Sarah

Chương 38



Chuyển ngữ: Mờ Mờ


Đây là sân ga duy nhất còn sáng đèn, ánh sáng hắt xuống bao phủ lấy nóc hầm và cầu thang, cùng với binh sĩ Đế quốc trang bị vũ khí đầy đủ.

Dẫn đầu là một cô gái ăn mặc giống với những binh sĩ khác, cô ta nhìn chằm chằm vào đường hầm tối tăm dẫn đến Senna, trong bóng tối chợt lóe lên một tia sáng, tia sáng càng đến gần thì cô ta lại nghe thấy tiếng bước chân của càng nhiều người.

Lộn xộn không có trật tự, mệt nhọc và nặng nề.

Bọn họ lại đến rồi, để tìm kiếm một hy vọng sống le lói.

Lần này sẽ là khóc lóc nài xin? Hay là trực tiếp nổi dậy đấu tranh? Kathy nghĩ.

Cho dù là cái nào thì cũng chẳng liên quan đến cô ta, dù sao nhiệm vụ chính của cô ta cũng không phải ngăn cản những người này, mà là phối hợp với đồng đội ở một bên khác để tìm kiếm vị cấp trên đang ở trong đường ray dưới lòng đất.

Đối với người bình thường thì đây là một chuyện rất khó khăn, nhưng đối với cô ta thì lại dễ như ăn cháo. Cô ta có thể chắc chắn, vị cấp trên kia đang ở rất gần mình.

Những người dân đang định trốn khỏi Senna lại ùa tới phía dưới cầu thang sân ga, ngước mặt lên nhìn Kathy đứng trên cao, ánh mắt của những người đi đầu vừa hoảng loạn vừa đau khổ.

Có binh lính giơ súng lên chĩa về phía bọn họ, cảnh cáo bọn họ không được tới gần, sau đó nổ súng xuống chân bọn họ xem như cảnh báo.

Người ở hàng trước sợ hãi lùi lại đằng sau, lúc bọn họ dè dặt thử đi lên phía trước, binh sĩ vừa nổ súng đang định tiếp tục bóp cò, Kathy lại cản hắn ta. Cô ta mở to đôi mắt màu xanh lam, hơi thở cũng trở nên dồn dập: “Đừng nổ súng!”

Cô ta nhìn qua nhìn lại trong đám người, sau đó ánh mắt ghim chặt vào một chỗ.

Người dân bị cô ta nhìn chằm chằm không hiểu mô tê gì, mãi đến khi Kathy ra dấu kêu anh ta tránh ra, anh ta mới nhích sang bên cạnh, để lộ một người đứng sau lưng anh ta.

Đó là một chàng trai mang trang bị đầy mình, đeo mặt nạ phòng độc làm người khác không nhìn rõ được mặt anh, dáng đứng thẳng tắp. Dường như anh hơi thắc mắc vì bị Kathy nhìn chằm chằm, nhưng chẳng mấy chốc đã bình tĩnh trở lại.

Không phải người đó, nhưng… Kathy nhanh chóng suy đoán: “Trên người anh, có mùi hương của vị cấp trên đó, anh từng tiếp xúc với ngài ấy.”

Dưới mặt nạ phòng độc, vẻ mặt Lâm Thù trở nên nghiêm túc.

Trước đó Lydia nhờ vào “cảm giác” để xác định vị trí khái quát của Jofasa, theo cách nói của Jofasa thì đây là một trong những khả năng của công binh Hoàng đế, có nghĩa là cấp dưới có thể đánh hơi được sự tồn tại của cấp trên. Lời nói của cô gái này làm anh nhớ ngay đến chuyện đó.

Chẳng lẽ cô gái này cũng là cá thể bị hoàng đế đồng hóa? Vậy cô ta xuất hiện ở đây để tìm kiếm Jofasa sao?

“Cô là “công binh” của hắn?” Lâm Thù không đoán được nhiều, chỉ đành dứt khoát hỏi cô ta.

“Xem ra anh biết rất nhiều chuyện.” Kathy không phủ nhận: “Cho nên bây giờ vị cấp trên ấy đang ở đâu?”

Lâm Thù nhìn xung quanh, những người khác không hiểu nội dung cuộc trò chuyện của bọn họ, thi nhau nhỏ giọng xì xào bàn tán.

Thật ra từ cách nói chuyện của Kathy, anh có thể nhận ra được cô gái này không có hứng thú với việc tàn sát dân thường, nếu không cô ta đã nói thẳng là “hoàng đế” chứ không phải “vị cấp trên ấy”, dù sao lát nữa giết sạch mọi người để bịt miệng là được rồi.

Trao đổi với người có lý trí thì càng có lợi cho anh, anh quyết định lợi dụng cơ hội này.

Thế là Lâm Thù bước lên đằng trước, men theo cầu thang đi tới trước sân ga, dừng lại ở vị trí cách Kathy khoảng mấy bước.

Theo sự di chuyển của anh, chẳng mấy chốc, mũi súng của những binh lính kia gần như đều nhắm hết vào Lâm Thù và Kathy.

“Tôi có thể nói thẳng cho anh biết, nhiệm vụ chính của tôi không phải là ngăn cản người dân, tôi phải ưu tiên đi tìm vị cấp trên kia hơn.” Kathy nói: “Cho nên chúng ta có thể làm một cuộc giao dịch công bằng, anh giao vị cấp trên kia cho tôi, tôi có thể thả anh đi ngay.”

“Điều này không hề công bằng, thưa quý cô.” Lâm Thù lắc đầu: “Thứ các cô có được và thứ chúng tôi lấy được không thể so sánh với nhau, dùng cơ hội sống của tôi để đánh đổi với hắn, như vậy không có lời cho lắm.”

Kathy nhíu mày: “Chẳng lẽ mạng sống của anh không đáng giá hay sao?”

“Nếu như tôi tiếc mạng mình thì cô đã không có cơ hội gặp tôi ở đây, cô có thể đoán ra thân phận của tôi mà, đúng không?” Lâm Thù xòe tay, sau đó chỉ vào những binh lính cầm súng kia: “Trong tình trạng mạng sống của tôi bị đe dọa như thế này, cô nghĩ tôi có thể nói ra bất cứ tin tức nào hữu dụng hay sao?”

Kathy im lặng một lát, sau đó ra lệnh cho các binh sĩ bỏ súng xuống.

“Vậy thì tiền bạc? Quyền lực? Anh muốn cái nào?”

Cô ta chợt nghĩ ra điều gì đó, khẽ nhếch môi lên: “Tôi nghĩ ra rồi, các anh xem trọng điều gì?”

Kathy thay đổi thái độ làm Lâm Thù hơi căng thẳng, nhưng anh vẫn giữ bình tĩnh nghe Kathy nói tiếp.

“Anh có thể không màng đến mạng sống của mình, nhưng những người ở phía sau anh thì sao? Bọn họ cũng sẽ không quan tâm sao? Vì sao bọn họ lại tụ tập về đây? Tất nhiên là vì muốn sống tiếp. Chẳng phải mục đích của các anh là bảo vệ quần chúng nhân dân hay sao? Chẳng lẽ anh không muốn bảo vệ những người ở đằng sau anh hay sao?”

Lâm Thù nhìn ra sau, những tiếng xì xào bàn tán kia càng lúc càng nhiều.

“Tôi có thể cam kết, chỉ cần anh giao vị cấp trên ấy cho tôi, tôi không những thả anh đi mà tất cả mọi người sau lưng anh đều có thể rời khỏi chỗ này.” Kathy nheo mắt lại, giọng nói mạnh mẽ vang vọng trong đường ray dưới lòng đất: “Thậm chí chúng tôi còn có thuốc ức chế virus tạm thời, tôi nghĩ trong số các anh chắc cũng có người bị lây nhiễm chứ nhỉ?”

Lời của cô ta làm đám dân thường ở dưới sân ga bồn chồn không yên, những tiếng xì xầm nho nhỏ đều biến mất, mọi người đồng loạt đổ dồn ánh mắt vào Lâm Thù, dường như muốn đốt anh thành tro.

Bọn họ không biết “vị cấp trên kia” có ý nghĩa gì, nhưng bọn họ biết chỉ cần giao nộp người này thì sẽ có hy vọng sống tiếp, trước đó có người bắt gặp Lâm Thù dẫn theo một người bạn, rất có thể là “vị cấp trên” mà Kathy nhắc đến.

Bọn họ nhìn xoáy vào Lâm Thù, mong mỏi anh có thể nhanh chóng đồng ý yêu cầu của Kathy, chỉ ước gì có thể chạy lên đồng ý thay anh.

“Tôi không thể không nói, những thứ cô đưa ra rất có sức hấp dẫn…” Lâm Thù im lặng đưa tay ra sau lưng: “Tôi gần như không có lý do gì để từ chối.”

Vẻ mặt Kathy trở nên thoải mái hơn rất nhiều, cô ta cảm thấy vui vì sự biết điều của Lâm Thù, cô ta còn chưa kịp nói mấy câu uy hiếp mà đã đạt được kết quả như mong đợi, thật sự rất may mắn.

Cô ta sắp được nhìn thấy vị cấp trên kia rồi, được tiếp xúc với hắn là niềm khao khát của tất cả các “công binh”. Cho dù vị cấp trên kia rất ghét bọn họ, và những người đồng loại của cô ta.

“Nhưng tôi từ chối.”

Một câu cuối cùng của Lâm Thù cắt đứt ảo tưởng của cô ta.

Anh nhẹ nhàng giơ nắm đấm ra: “Ép mua ép bán sẽ không có kết quả tốt.”

Đây là một tín hiệu.

Con ngươi của Kathy chợt co lại, cô ta nhìn thấy Lâm Thù nhích sang trái một bước, sau đó tung người nhảy xuống khỏi sân ga; cũng cùng lúc đó, tiếng súng vang lên, đèn trên đầu bọn họ bị bắn vỡ. Nếu trước khi đèn tắt có người chú ý đến đám người sau lưng Lâm Thù thì sẽ phát hiện, ngay lúc Lâm Thù nhảy xuống khỏi sân ga, có người cũng đồng thời ném một quả lựu đạn ra.

Ầm!

Tiếng nổ vang lên, trong chốc lát vang dội khắp cả tuyến đường sắt dưới lòng đất.



“Điều ước năm mới của tôi là không bị gọi đi họp khẩn cấp lúc tôi đang ngủ, người già bị mất ngủ là một chuyện rất nghiêm trọng.”

“Ông còn chăn ấm nệm êm, mấy chỗ bị lây nhiễm virus bây giờ sắp nổi dậy khởi nghĩa rồi, cả ngày nay tôi chạy đôn chạy đáo muốn hói cả đầu.”

“Kể ra thì vứt bỏ Senna thật sự không phải là một quyết định sáng suốt, dù sao chỗ đó cũng là một thành phố khoa học kỹ thuật. Chết tiệt, bọn chúng phát tán virus ở Senna là muốn làm tê liệt nền khoa học kỹ thuật của Đế quốc hay sao?”

“Đừng nói khùng nói điên nữa, Senna không phải thành phố trọng điểm, huống chi lúc bỏ phiếu đề nghị thanh trừng Senna ông cũng có phần, dòng họ ba đời nhà ông là tắc kè à? Lật mặt nhanh dữ vậy!”

“Im lặng, im lặng, bàn chuyện quan trọng. Có moi ra được tin tức gì từ trong miệng cái tên phản loạn ở Senna tự đến đầu thú hay không?”

“Không có, trừ huyết thanh trên người hắn thì chúng ta không có thu hoạch gì, không phải nói chứ, năng lực chịu đựng của quân phản loạn mạnh hơn người của chúng ta nhiều. Mặc dù không có logic cho lắm, nhưng tôi cứ cảm thấy hình như hắn không muốn bất cứ thứ gì cả, chỉ muốn giao huyết thanh cho chúng ta mà thôi, nếu không phải người bên ta hành động nhanh thì chắc hắn đã chạy từ lâu rồi.”

“Tôi từng tiếp xúc với quân phản loạn, bọn họ có loại người đó, ông có thể xem như hắn muốn bảo vệ Senna nên mới chủ động đưa huyết thanh cho chúng ta. Dù sao đám quân phản loạn cũng nghèo rớt mồng tơi, không thể sản xuất thuốc với số lượng lớn được.”

“Nói như vậy, không phải quân phản loạn phát tán virus à?”

“Lần sau trước khi đi họp ông có thể đọc hết tài liệu được gửi cho ông không? Đừng có hỏi mấy câu ngớ ngẩn như vậy nữa. Virus chắc chắn có dính líu đến Liên bang rồi.”

“Cho nên bây giờ có huyết thanh rồi, còn cần thanh trừng Senna nữa không? Chuyện trực tiếp phong tỏa Senna đã lan truyền ra ngoài rồi, huống chi lần này còn không có chữ ký của Jofasa, không thể đổ tội lên đầu hắn, bọn chúng sẽ chĩa mũi dùi về phía Nghị sự các.”

“Duy trì trật tự là việc quan trọng nhất, đừng có ỷ y không phải do các ông phụ trách thì có thể qua loa, xin hãy suy nghĩ cho người khác với, tôi thật sự chẳng còn mấy cọng tóc nữa đâu.”

“Về chuyện này, Faigel đã gửi tin nhắn về, cảnh cáo chúng ta cho dù thế nào đi nữa cũng không được sử dụng vũ khí hủy diệt cỡ lớn ở Senna, bởi vì Jofasa đang ở Senna, hắn ta còn cố tình điều động bốn tên công binh đi tìm người.”

“Faigel không bao giờ nói dối, hắn ta nói Jofasa ở Senna, vậy Jofasa chắc chắn là ở đó. Các ông biết Jofasa yếu ớt tới cỡ nào mà, nói thật, hắn có thể sống ở bên ngoài tới giờ thì tôi cũng thấy khó tin lắm rồi.”

“Vừa nhắc tới Faigel là tôi lại thấy đau đầu, rốt cuộc hắn ta đi tìm người hay là đi trừ gian diệt ác vậy? Hắn ta mới đi có bao lâu đâu mà đã tóm được nào là quân ăn cướp, đám buôn người, quân phản loạn rồi còn cả phần tử biến chất?”

“Nếu hắn ta chỉ lần theo dấu vết Jofasa để lại thì tôi cảm thấy đây không phải vấn đề của hắn ta.”

“Mấy người lại lạc đề rồi, đừng tám nhảm nữa! Đừng nói chuyện riêng! Mấy cái này để tan họp rồi nói sau không được à?”

“Được rồi, im lặng hết đi! Chấm dứt kế hoạch thanh trừng Senna, điều động nhân viên y tế ở các khu vực khác đến chi viện cho Senna. Đồng thời cố gắng sản xuất huyết thanh trong thời gian ngắn nhất để chữa trị cho những người bị lây nhiễm, cách ly những người còn khỏe mạnh. Trừ những trường hợp cần thiết thì tuyệt đối không được tấn công dân thường. Còn chuyện của hoàng đế bệ hạ, cứ tiếp tục giao cho Faigel giải quyết.”

Hết chương 38