Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được Cơ Chứ?

Chương 78: Cuộc chiến giữa hai trường



Tang Hiến bị Tùy Hầu Ngọc thách đấu thì không lập tức ứng chiến ngay mà quay lại nhìn Hầu Mạch dò hỏi: “Có thể đánh không?”

Cứ như Hầu Mạch là người giám hộ của Tùy Hầu Ngọc vậy.

Hầu Mạch ngây ngẩn nhìn Tùy Hầu Ngọc nửa ngày rồi nhìn về phía Tang Hiến, không rõ tại sao Tùy Hầu Ngọc lại đột nhiên đi khiêu chiến với Tang Hiến, còn bày ra tư thế như trận quyết chiến trên đỉnh Tử Cấm Thành.

Sauk hi tự đánh giá một hồi, hắn đến cạnh Tang Hiến nhỏ giọng nói: “Đánh tennis thì được, nhưng đừng có đánh ra tình cảm đấy.”

“Không đời nào.” Quả thật Tang Hiến chả có chút ý tứ nào với Tùy Hầu Ngọc, còn không hứng thú bằng người bạn thân Nhiễm Thuật.

Hầu Mạch không nói gì.

Dựa theo tính tình của Tùy Hầu Ngọc, nếu khiêu chiến thua thì từ nay về sau cậu sẽ luôn ganh đua với Tang Hiến mất.

Nếu điều này diễn ra giữa Tùy Hầu Ngọc và Tang Hiến, trong lòng Hầu Mạch chắc chắn sẽ cảm thấy khó chịu.

Được Tùy Hầu Ngọc “nhắm vào” chỉ có thể là hắn!

Hắn không bẻ cong thẳng nam.

Nhưng Tang Hiến là tên cháu rùa không nguyên tắc.

Một cách chửi

Theo hắn biết thì trước khi chuyện đó xảy ra, Tang Hiến là một playboy chính hiệu. Đến khi chuyện kia vỡ lở ra, Tang Hiến mới bị trầm cảm suốt một thời gian, đi điều trị tâm lý mãi mới được như bây giờ.

Thậm chí Hầu Mạch còn vạch xong kế hoạch tỉ mỉ, hôm nay đợi đến lúc về nhà hắn sẽ trò chuyện với Tùy Hầu Ngọc rồi tiện thể kể về sự tích háo sắc của Tang Hiến, ví dụ như đam mê các thể loại play, có khi còn thích xài đạo cụ tình thú.

Tang Hiến cũng là một tuyển thủ xuất sắc của bộ môn tennis.

Dù sau này mới chuyển sang đánh tennis, thời gian vào đội trễ hơn cả Hầu Mạch, lại không giống Hầu Mạch từng luyện qua từ trước, anh ta thậm chí không có tí nền tảng cơ bản nào, phải tìm huấn luyện viên tư nhân dạy hai tháng mới gia nhập đội.

Nhưng bằng tố chất thân thể ưu việt của mình nhanh chóng đánh ra hình ra dạng.

Tang Hiến không có khả năng dự đoán như Hầu Mạch mà thiên về kiểu tuyển thủ sức mạnh. Dựa vào sức mạnh cá nhân đạt được thành tích không tệ, đối thủ đụng phải anh ta cảm thấy cực kì đau đầu.

Nhờ vào ưu thế về chiều cao và thể lực, Tang Hiến là một hạt giống không tồi.

Gần đây trình độ đánh đôi của Tùy Hầu Ngọc được cải thiện, kĩ thuật đánh đơn cũng tích góp được đôi chút.

Tuy nhiên, xét về kinh nghiệm thực chiến, hai bên chênh lệch rất lớn. Dù Tùy Hầu Ngọc có tích lũy được kinh nghiệm đánh đôi qua các trận đấu gần đây thì sự khác biệt giữa hai kiểu đánh cũng không hề nhỏ.

Trong đánh đơn, cú giao bóng đầu tiên thiên về tốc độ và sức mạnh, quả thứ hai tập trung vào sự ổn định.

Nhưng trong đánh đôi, cú giao bóng đầu tiên lại chú trọng đến tính ổn định, hơn nữa cần tập trung vào giao bóng cao.

Điều đáng nói là trong đánh đơn thì không nhất thiết phải giành lưới nhưng trong đánh đôi, điều đó lại rất quan trọng. Sử dụng giao bóng cao trong đánh đơn cũng rất hiếm hoi trong khi lại rất có ích và hay được dùng trong đánh đôi.

Khi Tùy Hầu Ngọc thi đấu đánh đơn với Tang Hiến, phần lớn là vận dụng kĩ thuật được huấn luyện lúc trước, như vậy động tác mới thuần thục hơn một chút, lâu lâu mới thể hiện được tí kết quả của mấy bài luyện tập gần đây.

Hầu Mạch ngồi cạnh nhìn mà gấp hộ, bỗng dưng mở miệng nói: “Ngọc ca, cậu cắt bóng quá rõ ràng, phải cố gắng sao cho động tác vung vợt bình thường có thể biến đối trong nháy mắt. Dù đối thủ có là một tên ngu ngốc không mang não thì cậu cũng phải để ý chút chứ.”

Nhiễm Thuật kinh ngạc: “Cậu, cậu nhìn ra hả?”

Cậu chả nhìn thấy gì cả.

“Người ngoài nghề như cậu tất nhiên không nhìn ra rồi, nếu đối thủ của Ngọc ca là tôi thì tôi đã dự đoán trước được hết.” Hầu Mạch ung dung trả lời.

Đặng Diệc Hành đi nhặt bóng ngang qua thuận miệng chen một câu: “Hiện tại tính trong giải thi đấu tennis thanh thiếu niên cả nước, tuyển thủ có thể đạt tới trình độ như mày không quá năm người, Tang Hiến còn không lọt vào tốp đó đâu, đừng có đặt yêu cầu quá cao với Ngọc ca.”

Tùy Hầu Ngọc trên sân đấu khó chịu trả lời: “Không cần cậu chỉ huy tôi!”

Nhìn Tùy Hầu Ngọc bực bội thành như vậy, Hầu Mạch lập tức ngậm miệng, quay đầu hỏi Nhiễm Thuật: “Cậu làm gì chọc tức cậu ấy hả?”

Nhiễm Thuật cảm thấy mình bị oan: “Tôi, tôi cả ngày nay chưa nói được mấy câu với Ngọc ca, làm sao chọc cậu ấy được?”

“Vậy tôi thì chọc gì cậu ấy chứ?” Hầu Mạch nghĩ mãi không ra.

Trong sân, Tang Hiến nhìn Tùy Hầu Ngọc, lại nhanh chóng liếc qua Hầu Mạch, khóe miệng nhếch lên nụ cười.

Hắn nhìn ra nhưng không muốn nói, cứ để hai đứa nhỏ ngốc này lăn lộn nhau đi, anh đây không muốn dây vào chuyện này.

Trận đấu tennis giữa Tang Hiến và Tùy Hầu Ngọc chỉ có thể dùng từ bế tắc để hình dung.

Không ai phá bóng thành công, tỉ số hòa liên tục, cứ thế mà so hết vòng này đến vòng khác, tưởng như không có hồi kết.

Nhiễm Thuật ngáp dài: “Ngọc ca, tớ nhìn mệt quá.”

Hầu Mạch vẫn chưa nghĩ thông: “Rốt cuộc tôi chọc cậu ấy lúc nào vậy?”

“Cậu nghĩ chuyện đấy một tiếng rồi hả?”

“Ừm.”

Đúng lúc này Tô An Di tới mang theo một cái xô, thấp thoáng thấy hơi nóng bốc lên.

Cô mượn tạm xô của nhà ăn đựng ngô mới luộc xong mang đến sân tennis, gọi: “Mọi người nghỉ ngơi một lát, tới lấy đồ ăn nhẹ.”

Đối với bọn họn mà nói, ngô cũng được coi là đồ ăn vặt.

Cả đám xúm xít vây quanh, Tô An Di giãy dụa từ trong nhóm người chui ra, tay cầm hai cái bắp ngô, dưới gốc cắm một cây đũa, đưa cho Nhiễm Thuật một cái, sau đó quay sang nhìn Tùy Hầu Ngọc.

Tùy Hầu Ngọc nhìn phía bên kia vài lần, cuối cùng vẫn thỏa hiệp: “Không đánh nữa.”

Nể mặt bắp ngô, tạm thời ngưng chiến.

Tùy Hầu Ngọc nhận bắp ngô định há mồm cắn thì bị Hầu Mạch ngăn cản: “Trước tiên ngồi nghỉ một lát mới được ăn.”

Tùy Hầu Ngọc bất đắc dĩ ngậm miệng.

Nguyên đội bóng ngồi thành hàng chăm chú gặm bắp ngô, Tô An Di cầm điện thoại vừa nhìn vừa thông báo: “Huấn luyện viên Vương đã mang bóng tennis về, để ở cốp sau xe. Thầy ấy bận đi vệ sinh rồi nên các cậu cử người đi qua giúp mang bóng lại đây đi, cốp sau xe thầy chưa đóng kín đâu.”

Lúc trước Tô An Di từng trò chuyện với bọn hắn, đúng lúc ngồi ở đây toàn là mấy người quen biết, vừa vặn tất cả đều là thành viên cùng phòng ngủ. Thế là sáu người quay mặt nhìn nhau, gặm bắp ngô xong đứng dậy rồi đi ra cổng sau như Tô An Di chỉ.

Nội quy trường bọn họ rất kì cục.

Cổng chính của trường không cho xe vào, trước cổng còn đặt mấy cái vạch phân cách, học sinh muốn vào trường chỉ có thể đi xuyên qua, người đi xe đạp thì chỉ có thể đẩy vào.

Thế nên huấn luyện viên Vương chỉ có thể lái xe đến cổng sau, dừng ở bãi đỗ xe ngoài trường.

Cái cổng này bị khóa bằng dây xích sắt quanh năm, chỉ khi nào cần nhập hàng mới được mở ra. May là huấn luyện viên Vương đã đánh tiếng trước, lúc này cổng đang mở.

Hầu Mạch nhận ra xe của huấn luyện viên, vòng ra phía sau mở cốp nhưng không thấy bóng tennis đâu cả.

Hắn lại vòng về hàng phía trước kiểm tra nhưng cũng không tìm thấy.

Đặng Diệc Hành lầm bầm: “Hay là huấn luyện viên mang đi rồi?”

Hầu Mạch lắc đầu: “Không thể, ông ấy không phải người như thế đâu.”

Tự dưng có hai người nhảy ra huýt sáo gọi họ: “Muốn tìm bóng tennis thì theo bọn tao.”

Bọn họ nhìn về phía tiếng kêu, thấy hai người đó mặc đồng phục của trường trung cấp bên cạnh là hiểu.

Sau đợt khai giảng học kỳ này, ở chỗ cách trường họ một cây số có một trường học chuyển tới, là một trường trung cấp kỹ thuật tổng hợp.

Có lẽ do hẻm Tương gia tương đối rộng, lợi dụng đất trống nhiều nên trường học kia được xây dựng rất lớn, học sinh cũng nhiều.

Sau khi hai trường ở chung bình yên vô sự một hồi, bên trường trung cấp bắt đầu đi gây sự với cấp ba Phong Tự bọn họ để tạo cảm giác tồn tại nên thường xuyên hò hét muốn hẹn trùm trường bọn họ tâm sự giao lưu.

Kết quả tới mấy lần, lần đầu tiên trùm trường bên này bận tham gia thi đấu, lần thứ hai thì trùm trường vừa thi đấu xong nghỉ mất mấy ngày, đều không có cơ hội gặp gỡ.

Đây là lần thứ ba bọn chúng đến, đương nhiên đã biết trùm trường ở trong đội tennis.

Bọn chúng loanh quanh gần đây, tình cờ nhìn thấy huấn luyện viên Vương, nghe được tin nhắn thoại huấn luyện viên gửi cho Tô An Di nên lập tức lấy bóng tennis giấu đi, muốn hẹn bọn họ ra ruộng ngô gặp một lần.

Hầu Mạch nghĩ chút là biết, bên kia chắc chắn có nhiều người hơn bọn họ, nếu không sao dám phách lối như vậy.

Hơn nữa trong ruộng ngô có một số cây chưa bị chặt che chắn, có lẽ máy giám sát ngoài trường cũng không quay tới được, địa điểm quá phù hợp.

Hầu Mạch cười cười, trả lời: “Bọn tôi không đi.”

“Không muốn lấy lại bóng tennis hả?” Tên nam sinh bên kia phách lối hỏi.

“Bỏ đi, dù sao các anh lấy cũng vô dụng, bán cũng không bán được. Vả lại đó là đồ của trường, mất thì báo cảnh sát thôi, dù sao cũng không phải chuyện của bọn tôi.”

“Nhìn tướng tá đô con như vậy, dám nhuộm tóc vàng mà hèn thế hả?” Tên đó mở mồm chế giễu một mình Hầu Mạch.

Hầu Mạch thản nhiên gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy, tôi nhát gan lắm.”

Tên kia bối rối không biết làm sao bèn nhắn tin cho mấy người khác, không bao lâu một đám người mò tới, khoảng mười lăm mười sáu tên.

Tư thế cả đám cắc ké đi đường vừa hung hắng vừa càn quấy, đến cọng tóc cũng lộ ra vẻ ông đây không dễ chọc, Tùy Hầu Ngọc nhìn cảnh này thấy quen quen.

À, trông y chang lúc cậu và Nhiễm Thuật vừa vào cấp hai.

Tên cầm đầu hất cằm lên, dùng giọng điệu cực kì ngủ xuẩn hỏi: “Đám bọn mày đứa nào là trùm trường?”

Thằng này lúc nói chuyện cố tình tạo ra âm thanh sủi bọt khí, còn kéo dài lê thê, so sánh với tên dở người này, Nhiễm Thuật thấy tông giọng trầm của Tang Hiến cũng không đến nỗi quá ớn.

Nhiễm Thuật bận nghĩ ngợi nên không phát hiện mọi người xung quanh mình nhao nhao lùi về sau, chừa một mình cậu đứng ở phía trước.

Cậu ngó nghiêng xung quanh, cuối cùng vẻ mặt khiếp sợ nhìn Tùy Hầu Ngọc, thấy Tùy Hầu Ngọc đã được Hầu Mạch dắt lui về phía sau một bước.

Hóa ra chơi chó là tính hay lây.

Chủ quan quá, Ngọc ca bị dạy hư rồi.

Đột nhiên Hầu Mạch ân cần nói với Nhiễm Thuật: “Nhiễm ca, hay ta đừng chấp nhặt với chúng nhé, hôm nay tha cho bọn chúng một lần, yêu cầu trả lại bóng là được.”

Đặng Diệc Hành hùa theo xoa bóp vai Nhiễm Thuật: “Nhiễm ca, đừng tức giận, đừng tức giận, tha cho bọn chúng đi.”

Làm Nhiễm Thuật kinh hãi chính là Tang Hiến cũng hùa theo nói: “Nhiễm ca, anh nói gì đi.”

Tùy Hầu Ngọc nhìn một hồi, bật cười “Phụt” một tiếng, không có ý định tới cứu cậu mà còn cảm thấy cảnh này thật thú vị.

Nhiễm Thuật, bằng cách nào đó trở thành trùm trường cấp ba Phong Tự, bị đẩy lên hàng đầu trong cuộc chiến giữa hai trường.

Nếu như người khác bị thế này, hai chân tám phần đã run rẩy. Tuy nhiên, Nhiễm Thuật cậu không phải người bình thường nhé, quay đầu nhìn đám người kia, hất cằm lên, đang định nói đôi câu với bọn họ, kết quả chưa kịp mở miệng liền bị Hầu Mạch đánh gãy: “Các anh tìm Nhiễm ca làm gì?”

Được tôn thành Nhiễm ca, Nhiễm Thuật thấy rất thoải mái, kiêu ngạo nhìn về phía cái tên có chất giọng nhừa nhựa.

“Giao… Giao lưu học hỏi chút thôi mà.” Giọng nói nhừa nhựa cười đáp lại.

“Ồ… hiểu rồi.” Hầu Mạch giống như đại biểu Phong Tự lên tiếng: “Tuy nhiên các anh hình như hiểu lầm chỗ nào đúng không, trùm trường không phải trong lớp bọn tôi, Nhiễm ca chỉ là anh đại của lớp thôi, trùm trường ở lớp khác.”

“Là thằng nào? Theo tao điều tra thì nghe nói là họ Hầu hay họ Tùy ấy nhỉ?”

“Ây cha, thế mà anh cũng không biết?” Hầu Mạch nở nụ cười cực kì xán lạn, nhìn như tiểu thiên sứ, “Bọn tôi đánh tennis thì có gì lợi hại chứ? Muốn nhắc thì phải nhắc đến đám người lớp năng khiếu tán đả kia kìa, nhất là người tên Âu Dương Cách ấy, thường xuyên bắt nạt bọn tôi, là trùm trường nổi tiếng hung ác của cấp ba Phong Tự. Tên đó rất quá đáng, bọn tôi nhìn cũng không vừa mắt, nhưng tức mà không dám nói gì, tôi ủng hộ các anh tìm nó đi, đập bẹp cái khí thế của nó luôn.”

Tên giọng nhừa nhựa suy nghĩ rồi hỏi: “Âu Dương Cách hả? Lần đầu tiên nghe thấy, tên ngược lại thật khí phách.”

Hầu Mạch giọng điệu khoa trương thêm mắm dặm muối: “Không chỉ vậy thôi đâu, tên đó rất kiêu ngạo, ai cũng không lọt mắt, hiệu trưởng trường bọn tôi nói chuyện với nó khách khí cực kì. Nếu các anh có thể đè ép được tên đó thì toàn bộ Phong Tự bọn tôi chẳng phải bị nắm chặt trong tay rồi à.”

“Có lý đấy, làm sao để tìm được tên đó hả? Mày gọi nó ra đây cho tao.” Giọng nhừa nhựa nhìn Hầu Mạch sợ hãi như vậy, lập tức coi Hầu Mạch chả phải nhân vật hung ác gì, tiện tay sai đi gọi người.

Hầu Mạch lắc đầu nguầy nguậy: “Tôi sao dám, tuy nhiên tôi có thể chỉ các anh chỗ của nó, khoảng thời gian này chắc chắn tên đó đang ở lớp năng khiếu. Tôi nhắc các anh lần nữa, Âu Dương Cách rất hung ác, lớp năng khiếu tán đả.”

Giọng nhừa nhựa nghe vậy cười lạnh: “Rất thích tán đả sao? Tao là quán quân tán đả toàn thành phố đây, người chơi tán đả có tiếng tao đều biết nhưng chưa nghe tên này bao giờ, mày nghĩ tao sợ nó hả?”

Hai mắt Hầu Mạch đều sáng lên: “Đại ca, anh nhất định phải dạy dỗ tên đó, chúng tôi đều biết ơn anh.”

Nói xong nhặt một que gỗ lên vẽ một cái bản đồ đơn giản trên mặt đất: “Tôi vẽ bản đồ cho các anh, các anh đi vào từ cổng sau như thế này, rẽ ở tòa nhà này…”

Tùy Hầu Ngọc đứng cạnh nhìn Hầu Mạch trò chuyện đến là ăn ý với giọng nhừa nhựa, giống như đang nghiên cứu làm sao tìm được Âu Dương Cách, sự ghét bỏ dâng lên trong lòng cậu.

Một người chơi chó đến trình độ này cũng là hiếm thấy trên đời.

Giọng nhừa nhựa thấy Hầu Mạch nhát cáy biết điều nên chủ động trả bóng tennis cho họ sau đó dẫn người lén lén lút lút lẻn vào trong trường cấp ba Phong Tự, dựa theo bản đồ Hầu Mạch vẽ đi tìm Âu Dương Cách.

Chờ cả đám bọn chúng rờ đi, rốt cuộc vài người mới dám cười trộm.

Nhiễm Thuật không phục hỏi: “Cậu, cậu, cậu vừa rồi sao không cho tôi nói hả?”

“Trường hợp như thế này chú trọng khí thế hiểu không, tiếng trống đầu tiên tăng khí thế, tiếng thứ hai suy, tiếng thứ ba kiệt. Cậu mở mồm nói chuyện liền “Cậu, cậu, cậu” ba tiếng là ta mất ráo khí thế luôn.”

“Cậu đứng đắn, cậu đúng.” Nhiễm Thuật trợn mắt trừng Hầu Mạch, lôi kéo Tùy Hầu Ngọc trở về, giống như đứng cùng chỗ với đám người này thì sẽ bị lây nhiễm “hơi chó”.