Sarah

Chương 26



Chuyển ngữ: Mờ Mờ


Trong lúc Lâm Thù hôn mê, Jofasha bị nhốt trong một căn phòng khá ngột ngạt, điều này làm Jofasha đang bị cảm hít thở khó khăn hơn, dường như bệnh tình cũng có xu thế trở nặng.

Hắn muốn mở cửa sổ ra nhưng căn phòng u ám này chỉ có một ô cửa sổ nhỏ nằm ở trên cao, hắn nhón chân lên cũng với không tới.

Thứ duy nhất có thể kê chân là cái tủ đầu giường, Jofasha cố gắng đẩy cái tủ đến dưới cửa sổ, còn chưa kịp kéo qua thì có ai đó đã mở cửa phòng.

“Ngài muốn chạy à?” Lambert trở tay khóa cửa, đút hai tay vào túi.

Jofasha nhìn chằm chằm Lambert một lượt từ trên xuống dưới, rồi lại ngước đầu lên nhìn cửa sổ, trong mắt toát lên một chút tiếc nuối kỳ dị. Sau đó hắn lại tiếp tục đẩy cái tủ, mãi đến khi mình có thể đứng lên đó mở cửa sổ ra.

“Muốn thông gió.”

Lambert bực mình, trán hằn gân xanh, hắn ta nhắm mắt: “Hỏi ngài chút chuyện.”

Jofasha bước xuống tủ, quay về giường ngồi đối mặt với Lambert: “Anh nói đi.”

Lambert nhìn gương mặt xinh đẹp không chút sợ hãi của Jofasha và dáng ngồi tự nhiên của hắn, siết chặt nắm đấm vài lần, bộ tưởng ông là sếp còn tôi là cấp dưới của ông à? Hắn nghĩ mình còn là tên hoàng đế ngồi trên ngai vàng đấy hả?

“Đứng lên cho tôi!”

Đối mặt với Lambert tự nhiên tức giận, Jofasha ngơ ngác đứng dậy, cúi đầu nhìn cái tên đồng bọn này của Lâm Thù, trên mặt hiện ra mấy dấu chấm hỏi to tướng.

Lambert nhìn từ dưới lên trên, cuối cùng phải ngẩng đầu nhìn hắn, suýt chút nữa tắt đường thở vì tức. Hắn ta tốn một lúc mới làm mình bình tĩnh lại, vẫy bàn tay be bé: “Thôi ngài cứ ngồi đi.”

Bấy giờ Jofasha lại không nghe lời hắn ta nữa, chẳng hiểu vì sao tên lùn này cứ kêu hắn đứng lên rồi lại ngồi xuống như đang huấn luyện chó, cho dù là người khác thì cũng chẳng ai muốn làm theo.

Lambert lại hít sâu một hơi, chủ động kéo giãn khoảng cách với Jofasha để bảo vệ xương cổ của mình.

“Tôi hỏi ngài, ngài phải trả lời đúng sự thật, đừng sợ, bây giờ Lâm vẫn còn hôn mê, anh ta không thể uy hiếp ngài.”

Jofasha vẫn rất khó hiểu, nhưng hắn quyết định điều chỉnh nét mặt của mình, làm một bình bông yên tĩnh.

“Ngài có ngủ chung với anh ta chưa?” Lambert hỏi.

“Mỗi ngày.” Jofasha là một đứa trẻ thật thà, hỏi gì thì trả lời nấy – đúng là ngày nào hắn cũng ngủ chung một giường với Lâm Thù, trừ mấy hôm có mặt Dylan.

Lambert nhíu mày, dường như đã xác nhận được suy đoán của mình, thế là hắn ta hỏi tiếp: “Anh ta, có… ép ngài làm những chuyện ngài không muốn không?”

Hắn ta nói khá tế nhị, dù sao chuyện này đối với bất kỳ ai cũng rất khó mở lời, muốn người bị hại chính miệng kể lại những chuyện mình đã gặp phải thì chẳng khác gì xát muối vào vết thương.

Jofasha nhớ đến chuyện Lâm Thù cứ nằng nặc bắt hắn ăn cà rốt và rau cải, bèn gật đầu: “Có.”

Có lẽ vì Jofasha trả lời quá tự nhiên và bình tĩnh, chẳng hề xấu hổ, Lambert mới cảm thấy có hơi sai sai: “Ý tôi nói là trong lúc ngủ ấy.”

Lần này Jofasha lại trả lời chậm hơn: “… Có.”

Hắn thật sự không thích mặc quần áo đi ngủ, hắn muốn ngủ nude, nếu không phải sợ bị cảm thì bình thường hắn cũng không muốn mặc.

“Dơ bẩn! Bỉ ổi! Hèn hạ!” Lambert siết chặt tay thở dài, không ngờ rằng trong đội quân phản loạn lại có một phần tử biến chất như Lâm Thù. Hèn gì anh không thả Jofasha đi, thì ra đã sớm ăn sạch con người ta rồi nên không nỡ giết! Bọn họ còn không biết xấu hổ nói mình là đảng ôn hòa! Đồ đạo đức giả! Đồ làm màu!

“Trước khi lên giường anh ấy sẽ tắm rửa sạch sẽ.” Jofasha bênh vực Lâm Thù, hắn không chấp nhận việc người khác nói Lâm Thù dơ bẩn xấu xa, vậy chẳng khác gì nói người ngủ chung một giường với Lâm Thù là hắn cũng dơ bẩn xấu xa à?

Tội nghiệp quá, đã bị hành hạ đến mức chỉ còn có một chút yêu cầu ít ỏi này thôi sao? Lambert vốn rất căm thù hoàng đế, hắn ta nghĩ kẻ thù giai cấp như thế này cần phải bị tiêu diệt ngay lập tức. Nhưng giờ phút này Lambert lại thấy đồng cảm với những chuyện Jofasha đã trải qua, đến ánh mắt nhìn Jofasha cũng trở nên dịu dàng hơn nhiều.

Quả nhiên đảng ôn hòa đều là những kẻ giả tạo hai mặt, bên ngoài thì nói hoàng đế rất bất hạnh, có thể cải tạo tư tưởng. Cuối cùng bắt cóc xong thì lại làm chuyện như vậy với con nhà người ta, đúng là thứ đáng khinh!

“Ngài yên tâm, tôi không giống anh ta, cho dù giết ngài thì tôi cũng sẽ không sỉ nhục ngài.” Lambert muốn vỗ vai hắn, nhưng vừa giơ tay ra thì lại thấy hơi kỳ kỳ nên bèn rụt tay về.

“Vậy anh cứ sỉ nhục tôi đi.” Jofasha chỉ nghĩ sỉ nhục ở đây là mắng chửi hắn, đối với hắn mà nói thì tất nhiên mạng sống vẫn quan trọng hơn, bị mắng chửi mấy câu cũng chẳng đáng là gì.

Lambert nhìn Jofasha với ánh mắt phê bình, thầm nghĩ quả nhiên quý tộc Đế quốc đều là những kẻ yếu đuối tham sống sợ chết, lúc nào cũng chỉ biết nhân nhượng.

“Linn sao rồi?” Jofasha thấy Lambert im lặng cả buổi thì nghĩ rằng hắn ta muốn mình chủ động gợi chuyện, mấy người này đều rất sĩ diện, hắn không ngại nể mặt Lambert.

Lambert trợn mắt: “Thì còn sao nữa? Đợi bị tổ chức xử phạt đi, anh ta dám thả ngài đi thì phải chuẩn bị gánh chịu hậu quả.”

Jofasha im lặng một lát rồi nói: “Nhưng tôi vẫn còn ở đây mà.”

“Nếu như ngài thật sự chạy thoát thì tôi hoàn toàn không thể đi cứu anh ta được.” Lambert cười cười: “Chuyện đã qua rồi, cho dù không gây ra hậu quả nghiêm trọng, nhưng không hoàn thành nhiệm vụ giết người thì cũng phải chịu phạt.”

“Các anh không chữa trị đàng hoàng cho anh ấy à? Chân anh ấy bị thương nặng lắm, nếu kéo dài e rằng sẽ để lại di chứng.”

“Có thì có đấy, chưa đến mức tàn tật, tốt nhất là biến thành thằng què, như vậy mới cho anh ta một bài học được.” Lambert nhún vai: “Tôi gai mắt cái điệu bộ đàng hoàng giả tạo đó của anh ta lâu rồi.”

“Anh làm như vậy là lấy việc công trả thù riêng.” Jofasha nói.

Lambert chợt thấy hào hứng: “Tôi lấy việc công trả thù riêng thì sao nào? Chuyện này có liên quan gì đến người ngoài như ngài không? Ngài lấy tư cách gì mà nói tôi?”

Jofasha lại im lặng, hắn nhìn xuống đất, nghĩ ngợi hồi lâu rồi mới lên tiếng: “Quân phản loạn đang lên kế hoạch phục chế khung xương trợ lực của quân đội Đế quốc để xây dựng đội quân mũi nhọn cho mình.”

Jofasha trút bỏ dáng vẻ hờ hững của mình, cả người như toát lên hơi thở lạnh lẽo đáng sợ. Hắn vốn đã cao, vẻ ngoài còn mang nét đẹp sắc bén, lúc nhìn chằm chằm người khác bằng đôi mắt màu đỏ ấy, mọi người sẽ vô thức sợ hãi, Lambert không khỏi lùi về sau một bước: “Sao ngài biết… Nếu đúng vậy thì sao?”

“Những sản phẩm quân phản loạn phục chế đều là hàng kém chất lượng, tính năng không đủ mạnh, hơn nữa còn rất nguy hiểm, rất dễ gây ra sự cố.” Jofasha từ tốn nói: “Tôi biết nguồn tài nguyên của các anh không đủ nên đã tự tiện tháo rời phần giáp ngoài – Thật ra Đế quốc cũng đang nghiên cứu loại khung xương trợ lực gọn nhẹ đơn giản, như vậy có thể giúp trang bị của binh lính càng nhẹ nhàng hơn.”

Lambert mím môi: “Ngài có ý gì?”

“Các anh cần tài liệu hoàn chỉnh không?”

Giọng nói của Jofasha dịu dàng mềm mại, không quá trầm nhưng cũng nghe ra được sự từ tính chỉ có ở nam giới, lúc hắn cố tình đè thấp giọng nói chuyện thì chẳng khác gì lời thì thầm của ma quỷ.



“Chưa chết chưa chết! Thả tôi ra!” Lambert bị Lâm Thù siết tới khó thở, dứt khoát giơ đầu gối thụi vào vết thương ở bên eo anh làm Lâm Thù thả lỏng tay ra. Hắn ta lăn một vòng tới cuối giường, vỗ vỗ ngực mình.

Hắn bị ánh mắt u ám ấy của Lâm Thù dọa sợ chết khiếp, bình thường Lâm Thù tốt tính, không thích gây hấn với ai, đối xử với người xa lạ cũng rất thân thiện, rất ít khi thấy dáng vẻ này của anh.

“Hắn đang ở đâu…” Vết thương của Lâm Thù vẫn chưa khỏi, kỹ thuật chữa bệnh có tiên tiến tới cỡ nào đi chăng nữa thì cũng không thể giúp chân anh khỏi hẳn chỉ trong vòng hai ba ngày, động tác mạnh này đụng tới vết thương làm anh đau đến nỗi thở hổn hển.

Nhưng một chút đau đớn này hoàn toàn không thể khỏa lấp sự khủng hoảng trong lòng anh, mặc dù biết có thể Lambert chỉ dọa anh thôi.

“Không phải cậu muốn thấy tôi hoảng loạn sao? Đúng vậy, tôi lo cho hắn, tôi sợ chết khiếp rồi này, cậu đã hài lòng chưa?” Lâm Thù bước xuống giường, vết thương ở chân làm anh loạng choạng, anh nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng cũng phát hiện ra cây nạng đã để sẵn ở đầu giường.

Anh vốn định chửi cái tên Lambert nhỏ nhen suốt ngày trù ẻo anh bị què, nhưng bây giờ anh không có tâm trạng đó.

“Chẳng phải chỉ là một tên…” Lambert cứng đầu còn định xỉa xói thêm mấy câu nhưng bị Lâm Thù nhìn chằm chằm đến lạnh gáy, bèn xua tay bảo Lâm Thù đi theo hắn ta: “Đi theo tôi.”

Đúng là sắc đẹp làm lu mờ lý trí, loại người quân tử chính trực như Lâm Thù, đến cả người đẹp nức tiếng gần xa là Lydia còn đá cái một mà cũng đổ rạp, sức hút của hoàng đế thật sự không thể đùa được.

Lâm Thù chống nạng theo sau Lambert ra khỏi phòng, quẹo lên lầu, căn nhà vốn được trang trí như một trạm xá khám chữa bệnh, vừa lên lầu hai là hơi thở sinh hoạt lập tức phả vào mặt.

Trên lầu là phòng khách, trải thảm nhung mềm mại, sô pha xếp giãn cách, chừa ra một khoảng ở giữa.

Jofasha đang ngồi giữa thảm trải sàn, hắn khoác hờ một bộ đồ ngủ đơn giản, đuôi tóc màu vàng xõa xuống sau lưng. Jofasha đang tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào màn hình lớn treo trên tường, tay thì liên tục bấm điều khiển game, bàn trà nhỏ trước mặt bày Coca và khoai tây chiên.

“Sachariah…” Trong khoảnh khắc nhìn thấy Jofasha, trái tim đang căng thẳng của Lâm Thù từ từ bình tĩnh trở lại, anh chạy thẳng qua đó rồi quỳ xuống, ôm chầm lấy Jofasha vẫn còn vùi đầu vào game.

Cơ thể Jofasha rất ấm, nhưng mái tóc lại lạnh.

Con người này đang sống sờ sờ trước mặt anh.

“Linn?” Hiệu ứng kỹ xảo đủ mọi màu sắc trong đầu Jofasha từ từ biến mất, cuối cùng hắn mới nhận ra người chạy đến ôm mình là ai, sau giây lát chần chừ, hắn duỗi tay ra vỗ vỗ lên lưng Lâm Thù.

Trong phim truyền hình mấy bà mẹ thường dỗ con như thế này.

“Ngài không sao là tốt rồi.” Lâm Thù yên tâm hẳn, anh bỏ tay ra ngồi xuống bên cạnh Jofasha, nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới rồi chau mày chỉnh bộ đồ xộc xệch của hắn lại cho ngay ngắn: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, phải ăn mặc cho đàng hoàng, mặc như thế này thì chi bằng không mặc.”

Jofasha hỏi: “Vậy tôi không mặc được không?”

“Không được.”

Sau khi hoàn toàn bình tĩnh, Lâm Thù nhìn trò chơi trên màn hình và đống đồ ăn vặt trên bàn, vừa mới bớt lo được một tí thì lại cuống lên. Anh quay sang rống vào mặt Lambert: “Ai cho phép cậu cho hắn ăn khoai tây chiên với Coca! Hắn uống được Coca à?!”

Lambert vốn đang nghĩ mình là kẻ thừa thãi, ai ngờ bị quát một tiếng như thế. Sau khi sửng sốt qua đi, hắn ta chợt nhớ ra mình cũng là một trong những người phụ trách chi nhánh quân phản loạn ở thành phố Senna, bèn rống lại vào mặt anh: “Anh to tiếng với tôi làm gì?! Tôi đâu phải mẹ hắn, sao tôi biết hắn kiêng ăn cái gì chứ!”

“Không biết cũng không biết mở miệng hỏi à?”

“Hỏi ai? Hỏi anh? Anh còn chưa tỉnh, hỏi anh thì anh báo mộng cho tôi chắc?”

Lâm Thù không đi được, không đấm nhau được, chỉ có thể đấu võ mồm với Lambert. Jofasha ở bên cạnh chợt kéo nhẹ áo anh, anh cảm nhận được bèn quay đầu lại, vịn vai Jofasha: “Sao vậy? Không phải tôi khắt khe với ngài, dù sao ngài cũng nên suy nghĩ cho sức khỏe của mình chứ…”

Jofasha cụp mắt, ánh mắt lia qua lia lại, sau đó chầm chậm nói: “Tôi chỉ ăn hai miếng thôi.”

Ý của hắn là khoai tây chiên trên bàn, còn về Cola và những món đồ vặt khác thì căn bản chưa khui cái nào.

Ngón tay của Lâm Thù đang đặt trên vai Jofasha giật giật, những lời trách móc Jofasha cứ thế nghẹn trong cổ họng.

“Tôi biết những món quà vặt này không tốt, nhưng tôi chưa bao giờ được ăn.” Jofasha liếc qua khoai tây chiên: “Tôi chỉ ăn thử một miếng thôi, nhưng mà… Ngon quá, nên tôi không nhịn được.”

Thế là tôi ăn hai miếng.

Jofasha cũng biết tình trạng sức khỏe của mình ra sao, tính tự chủ của hắn không cao cho lắm, nhưng cũng tạm được. Hắn có thể buông thả trong một phạm vi cho phép.

Hình ảnh trên màn hình vẫn còn chớp lóe, tiếng đánh nhau của quái vật và nhân vật chính kéo dài một lúc, cuối cùng kết thúc với âm báo “thua cuộc”.

Lâm Thù nghĩ, thật ra Jofasha và Dylan không khác nhau là bao, tất cả mọi người đều nghĩ hoàng đế trời sinh là đã có tất cả, tận hưởng giàu sang sung sướng. Nhưng căn bệnh bẩm sinh và chức vị có tiếng mà không có miếng kia của Jofasha đã biến tất cả những điều này trở thành giả dối.

Đúng là có người tốt số, sinh ra ở vạch đích, có thể tự do làm những chuyện mình thích một cách thoải mái bất cần đời, nhưng người đó chắc chắn không phải là Jofasha.

Hắn chỉ là một đứa trẻ bình thường, không được ăn kẹo mà thôi.

Hết chương 26