Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được Cơ Chứ?

Chương 77: Lại ghen



Vừa khôi phục lại huấn luyện, các thành viên đội tennis đều hơi ủ rũ.

Đội ngũ huấn luyện lớn như bọn họ cần một số lượng lớn bóng tennis.

May mắn là nhà huấn luyện viên có những mối riêng để mở cửa hàng nên có thể mua bóng tennis với giá nhập. Có điều vị trí nhà máy sản xuất hơi xa, huấn luyện viên phải đích thân đi lấy.

Ngày hôm nay đúng lúc hàng về tới, huấn luyện viên Vương phải trực tiếp lái xe đến nhà máy lấy bóng.

Các đội viên thừa dịp huấn luyện viên lái xe ra ngoài không có trong trường, lén lút dùng dây xích khóa cửa phòng huấn luyện lại.

Tháng này ở Đông Bắc rất lạnh, bọn họ không thể nào tiến hành huấn luyện ngoài sân được, chỉ có thể thực hiện trong phòng.

Bên ngoài sân, lá cây rơi đầy trên đất, chất thành một dải vàng sẫm vắt ngang sân huấn luyện vắng vẻ.

Hè đi đông đến, gió lạnh run lẩy bẩy, một đám tuyển thủ tụ tập trước cửa phòng huấn luyện. Đám người một bên thì bận đùa giỡn ồn ào, một bên thì đợi Tô An Di tới thông báo về nghỉ khỏe.

Tùy Hầu Ngọc vươn tay cầm dây xích lên quan sát rồi xoay sang nhìn Hầu Mạch, hắn chỉ đành quay đầu lại hỏi: “Ai giữ chìa khóa?”

Không ai trả lời.

Hầu Mạch cũng không tức giận, bước qua đứng trước mặt mọi người nhìn nhìn bọn họ, cười hỏi: “Gần đây tính tình tao tốt quá đúng không?”

Lúc này rốt cuộc có người lên tiếng: “Chìa khóa để ở phòng học rồi, không đem theo, để tao về lấy.”

Nếu Hầu Mạch không quản thì không sao.

Nhưng nếu hắn quản, không ai muốn so đo tiếp, dù sao Tùy Hầu Ngọc làm đội trưởng sẽ càng khiến bọn họ đau đầu hơn.

Hầu Mạch được xưng là học bá ở trường không phải vì hắn thích gây sự, đánh nhau mà bởi vì lúc trước, người ở trường cấp ba Phong Hoa có thể nhất hô bá ứng chỉ có mỗi mình Hầu Mạch.

Dần dần, Hầu Mạch liền có “Địa vị giang hồ.”

Tô An Di đến, liếc nhìn sợi xích, lạnh tanh nói: “Khỏi cần chìa.”

Nói rồi bước tới gần cửa, dùng tay nắm chặt dây xích vặn liên tục, tiếp theo dùng sức giật một phát.

Tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng chấn động mạnh, cánh cửa rung lắc kịch liệt. Có người nhìn thấy tro bụi trên tường rơi lả tả, vội vàng chạy trốn ra xa.

Sau đó Tô An Di ném đoạn xích đứt cho tên dám giấu chìa khóa, nói: “Xin lỗi nhé, tôi làm đứt mất rồi, tuy nhiên nếu còn lần sau thì thứ bị đứt sẽ là chân của mấy cậu.”

Đâu đó vang lên tiếng hít khí lạnh quanh quẩn trong đám con trai.

Đặng Diệc Hành tranh thủ lúc mấy người khác ủ rũ bước vào phòng huấn luyện, sáp tới cạnh Tùy Hầu Ngọc: “Ngọc ca, tự dưng tôi cảm thấy lúc trước cậu ngăn tôi xin nick Wechat của em gái Tô chính là cứu tôi một mạng đấy.”

Tùy Hầu Ngọc cười cười, không trả lời, theo mọi người vào trong.

Vậy mà vẫn có tên gan to, chê mạng mình lớn can đảm tới tìm Tô An Di trò chuyện: “Em gái Tô, gần đây hình như tôi bị trầm cảm, có thể tư vấn tâm lý cho tôi được không?”

“Cậu thì trầm cảm mẹ gì? Những lúc ăn năm cân một bữa sao không thấy cậu trầm cảm, cút đi huấn luyện nhanh.” Tô An Di bực dọc trả lời.

“Tiếng Trung thật xuất sắc.” Nam sinh kia nhắm mắt khen xong chạy trối chết.

Lần luyện tập trước đó, huấn luyện viên đã cho phép Tô An Di toàn quyền ra lệnh.

Lần huấn luyện này Tô An Di sẽ theo sát toàn bộ, xử sự không chút lưu tình.

Đồng thời còn đặc cách cho Tô An Di được quyền mắng người, ai không thành thật thì mắng người đó, hiện tại cô chính là không có giới luật trong người duệ muội muội.

Tô An Di bước lại chỗ Tùy Hầu Ngọc hỏi: “Ngọc ca, huấn luyện viên Vương đi lấy bóng tennis và đặt trước áo lông, cậu có muốn cùng những người khác thống nhất ý kiến trước không?”

Tùy Hầu Ngọc chưa kịp đáp thì Hầu Mạch đã tiếp lời: “Cậu và huấn luyện viên quyết định là được. Còn đi hỏi bọn nó ấy hả, mười người thôi là có thể cho cậu tới mười tám ý kiến rồi.”

Quả nhiên Tùy Hầu Ngọc chỉ là đội trưởng trên danh nghĩa, Hầu Mạch mới là người sắp đặt mọi chuyện.

Tô An Di gật đầu đồng ý, đồng thời dặn dò: “Ngày mai sẽ có kiểm tra đánh giá, hôm nay tổ chức huấn luyện như thế nào?”

Hầu Mạch cởi áo khoác xuống trả lời: “Để tôi sắp xếp cho.”

“Ở đây tôi có một bảng thống kê, hai cậu nhìn đi rồi nói trước với tôi.”

Hầu Mạch đưa tay lấy bảng biểu liếc sơ qua, bên trên thống kê số liệu về thời gian ngủ, chất lượng giấc ngủ, cảm giác thèm ăn, mệt mỏi, độ phối hợp khi huấn luyện và hạng mục đăng ký thi đấu của từng thành viên, mỗi một mục đều có các mức kiểm tra đánh giá.

Hầu Mạch lấy bút ra trực tiếp điền hộ Tùy Hầu Ngọc: “Tôi điền cho tôi với Ngọc ca luôn. Tôi hiểu rõ cậu ấy hơn chính cậu ấy đấy, chúng tôi cùng ngủ, cùng dậy, thậm chí cùng ăn với nhau.”

Tùy Hầu Ngọc đứng cạnh nhìn thoáng qua rồi không xen vào nữa, cậu xách áo khoác, ba lô của mình và Hầu Mạch vào phòng thay quần áo.

Đến khi cậu quay ra, Tô An Di đang đo nhịp tim cho từng người, tất cả nom rất quy củ.

Cậu đứng bên cạnh Tô An Di hỏi: “Có mệt lắm không?”

Tô An Di bận rộn luôn tay, không ngẩng đầu lên mà trục tiếp trả lởi: “Không mệt.”

“Có ảnh hưởng việc học của cậu không?”

“Vẫn tốt, tớ làm rất vui vẻ, chờ đến lớp mười hai tớ sẽ từ chức, không để trễ nải việc học.”

Hầu Mạch cũng coi như là học sinh thể thao kỳ cựu, rất quen thuộc với quy trình huấn luyện, nắm rõ cả hệ thống.

Bọn họ không phải dành toàn bộ thời gian luyện tập để đánh tennis mà còn cần tiến hành huấn luyện các phương diện khác như phát triển cơ bắp.

Huấn luyện chuyên môn quá nhiều sẽ dẫn đến sự mất cân bằng giữa cơ chủ vận và cơ đối kháng, lực kéo quá mạnh của cơ chủ vận sẽ dễ gây tổn thưởng đến mô sợi và gân của cơ đối kháng.

Hạng mục huấn luyện thường ngày đầu tiên là kéo duỗi.

Tiếp theo là tiến hành luyện tập phối hợp nhịp nhàng rồi đến trò chơi khởi động, canh thời gian sao cho hợp lý, sau đó mục huấn luyện thứ nhất này coi như hoàn thành.

Sau khi hoàn tất luyện tập cơ bản, các thành viên sẽ được chia nhóm để bắt đầu thi đấu tennis đối kháng

Đang làm động tác kéo duỗi, có người nhỏ giọng hỏi Hầu Mạch: “Đại sư huynh, tí nữa chơi bóng rổ đi.”

“Đá bóng cũng được, hôm nay có đủ người.”

Về khoản trò chơi, bọn họ có thể chọn bóng rổ, bóng đá hay thi chạy tiếp sức đều được. Coi như họ đã lựa chọn tennis để luyện tập thi đấu nhưng vẫn ôm một niềm đam mê mãnh liệt với bóng rổ, dù sao họ cũng là một đám nam sinh thân cao chân dài lại thừa năng lượng.

Hầu Mạch điều chỉnh một động tác, quay đầu cười với cả bọn: “Thi squat đê.”

Đề nghị này làm cả bọn tha hồ kêu gào.

Nhiễm Thuật khó hiểu, squat thì có gì khó khăn, kết quả cả đám đều nhìn cậu nháy mắt ra hiệu muốn cùng đội với cậu.

“Hả, ý là sao?” Nhiễm Thuật bối rối hỏi.

Hầu Mạch bắt đầu chia đội, có bạn hợp tác đánh đôi thì khẳng định cùng đội với nhau, những thành viên đơn lẻ thì tự mình tìm người ghép đội.

Đặng Diệc Hành và Thẩm Quân Cảnh bị bắt lên làm mẫu.

Sau khi Thẩm Quân Cảnh ngồi xuống, Đặng Diệc Hành liền leo lên vai cậu ta, Thẩm Quân Cảnh phải khiêng Đặng Diệc Hành đứng lên ngồi xuống.

Tô An Di đứng cạnh bấm giờ, xem đội nào có thể làm xong số lượng quy định với tốc độ nhanh nhất.

Mới đầu, Nhiễm Thuật còn chưa kịp ngộ ra.

Cậu ngầm mặc định mình là bạn hợp tác đánh đôi với Tang Hiến, chắc chắn cùng đội với Tang Hiến, Tang Hiến khiêng cậu dễ như chơi.

Đến khi thấy hai người kia đổi vị trí cho nhau, Nhiễm Thuật mới kinh hoảng, quay đầu nhìn Tang Hiến, thể trạng anh ta thế này làm sao cậu khiêng nổi?

Tùy Hầu Ngọc thì lại rất chăm chú, hỏi Hầu Mạch: “Chúng ta không chống cột được không?’

Để bảo đảm người ngồi trên vai không bị ngã, trước mặt bọn họ có một cái cột, sau lưng có tấm đệm, xung quanh lúc nào cũng có các đồng đội khác hỗ trợ.

“An toàn vẫn quan trọng hơn chứ?” Đột nhiên Hầu Mạch cảm thấy hơi bất an.

Tùy Hầu Ngọc không để ý câu hỏi của hắn, nói: “Muốn thắng.”

Trong nháy mắt, trán Hầu Mạch túa đầy mồ hôi lạnh toát, hai chữ đơn giản này gây chấn động ghê.

Tới lượt Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc ra sân, Hầu Mạch ngồi xuống trước để Tùy Hầu Ngọc cưỡi lên vai.

Sau đó, hắn vịn bắp chân của Tùy Hầu Ngọc bắt đầu đứng lên ngồi xuống.

Hầu Mạch thực hiện rất ổn, khiêng thêm một người trên vai cũng không thành vấn đề, một mặt là vì Tùy Hầu Ngọc nhẹ, một là vì hắn hoàn toàn có khả năng kiểm soát, lên xuống thành thạo điêu luyện.

Tùy Hầu Ngọc thậm chí không cảm thấy lắc lư gì nhiều, còn chê Hầu Mạch làm chậm.

Đến lượt hai người đổi vị trí cho nhau, tiết tấu lập tức thay đổi trong nháy mắt.

Hầu Mạch chưa kịp ngồi vững mà Tùy Hầu Ngọc đã vội đứng dậy, nhờ Tang Hiến đưa tay đỡ đằng sau lưng hộ Hầu Mạch mới có thể ổn định lại.

Sau đó liền nghe thấy Hầu Mạch hốt hoảng kêu: “Ngọc ca, Ngọc ca, cậu đừng gấp, Ngọc ca, chậm một chút, tôi ngồi không vững nè.”

Hơn nữa, bả vai Tùy Hầu Ngọc chả có miệng thịt nào, ngồi cực kì cấn mông.

Nhưng Tùy Hầu Ngọc không để ý hắn, chỉ im lặng đếm số, nghĩ đến việc chiến thắng trò chơi nhỏ này.

Nhiễm Thuật hả hê quan sát, cười trên nỗi đau của người khác: “Đúng, đúng là tự cầm đá đập chân mình, Hầu Mạch thế mà lại đi làm loại chuyện tốn công vô ích này, he he he…”

Tang Hiến đứng bên cạnh, cúi đầu liếc cậu một cái, không nói chuyện.

Cuối cùng Tùy Hầu Ngọc cũng làm xong, Hầu Mạch không thể kiên trì nổi nữa, cậu chưa kịp ngồi xuống thì cơ thể hắn đã ngã ngửa ra sau.

Phía sau bọn họ có tấm đệm, vốn là không có chuyện gì, thế nhưng Tùy Hầu Ngọc vừa quay đầu thì thấy Tang Hiến đi tới cạnh cái đệm vươn hai tay ôm dưới nách Hầu Mạch, xách hắn lên.

Rõ ràng chiều cao của Hầu Mạch chỉ kém Tang Hiến hai xăng-ti-mét, nhưng trong phút chốc đó, Hầu Mạch vẫn nhìn như con gà con.

Chờ Hầu Mạch đứng vững, Tang Hiến nhỏ giọng hỏi một câu: “Có sao không?”

Hầu Mạch nhẹ nhàng trả lời: “Không sao.”

Tùy Hầu Ngọc đứng gần bọn họ, nghe thấy đoạn đối thoại này tự nhiên cảm thấy thật khó chịu bên trong thâm tâm.

Giống như cậu là kẻ làm Hầu Mạch chật vật còn Tang Hiến trái lại trở thành “Chúa cứu thế”, cuối cùng Hầu Mạch vẫn phải cần Tang Hiến giúp đỡ.

So sánh với cách Tang Hiến quan tâm Hầu Mạch từng li từng tí, cậu giống như một đứa trẻ ương bướng không hiểu chuyện.

Càng so sánh Tùy Hầu Ngọc càng thấy xấu hổ mặc cảm.

Trong lòng lại càng thêm khó chịu.

Gần đây cậu ưa không nổi bộ dạng quan hệ thân thiết giữa Tang Hiến và Hầu Mạch, càng nhìn càng thấy chướng mắt.

Quan hệ hai người tốt đẹp như vậy, cậu làm bạn hợp tác đánh đôi của Hầu Mạch cứ như bên thứ ba chia rẽ đôi uyên ương.

Cậu lẳng lặng đi qua đứng một góc, không hỏi thời gian đội bọn họ, im lặng xụ mặt không nói tiếng nào.

Hầu Mạch cũng không chú ý tới mà cười hì hì nhìn đội Tang Hiến và Nhiễm Thuật bắt đầu thi squat.

Tang Hiến khiêng Nhiễm Thuật dễ như bỡn, hình ảnh y chang bố cõng con trai trên vai.

Đến lượt Nhiễm Thuật khiêng Tang Hiến, mặt Nhiễm Thuật kìm nén dỏ bừng bừng nửa ngày nhưng vẫn không nâng lên nổi.

Nhiễm Thuật tức giận mắng Tang Hiến: “Cậu, cậu giảm béo cũng vô dụng, tốt nhất là nên cắt luôn tay chân đi. Nặng gì mà nặng thế ai bê nổi, đáng lẽ tôi nên cùng đội với Ngọc ca mới phải.”

Tang Hiến lách qua người Nhiễm Thuật, bảo với Tô An Di: “Bọn tôi bỏ cuộc, đội kế tiếp đi.”

Hai người bước sang bên cạnh đứng, lúc này Nhiễm Thuật mới chú ý Tang Hiến đang nhìn chằm chằm mình. Đột nhiên cậu ý thức được Tang Hiến đang là chủ nợ của mình, thế là gượng cười nói: “Thật ra, cậu rất, rất đẹp trai, cao lớn mạnh mẽ.”

Tang Hiến cười khẽ, không nhìn cậu nữa, hình như không thèm tiếp tục so đo.

Nhiễm Thuật trợn tròn mắt, nhắc nhở bản thân nên mau chóng trả tiền lại, nếu không thì còn phải giữ bộ dạng ôn tồn nói chuyện cùng con hàng này. Cậu chẳng thể bắt chuyện nổi với cái tên như Tang Hiến, chỉ có Tùy Hầu Ngọc và Tô An Di mới nhìn thuận mắt được.

Kết thúc cuộc thi, đội Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch đứng thứ nhất.

Mọi người giải tán đi huấn luyện phần mình, đột nhiên Tùy Hầu Ngọc đưa tay đỡ cánh tay Hầu Mạch làm hắn khó hiểu quay lại nhìn cậu: “Làm gì thế?”

Tùy Hầu Ngọc bình tĩnh đáp: “Đỡ cậu.”

Hầu Mạch ngược lại không rõ: “Hả? Tôi… Đi đường cần người đỡ à?”

“Tôi sợ cậu ngã sấp mặt.”

“Ngọc ca, tôi làm sai chuyện gì à? Tôi xin lỗi cậu được không? Cậu tha thứ cho tôi đi.” Hầu Mạch chợt hoảng hốt.

Tùy Hầu Ngọc lập tức buông tay Hầu Mạch ra, trừng mắt lườm hắn rồi cầm vợt tennis lên chuẩn bị luyện tập.

Hầu Mạch ngơ ngác khó hiểu nhìn khắp nơi, thuận tiện ngẫm lại vừa nãy hắn đã làm gì, hình như hắn đâu có chêu trọc gì cậu đâu!

Không lẽ do hắn nặng quá, đè Tùy Hầu Ngọc đau?

Nghĩ thế Hầu Mạch đuổi theo xin lỗi Tùy Hầu Ngọc: “Ngọc ca, lỗi tại tôi, tôi biết mình nặng rồi, để tôi giảm béo nhé.”

Tùy Hầu Ngọc: “…”

“Ngọc ca, nếu cậu không chịu tha thứ cho tôi, tôi, tôi sẽ chặt tay chân, xẻ từng khúc đến khi nào cậu hài lòng thì thôi.”

Tình yêu mù quáng, giới trẻ không nên noi theo.

Tùy Hầu Ngọc vừa uống nước xong, tức giận đến mức bóp méo cả chai nước.

Tim Hầu Mạch rơi “Lộp bộp”, tiến tới gần Tùy Hầu Ngọc nhỏ giọng thì thầm bên tai cậu: “Về nhà tôi sẽ quỳ mà, Ở đây đông người, cậu chừa cho tôi chút mặt mũi.”

“Cậu đúng là đồ cmn ngu ngốc!” Tùy Hầu Ngọc mắng, đột nhiên đi qua nói với Tang Hiến: “Chúng ta đánh đơn một ván đi.”