng câu chữ rất đơn giản để ghi lại những thay đổi trong nhà.

Kẻ đầu tiên qua đời không phải chú hai mà là cậu con trai cả trong nhà, chết ở chuồng chó ngoài biệt thự, toàn thân bị cào nát. Lúc chết hai mắt trợn lên, quản gia từng vuốt mắt mấy lần nhưng tên ấy vẫn không thể nhắm mắt lại.

Từ đó trở đi, cả biệt thự rơi vào sụp đổ, chìm trong hoảng loạn, sợ hãi.

Trước đó vợ của con cả thành góa phụ, ông chủ trong một đêm như già thêm mười tuổi.

Trong khi đó nữ chính lấy lòng được chú hai, lại có nhân chứng chứng minh không phải cô ta gây ra nên nữ chính không bị gì cả.

Sau đó cô vợ cả bị vạch trần dan díu với người hầu trong biệt thự, nhờ xuất thân nhà cao cửa rộng không bị gây khó dễ nhưng từ đó về sau bị giam lỏng trong nhà chịu tất cả lạnh nhạt.

Sau này có người phát hiện cô vợ đó đã chết trong phòng, tử vong ba ngày rồi mới được tìm thấy, bộ dáng khi chết giống hệt chồng mình.

Người chết tiếp theo là chú hai.

Nhân vật nữ chính trở thành góa phụ.

Tùy Hầu Ngọc lắng nghe một lát rồi nói: “Nữ chính muốn những người này nếm trải cảm giác thống khổ, trực tiếp giết chết quá lợi cho bọn họ, nhất định phải để cho họ biết được cảm giác mất đi người thân là như thế nào, chết trong đau đớn.”

Hầu Mạch đọc nhật ký gật đầu: “Không sai, tên con cả chết trước, những người ngăn cản đều sẽ đau khổ. Tiếp theo vợ cả chết, nhà mẹ đẻ cô ta đến náo loạn khiến trong nhà sa sút đi. Sau đó đến lượt chú hai qua đời, một lần nữa khiến cho ông chủ làm người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.”

Lật sang trang, nhật ký không có chữ nào nữa.

Hầu Mạch buông quyển nhật ký xuống: “Người tiếp theo chết là cậu chủ nhỏ.”

Lữ Ngạn Hâm nổi hết cả da gà, nhìn Hầu Mạch hỏi: “Cậu không sợ hả?”

Hầu Mạch xoay đầu lại cho Lữ Ngạn Hâm nhìn mắt mình: “Có thấy nước mắt không? Tôi đang gồng hết sức để nó đừng chảy xuống đấy.”

Lữ Ngạn Hâm cười phá lên như con gà mái.

Quá trình phía sau vẫn như cũ, giải mật mã, tìm manh mối, tìm chìa khóa.

Trong khoảng thời gian này, các NPC khác lần lượt xuất hiện, một trong số đó là cậu chủ nhỏ đi theo đến căn cứ bí mật. Tất nhiên Hầu Mạch không dám đi nhưng bị Đặng Diệc Hành và Thẩm Quân Cảnh lôi theo.

Cuối cùng, bọn họ cần tránh ở ngoài phạm vi tầm nhìn của nhân vật nữ chính để xuống tầng hầm tìm kiếm manh mối.

Khó nhất là phải tránh né nhân vật nữ chính vì cô ta đang quanh quẩn trong tầng hầm, bọn họ cần trốn làm sao để tìm được chứng cứ quan trọng dưới đó. Nếu bị nữ chính bắt được sẽ bị trúng cổ độc.

Cổ.

Nữ chính lấy thân tế cổ, sai khiến cổ giúp mình báo thù.

Tùy Hầu Ngọc ngồi xổm ở một vị trí khuất tầm nhìn, nghiêm túc đọc trình tự tế cổ và cả mấy lời sám hối cuối cùng nữ chính viết khi còn chút ý thức.

Ban đầu cô ta còn có thể khống chế chính mình, chỉ giết người mình muốn giết, nhưng đến lượt cậu chủ nhỏ thì đã bị cổ điều khiến, bắt đầu lạm sát người vô tội.

Lúc này nữ chính đang đi lang thang không phải ma quỷ mà là người bị cổ độc chi phối cơ thể.

Bên trong móng tay cô có độc, nếu bị những cái móng tay đó cào sẽ bị trúng cổ.

Đám bọn họ đã tìm được chứng cứ, chuẩn bị trốn ra ngoài nhưng rốt cuộc vẫn bị nữ chính phát hiện, gầm rú đuổi theo.

Hầu Mạch bị dọa vội bắt lấy quần áo Tùy Hầu Ngọc chạy như điên, khả năng nhớ bản đồ max điểm, nháy mắt đã tìm được lối ra đồng thời tra chìa vào ở khóa một cách chính xác, tông cửa ra ngoài.

Một loạt động tác được thực hiện nhanh gọn, Tùy Hầu Ngọc nhìn mà trợn mắt há mồm.

Sauk hi thành công vượt ải, cả đám đi ra.

Lữ Ngạn Hâm bình tình phán: “Kịch bản hơi máu chó nhưng được cái thoải mái, người đáng chết đều đã chết. Chỉ tội cho cậu chủ nhỏ là người tốt, chết quá đáng tiếc.”

Đặng Diệc Hành tiếp lời: “Đúng vậy, cốt truyện khá kích thích, hiệu ứng cũng rất tốt, còn dùng điều hòa thổi gió lạnh nữa, làm cả bọn sợ vãi linh hồn.”

Thẩm Quân Cảnh quay đầu nhìn hai người đang thì thầm đằng kia.

Sau khi ra khỏi cửa, Tùy Hầu Ngọc liền bị Hầu Mạch kéo vào một góc đứng.

Lưng Tùy Hầu Ngọc dựa tường, nhìn tên to con da mặt trắng trẻo mềm mại trước mắt mình, hung hăng tạo thế kabedon nhưng nước mắt rưng rưng hỏi: “Ngọc ca, mai mốt đừng đến những nơi nguy hiểm thế này nữa được không?”

“Bọn tôi cũng đâu có ép cậu tới.”

“Tôi chỉ muốn ở cạnh cậu, cậu không hiểu sao?”

“Mắc gì tôi phải ở cạnh cậu?”

“Thế chúng ta không phải cộng sự à?”

Hầu Mạch vừa nói vừa đặt đầu lên bả vai Tùy Hầu Ngọc, trình diễn mãnh nam nũng nịu: “Tôi bị dọa suýt chết nè…”

“Ừ ừ, khổ cho cậu rồi.” Tùy Hầu Ngọc vỗ vỗ lưng Hầu Mạch, an ủi qua loa.

“Nếu hôm nay không có bàn tay nhỏ bé này chắc tôi chết mất.” Hầu Mạch giơ tay nhỏ lên vẫy vẫy ống tay áo như đang chào hỏi.

“Ừm, đúng.” Cặn bã nam Tùy Hầu Ngọc tiếp tục đáp qua loa.

“Ngọc ca, cậu không thể chỉ xoa mỗi đầu, vuốt vuốt lưng an ủi chút được không?”

“…” Tùy Hầu Ngọc chỉ muốn đạp hắn hai phát.

Tùy Hầu Ngọc chịu không nổi, đẩy Hầu Mạch ra nói: “Đừng dựa nữa, tí nữa tôi ngủ lăn ra đây thì khỏi về.”

Nói xong nắm lấy ống tay áo bên trên tay nhỏ của Hầu Mạch dắt ra ngoài.

Do dắt thuận tay thôi.

Thật ra Hầu Mạch muốn ở cùng với Tùy Hầu Ngọc lâu hơn một chút, được dắt ra ngoài thì lập tức vẫy tay tạm biệt ba người còn lại: “Bái bai, bọn tôi về nhà đây, mấy cậu nhớ phản hồi cho chú Cố đi nhé.”

Nói xong leo lên xe đạp, đèo Tùy Hầu Ngọc đi mất tiêu.

Lữ Ngạn Hâm kinh ngạc: “Bọn họ ở cùng nhau hả?”

Đặng Diệc Hành trả lời: “Gần giống vậy, chung một tòa nhà.”

Lữ Ngạn Hâm vỗ tay: “Thảo nào tuyển thủ đánh đôi trường bọn tôi lại thua đôi vợ chồng kia, bọn họ đâu có làm được như Ngọc ca và đại sư huynh.”

Đến dưới chân chung cư, sau khi khóa xe Hầu Mạch liền thấy Tùy Hầu Ngọc đi về phía một người.

Hắn ngẩng đầu, thấy Từ Dữu Nhất đứng dậy nói gì đó với Tùy Hầu Ngọc. Tư thế kia của Từ Dữu Nhất hình như đã đợi dưới tầng rất lâu.

Tùy Hầu Ngọc đứng ở trước mặt cô, cúi đầu nhìn, đưa lưng về phía hắn khiến hắn không nhìn thấy vẻ mặt cậu.

Tùy Hầu Ngọc im lặng, một lúc sau cậu quay lại hô lên với hắn: “Tôi mang cô ấy về phòng mình, cậu về nhà đi.”

Ý nói cho hắn biết: Đừng đến phòng quấy rầy bọn họ.

Tùy Hầu Ngọc dẫn Từ Dữu Nhất lên tầng, nhập mật khẩu mở cửa vào trong, tiếp theo đóng cửa lại.

Hầu Mạch theo phía sau, lúc lên tầng thấy cảnh hai người bước vào cùng nhau, hắn chưa kịp chào hỏi thì cửa đã đóng lại.

Hắn do dự giây lát rồi vẫn về phòng mình.

Sau khi vào nhà, Hầu Mạch rót cho mình một ly nước, uống một ngụm rồi đặt cái ly xuống, bóp bóp eo đứng ngẩn người trong bếp.

Ngực có hơi nhoi nhói.

Cứ như bị cái gì đó chặn lại.

Thở không thông.

Đứng một hồi, hắn đi về phòng mình, ngồi xuống cái ghế trước bàn học.

Hắn lấy điện thoại ra xem danh sách, muốn hỏi thăm coi rốt cuộc quan hệ giữ Tùy Hầu Ngọc và Từ Dữu Nhất là như thế nào, đột nhiên nhớ ra là mình đã bị Nhiễm Thuật kéo vào sổ đen, đành để điện thoại xuống,

Hắn tựa vào lưng ghế ngẩng đầu thở dài, mình đúng là quan tâm người ta thật mà.

Thật ra Hầu Mạch hiểu rõ, hắn thích Tùy Hầu Ngọc rồi. Nghĩ kĩ lại thì từ lần đầu tiên gặp cậu, từ lúc hắn về nhà liền bật máy tính lên tra xem chứng nóng nảy của Tùy Hầu Ngọc, ngay từ lúc đó hắn đã không bình thường.

Có để ý mới sinh ra tò mò, có phải hắn thấy tò mò là vì mình đã nhất kiến chung tình với Tùy Hầu Ngọc không?

Khi bé không chịu chơi cùng Tùy Hầu Ngọc, lớn lên rồi vừa gặp lại lần nữa đã yêu người ta.

Đúng là thứ rẻ tiền mà.

Trước đây không phải hắn không hiểu, từ lâu hắn đã biết mình thích con trai, nhất là người đẹp trai, cực đẹp trai, siêu siêu đẹp trai.

Giống như Tùy Hầu Ngọc ý.

Nhưng ban đầu, suy nghĩ của hắn luôn cho rằng loại người thế này không xứng nói chuyện yêu đương, nên cũng ra sức phủ nhận tình cảm của bản thân, ra sức tẩy não để chối bỏ nó.

Nhưng hắn vẫn vô thức quan tâm đến cậu.

Dùng cách của mấy tên choai choai hấp dẫn sự chú ý của Tùy Hầu Ngọc, thấy Tùy Hầu Ngọc giận dữ nhìn mình cũng cảm thấy thật vui vẻ.

Nhưng thật sự quá khó.

Tại sao lại đi thích một tên trai thẳng chứ?

Không những thích mà còn sớm chiều cùng cậu làm bạn, hắn không muốn phá vỡ mối quan hệ này, chỉ là càng ngày càng thích.

Mới tưởng tượng thôi hắn đã cảm thấy khó chịu.

Tùy Hầu Ngọc không yêu đương còn tốt, nhưng nếu cậu yêu đương với người khác thì hắn có ghen đến phát điên không?

Có lẽ là có, hắn thừa biết mình là người thế nào.

Mối quan hệ giữa Tùy Hầu Ngọc và Từ Dữu Nhất là gì?

Tùy Hầu Ngọc từng nói cậu không yêu đương bởi vì chứng nóng nảy, lúc bệnh phát tác cậu không khống chế nổi tính tình.

Coi như giữ gìn cho con gái nhà người ta.

Nhưng biết đâu Tùy Hầu Ngọc rất thích cô gái kia, tại vì chính bản thân không thể yêu đương nên mới từ chối, trong lòng lại không buông người ta xuống nổi.

Nếu như con gái cố chấp kiên trì theo đuổi, Tùy Hầu Ngọc có vì khó xử mà mềm lòng không?

Nếu như… nếu như… Từng cái nếu như ấy đâm vào tim Hầu Mạch làm hắn thấy đau nhói từng cơn.

Hắn tự tưởng tượng ra một màn kịch máu chó thật lớn, sau đó tự mình khó chịu đến mức đau tim.

Tùy Hầu Ngọc giống như một hòn đảo hoang, Hầu Mạch chèo về phía cậu, rồi tự dưng phát hiện trên đảo đã có người.

Hòn đảo không thuộc về Hầu Mạch, đây đã định trước là một lần theo đuổi phí công vô ích.

Ngờ đâu, bỗng hắn nhận được tin nhắn Wechat của Tùy Hầu Ngọc: Xuống nấu cơm, tôi đói rồi.

Hầu Mạch cầm điện thoại mắng: “Muốn gì, muốn cho tôi ăn thức ăn chó à?”

Sau đó đứng phắt dậy, khí thế hùng hổ ra ngoài.