Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được Cơ Chứ?

Chương 74: Ghen



Hầu Mạch đứng trước cửa nhà Tùy Hầu Ngọc do dự một lúc, không gõ cửa như mọi khi mà mở thẳng cửa đi vào.

Làm vậy để người ta nghĩ quan hệ của Tùy Hầu Ngọc và hắn rất tốt!

Mặc dù đây chỉ là chi tiết nhỏ nhưng nó lại có thể cho Tiểu Đại Ngọc biết quan hệ giữa hắn và Tùy Hầu Ngọc  không bình thường, giống như làm vậy có thể khiến tâm lý hắn bình ổn hơn một chút.

Kết quả là sau khi bước vào Tùy Hầu Ngọc không hề quan tâm hắn, ngước mắt lên hỏi: “Đi tay không đến à?”

“Hả?” Hầu Mạch giật mình ngơ ngác.

“Nhà tôi không có nguyên liệu nấu ăn đâu đấy!” Tùy Hầu Ngọc giải thích.

“À, thế thì cậu muốn ăn gì, tôi về nhà xem có hay không.”

Tùy Hầu Ngọc quay đầu lại hỏi Từ Dữu Nhất: “Em muốn ăn gì?”

“Em làm được mà! Dựa theo công thức nấu ăn của anh là được.” Từ Dữu Nhất trả lời một cách vô cùng hiểu chuyện, thận trong từng li từng tí.

Hầu Mạch nhìn Từ Hữu Nhất vài lần, trông hiền lành, nhìn chỗ nào cũng thấy rất vô hại với người và vật. Hầu Mạch muốn tìm ra một điểm xấu cũng không được.

Nếu là để yêu đương thì loại bạn gái kiểu này khá tốt.

Nghĩ đến điều này, Hầu Mạch lại cảm thấy khó chịu.

Từ Dữu Nhất không nói là ăn gì nên Tùy Hầu Ngọc thuận miệng nói: “Trong nhà cậu còn cái gì ăn cái đấy đi.”

Hầu Mạch vươn tay kéo ống tay áo Tùy Hầu Ngọc, lôi cậu ra một chỗ: “Cậu đi lấy với tôi.”

Tùy Hầu Ngọc đồng ý, mang giày đi ra ngoài.

Sau khi đi ra khỏi cửa, cửa vừa đóng thì Hầu Mạch  bắt đầu liến thoắng: “Tùy Hầu Ngọc, cậu đừng có quá đáng. Tôi nấu cơm cho cậu là vinh hạnh của cậu rồi, nhưng mà sao tôi lại phải nấu cơm cho một cô gái tôi không biết?”

Tùy Hầu Ngọc không hiểu sao bị mắng, nói: “Thêm chút gạo thôi mà. Em ấy ăn ít, tôi sẽ trả tiền cho cậu.”

“Đó là chuyện tiền nong sao? Tại sao tôi phải hầu hạ cô ấy?”

“Không phải là cậu…” Tùy Hầu Vũ nhìn Hầu Mạch: “Sao đột nhiên lại nóng tính vậy chứ?”

“Nhưng mà cậu làm thế là không đúng!”

Nếu Hầu Mạch nói thẳng rằng hắn không muốn làm và từ chối thì Tùy Hầu Ngọc cũng không nói gì.

Nhưng đây Hầu Mạch đã đồng ý rồi, bây giờ còn mắng cậu? Tính cậu lại không tốt sao có thể chịu được?

Tùy Hầu Ngọc nhìn Hầu Mạch cả buổi, gật đầu nói: “Được rồi, không cần phải làm nữa. Tôi đưa em ấy ra ngoài ăn, cậu cũng đừng có lải nhải nữa.”

Nói xong muốn qua đầu đi về nhưng lại bị Hầu Mạch túm tay lại: “Cậu định đi đâu ăn?”

“Đến tiệm cơm lúc trước. Tôi ăn Lão Tam Dạng, cho em ấy ăn cái khác.”

“Cậu mang cô ấy đi theo?”

“Tôi mang em ấy đến tiệm cơm có sao đâu cơ chứ?’

Hầu Mạch tức đến nghiến răng nghiến lợi: “Cậu chỉ cần mang tới một lần, quay lưng đi một cái là mười dặm tám thôn đều nói cậu có bạn gái. Ở hẻm Tương gia, cái này giống như quảng cáo vậy đó!”

“Tôi không phải người ở hẻm Tương gia, tôi quan tâm cái này để làm gì?”

“Đúng rồi, cậu cũng biết cô ấy ăn ít, có phải hai người ăn chung với nhau rất nhiều lần rồi không? Có phải cậu cũng đút cô ta ăn rồi đúng không? Cô ta là người theo đuổi cậu nhiều năm phải không?”

“Đúng, thời gian tôi quen em ấy so với cậu thì dài hơn.”

“Cô ta còn quan trọng hơn cả tôi? Hả? Một mình Nhiễm Thuật còn chưa đủ hay sao?”

Tùy Hầu Ngọc bối rối nhìn Hầu Mạch, chưa kịp suy nghĩ nói: “Cậu so đo với em gái tôi làm gì?”

“Cậu… cậu, cái gì?” Vẻ mặt tức giận của Hầu Mạch đột nhiên dừng lại, lúc dừng lại còn có hơi đột ngột.

“Em ấy là em gái kế của tôi, mẹ tôi tái hôn, hiểu không?”

“…” Hầu Mạch ngậm miệng nhìn Tùy Hầu Ngọc, nhanh chóng tiêu hóa tin tức, nhớ lại những gì vừa nói.

Tùy Hầu Ngọc liếc Hầu Mạch một cái: “Không thích thì cứ nói thẳng ra, tức giận cái gì chứ? Tôi sẽ chuyển toàn bộ tiền ăn trước đây cho cậu, còn thêm cả tiền công được chưa? Một bữa cơm cho cậu hai trăm tiền công.”

Hầu Mạch nhanh chóng ngăn cậu lại, ngăn không cho cậu bấm điện thoại di động, tiện thể đẩy cậu lên lầu. Đến cửa nhà mình, hắn hỏi: “Sao em gái tôi lại tự nhiên tới đây?”

Lật mặt còn nhanh hơn lật sách.

“Em gái tôi? Em gái nào của cậu?!” Tùy Hầu Ngọc phát hiện có điều gì đó không ổn.

“Em gái cậu cũng là em gái tôi. Chúng ta là cộng sự của nhau, theo lẽ thì tôi cũng nên chăm sóc em ấy.”

“Liên quan gì đến cậu, không phải cậu không thích làm sao?”

“Ai nói vậy, tôi thích nấu ăn nhất.” Hầu Mạch nói xong mở cửa cho cả hai người vào, đi tới tủ lạnh mở cửa tủ lạnh cho Tùy Hầu Ngọc xem: “Cậu muốn ăn gì? Em gái tôi thích ăn gì? Chưa đủ thì đi mua thêm, tôi quen đường chợ, giờ đi sớm tí về sớm, nhanh lắm.”

Tùy Hầu Ngọc không nhìn tủ lạnh mà nhìn Hầu Mạch. Cậu cảm thấy Hầu Mạch hình như hơi là lạ.

Cậu ngập ngừng một lúc, hỏi: “Cậu tự nguyện thật hay là giả vờ đấy? Tôi không muốn làm khó cậu.”

“Rất tự nguyện.” Hầu Mạch vỗ ngực đảm bảo rồi hỏi: “Sao em gái cậu tự nhiên lại tới?”

Nhắc đến chuyện này Tùy Hầu Ngọc thở dài một hơi, cụp mắt xuống nói: “Nhắc đến là bực. Hôm nay em ấy sẽ ở đây. Tôi đến chỗ cậu, buổi tối kể cho cậu nghe.”

“Được rồi, tôi làm hai món thôi được không? Làm nhiều quá sợ phải đợi lâu. Nhân tiện trộn một quả dưa leo cũng được tính là rau trộn, vậy là thành ba món.” Hầu Mạch nói rồi lấy rau ra đặt một bên trên bàn.

“Ừm.” Tùy Hầu Ngọc đứng bên cạnh chờ đợi.

Tùy Hầu Ngọc thấy Hầu Mạch có vẻ sẽ nấu ăn ở nhà hắn, cậu cúi đầu gửi một tin nhắn cho Từ Dữu Nhất bảo em ấy đợi một lúc, tí nữa cậu quay về.

Sau khi đặt điện thoại xuống, cậu nhìn quanh một chút.

Nhà của Hầu Mạch được trang trí theo kiểu cũ, trông không phong cách như homestay cậu ấy đang ở. Nhiều đồ dùng trong nhà của Hầu Mạch được làm bằng gỗ nguyên tấm, trông ấm áp và ngăn nắp hơn. Có thể thấy mẹ của Hầu Mạch và Hầu Mạch đều là những người rất sạch sẽ.

Cậu tùy tiện nhìn một chút rồi kéo ghế ngồi ở cửa bếp, hỏi: “Nhà cậu có thuốc mỡ không?”

“Thuốc mỡ gì?” Hầu Mạch vừa cắt rau vừa hỏi.

“Kiểu Huayu* hay cái gì đó.”

*Chắc là một loại mỡ tiêu sưng.

“Cậu bị đụng phải đâu lúc chơi escapes room à?” Hầu Mạch vừa nói vừa đi tới, xoay cánh tay của Tùy Hầu Ngọc lên để kiểm tra.

Tùy Hầu Ngọc nhanh chóng thu cánh tay của mình lại: “Không phải, em gái tôi dùng.”

“Em ấy lại bị bắt nạt à?” Hắn nhớ rằng Từ Dữu Nhất hình như bị một học sinh cấp ba cô lập.

“Cha dượng của tôi đánh em ấy.”

“Cha dượng của cậu đánh người?” Âm lượng của Hầu Mạch tăng lên một chút, sợ Tùy Hầu Ngọc cũng từng bị đánh.

Tùy Hầu Ngọc gật đầu, sau đó giải thích: “Đây là lần đầu tiên đánh, dùng chổi lông gà quất cho vài cái thì em ấy liền chạy trốn mất.”

“Vì sao?”

“Tối nay nói cho cậu biết.”

Hầu Mạch không hỏi tiếp, quay lại nấu ăn.

Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc mang theo hộp thức ăn đi xuống lầu. Đột nhiên Hầu Mạch thay đổi thái độ, khiến Từ Dữu Nhất không kịp thích ứng.

Hầu Mạch trở nên đặc biệt nhiệt tình. Phải biết rằng trước đó lúc hắn bước vào còn liếc nhìn cô một cách lạnh lùng. Bây giờ đột nhiên tâm trạng lại thay đổi, còn gọi cô là em gái, khiến Từ Dữu Nhất sợ hãi trốn sau lưng Tùy Hầu Ngọc.

Tùy Hầu Ngọc chỉ có thể giải thích: “Cậu ấy là đối tác đánh đôi của anh. Bọn anh vừa thi đấu không lâu.”

“Ừm, em nghe nói các anh còn đạt giải á quân, đúng không?” Giọng Từ Dữu Nhất nhẹ nhàng, lúc nói chuyện còn mỉm cười ngọt ngào với Tùy Hầu Ngọc.

Hầu Mạch đưa đũa nói: “Đúng vậy, nếu như sau này em có việc gì không tìm được Tùy Hầu Ngọc, em cũng có thể tìm anh. Anh sau này cũng sẽ là anh của em.”. Chuyên‎ t𝙧ang‎ đọc‎ t𝙧uyện‎ ﹟‎ 𝑻𝙧𝖴𝗆𝑻𝙧u‎ y𝚎n.VN‎ ﹟

Tùy Hầu Ngọc bên cạnh lạnh lùng nói: “Em mà dám hỏi cậu ta “Anh của em ở đâu?” thì chúng ta tuyệt giao.”

Hầu Mạch đặt đĩa rau xuống hỏi Tùy Hầu Ngọc: “Nhiễm Thuật cũng bị đối xử thế này đúng không?”

“ Ừ.”

“Thế tôi thấy công bằng rồi.” Hầu Mạch khăng khăng muốn so sánh với Nhiễm Thuật.

“Anh, mai sau anh sẽ là sinh viên thể thao sao?” Từ Dữu Nhất hỏi Tùy Hầu Ngọc.

Tùy Hầu Ngọc thản nhiên trả lời: “Anh không nghĩ tới. Dù sao hiện tại anh sẽ không bỏ cuộc, anh muốn đạt hạng nhất một lần.”

Từ Dữu Nhất tiếp tục hỏi: “Sau khi đạt hạng nhất thì sao nữa?”

Tùy Hầu Ngọc quay đầu lại nhìn Hầu Mạch.

Hầu Mạch cười với cậu: “Kỳ thi vào đại học của cậu quan trọng hơn.”

Tùy Hầu Ngọc cuối cùng chỉ nói: “Nói sau đi.”

Sau khi ba người dùng bữa xong, Từ Dữu Nhất vẫn lén nhìn Hầu Mạch, sau đó lại nhìn về phía Tùy Hầu Ngọc.

Tùy Hầu Ngọc hiểu rõ và nói: “Không cần quan tâm đến cậu ta. Có chuyện gì cứ nói thẳng, không sao đâu”

Từ Dữu Nhất khẽ gật đầu rồi hỏi: “Anh ơi, anh có về nhà không?”

“Không muốn về.” Tùy Hầu Ngọc đi tới đi lui trong phòng, thu dọn đồ đạc, định ở nhà Hầu Mạch một đêm.

“Vậy thì anh… anh còn giận em nữa không?” Từ Dữu Nhất lại hỏi

Động tác Tùy Hầu Ngọc hơi dừng lại một chút rồi trả lời thành thật: “Thực ra anh vẫn còn giận, nhưng mà hiện tại thì anh hiểu em rồi. Chuyện này vốn dĩ hai chúng ta không thể quản được.”

Sau khi Tùy Hầu Ngọc thu dọn đồ đạc xong xuôi, đang định mang túi lên lưng thì Hầu Mạch đã kịp cầm trước khi cậu chạm vào nó, giúp cậu mang nó đi.

Tùy Hầu Ngọc cũng không quan tâm, bước ra cửa để đổi giày: “Anh ngủ trên nhà cậu ta, chỗ này em cứ thoải mái ở. Đồ đạc cứ dùng tự nhiên, trong tủ có đồ dùng một lần đấy.”

“Vâng, em biết rồi.”Từ Dữu Nhất nhìn bọn họ.

Cô nhớ rằng Tùy Hầu Ngọc rất kỵ việc người khác đến gần mình. Lúc nãy thay giày, anh ấy còn để Hầu Mạch ôm eo mình, dường như không có gì bất thường cả.

Sau khi cả hai cùng nhau rời đi, Từ Dữu Nhất chìm vào im lặng, nhìn xung quanh và bình tĩnh lại.

Anh trai của mình đã sống ở đây suốt thời gian qua sao?

Tùy Hầu Ngọc theo Hầu Mạch về nhà, bước vào phòng hắn. Phòng của Hầu Mạch không lớn, trên giường có một cái chiếu.

“Tại sao lại phủ chiếu lên?” Tùy Hầu Ngọc ngồi lên ghế trước bàn học hỏi.

“Trước giờ tôi bận thi đấu, ngoại trừ thời gian thi đấu thì không về ở nhiều.” Sau khi đặt túi xuống, Hầu Mạch nhấc tấm chiếu đặt sang một bên, sau đó thay ga trải giường và mền.

“Tôi không mang theo gối.”

“Không sao, chúng ta gối chung một cái.”

“Chật quá.”

“Cậu ngủ trên vai tôi bao nhiêu lần rồi, giờ lại nói chật quá?”

“…”

Hầu Mạch làm xong việc, quay đầu lại hỏi Tùy Hầu Ngọc: “Nói đi, ở nhà có chuyện gì, tôi nghĩ cậu cũng không muốn nhắc tới lắm.”

“Mẹ tôi tái hôn, chuyện này không cần nói lại nhỉ?”

“Ừm, tôi có thể đoán được rồi.”

Tùy Hầu Ngọc dựa vào ghế, tiếp tục nói một cách uể oải: “Có một khoảng thời gian, mẹ tôi đột ngột gửi tôi vào bệnh viện tâm thần điều trị trong vài tháng. Trong khoảng thời gian này, bà ấy không hề đến thăm tôi lần nào. Sau khi được đón từ bệnh viện về, bà để tôi tắm rửa, sau đó cắt tóc, thay quần áo tử tế và dặn dò trên đường đi phải ngoan ngoãn, không được gây chuyện.”

“Đưa cậu đi gặp cha dượng?”

Tùy Hầu Ngọc khóe miệng giễu cợt: “Không phải. Bà ấy đưa tôi đến nhà mới, lúc đến đó tôi mới biết bà ấy đã lợi dụng thời gian tôi ở bệnh viện để lấy cha dượng của tôi. Tôi bị đưa vào bệnh viện vì bà không muốn cha dượng biết bệnh tình của tôi, hoặc sợ tôi làm phiền, cản trở việc kết hôn của họ.”

Lúc kể chuyện cậu nói một cách nhẹ nhàng, nhưng Hầu Mạch nhận thấy rằng cậu nắm chặt tay khi nói.

Có thể tưởng tượng được rằng dù đã trải qua bao nhiêu năm, Tùy Hầu Ngọc vẫn rất hận.

Cậu biết rõ rằng mình bị mẹ ruột coi như gánh nặng.

Một đứa trẻ điên.

Một người bệnh tâm thần.