Sarah

Chương 3



Editor: Mờ Mờ


Jofasa vừa tỉnh lại đã đoán ra được một chuyện, kẻ ám sát này cũng không định giết hắn, bất cứ kẻ nào đầu óc bình thường cũng sẽ không tốn công tốn sức bắt hoàng đế ra khỏi hoàng cung được bảo vệ nghiêm ngặt sau đó giết chết.

Cũng không phải nấu cơm mà đòi tươi sống.

Hắn còn có giá trị lợi dụng, vì thế tên ám sát này sẽ không làm gì hắn.

Lâm Thù đúng thật không thể làm gì Jofasa, anh nhịn rồi nhịn, nghĩ rằng có lẽ là bé hoàng đế bị khó chịu suốt dọc đường, lại bị mình bắt nạt, bây giờ còn không có nước uống, nên nhõng nhẽo giận dỗi là chuyện bình thường.

Anh tốt tính bỏ ly thủy tinh lên bàn, móc ra một bộ quần áo từ trong ba lô để dưới chân giường, vừa cởi quần lót ra đã nghe thấy Jofasa nói.

“Tôi khát.”

“Không phải ngài bảo mình không uống được nước máy à!” Lâm Thù lại thấy tức, không kiềm chế được lực tay mặc quần lót, xẹt xẹt một phát xé cái quần lót mới thủng một lỗ.

Jofasa không quan tâm hình tượng bật cười một tiếng, giọng điệu nhẹ tênh làm người nghe thấy tức cả mình.

“Có uống được nước tinh khiết trong tiệm không?” Lâm Thù cam chịu mặc cái quần lót bị rách kia vào, cũng may chỗ rách là ở một bên quần, buổi tối cởi ra vá lại một tí là được.

“Chắc là được.” Jofasa trả lời ngắn gọn.

Lâm Thù đạp ống quần dài nhảy tới nhảy lui mặc vào, trong lúc vô tình ngẩng đầu lên phát hiện Jofasa đang quan sát anh, trong ánh mắt là cảm xúc không rõ ràng.

Anh loáng thoáng cảm nhận được gì đó.

Lâm Thù từ nhỏ đã khỏe mạnh, mấy năm qua chạy Đông chạy Tây theo đám quân phản loạn, thân thể được rèn luyện khá là săn chắc, cơ bụng không được tám múi thì cũng được sáu múi, từ trong ra ngoài đều toát lên sức sống mạnh mẽ. So sánh ra thì Jofasa rất yếu ớt, chắc chắn hắn hâm mộ mình, có thể tự do hít thở, sải bước chạy đi ôm lấy cả thế giới.

Nghĩ tới đây, cơn tức nghẹn trong ngực anh cũng giảm bớt phần nhiều, ánh mắt nhìn Jofasa tràn đầy sự trìu mến dành cho người ốm yếu.

Sau đó, anh nghe thấy Jofasa chỉ chỉ vào thân dưới anh: “Anh mặc quần ngược rồi, không bị siết à?”

Jofasa chưa bao giờ mặc quần ngược, rất nhiều lúc hắn cũng chẳng cần tự mặc quần, có đôi khi thậm chí còn không mặc quần, hắn nghĩ là sẽ bị siết, còn cụ thể có vậy hay không thì hắn không biết.

Lâm Thù bị siết thật, anh mới vừa cảm nhận được, anh cởi quần ra mặc lại, thầm nghĩ hay là mình cứ bóp chết hoàng đế bệ hạ cho rồi.

Hoàng đế bệ hạ không muốn chết, hoàng đế bệ hạ còn muốn uống nước, hắn trực tiếp xuống giường, mũi chân vừa chạm vào mặt đất đã rút về.

“Sao thế?” Lâm Thù thấy có chỗ kỳ lạ, anh bước về phía trước, thấy Jofasa co chân phải, cúi đầu nhìn chằm chằm chân mình.

“Đau.” Gương mặt xinh đẹp của Jofasa nhăn lại, lúc hắn dùng vẻ mặt tủi thân này nói “Đau”, người bên cạnh cho dù không bị đau cũng sẽ thấy xót theo.

Lâm Thù ngồi xổm xuống nhìn thử, phát hiện trên ngón chân của Jofasa bị một miếng dằm nhỏ đâm vào, chắc là vừa đạp trúng.

“Ngài bị gì thế này? Thân thể công chúa mạng hoàng đế à?” Lâm Thù kéo ngón chân Jofasa ra, cẩn thận tìm kiếm vị trí của miếng dằm, rút nó ra vứt đi, động tác nhanh nhẹn làm người ta đau nhói.

“Chỗ này cách xa thành phố, mỗi ngày tôi sẽ tiêm cho ngài một liều.” Lâm Thù nhớ ra chuyện gì đó, tay phải chà chà quần áo vài cái, ngồi bên cạnh Jofasa.

Đây là một câu nhắc nhở, cách xa thành phố lớn cũng đồng nghĩa với việc cho dù Jofasa có cầu cứu cũng chưa chắc có thể kịp thời tới cứu viện. Chất ổn định Jofasa cần là loại được điều chế chuyên biệt, việc này cũng có nghĩa là hắn càng cách xa thủ đô thì sẽ càng nguy hiểm, chỉ có thể dựa vào Lâm Thù và quân phản loạn cung cấp thuốc.

Ba ngày là thời gian giới hạn, nói như vậy thì hai ngày cũng tức là 48 giờ khá là thích hợp, Jofasa suy đoán đến khả năng này là vì quân phản loạn rất nghèo, nguyên liệu của chất ổn định quá đắt, bọn họ không thể mua được nhiều.

“Chúng tôi sẽ không giết ngài, điều kiện tiên quyết là ngài phải phối hợp.” Lâm Thù liếc nhìn cơ thể của Jofasa, nhớ ra hắn vẫn còn khoác hờ một chiếc áo dài như ngày hôm qua, động tác vừa rồi làm cái chăn quấn quanh người hắn bị dời đi không đi.

Ngày hôm qua trong bầu không khí kia anh vẫn không cảm nhận được điều gì, chỉ nghĩ là do thiết bị cung cấp nên hoàng đế không thể mặc quần áo đàng hoàng được, bây giờ nhìn kiểu nào cũng thấy khó chịu, anh duỗi tay kéo chăn che lại bộ phận quan trọng cho Jofasa, lại tiếp tục nói: “Thứ nhất, ngài không thể cách xa tôi quá mười mét.”

Đây là để đề phòng Jofasa chạy trốn, cần phải đối xử cẩn thận với “hoàng đế”. Bởi vì tập hợp nhiều tài nguyên nên ngoại trừ trung tâm nội thành của thành phố lớn thì đa số những nơi khác của Đế quốc đều rất lạc hậu, nhưng vẫn sử dụng được một vài sản phẩm công nghệ cao của thời đại này, nếu bị Jofasa lợi dụng, Đế quốc sẽ nhanh chóng định vị được chỗ của bọn họ.

“Thứ hai, ngài không thể sử dụng ‘thiết bị làm việc’ kia.”

Vẻ mặt Jofasa hơi thay đổi, đúng là bình thường hắn chỉ kết nối thiết bị cung cấp khi làm việc, nếu không duy trì nguồn cung thì việc hắn tiến hành suy nghĩ và tính toán với tốc độ cao, thực hiện một loạt những thao tác khác không thuộc về loài người trong vòng mấy phút sẽ trở nên vô cùng quá tải, gây ra tổn thương khó có thể lường trước được.

Quân phản loạn không có khả năng chữa trị cho hắn, vì mạng sống của mình, Jofasa gật đầu một cái.

“Thứ ba, tôi còn chưa nghĩ ra, sau này bổ sung thêm…” Nhìn thấy hoàng đế bệ hạ nghe lời như vậy, tâm trạng của Lâm Thù khá hơn rất nhiều: “Nói chung nếu ngài ngoan ngoãn thì tôi sẽ không làm gì ngài cả.”

Lâm Thù lấy một bộ đồ của mình ra từ trong ba lô đưa cho Jofasa: “Mặc quần áo đi, chúng ta ra ngoài ăn gì đó.”

Cả đống quần áo vẫn còn vương mùi xà phòng giặt đồ, Jofasa móc một cái áo sơ mi lên lắc lắc, con ngươi như hồng ngọc ngơ ngác nhìn về phía Lâm Thù, đưa cái áo cho anh.

Lâm Thù nhận lấy sững sờ một lát, sau đó mới hiểu ra, hoàng đế bệ hạ đang kêu anh mặc quần áo dùm hắn.

“Tự mặc!” Lâm Thù mặt lạnh ném cái áo trong tay về.

Jofasa mím đôi môi nhạt màu, cụp mắt tự mình thay quần áo. Hắn thật sự không có kinh nghiệm, chọt cánh tay vào tay áo thì vẫn còn dễ, trên lý thuyết thì hắn cũng biết cài nút, nhưng thực tế thì hắn lại cài nút áo thứ nhất vào khuy áo thứ hai, những nút áo khác ở dưới cũng cài sai nốt.

Lâm Thù nhìn nhìn, sốt ruột trong lòng, thầm nghĩ không phải chứ, không phải chứ, không phải chứ, chẳng lẽ thật sự có người lớn đến chừng này rồi mà còn không tự mặc quần áo được à, nhưng anh mới vừa bảo Jofasa tự mặc quần áo, sao có thể dễ dàng nhượng bộ được?

Nghĩ tới đây, Lâm Thù chỉ chỉ vào ngực Jofasa: “Cởi ra cài lại.”

Jofasa không chịu nhúc nhích, cài nút áo rất phiền phức, hắn không muốn cài lại lần nữa.

Lâm Thù tự thôi miên mình là người đẹp đang nhõng nhẽo với mình, tuy rằng không phải là phụ nữ, nhưng ít ra chữ đẹp thì chiếm hết toàn phần, đừng so đo với người đẹp làm gì, cài nút áo cũng không tốn sức.

Điều quan trọng nhất là anh không chịu được một Jofasa xinh đẹp đến nhường ấy lại mặc quần áo thành cái kiểu này, gương mặt hoàn mỹ kia kết hợp với phong cách ăn mặc lôi thôi thế này thật sự là phí của trời.

Lâm Thù thở dài, cúi người xuống cởi từng cái nút áo của Jofasa ra sau đó cài lại từng cái một giống như bà mẹ già chăm sóc đứa con ba tuổi.

Jofasa cúi đầu xuống là có thể nhìn thấy xoáy tóc trên đỉnh đầu của Lâm Thù, tên bắt cóc này chắc là buổi sáng đã gội đầu, tóc ngắn màu đen xõa tung rũ xuống, sợi tóc tỏa ra mùi của dầu gội rẻ tiền, nhưng bất ngờ là không khó ngửi. Hắn không nhịn được giơ tay lên chọt chọt vào xoáy tóc của Lâm Thù.

Lâm Thù đột nhiên che đầu né ra, suýt chút nữa đã đụng vào cằm của Jofasa: “Ngài làm gì vậy!”

Jofasa không nói lời nào, hắn đứng trên giường im lặng mặc quần, lần này rất suôn sẻ, không mặc quần ngược như Lâm Thù.

Jofasa và Lâm Thù có sự khác biệt về giống loài, cho dù quanh năm suốt tháng không vận động, cơ thể yếu ớt, nhưng khung xương của hẳn vẫn lớn hơn Lâm Thù một chút, mặc quần áo của Lâm Thù vào, Jofasa khó tránh khỏi bị lộ ra một đoạn cổ tay và cổ chân.

Lâm Thù chú ý tới lỗ kim ở mặt trái cổ tay hắn, có đỏ có tím, qua một đêm nhưng vẫn chưa biến mất. Nghĩ tới chuyện sau lưng Jofasa còn có nhiều lỗ kim như vậy, Lâm Thù không nhịn được xoay cổ tay hắn lại nhẹ nhàng xoa xoa: “Đau không?”

“Ngưỡng đau không giống nhau.” Jofasa rút tay về.

Mới ban đầu chắc chắn là rất đau, đau đến nỗi hắn chỉ ước gì mình chưa từng sinh ra đời, mấy trăm cây kim đâm vào da thịt, hễ người nào biết đau đều sẽ thấy đau đớn, thậm chí hắn còn nghĩ đến việc phẫu thuật để tránh khỏi cảm giác đau đớn, nhưng vô cùng nguy hiểm, đau chính là biện pháp tự vệ của con người, chỉ khi cảm nhận được đau đớn thì bạn mới biết mình có vấn đề ở chỗ nào.

Nhưng năng lực thích ứng của con người rất tốt, hắn chỉ cần một năm là đã quen với việc kết nối thiết bị cung cấp bất cứ lúc nào.

Lâm Thù cảm thấy ngực mình bị nghẹn lại, lần này không phải vì Jofasa chọc giận anh.

Có một số việc cũng không phải là lỗi ở bản thân Sachariah Jofasa, hắn chỉ là “hoàng đế” mà thôi.

Lâm Thù không tìm được đôi giày nào vừa size với Jofasa, mang giày không đúng size sẽ bị đau chân, Jofasa chắc chắn không thể mang, hết cách rồi anh chỉ đành lấy một đôi dép bông tai thỏ cho Jofasa mang đỡ.

Jofasa nhìn chằm chằm hai cái tai thỏ không biết nghĩ gì mà nghĩ lâu ơi là lâu, cuối cùng cũng mang dép đi xuống đất.

Mới vừa đi một bước hắn đã ngồi lại về chỗ.

Lâm Thù:?

“Đè lên vết thương rồi.” Jofasa nói.

Lâm Thù siết nắm đấm, anh thật sự không hiểu miếng dằm be bé đâm vào thế kia thì được gọi là “vết thương” kiểu gì.

“Tôi cần gậy.” Jofasa còn nói.

Trán Lâm Thù nổi gân xanh: “Có cần tôi chuẩn bị cho ngài một chiếc xe lăn luôn không?”

Hoàng đế bệ hạ rõ ràng vô cùng nghiêm túc không giống như đang nói đùa, suy nghĩ một lát sau đó gật đầu: “Cũng được.”

Hết chương 3