Sarah

Chương 19



Chuyển ngữ: Mờ Mờ


Thị trấn Nantori là thị trấn gần đây nhất, giống với phần lớn các thôn trấn khác, nó là khu vực đang trên đà cô lập xã hội, nhưng rất đông dân, nền kinh tế vẫn được xem là khá khẩm.

Lâm Thù quyết định tối nay dừng chân trong thị trấn để bổ sung thêm đồ đạc.

Tiếc là chỗ này không có chi nhánh của phe phản loạn, không thì anh có thể nhờ người đưa Dylan về nhà.

Anh đeo khẩu trang và mũ lên cho Jofasa, kéo cao cổ áo che chắn cho hắn thật kỹ càng, bấy giờ mới dẫn Jofasa và Dylan xuống xe, đi vào một khách sạn khá thưa khách trong thị trấn.

Khách sạn này lớn hơn một chút so với cái khách sạn lúc đầu Jofasa ở khi vừa tỉnh lại, hôm nay rất đắt khách, đằng trước bọn họ có mấy người xếp hàng ở quầy tiếp tân để đăng ký. Ở chỗ đông người, Jofasa không được phép đứng cách Lâm Thù quá xa, thế nên hắn và Lâm Thù cùng nhau xếp hàng, Dylan thì ngồi ở dãy ghế bên cạnh đợi bọn họ.

“Tối nay không cần chen chúc với Dylan nữa rồi.” Lâm Thù thấy còn khá lâu mới đến lượt bọn họ, bèn chọn đại đề tài nào đó trò chuyện với Jofasa.

Có lúc Jofasa sẽ để ý tới anh, có lúc thì không, cái này còn tùy vào việc hắn có bận suy nghĩ chuyện khác hay không.

Lâm Thù đợi một lát không thấy Jofasa trả lời, hình như hắn đang nhìn cái gì đó, Lâm Thù nhìn theo tầm mắt của hắn thì thấy một nam một nữ đang xếp hàng.

Người đàn ông trung niên để tóc ngắn, tóc hơi thưa, gương mặt góc cạnh, nhìn hơi tiều tụy nhưng lại toát lên vẻ già đời; người còn lại là một cô gái có mái tóc xoăn dài, khá trẻ, dáng người nóng bỏng, mặc váy ngắn bó sát, cũng toát lên thần thái chín chắn trưởng thành. Cô gái kéo một chiếc vali du lịch, hai người đứng sát bên nhau, giống như một cặp vợ chồng, đang thì thầm hết sức thân mật.

“Ngài quen bọn họ à?” Lâm Thù theo bản năng thốt lên, sau đó anh sực nhớ ra, nếu Jofasa có quen thì cũng không bao giờ nói cho Lâm Thù biết.

Thế thì rắc rối rồi đây, nếu là người quen của Jofasa thì không thể để cho bọn họ nhìn thấy Jofasa. Lúc Lâm Thù đang định dẫn Jofasa đi ra ngoài, hắn lại bất ngờ trả lời câu hỏi của anh.

“Không quen.”

“Vậy sao ngài lại nhìn chằm chằm bọn họ?”

Jofasa nói: “Vừa rồi bọn họ nói tiếng Liên bang.”

“Cái này mà ngài cũng nghe thấy à.”

“Xa như thế thì sao nghe được?” Giọng Jofasa như kiểu nghi ngờ chỉ số thông minh của anh: “Tôi nhìn khẩu hình.”

Liên bang là nước láng giềng của Đế quốc, quan hệ khá là phức tạp, có khi tôn trọng thân thiết, cũng có khi đối đầu gay gắt. Lúc Đế quốc mở rộng lãnh thổ sẽ cố gắng tránh Liên bang, thỉnh thoảng thì chọt một cái để thăm dò. Liên bang tất nhiên cũng trả đòn, hai bên không ngừng nảy sinh những tranh chấp nhỏ, tranh chấp lớn thì tạm thời chưa có, nhưng tương lai chắc chắn sẽ có.

Theo những gì Jofasa biết thì Đế quốc đã lên kế hoạch sơ bộ để xâm lược Liên bang, nhưng còn thiếu yếu tố quan trọng nào đó để bắt tay vào thực hiện.

“Chắc người của Liên bang đến đây du lịch.” Lâm Thù nói ra một câu mà đến chính anh cũng thấy không tin.

Jofasa cứ nhìn chằm chằm vào hai người kia, mãi đến khi bọn họ bước đến quầy tiếp tân đăng ký, lần này hai người kia không thủ thỉ nữa mà nói chuyện với âm lượng bình thường. Jofasa với thính lực vượt xa người bình thường có thể nghe rõ bọn họ kêu nhân viên lễ tân lấy một phòng đôi dành cho hai người.

“Bọn họ nói tiếng Đế quốc rất lưu loát…” Jofasa hơi chau mày.

Khách du lịch sao có thể nói sõi tiếng Đế quốc như vậy?

Lâm Thù cũng nghĩ tới điểm này, anh còn chú ý tới một chuyện mà Jofasa sẽ không tài nào đoán ra được, hai người kia nhìn thì có vẻ là vợ chồng, nhưng bất kể là túi xách hay vali đều do cô gái cầm, so với vợ chồng thì bọn họ càng giống cấp trên cấp dưới hơn.

Hai người kia làm thủ tục xong, chuẩn bị lên lầu, Lâm Thù lấy cái gì đó trong túi quần ra, hai ba bước vọt tới quầy tiếp tân, đoạn, anh sơ ý đụng trúng người đàn ông một cái. Anh liên tục cúi đầu nói xin lỗi, sau đó sốt ruột quay sang hỏi cậu lễ tân nhà vệ sinh ở đâu.

Người đàn ông kia liếc anh một cái, không nói gì, đi thẳng lên lầu với cô gái.

Cậu lễ tân tốt bụng chỉ cho anh đường đến nhà vệ sinh, Lâm Thù nói cảm ơn xong thì quay lại chỗ Jofasa, giả điên kéo hắn đến nhà vệ sinh, rồi lại quay về xếp hàng một lần nữa.

Lâm Thù kêu nhân viên lễ tân lấy cho anh hai phòng, một phòng đơn cho Dylan và một phòng đôi cho anh và Jofasa ở.

Dường như Dylan rất phản đối quyết định này, nằng nặc kêu anh ơi không cần phải tốn tiền vì cậu ta như thế, cậu ta nằm dưới sàn là được rồi, kêu Lâm Thù trả phòng đi.

“Tôi không muốn ở chung phòng với cậu.” Jofasa nói.

Dylan lập tức đỏ hoe cả mắt, mấp máy môi, dáng vẻ muốn nói nhưng không dám mở miệng làm người ta hết sức đau lòng.

Lâm Thù thì không nỡ nhìn trẻ con khóc, anh ngồi xuống định dỗ cậu ta, Jofasa ở bên cạnh vẫn thờ ơ: “Linn, anh có thể ngủ chung một phòng với cậu ta, tôi không muốn ở chung với cậu ta.”

Lâm Thù đang định xoa đầu Dylan thì khựng tay lại, anh không thể để Jofasa ở một mình, anh thở dài đứng dậy: “Dylan, ngoan nào, sức khỏe hắn không tốt nên cần có người chăm sóc.”

Dylan giương mắt lên nhìn anh, hít mũi: “Em biết rồi ạ, em sẽ ngoan.”

Cậu ta vừa lau nước mắt vừa đi vào phòng đóng cửa lại.

“Sao ngài cứ so đo với con nít vậy, cậu ấy không hiểu chuyện.” Lâm Thù đi vào phòng đôi, cất hộp thuốc kỹ càng, trong đó đựng chất ổn định mà Jofasa cần và một số loại thuốc khác, đống này còn đắt hơn cả tiền để dành cưới vợ của anh, anh không đời nào vứt lại mấy thứ này trên xe.

Jofasa bình thản nói: “Tôi chỉ cần anh.”

“Ngài đừng nói mấy câu làm người ta hiểu lầm như vậy, tôi cũng không phải cô nàng được ngài tỏ tình.” Lâm Thù mở hộp thuốc ra, lấy một ống tiêm: “Vạch cổ áo ra.”

Sự hiểu biết về tỏ tình của Jofasa chỉ giới hạn ở “Anh yêu em”, “Mình đám cưới đi”, “Anh muốn xây tổ ấm với em”, cùng với mấy kiểu bày tỏ hàm súc của một vài nước phương Đông như “Đêm nay trăng thật đẹp”, từ bao giờ “Tôi chỉ cần anh” lại trở thành lời tỏ tình rồi?

Đoạn, hắn gỡ khẩu trang và mũ xuống, lần mò cởi nút áo để lộ cần cổ trắng nõn tái nhợt.

Lâm Thù khóa hộp thuốc, tiêm mũi thuốc ngày hôm nay cho Jofasa, phần da thịt bao trùm nơi động mạch cổ lúc nào cũng có vài ba lỗ kim lít nhít, chỗ này vừa lành thì chỗ kia thay vào. Anh đang nghĩ đến chuyện đi hỏi Irene đổi thuốc tiêm thành thuốc uống, để đỡ cho Jofasa cứ phải tiêm hết ống này tới ống khác.

Trên cổ có lỗ kim và máu bầm thì không đẹp cho lắm.

“Ngài qua đây.” Lâm Thù kéo ghế dựa cạnh bàn ra, lấy thiết bị kết nối để lên bàn, mở loa ngoài: “Ngài nghe dùm tôi xem bọn họ đang nói gì.”

Sau một chuỗi tạp âm rè rè, anh nghe thấy một vài tiếng động, tiếng quần áo cọ xát vào nhau và tiếng bước chân. Hai người kia làm việc trong phòng khách sạn, thỉnh thoảng trò chuyện vài câu lặt vặt, đều là tiếng Liên bang.

Vừa nãy ở dưới lầu va phải người đàn ông bị tình nghi là người Liên Bang kia, anh đã nhân cơ hội đó gắn máy nghe lén lên người đàn ông nọ.

Jofasa ngồi trên một chiếc ghế khác, chống tay lên trán nói điều kiện với anh: “Bánh kem chanh.”

Dọc đường đến khách sạn bọn họ đi ngang một cửa hàng bánh ngọt, bánh ngọt trong tủ kính hết sức hấp dẫn. Ở hoàng cung Jofasa rất ít khi ăn mấy món quà vặt ngoài bữa chính, niềm ao ước dành cho đồ ngọt làm hắn hệt như một chú chó Shiba bướng bỉnh ai kéo cũng không chịu đi. Lâm Thù hết cách, dứt khoát ôm eo kéo hắn đi, bấy giờ mới làm Jofasa từ bỏ suy nghĩ này.

“Nước máy còn không uống được, tinh dầu với chất sắc thì được hả?” Lâm Thù đau đầu nhức óc, anh lo cho hệ thống tiêu hóa yếu ớt của Jofasa: “Ngài nghĩ đây là đâu? Không có đầu bếp cao cấp làm bánh ngọt cho ngài đâu! Ngài tỉnh táo lại đi!”

Jofasa quay mặt đi, rõ là không chịu tỉnh táo.

Phía bên kia, dường như hai người nọ đã sắp xếp xong xuôi, bắt đầu bàn công chuyện chính.

“Tôi thiếu trước được không?” Lâm Thù siết chặt nắm đấm, nhường bước.

Nói không không thì ai cũng nói được, nhưng Jofasa vẫn chấp nhận kết quả đàm phán này, tập trung lắng nghe nội dung trò chuyện bên kia.

“Trước đó bọn họ chỉ nói chuyện phiếm, không có nội dung nào quan trọng. Ông ta nói Ananta rớt đài rồi, bọn họ bị mất phần lớn nguồn cung tài chính, đề nghị tạm thời rút khỏi Đế quốc, chỉ để lại một số người tài và lính đánh thuê.”

Jofasa không thể vừa phiên dịch vừa suy nghĩ phân tích, Lâm Thù thì có thể nghe ra một chút manh mối: Hai người kia có lẽ là gián điệp do Liên bang cài vào Đế quốc, cho dù không phải thì ít nhiều gì cũng dính líu đến Liên bang. Song, dù là phe phản loạn hay Đế quốc thì cũng không tài nào đoán ra được tổ chức buôn người lớn nhất thành phố Tosa thế mà lại có liên quan đến thế lực nước ngoài, theo những gì ông ta nói, dường như Ananta còn cung cấp nguồn tài chính cho những gián điệp nước ngoài này hoạt động ở Đế quốc.

“Cô gái này mới chửi thề.” Jofasa nghe không hiểu lắm, dứt khoát nhảy qua câu chửi thề này: “Cô ta hỏi sau khi kết thúc thí nghiệm này, đưa dữ liệu cho phía Rừng Đỏ thì người của Rừng Đỏ sẽ rút lui sao.”

Rừng Đỏ là khu vực của Đế quốc và Liên bang, bình thường nhắc đến “Rừng Đỏ” chưa chắc là nhắc đến khu rừng Đỏ kia, có khi là chỉ thành phố Rừng Đỏ nằm ngoài cánh rừng Đỏ.

Đã là khu vực biên giới thì phép vua thua lệ làng, phe phản loạn tất nhiên sẽ không bỏ qua một nơi như thế này, vì vậy Rừng Đỏ cũng là một trong các trụ sở của phe phản loạn.

“Ông ta nói phải xem tình hình, tốt nhất là rút lui, bây giờ ông ta còn đang điều tra…” Jofasa ngừng lại một chút, sau đó lại nhắc đến cái tên mà người khác hay dùng để gọi hắn: “Thông tin của hoàng đế.”

“Vì sao lại nhắc đến ngài?” Lâm Thù hơi căng thẳng.

Chẳng lẽ bọn họ cũng biết chuyện hoàng đế mất tích? Không thể nào, Nghị sự các chắc chắn sẽ không để lộ tin tức này ra ngoài, nếu như người đàn ông này thật sự biết chuyện Jofasa mất tích thì ông ta chắc chắn là quan chức cấp cao của Đế quốc, hoặc là nhân viên chính phủ nòng cốt có quyền cao chức trọng.

Jofasa không trả lời câu hỏi của Lâm Thù, bởi vì bên kia đột nhiên im bặt.

Cơn im lặng vô cùng bất ngờ, giống như có thứ gì đó cắt đứt câu chuyện của bọn họ. Tiếng bước chân nặng nề vang lên từ gần đến xa, người phụ nữ kia mang giày cao gót, nên chắc là người đàn ông đi ra ngoài.

Không đúng. Lâm Thù lập tức đề phòng, anh gắn máy nghe lén trên quần áo của người đàn ông, như vậy thì tiếng bước chân không thể nào đi xa được, một là ông ta cởi quần áo, hai là… Ông ta đã phát hiện ra máy nghe lén.

Lâm Thù nín thở, ép bản thân phải giữ tỉnh táo để suy nghĩ thật kỹ càng.

Cho dù hai người kia phát hiện ra máy nghe lén thì liệu có biết là anh làm hay không? Nếu như bị lật tẩy thì nên vờ như không biết, im lặng xem tình hình hay là trực tiếp hành động?

Thiết bị kết nối lại vang lên giọng của người đàn ông kia, giúp Lâm Thù trả lời những câu hỏi này.

“Hai cậu này, nghe lén không phải là hành động lịch sự.”

Giọng nói của người đàn ông bị tình nghi là gián điệp Liên bang kia vô cùng lạnh lùng kiên quyết, ông ta búng tay một cái với máy nghe lén.

Sau đó giọng của người phụ nữ còn lại vang lên, nhưng không phải nói chuyện với bọn Lâm Thù: “Cậu bạn nhỏ, hai người dẫn em tới đây là gì của em thế? Sao lại để em ở một mình vậy?”

Con ngươi của Lâm Thù co rụt lại, anh đứng bật dậy, cái ghế ở đằng sau ngã lăn ra đất.

Cô ta đang nói chuyện với Dylan!

Hết chương 19