Sarah

Chương 14



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Mờ Mờ


“Có thể xác định hắn không bị thương ở bất cứ chỗ nào đúng không?”

Lâm Thù chặn bác sĩ lại xác nhận cả mấy lần. Bây giờ anh đã hiểu tại sao người ta nhìn vào cứ nghĩ anh bắt nạt Jofasa, vấn đề không phải ở anh, mà là ở chỗ hoàng đế xinh đẹp một cách lạ kỳ vẫn chưa được phổ cập kiến thức rất dễ làm người ta nảy ra một vài hiểu lầm không cần thiết.

Đúng, chưa được phổ cập kiến thức.

Trong quá trình trưởng thành của mình, tất cả thông tin mà Jofasa tiếp xúc đều đã được chắt lọc kỹ càng, thậm chí hắn cũng chưa bao giờ học môn sinh lý học. Trong lúc Lâm Thù hỏi hắn một vài câu hỏi liên quan đến chuyện này, hắn còn hỏi ngược lại anh:

Hắn biết việc mang thai cần kết hợp t*ng trùng và trứng, cũng biết hai thứ này được hình thành và xuất hiện ở bộ phận nào trong cơ thể — Vậy thì hai thứ không ở chung một nơi như thế này làm cách nào phá vỡ sự ngăn cách của cơ thể để kết hợp với nhau?

Đối với hắn mà nói thì hành vi tình dục cùng lắm chỉ tới mức như phim truyền hình dài tập hắn xem mà thôi, còn là bản đã cắt bớt.

Nếu mình cho hoàng đế coi phim con heo thì liệu đội ngũ nhân viên chăm sóc hắn có giết mình luôn không?

Rốt cuộc bọn họ đang nuôi cái thứ gì vậy? Nuôi con gái còn không kỹ như thế này? Hèn gì hắn không thèm mặc quần áo chạy tới chạy lui, hèn gì phụ nữ tắm cho hắn mà hắn cũng chẳng để ý, hèn gì mình ôm hắn ngủ mà hắn không phản cảm, thì ra hắn hoàn toàn không có khái niệm về chuyện này.

Nghĩ kỹ thì chắc Đế quốc không ngờ rằng hoàng đế sẽ phải chịu xâm hại về mặt này, dù sao cũng chẳng ai cuỗm hoàng đế ra ngoài.

Từ lúc bị lạc mất Jofasa đến khi Enoch phái người phụ Lâm Thù tìm Jofasa trở về, anh vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng thần kinh, thế là khi về anh lăn ra đánh một giấc ngon lành.

Đến tối, anh mơ màng bị ai đó kéo dậy khỏi giường dẫn đến phòng của Jofasa.

Jofasa nhắm nghiền mắt, cánh tay phải thò ra ngoài chăn. Lâm Thù vừa nhìn thấy cổ tay quấn một vòng băng gạc của hắn thì đầu óc quánh đặc lập tức tỉnh táo hẳn. Anh nhớ buổi sáng sau khi cứu Jofasa về, trên cổ tay hắn chỉ có vết trói của dây thừng chứ không đến nỗi phải băng bó như vậy.

“Có chuyện gì thế?” Anh lập tức hỏi Enoch đã xốc đầu anh đến đây.

“Hôm nay các cậu tìm ra hắn bằng cách nào?” Enoch móc điếu thuốc ra nhưng không châm.

“Nhờ Lydia, Lydia bảo cô ấy có thể cảm nhận được… Cảm nhận được hơi thở của Jofasa còn sót lại, lúc đó cô ấy khẳng định là Jofasa sẽ ở quảng trường đó, cuối cùng bọn em tìm được Jofasa thật.” Lâm Thù cố gắng sắp xếp lời nói của mình: “Em có hỏi cô ấy rồi, chính cô ấy cũng không biết, em nghĩ chuyện này có liên quan đến ‘vắc xin virus’ mà Jofasa nói.”

Enoch gật đầu: “Ừ, giữa bọn họ có một mối liên hệ nào đó, nhưng hoàng đế nhất quyết không chịu nói. Bọn anh đã bàn bạc với nhau và đưa ra quyết định cho Lydia đưa hắn đến Hessel thay cậu. Cậu biết đó, năng lực của Lydia không hề thua kém cậu, chỉ là tính tình hơi bướng thôi.”

“Nhưng hắn cũng không thích ở chung với Lydia.” Lâm Thù nói.

“Ừ, cũng chính vì chuyện này.” Enoch xoay điếu thuốc trên tay: “Lúc Lydia nói với hắn chuyện này, hắn tỏ vẻ rất phản cảm, thừa lúc điều dưỡng không chú ý còn định nhảy cửa sổ chạy trốn.”

Lâm Thù tái mặt, Jofasa rất chú ý đến an toàn mạng sống của mình, trong tình huống bình thường thì sao có thể làm ra cái chuyện nguy hiểm như nhảy cửa sổ chạy trốn chứ.

“Để đề phòng hắn chạy trốn một lần nữa, điều dưỡng đã còng tay hắn lại…” Enoch từ tốn nói: “Lúc Lydia tới đây, hắn nhất quyết đòi tháo còng tay ra cho dù có làm mình bị thương. Bởi vì không còn cách nào khuyên hắn bình tĩnh lại nên bác sĩ đành tiêm thuốc an thần cho hắn, sau đó mới xử lý vết thương mới do chính hắn tự gây ra.”

Lâm Thù vừa thấy khó hiểu về việc Jofasa manh động như vậy, vừa thấy tiếc hùi hụi vì mình đã bỏ lỡ hình ảnh một Jofasa tràn ngập sức sống. Anh nhìn cổ tay Jofasa một cái, cổ tay trắng nõn bị băng gạc quấn kín mít không thể nhìn ra vết thương như thế nào.

“Hình như hắn khá thân với cậu, cậu ở lại đây với hắn đi, lát nữa hắn tỉnh lại thì hỏi hắn bị gì, sẵn dịp động viên hắn một chút, đừng để hắn quậy um lên như vậy nữa.” Enoch ngậm điếu thuốc bên môi, lấy bật lửa ra: “Sau đó cậu bàn bạc lại với Irene xem sao.”

Lâm Thù “Ừ” một tiếng, nhìn Enoch rời khỏi phòng.

Anh nằm nhoài bên cạnh Jofasa ngủ gà ngủ gật, đến khuya thì chợt cảm nhận được người trên giường nhúc nhích, anh chẳng buồn ngẩng đầu lên, cứ thế túm lấy Jofasa đang định đi xuống giường.

“Tôi đây, đừng đi lung tung.” Lâm Thù ngáp một cái, vò tóc mình.

Jofasa im lặng ngồi trên giường, thị lực của hắn siêu tốt, tất nhiên biết người ngồi bên cạnh là ai.

Lâm Thù bật đèn lên, khi thấy Jofasa đã tiều tụy hao gầy, ý nghĩ gặng hỏi hắn cũng rơi tõm một cái vào lòng sông. Anh không vội nhắc đến chuyện của Lydia mà kéo tay áo Jofasa lên nhìn cánh tay của hắn, sau đó mở cổ áo hắn ra kiểm tra phần lưng.

Lỗ kim do kết nối với thiết bị cung cấp năng lượng đã biến mất, làn da của Jofasa trắng nõn nà mịn màng, đến một nốt ruồi cũng chẳng có.

Dù thế nào đi chăng nữa, Lâm Thù vẫn cảm thấy ngoại hình của Jofasa là hoàn mỹ nhất, khuyết điểm duy nhất ở lần gặp mặt đầu tiên chính là lỗ kim lít nha lít nhít trên cơ thể hắn, bây giờ lỗ kim đã biến mất, nhưng lại xuất hiện tỳ vết mới.

Anh không phải là một người bảo vệ đủ tiêu chuẩn.

“Lydia là phụ nữ, cô ấy cẩn thận hơn tôi, cũng không thô lỗ như tôi, cứ hở ra là lại làm ngài bị thương.” Lâm Thù nói: “Chỉ có điều tính tình không tốt lắm, nhưng ngài đừng làm trái ý cô ấy là được rồi.”

“Tại sao nhất thiết phải là cô ấy?” Jofasa hỏi.

“Cô ấy có thể cảm nhận được hơi thở của ngài, đề phòng ngài đi lạc.” Lâm Thù dùng “đi lạc” chứ không phải là một cụm từ mang ý quở trách như “chạy trốn”.

“Vậy sao mấy anh không đi tìm con chó đi?”

Chính Jofasa cũng không có ý đay nghiến hay gì, hắn chỉ nói đúng sự thật, tuy nghe có vẻ cạnh khóe nhưng hắn rất nghiêm túc.

Lâm Thù nghẹn họng: “Chó… Chó đâu có nhanh nhạy bằng con người.”

Anh nói xong thì muốn cắn lưỡi, cái câu này của anh mới là xúc phạm Lydia.

Jofasa cúi đầu, tóc vàng bên mái rủ xuống gò má hắn. Lâm Thù không thấy rõ vẻ mặt hắn, chỉ nghe ra được một sự run rẩy nhỏ bé trong giọng nói của hắn, giống như sắp bật khóc đến nơi.

“Mấy người muốn tôi chết cũng không cần phí sức vậy đâu…”

Nghe thấy câu này của Jofasa, bàn tay Lâm Thù run lên một cái, anh không nhịn được muốn ôm chặt lấy hoàng đế bệ hạ đang tủi thân, cuối cùng anh nhịn lại: “Tại sao ngài khẳng định rằng ở chung với cô ấy thì sẽ chết?”

“Cô ấy sẽ giết tôi.”

“Lydia rất quan tâm ngài, thậm chí tôi còn nghĩ rằng cô ấy thích ngài nữa đấy.” Lâm Thù phản bác: “Hôm nay cô ấy làm xong nhiệm vụ, trên người còn bị thương, nhưng vừa nghe nói ngài xảy ra chuyện thì lập tức chạy đến đi kiếm ngài phụ tôi. Thậm chí còn xung phong đi đầu tấn công vào chỗ ngài bị bắt, sao cô ấy có thể giết ngài được?”

Anh nghi ngờ rằng Jofasa bị rối loạn hoang tưởng nên chĩa mũi nhọn vào Lydia.

“Nếu như cô ấy thích tôi thật thì tốt rồi, cô ấy chỉ không muốn tôi chết trong tay kẻ khác mà thôi.” Jofasa nhỏ giọng nói: “Cho dù cô ấy không giết tôi thì tôi cũng không sống yên được đâu. Đây không phải thứ mà quy tắc trong tổ chức của các anh có thể kiểm soát được, đây là bản năng của cô ấy.”

Bản năng. Lâm Thù tinh ý khoanh vùng hai chữ này, quả nhiên vắc xin virus mà Lydia đã tiêm có liên quan đến việc cải tạo gien, Đế quốc điên thật rồi.

Lydia thật tội nghiệp.

Hoàng đế cũng không khá hơn là bao.

Bọn họ đều là vật thí nghiệm có thể hy sinh, khác nhau ở chỗ hoàng đế thì đắt tiền hơn nên sẽ không được buông tha một cách dễ dàng.

Lâm Thù thở dài, anh vén tóc Jofasa lên để lộ đôi mắt xinh đẹp của hắn, dịu dàng nói: “Được rồi, ngài hãy yên tâm, chỉ có tôi thôi, tôi sẽ ở bên cạnh ngài.”

Jofasa nhìn anh trong chốc lát, dường như tin rằng anh sẽ không lừa hắn, sau đó bèn dụi đầu vào hõm vai của Lâm Thù. Lâm Thù cứng đờ cả người không dám lộn xộn, anh nghĩ nghĩ một lát rồi vòng tay ra sau lưng Jofasa ôm lấy hắn, nhẹ nhàng vỗ về.

Anh không tài nào kháng cự được một Jofasa tỏ vẻ yếu ớt chịu thua. Trong mắt người khác thì hắn là hoàng đế của Đế quốc, nhưng chỉ có mình anh thấy hắn là một công chúa cần được thương yêu chăm sóc.



“Hết cách rồi, báo cho Faigel biết đi, dù sao hắn cũng là tổng phụ trách của hạng mục Hoàng đế, không ai hiểu Jofasa hơn ‘người giám hộ’ như hắn.”

“Nhưng chẳng phải Faigel vẫn còn nghỉ bệnh à? Trước đó hắn bị thương rất nặng, tháng trước tôi đến thăm hắn thì thấy hắn còn quấn băng đầy người kia kìa.”

“Chúng ta nằng nặc khuyên hắn đi nghỉ dưỡng, cuối cùng vừa quay lại đã làm mất hoàng đế… Nói ra thì chỉ có nước cắm mặt xuống đất, đợi hắn mà về có khi hất bàn vào mặt chúng ta luôn không chừng.”

“Đây không phải là chuyện mất mặt hay không mất mặt. Tìm được hoàng đế về thì hắn có đập bàn vào mặt tôi tôi cũng chịu.”

“Thôi đừng nhắc nữa, hồi trước hắn từng hất bàn vào mặt tôi thật đấy. Chẳng phải trước đó tôi đề nghị thử nghiệm biện pháp giao phối tự nhiên để tạo ra hoàng đế đời kế tiếp hay sao, sau đó hắn hất bay cái bàn một trăm ký trở mặt với tôi ngay tại chỗ, bộ hắn không sợ gãy xương hay gì ấy.”

“Đáng đời ông thôi, hoàng đế có cách li sinh sản(*) với người bình thường, ông già rồi nên lú à? Hắn không nhấc bàn ném vào mặt ông là hên cho ông đấy.”

“Hồi đó mấy ông còn chê hắn nhúng tay quá nhiều vào chuyện của Jofasa, muốn đẩy hắn ra khỏi hạng mục này, giờ mới chạy đi cầu cạnh người ta à?”

“Mỗi lần đi họp là mấy ông lại cãi nhau, ai nấy đều lớn già đầu cả rồi. Tính của Faigel giống hệt ông cụ Faigel, hắn chỉ quan tâm hoàng đế có được đào tạo nên người hay không chứ nào có nghĩ nhiều như mấy ông.”

“Không, tôi lại cảm thấy tính hắn hơi khác ông cụ Faigel, so với ‘hoàng đế’ thì hắn lại quan tâm Sachariah Jofasa hơn.”

“Mười năm rồi, nuôi một con chó còn có tình cảm nữa là, chẳng có gì lạ. Mẹ kiếp, mấy ông lại lạc đề rồi, mấy ông già kia, hôm nay chúng ta có mặt tại đây là vì hoàng đế của chúng ta…”

“Được rồi đừng ồn ào nữa, sắp xếp tất cả các tin tức của Jofasa trước và sau khi mất tích để gửi cho Faigel đi, nhiệm vụ tìm lại hoàng đế cứ giao hết cho hắn. Mấy ông cố hết sức phối hợp với hắn là được rồi, cần phải tìm lại hoàng đế bệ hạ của chúng ta.”


Giải thích:

(*) Cái cách li sinh sản này có 2 cơ chế, theo mình tìm hiểu thì cơ chế mà mấy ông trong Nghị sự các nhắc đến là “cơ chế cách li sau hợp tử”. Lấy ví dụ là con lừa lai với con ngựa tạo ra con lai là con la, con la không có khả năng sinh sản.

Tương tự như thế, hoàng đế có thể cưới người bình thường rồi sinh ra hoàng đế đời tiếp theo bằng cách sinh sản tự nhiên, nhưng mà hoàng đế đời tiếp theo sẽ vô sinh, nói trắng ra là tịt ngòi.

Lảm nhảm tiếp tiếp: Nhân vật phụ mà mình thích đã lên sàn, đá đì Faigel là một trong ba người thương công chúa nhất ó~ Mình siu thích ảnh luôn 

Hết chương 14