Sarah

Chương 15



Editor: Mờ Mờ


Tình hình kinh tế ở chỗ Enoch khá khẩm hơn phía Irene nhiều, cách xa đế đô nên quản lý cũng không nghiêm ngặt. Phe phản loạn đổi cho Lâm Thù một chiếc xe dã ngoại loại nhỏ, rất tiện cho hoàng đế nghỉ ngơi.

Được rồi, tôi là con ghẻ, dù sao cũng không phải sắm cho tôi, tôi muốn thanh toán thẻ thì mấy người bồi thường cho tôi cái cục này, chơi thế ai chơi lại. Lâm Thù cầm chìa khóa trợn mắt một cái.

Bằng lái của Lâm Thù vẫn chưa đủ tiêu chuẩn để lái xe dã ngoại, anh sợ bị bắt vì không có bằng lái, thế là tuyến đường vốn đã heo hút này còn hẻo lánh hơn.

Địa điểm hôm nay hai người dừng chân là một thành phố bị bỏ hoang, cả thành phố đổ nát hoang tàn, gió lùa vào những kẽ hở trên cửa sổ trong mấy khu nhà san sát, phát ra tiếng vang phần phật ghê rợn.

Chỗ này có rất ít người ghé thăm, ngoại trừ một số phần tử phạm pháp như Lâm Thù.

Dù sao cũng trễ rồi, chi bằng dừng chân ở đây tìm một chỗ ở tạm qua đêm. Lâm Thù lên kế hoạch đâu ra đấy, vừa cẩn thận quan sát tình hình xung quanh vừa gõ lên vách ngăn giữa toa xe, hỏi: “Buổi tối ngài muốn ăn gì?”

Trong khoảng thời gian này, hòng tránh việc hoàng đế bệ hạ bị suy dinh dưỡng, Lâm Thù đã mày mò học cách nấu ăn, cố gắng bảo đảm các tiêu chí ngon bổ sạch. Bây giờ cũng nấu được sương sương, ít nhất thì Jofasa ăn mấy miếng mà vẫn không ói ra.

Jofasa nằm ườn trên chiếc sô pha nhỏ ở đằng sau chơi rubik 12 mặt, Lâm Thù gọi vài tiếng hắn mới nghe, qua loa trả lời anh: “Không ăn rau salad với ớt xanh.”

“Chẳng phải ngài cũng lén gắp ra bỏ đi hết à!” Nhắc tới chuyện này thì Lâm Thù lại tức: “Tôi đã nói là ngài không thích ăn thì chừa lại cho tôi, ngài có biết cái tiệm Đồ Sống Muse đó bán đồ đắt tới cỡ nào hay không? Đúng là không lo liệu việc nhà không biết gạo củi mắc rẻ.”

Đồ Sống Muse với câu khẩu hiệu là “Tươi đến nỗi nữ thần cũng phải khen”, tất nhiên giá cả cũng là mức giá dành cho nữ thần. Lành mạnh không ô nhiễm môi trường, mua rồi miễn đổi trả.

Lâm Thù tức đến nỗi nửa câu sau lại dùng tiếng mẹ đẻ của mình, Jofasa nghiêng đầu nghĩ ngợi một lát rồi để cục rubik lên cái bàn vuông: “Tôi biết, câu này có nghĩa là không làm chủ gia đình sẽ không hiểu cuộc sống khó khăn tới cỡ nào.”

“Ngài còn mong tôi khen ngài nữa à?”

“Câu tiếp theo là ‘không nuôi con không biết công ơn bố mẹ’… Anh nuôi con rồi à?” Jofasa hỏi, tiếng Trung của hắn rất tròn vành rõ chữ, nhưng không tự nhiên cho lắm vì dù sao cũng không phải là tiếng mẹ đẻ.

Nhìn bề ngoài thì Lâm Thù độ khoảng hai mươi mấy đến ba mươi tuổi, dù sao thì cũng không phải là hai mươi, có con cũng là bình thường.

Lâm Thù không bắt kịp sóng não của Jofasa, nhưng nghe hắn hỏi như vậy thì anh lại lộ ra vẻ mặt mệt mỏi như bà mẹ già: “Nuôi rồi…”

Câu trả lời bình thường như thế lại làm cho Jofasa hết sức tò mò, hắn dùng ánh mắt dò hỏi Lâm Thù thông qua gương chiếu hậu.

Lâm Thù nhìn phát hiểu ngay, dù sao anh cũng đang chán, Jofasa chịu nói chuyện với anh nên anh vui đến nỗi nói sảng: “Đó là một đứa nhỏ làm người ta nhức cả đầu, quen được cưng rồi, suốt ngày nhõng nhẽo đòi hỏi, cơm nước cũng kiêng cữ đủ đường, sức khỏe cũng không tốt, hở một tí là bị bệnh.”

Jofasa chưa từng nuôi trẻ con, thậm chí hắn chỉ mới nhìn thấy vài ba đứa nhỏ mà thôi, thế là hắn đánh giá giọng điệu của Lâm Thù: “Nghe có vẻ không phải là một đứa bé ngoan nhỉ.”

“Đúng vậy, không phải bé ngoan, nếu đứa nhỏ này không xinh đẹp thì tôi đã đánh nó rồi.” Lâm Thù để ý tới nét mặt của Jofasa, quả nhiên hoàng đế phản ứng chậm không hề nghi ngờ gì cả, còn ngồi thừ ra đó im lặng suy nghĩ.

Người bình thường có lẽ sẽ hỏi mẹ của đứa nhỏ là ai, nhưng Jofasa thì không phải người bình thường, hắn không nghĩ đến chuyện đó. Trong đầu hắn chỉ tràn ngập một suy nghĩ là tên quân phản loạn này thật nông cạn, chỉ cần mặt mũi xinh đẹp là có thể bỏ qua hết — đúng vậy, hắn biết dáng vẻ của mình đẹp đến cỡ nào. Trần đời này chỉ có người xấu mà không tự biết thân biết phận chứ chẳng có người nào đẹp mà lại không hề hay biết. Cho dù người đẹp có không nhận ra vẻ đẹp của mình thì người khác cũng sẽ nói cho họ biết.

Song, biết là một chuyện, áp dụng lại là một chuyện khác. Gần như tất cả mọi người đều có ý đồ với cơ thể của hoàng đế – tất nhiên là nhằm vào mục đích khoa học, chứ nào có nhắm tới hạng mục phụ là sắc đẹp này.

Nếu như Jofasa được giáo dục giới tính tới một trình độ nhất định thì có lẽ hắn sẽ nhận ra vế thứ hai còn nguy hiểm hơn vế thứ nhất, hắn nên biết ơn vì Lâm Thù là một chàng trai ngay thẳng, “thẳng” về mọi mặt.

“Ngài làm tôi lạc đề rồi, tôi đang nghĩ tối nay nên ăn cái… Cái gì thế!” Lâm Thù đang cố gắng kéo câu chuyện về lại chủ đề chính thì trên con đường lớn cũ kỹ ở đằng trước đột nhiên có vật sống nào đó lao ra. Anh vội xoay vô lăng quẹo đầu xe sang hướng khác, thân xe quẹt ra một vòng cung trên mặt đường, nhanh chóng né được cái thứ kia.

Đợi khi xe dừng hẳn, Lâm Thù quay lại nhìn người ở đằng sau: “Ngài có sao không?”

Jofasa thò đầu ra khỏi gầm sô pha, chỉ vào trán mình: “Đụng trúng này.”

Mong chờ cái tên mà đạp dằm gỗ có tí xíu thôi cũng đòi ngồi xe lăn nói ra câu “Tôi không sao” là chuyện bất khả thi.

“Để đó lát tôi giải quyết cho, tôi xuống xem thử cái gì ở ngoài kia, ngài ngồi yên ở đây đừng lộn xộn.” Lâm Thù mở cửa xe ra nhảy xuống, lẳng lặng nạp đạn vô súng, nếu là thú hoang thì trực tiếp nã một phát rồi thêm vào thực đơn tối ngày hôm nay của anh.

Anh cẩn thận vòng qua đầu xe đi đến bên kia đường, đập vào mắt không phải là con thú hoang nào, mà là một đứa nhỏ ôm cánh tay nằm co ro dưới đất.

Đứa nhỏ khoảng chừng mười ba mười bốn tuổi, bộ quần áo trên người cũ mèm đến mức chẳng thể nhìn ra màu sắc ban đầu, mái tóc xoăn màu vàng rối bù xù, cánh tay bị xe quẹt rách da. Cảm nhận được Lâm Thù đến gần, đứa nhỏ ngước gương mặt non nớt lấm bẩn lên, mấp máy môi, cả buổi sau mới thốt nên lời: “Xin… Xin anh giúp em…”

Là một bé trai rất lễ phép.

Lâm Thù cất súng, ngồi xổm xuống nói: “Em tên gì? Sao lại ở đây?”

“Em là Dylan… Sống ở thôn Trent…” Đứa bé cố gắng sắp xếp từ ngữ để có thể nói chuyện một cách rõ ràng.

Đường dây buôn người của thành phố Tosa không chỉ dính líu đến tập tục làm ăn ở khu vực địa phương, người bình thường cũng sẽ bị bán đến các công xưởng phi pháp làm công nhân lao động, còn có một lối tiêu thụ nữa là bán trẻ em cho những cặp vợ chồng hiếm muộn vô sinh, không muốn sinh con đẻ cái.

Theo những gì Dylan nói, cậu ta là một trong những đứa trẻ ở thôn Trent bị bắt đến đây, cụ thể bị bán đi đâu thì cậu ta cũng không biết. Bởi vì Ananta ở thành phố Tosa bị phe phản loạn truy quét nên đường dây buôn người và các sản nghiệp dưới trướng cũng bị ảnh hưởng theo. Hơn nữa vụ này quá lớn nên đế quốc cũng đã nhúng tay vào điều tra, vì thế tên dẫn mối vứt thẳng Dylan và những đứa trẻ khác ở đây, cắp quần chuồn trước.

“Ngoài em ra thì những bạn khác đâu rồi?” Lâm Thù kéo Dylan dậy, lẳng lặng sờ quần áo của cậu ta để xác định xem thằng bé có mang vũ khí bên người hay không.

“Chạy hết rồi, bọn họ nói đi dọc theo đường lớn thì có thể tìm được thôn làng…” Dylan nói xong thì nghẹn ngào không thốt nên lời.

“Vậy sao em vẫn còn ở đây?”

Lâm Thù muốn dẫn thằng bé về xe để xử lý chỗ bị trầy da, nhưng Dylan lại lau nước mắt, lắc đầu: “Em gái em, em ấy bị bệnh, không đi được nữa… Anh ơi anh có thể cứu em ấy được không…”

“Em khoan khóc đã, đợi một chút.” Lâm Thù xoa xoa đầu Dylan, về xe tìm hộp thuốc, rồi lại mặc thêm áo khoác cho Jofasa đang nằm nhoài bên cửa sổ âm thầm quan sát mọi chuyện, bấy giờ mới quay lại kêu Dylan dẫn đường đi tìm em gái cậu ta.

Dylan nhìn thấy Jofasa bước xuống từ trên xe, dáng vẻ sạch sẽ cao sang ấy làm cậu ta vô thức cúi đầu, lẳng lặng nhích người về phía Lâm Thù.

Em gái của Dylan cũng ở khá gần đây, cậu ta không dám để em gái ở một mình quá lâu. Hai người Lâm Thù đi theo Dylan vào một tòa nhà đổ nát, em gái của Dylan nằm trên đống quần áo cũ trong góc phòng, không nhìn kỹ thì chẳng thể phát hiện nơi đó còn có một cô bé nhỏ nhắn.

Cô bé thật sự rất ốm, gò má hóp lại, tay chân mảnh khảnh teo nhỏ, hơi thở vừa nặng nề vừa yếu ớt, nằm thoi thóp trên một tấm ván gỗ được lót bằng mấy tấm vải vụn mà Dylan nhặt về.

Lâm Thù ngồi xổm xuống sờ lên trán cô bé, nóng hầm hập, rồi lại kiểm tra nhịp tim của cô bé, hết sức yếu ớt, vạch mí mắt lên chỉ thấy tròng đen đục ngầu. Anh không phải bác sĩ, không biết trị bệnh, chỉ cảm thấy cô bé này hít vào thì nhiều nhưng thở ra chẳng được bao nhiêu, quá nửa là hết thuốc chữa rồi.

“Cô bé sắp chết rồi.”

Lâm Thù nghĩ cho tâm trạng của Dylan nên không nói rõ, Jofasa ở bên cạnh lại không rành sự đời, thẳng thắn đưa ra kết luận.

Sắc mặt Dylan thoắt cái trắng bệch, chân cậu ta mềm nhũn ngã quỵ xuống đất: “Arrietty… Hu hu…”

Lâm Thù bên này nhanh chóng gửi tin nhắn cho bác sĩ của phe phản loạn, miêu tả tình hình và các triệu chứng cụ thể, còn chụp ảnh lại gửi đi, cố gắng giành giật một cơ hội sống cuối cùng cho cô bé Arrietty này. Cuối cùng anh nghe theo lời bác sĩ hướng dẫn, lấy một ống thuốc tiêm vào cơ thể của cô bé trong vô vọng.

Arrietty không có phản ứng.

“Sao anh lại dùng thuốc của tôi?” Rõ ràng Arrietty đã sắp chết rồi, Jofasa không hiểu tại sao Lâm Thù phải lãng phí thuốc của hắn, thuốc của hắn ngoại trừ chất ổn định cần thiết thì những thứ khác cũng rất đắt, sản xuất khó khăn.

Lâm Thù không để ý tới hắn, anh sờ mạch đập trên cổ của Arrietty, sau đó thở dài nói với Dylan: “Em tâm sự với cô bé đi.”

Tiếng nghẹn ngào của thằng bé vang vọng thật lâu trong tòa nhà đổ nát, Lâm Thù dựa vào tường, muốn hút thuốc, muốn đến nỗi co ngón tay lại bỏ vào miệng cắn.

Anh không chịu nổi việc con nít phải trải qua những chuyện này, cho dù thói đời ngày nay chuyện gì cũng có, Arrietty ở đằng sau đã qua đời, ngoài kia cũng có hàng trăm hàng nghìn Arrietty qua đời.

Người thì đói chết, người thì bệnh chết, người thì chết oan chết uổng.

Nên trách ai đây?

Lúc dừng xe đã là chạng vạng, bây giờ trời dần tối, ánh hoàng hôn chìm vào đống đổ nát điêu tàn, ráng chiều đỏ rực như máu từ từ thu mình lại rồi biến mất.

Jofasa thấy lạnh, hôm nay hắn còn mặc đồ ngủ, lúc xuống xe cũng chỉ choàng mỗi áo khoác, ban đêm khó tránh khỏi thấy lạnh. Hắn không thích im lặng chịu đựng, hơn nữa cũng chẳng cần phải im lặng chịu đựng, thế là hắn nói: “Lạnh.”

Cuối cùng Lâm Thù cũng chịu nhìn về phía hoàng đế, anh im lặng nhìn chằm chằm Jofasa một lúc lâu, trong lòng nghĩ, suy cho cùng thì con rối và loài người cũng khác biệt, xinh đẹp, tinh tế, sống động, mạnh mẽ, nhưng lại không có trái tim.

Con rối không có trái tim quay đầu lại nhìn Dylan và Arrietty một chút, ôm chặt cánh tay để sưởi ấm cho mình phần nào.

Biết bao lời độc địa quanh quẩn trong cổ họng Lâm Thù.

Ngài đang nghĩ gì? Có phải ngài cảm thấy hai đứa nhỏ kia rất phiền phức hay không? Có phải ngài ước gì cô bé kia mau chết đi không? Một cái mạng quèn của cô bé mà lại hại ngài bị lạnh, còn dùng thuốc của ngài, đúng là ghê tởm.

Nhưng nói ra thì được cái gì đây? Jofasa không hiểu, anh không thể yêu cầu một con rối ban phát lương tâm.

“Nếu như hai ngày trước anh cho cô bé dùng thuốc thì chắc còn có tác dụng.” Jofasa gục đầu nói.

Lâm Thù nhắm mắt lại: “Cuối cùng tôi vẫn không thể làm gì, chỉ có thể nhìn cô bé chết.”

Đúng là kỳ lạ, rõ ràng cô bé kia chẳng xinh đẹp gì, thậm chí anh còn chẳng quen biết cô bé ấy, tại sao anh lại đau lòng vì cái chết của một người xa lạ. Jofasa siết chặt áo khoác, nhìn vầng trăng non từ từ mọc lên, hắn không hiểu tên quân phản loạn này cho lắm.

Đằng sau bọn họ, tiếng khóc của Dylan đã dứt.

Hết chương 15