Sarah

Chương 2



Editor: Mờ Mờ


Lâm Thù thành công rời khỏi hoàng cung, nhưng bị chặn lại ở cổng vào từ khu thành phố mới đến khu thành phố cũ.

Tường cách ly trong suốt một bên là thành phố mới, cao tầng san sát, con đường lượn vòng giữa tầng lầu, thành phố màu trắng được điểm tô bằng màu xanh lá đẹp mắt, không có chút bụi bặm, thỉnh thoảng có phi thuyền lướt qua trên không trình chiếu hình ảnh 3D. Một bên khác là thành phố cũ, những nhà máy lụp xụp rải rác khắp nơi, không hề được quy hoạch sắp xếp, đường phố và nhà cửa dơ bẩn ngổn ngang, tất cả đều là bụi bặm cũ nát, giống như người già sắp chết bị hút khô máu.

Vóc người Lâm Thù rắn rỏi, mặc đồ sạch sẽ gọn gàng nhưng cũ mèm, mấy nhãn hiệu rẻ tiền trên bộ đồ lao động đã bị giặt đến mòn. Nhân viên ở cổng thông hành đã gặp không ít người như vậy, thông thường bọn họ đều xuất thân từ thành phố cũ, làm việc ở thành phố mới, ngày nghỉ thì về nhà.

“Tôi là nhân viên của công ty dược Viscum,” Lâm Thù lấy một tấm thẻ nhân viên từ trong túi áo jacket ra: “Chở thuốc đến phân xưởng ở thành phố cũ.”

“Ồ, có nghe rồi.” Nhân viên gật gù, ló đầu ra nhìn vali sau lưng Lâm Thù: “Các anh có phải là cái công ty hay làm từ thiện kia không?”

“Đúng, chúng tôi hy vọng người trong thành phố cũ cũng được hưởng dịch vụ y tế chất lượng cao, điều này cần bắt đầu bằng việc cung cấp đủ thuốc, dân số ở thành phố cũ rất đông.” Lâm Thù cười cười với nhân viên, mặt mày anh điển trai đường nét rõ ràng, tóc được cắt tỉa sạch sẽ gọn gàng, cả người nhìn có vẻ tràn đầy sức sống, làm nhân viên vốn không có thiện cảm với người ở thành phố cũ nhìn anh cũng không hề bài xích.

Nhân viên hất cằm với anh: “Mở vali ra xem.”

“Nguyên vật liệu trong vali không thể tiếp xúc với không khí, lát nữa phải làm việc trong môi trường chân không.” Lâm Thù thoải mái nói bậy, ánh mắt chân thành như thể cả đời này anh chưa từng nói dối lần nào: “Đây là tài liệu.”

Nhân viên nhận lấy xấp tài liệu Lâm Thù đưa qua, đọc sơ một lượt đống chữ chi chít trong đó, ánh mắt cố định vào con dấu màu đỏ ở cuối trang, tiện tay chỉ chỉ vào cửa kiểm tra ở bên cạnh: “Được rồi, vậy quét một cái.”

Lâm Thù gật đầu, kéo vali đi về phía cửa kiểm tra, anh cũng chẳng lo gì, nhân viên kỹ thuật ở phân bộ thành phố cũ đã ngụy trang chiếc vali không có chút sơ hở nào, ngay cả bảo vệ hoàng cung còn lừa được thì chỗ này tất nhiên không có vấn đề.

Quả nhiên, anh thoải mái đi qua, không có bất cứ sự cố gì xảy ra.

“Đợi đã…”

Đằng sau có người gọi anh, Lâm Thù giả vờ ngạc nhiên quay đầu lại: “Sao thế?”

Nhân viên đằng sau bước nhanh đến, băng qua cửa kiểm tra đi đến bên cạnh Lâm Thù: “Tôi nhớ ra chút chuyện, gần đây có không ít người trong thành phố cũ trộm cắp ở thành phố mới, rất nhiều người trong số bọn họ cũng làm việc ở thành phố mới giống như anh.”

Lời này rất xúc phạm.

Nhưng Lâm Thù cảm thấy người bị xúc phạm không phải mình, dù sao anh cũng trộm đồ thật, còn có thể là món đồ đắt nhất trong quốc gia này, nhưng mà không ai dám định giá là được rồi.

Khóe mắt anh liếc lên camera giám sát, phát hiện bọn họ đang ở một góc chết tinh vi, thế là anh thò tay vào lồng ngực, thở dài…

Đồng thời lấy một tờ tiền mặt ra kín đáo dúi vào tay nhân viên.

Mặt gã nhân viên kia lập tức tươi rói, nhìn anh với ánh mắt “Anh biết điều ghê”, ngâm nga vài câu quay lại chỗ làm việc của mình.

Lâm Thù lại nhìn chằm chằm cái vali trong tay mình.

Không hổ là người đàn ông một thân một mình vét sạch kho bạc quốc gia, kiểu bị động tiêu xài tiền của người khác kỳ dị như này thật sự chẳng phân đâu là địch đâu là bạn.

Anh gọi điện cho người liên lạc ở phân xưởng công ty dược Viscum trong thành phố cũ, chẳng mấy chốc người liên lạc Irene đã tự mình lái xe đến đón anh.

Công ty dược Viscum âm thầm giúp đỡ quân phản loạn, nói chính xác thì về cơ bản công ty này bao gồm thành phần của quân phản loạn, Irene là một trong những người phụ trách chính của quân phản loạn ở thủ đô Đế quốc.

“Cậu làm rất tốt, tôi cứ tưởng đâu hành động lần này sẽ thất bại… Lần nào cũng phải tính toán cho trường hợp xấu nhất mới có thể nhận được niềm vui bất ngờ.” Irene lái xe, nói với Lâm Thù bên ghế phụ.

“Vấn đề nan giải sau đó là phải làm sao để rút người của chúng ta về, hoàng đế mất tích rồi, hoàng cung chắc chắn sẽ điều tra rõ ràng.” Lâm Thù thả lỏng thần kinh căng thẳng, xoa xoa trán: “Sau khi rút đi thì có lẽ cứ điểm bên này cũng không cần nữa.”

“Đây không phải là chuyện cậu cần lo, nhiệm vụ lần này cậu hoàn thành rất tốt, chuyện sau đó cậu cần làm là phải nghỉ ngơi thật tốt.” Irene quẹo xe vào một con hẻm, đạp phanh.

“Tất nhiên, hai năm rồi tôi chưa phép lần nào.” Lâm Thù, ngáp một cái, xuống xe kéo vali ra dùm Irene.

Không khí ở thành phố cũ rất tệ, lượng lớn khí thải công nghiệp tràn ngập mỗi ngõ ngách mỗi căn nhà trong thành phố cũ, Lâm Thù đã ở trong hoàng cung lâu rồi, về đây không nhịn được ho khan.

Bọn họ đi vào cửa sau một nhà máy mang tên công ty dược Viscum, Irene sắp xếp cho anh một căn phòng nghỉ ngơi sau đó kéo vali rời đi cùng với những người khác.

Lâm Thù ngồi nhìn bọn họ đem hoàng đế mình vất vả “cuỗm về” đi mất, cảm xúc chợt trở nên phức tạp.

Anh định ngủ một giấc trước thì thấy một đứa bé từ cửa bước vào, Phil – con trai của Irene.

“Lâu rồi không gặp.” Lâm Thù dựa trên ghế sô pha ngoắc ngoắc tay với Phil, đứa bé kia hai ba bước nhào tới bên cạnh anh, gọi mấy tiếng anh ơi, sau đó vòng lại đóng cửa, rồi vội vàng chạy về.

“Mẹ bảo anh đến hoàng cung rồi, anh có gặp hoàng đế chưa?”

Những người khác cũng không biết anh đem cái gì về, thằng bé này chắc chắn cũng không biết. Lâm Thù suy nghĩ một lát, gật đầu: “Gặp rồi.”

Hoàng đế của quốc gia này chưa từng lộ mặt trước đám đông, người người đều biết bọn họ có một vị hoàng đế, biết tên gọi của hắn là Sachariah Jofasa, thế nhưng chưa có từng nhìn thấy hắn, trong thời đại kỹ thuật số phát triển như thế này, chỉ cần hoàng đế từng xuất hiện ở nơi công cộng thì hẳn là có để lại dấu vết.

Nhưng mà Lâm Thù biết tình hình của Jofasa thật sự không thích hợp xuất hiện trước sân khấu, nếu anh là mấy ông già trong Nghị sự các thì cũng sẽ không để hoàng đế bị công chúng nhìn thấy.

“Vậy mặt mũi hắn như thế nào?” Phil phấn khởi hỏi tiếp.

Xưa nay con người luôn thấy tò mò với những sự vật chưa biết, Phil lớn lên trong quân phản loạn, cũng ghét hoàng đế như tất cả những người lớn khác, nhưng điều đó không ngăn được cậu bé tò mò về dáng dấp của vị hoàng đế này.

“Rất đẹp, đẹp hơn anh nhiều.” Lâm Thù nghĩ nghĩ một lát, từ bỏ việc dùng những lời lẽ hoa mỹ trau chuốt để hình dung, mặc dù tên kia thật sự xứng đáng được miêu tả một cách hoa lệ: “Nếu em gặp hắn chắc chắn muốn cưới hắn về làm vợ.”

“Em không thèm, em muốn cưới bé Molly về làm vợ cơ.” Phil bĩu môi, không tin có ai đẹp hơn bạn thân của cậu bé: “Vậy hắn có đẹp như bé Molly không?”

“Vậy thì không, bé Molly của em đẹp hơn.” Lâm Thù xoa đầu Phil, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập, cửa phòng nghỉ lập tức bị người đẩy ra.

Lâm Thù ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy Irene thở ra một hơi, ra dấu kêu Phil đi ra ngoài, để chị và Lâm Thù ở riêng với nhau: “Xin lỗi, kỳ nghỉ của cậu bị hủy bỏ, chúng tôi muốn giao cho cậu một nhiệm vụ vô cùng quan trọng.”

“Hửm?”

“Đưa Jofasa đến chỗ tổng bộ Hessel.” Irene chầm chậm nói.

Lâm Thù chỉ vào mình: “Tôi?”

Irene gật đầu: “Cậu.”

Lâm Thù tỏ vẻ khó xử: “Lẽ nào chỉ có một mình tôi à?”

Irene gật đầu: “Chúng tôi không có nhiều nhân viên, những người khác tôi cũng không tin được, không thể để cho bọn họ biết Jofasa là ai.”

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Lâm Thù không nghĩ ra.

Irene thở dài dẫn Lâm Thù đến một căn phòng khác.

Jofasa đã ra khỏi vali, nằm trên giường, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ oxy, tóc của hắn ngổn ngang trải khắp cả giường, hai tay vô thức ấn lên ngực, sắc mặt ửng hồng, dáng vẻ không thở nổi.

“Hắn bị gì vậy?” Lâm Thù hơi lo lắng.

Irene giải thích: “Cơ thể của hắn không tiếp nhận được không khí ở thành phố cũ.”

Hít thở một cái cũng sắp suy kiệt hô hấp, hít thêm vài lần nữa chắc chẳng còn mạng luôn.

Dù biết Jofasa bị thiếu hụt gien nên sức khỏe cực kỳ tồi tệ, nhưng Lâm Thù cũng không ngờ lại tệ đến mức này.

“Chủ yếu vẫn là do thành phố cũ quá ô nhiễm, người bình thường ở vài năm cũng sẽ bị bệnh.” Irene lắc đầu: “Chúng tôi vốn định để hắn ở lại đây một khoảng thời gian, đợi tổng bộ phái người đến đón, bây giờ không giữ lại được rồi, đừng bảo là không khí, hắn chắc chắn cũng không thể uống nước, một là đưa hắn về thành phố mới, hai là dứt khoát rời khỏi thủ đô.”

“Nhưng tôi…”

“Ban đầu là cậu quyết định bỏ ám sát đổi thành bắt cóc.” Irene cắt ngang câu từ chối của Lâm Thù.”

“Bây giờ đổi lại thành giết hắn luôn còn kịp không?”

“Cậu biết giá trị của hắn mà.” Ánh mắt Irene sáng rực.

Biết, đắt, cực kỳ đắt, đắt đến nỗi không ai nỡ đụng vào hắn, mất một cọng tóc thôi cũng làm người ta có ảo giác như đang đốt tiền. Lâm Thù biết chứ, anh biết rất rõ.

“Được rồi, nhưng tôi không chắc có thể hoàn thành được hay không.” Lâm Thù thở dài thườn thượt.

“Tổng bộ đang phái người đến, trên đường chúng tôi cũng sẽ điều chỉnh lại kế hoạch, sẽ không để cậu một mình đưa hắn đến tổng bộ.” Irene an ủi hắn: “Nhưng mà cậu nhất định phải cẩn thận, mục tiêu của Đế quốc chủ yếu là hoàng đế của bọn họ, vì thế bọn họ chắc chắn sẽ săn tìm cậu.”

Câu này nghe như thể lừa tình quý cô nhà ai bỏ trốn theo trai không bằng.

Lâm Thù cũng không bài xích nhiệm vụ này lắm, chủ yếu anh lo là mình không chăm sóc tốt vị hoàng đế được nuông chiều từ bé này thôi. Tầm nhìn của anh lại dời đến gương mặt Jofasa, lúc này Jofasa đã đỡ hơn nhiều rồi, lại trở thành người đẹp say giấc của hắn, hai hàng lông mi màu vàng che khuất tầng ánh sáng ngoài cửa sổ hắt vào.

Không lỗ. Lâm Thù nghĩ như vậy, bèn tiếp nhận nhiệm vụ của tổ chức.



Jofasa ngủ rất lâu, lúc thức dậy đầu rất đau, cánh tay cũng đau, eo cũng đau nốt.

Dù là ai bị nhét vào vali giữ nguyên một tư thế chòng chành suốt cả trăm ki-lô-mét đều sẽ như vậy.

Hắn mở mắt ra, trên đầu không phải rèm giường trong tẩm cung mà là một cái đèn treo nhìn rất rẻ tiền; hắn ngồi dậy, ván giường bên dưới cứng tới nỗi chẳng bằng ghế mây hắn ngồi trong vườn hoa. Hắn nhìn xung quanh, đập vào mắt là vách tường cũ kỹ, bàn tróc sơn, nhìn cách bày trí thì hẳn là một khách sạn.

Thật sự là một trải nghiệm tồi tệ, hắn lớn tới bây giờ còn chưa từng ở chỗ nào tồi tàn đến mức này.

Sau đó Jofasa nhìn thấy Lâm Thù đi ra từ sau một cánh cửa.

Sau nữa, Lâm Thù nhìn thấy Jofasa đang ngẩn người.

Dưới góc nhìn của Lâm Thù thì Jofasa đang ngẩn người, thực tế chính là hắn đang suy nghĩ, đang nhớ lại, trước đây hắn quen phân tán tư duy sau đó sắp xếp lại, người khác trong một giây đồng hồ nhiều lắm chỉ có thể suy nghĩ “Ồ, biển đẹp quá”, hắn lại có thể từ biển lớn sao lại đẹp như vậy suy nghĩ đến thành phần cụ thể của đá ở độ sâu 6000 mét, thế nhưng hoàng đế mất đi nguồn năng lượng chỉ có thể giảm tốc độ hoạt động của mình xuống, đến nỗi kéo dài thời gian suy nghĩ.

“Ngài khát không?” Lâm Thù nghĩ rằng vị hoàng đế này tỉnh lại sẽ làm eo làm sách với anh, bây giờ nhìn lại dường như không có gì nguy hiểm.

Anh để một ly nước lọc lên cái bàn bên cạnh Jofasa, lại kéo cái ghế ngồi xuống.

Jofasa sực tỉnh, không nói chuyện, im lặng cầm ly thủy tinh lên uống một hớp.

Từng cử chỉ của hắn đều toát lên sự cẩn thận và tao nhã của quý tộc… Ngay khi Lâm Thù nghĩ như vậy thì hoàng đế cao quý ngừng việc uống nước, tao nhã rót ly nước lên đầu anh.

Lâm Thù chỉ kịp che mặt lại!

“Ngài là sản phẩm kỹ thuật số lỗi thời gì thế, tức giận còn phải lùi thời gian nữa à?” Lâm Thù ướt đẫm cầm ly đứng dậy, lau nước trên trán và cằm.

Anh quyết định rồi, nếu cái tên này khăng khăng muốn kiếm chuyện với anh thì anh chắc chắn phải cho Jofasa một bài học, cùng lắm thì không đánh vào mặt.

Nhưng Jofasa lại chẳng tỏ vẻ bực tức gì cả, hắn chỉ hơi nhíu mày — biên độ chau mày của hắn rất nhỏ, chân mày vàng nhạt hơi nhíu lại.

“Tôi không uống được nước máy.”

Hết chương 2