Sarah

Chương 39



Chuyển ngữ: Mờ Mờ


Cuộc hỗn chiến này chẳng mấy chốc đã kết thúc.

Sau khi mười mấy binh lính canh gác ở chỗ này bị một quả lựu đạn làm tiêu hao hết phần lớn sức chiến đấu, những người sống sót lập tức mở đèn lên, nhóm người Pater trốn trong đám đông tức khắc tràn lên cổng sân ga.

Lâm Thù nhảy xuống sau đó trực tiếp lăn qua bức tường bên cạnh sân ga để tránh đòn tấn công trực diện. Đoạn, anh lọ mọ bò về sân ga trong cơn ù tai nhức đầu, sau đó gia nhập cuộc hỗn chiến trong ánh đèn chiếu loạn xạ của đôi bên.

Kế hoạch mà anh đã bàn bạc với nhóm người Pater sẽ do anh – thành viên của quân phản loạn đứng ra làm mồi nhử thu hút sự chú ý, sau đó những người dân bình thường này sẽ ùa lên yểm trợ, đám Pater xem thời cơ hành động. Cuối cùng không đợi anh tấn công, Kathy đã cảm nhận được giữa anh và Jofasa có mối liên hệ mật thiết, may mà biến số này không làm kế hoạch bị lộ, điều may mắn hơn là trong đám dân thường không có kẻ phản bội.

Đúng, điều anh sợ nhất đó là trong những người dân này có kẻ đâm sau lưng mình, ngày xưa đi làm nhiệm vụ, không ít lần anh gặp những người dân tiếp tay cho Đế quốc, một tên phản bội bán đứng đồng đội còn đáng sợ hơn mười tên đối thủ hung tàn.

Sự may mắn này chỉ kéo dài đến khi trận chiến tạm thời kết thúc, Kathy chết trong vụ nổ, những binh lính khác cũng bị thương nên hoàn toàn không phải là đối thủ của Pater và Lâm Thù, bên Pater chỉ có hai người bị thương nặng.

“Anh có ổn không?” Pater giải quyết xong một tên cuối cùng rồi quay lại nhìn Lâm Thù.

“Anh nói gì?” Lúc nãy Lâm Thù bị cái gì đó rớt trúng đầu, máu thấm ra từ tóc, chảy xuôi theo cổ xuống bên gáy. Anh cảm nhận được ngực mình đau nhói lên, không biết có phải là bị gãy hai cái xương sườn hay không mà những tiếng ồn liên tục vang lên bên tai cũng từ từ nhỏ lại, có lẽ màng tai không bị tổn thương nghiêm trọng cho lắm.

Pater cất súng, đi tới bên cạnh Lâm Thù, giọng nói to hơn một chút: “Rất cảm ơn sự giúp đỡ của anh.”

Lần này Lâm Thù đã nghe thấy, anh xua tay: “Không có gì, ai cũng muốn đi ra ngoài mà…”

“Tôi kêu người băng bó cho anh nhé.” Pater nhìn thấy vết thương trên trán anh, bèn kêu đồng đội biết sơ cứu đến.

Lúc đầu anh ta còn hơi kiêng kỵ thân phận quân phản loạn của Lâm Thù, vì trong thành phố của Đế quốc, quân phản loạn đồng nghĩa với phần tử khủng bố, nhưng lúc này anh ta cũng không còn thời gian để lựa chọn đồng đội, nếu có hy vọng thì phải thử một lần.

Bây giờ bọn họ hợp tác với quân phản loạn để giết binh lính Đế quốc, gần như chẳng khác gì đám “phần tử khủng bố” rồi.

Lâm Thù không tài nào biết được những gì Pater đang nghĩ trong đầu, anh lấy băng gạc và thuốc giảm đau trong hộp y tế đeo bên người ra, đang định đưa cho đồng bọn của Pater thì anh chợt khựng tay lại.

“Khoan đã, tất cả tránh xa tôi ra.”

Giữa cổ tay áo và găng tay của anh lộ ra một đoạn cổ tay rắn chắc, dưới ánh đèn lắc lư, làn da chỗ đó nổi lên một mụn nước màu đỏ.

Đây là một trong những dấu hiệu bị nhiễm virus Tess.

Pater và đồng bọn của anh ta im lặng lùi ra, bầu không khí hòa thuận cứ thế bị phá vỡ.

Lâm Thù nhìn chằm chằm cổ tay mình, nhắm mắt lấy lại bình tĩnh rồi tự lần mò băng bó vết thương trên đầu mình, sau đó đi xuống sân ga.

“Anh đi đâu vậy?” Pater hỏi.

“Các anh đi trước đi, tôi còn phải về tìm bạn tôi.” Lâm Thù quay lưng lại, nói.

Người dân dưới sân ga đều dạt sang một bên dưới sự nhắc nhở của Lâm Thù, sau đó lần lượt xếp hàng băng qua thi thể của những binh sĩ Đế quốc, đi lên khu vực không bị lây nhiễm ngoài sân ga.

“… Nếu bạn anh không bị nhiễm virus Tess thì chúng tôi có thể đưa cậu ta đến bệnh viện ở chỗ khác giùm anh.” Pater nói lớn.

Bước chân Lâm Thù hơi khựng lại, xua tay với bọn họ: “Không cần đâu.”

Anh nặng nề bước về phía trước, cách đám Pater càng lúc càng xa, mãi đến khi anh nhìn thấy một cánh cửa sắt nằm khuất trên đường ray dưới lòng đất, bèn đi qua đó gõ cửa nhẹ.

“Thưa cậu?” Bên trong vang lên giọng nói của một người phụ nữ.

Chính là bà cụ mà lúc đầu Lâm Thù bắt chuyện.

Anh dùng một ống huyết thanh virus Tess làm thù lao, nhờ bà cụ này bảo vệ Jofasha đợi anh trở về. Trước khi đi anh giao lại hết hai ống huyết thanh mình có cho bà cụ, một ống là thù lao, một ống khác là mong rằng bà có thể theo dõi tình hình của Jofasa, một khi xuất hiện dấu hiệu nhiễm bệnh thì hãy lập tức tiêm cho Jofasa.

Lúc đầu Lâm Thù cảm thấy sức khỏe mình rất tốt, chắc sẽ không bị lây nhiễm, nhưng chạy trời không khỏi nắng, cuối cùng anh vẫn không thể tránh khỏi.

Đằng sau cửa sắt vang lên tiếng lạch cạch.

Anh đang tự hỏi mình nên làm gì, anh đã bị nhiễm virus, sức đề kháng của Jofasa lại yếu, chắc chắn không thể tiếp xúc lâu với anh được, huống chi anh cũng không biết mình còn sống được bao lâu, lần đầu bị nhiễm virus nên vẫn còn bỡ ngỡ.

Chẳng lẽ lại tiếp tục nhờ bà cụ này giúp đỡ? Sau khi mình chết, liệu bà ấy có thể đưa Jofasa đến nơi an toàn được không? Mặc dù trông bà ấy cũng hiền từ tốt bụng, nhưng bắt một người phụ nữ yếu ớt như thế này tiếp nhận nhiệm vụ, có phải là hơi quá đáng không? Bây giờ quay lại tìm Pater có còn kịp không?

Cửa mở ra đi kèm với tiếng ồn chói tai, Lâm Thù lại nhìn thấy Jofasa trong không gian nhỏ hẹp.

Hắn vẫn im lặng ngồi cạnh bà cụ, mái tóc vàng óng lấp lánh dưới ánh đèn sáng tỏ, ánh sáng hắt vào làm gương mặt hắn càng thêm sắc sảo. Rõ là hoàng đế có một gương mặt xinh đẹp sắc bén, nhưng lúc thiếp đi lại mang nét đẹp yên tĩnh dịu ngoan, làm người khác không nỡ đánh thức.

Lâm Thù không sợ chết.

Nhưng đột nhiên anh lại hơi sợ.

Anh muốn chạm vào Jofasa, nhưng đầu ngón tay mới nhúc nhích một tí là lập tức rụt trở về.

Cho dù còn một ống huyết thanh, nhưng ai biết sau khi khỏi bệnh sẽ để lại di chứng gì, nếu như có thể, anh không mong Jofasa bị lây nhiễm.

“Phiền bà quá, cháu…” Lâm Thù lùi lại hai bước, như mắc nghẹn trong cổ họng.

Phải làm sao đây? Phải nói gì đây? Anh còn chưa đưa Jofasa đến nơi an toàn kia mà.

Đáng ra khi Jofasa tỉnh lại, hắn phải được nằm trên chiếc giường mềm mại trong một căn phòng ngủ sạch sẽ, trên bàn là một miếng bánh ngọt mà hắn thích… Hoặc có thêm một ly ca cao nóng càng tốt, hắn rất thích đồ ngọt, được ăn uống thỏa thuê một chút như thế chắc hắn sẽ rất vui.

Muốn đợi hắn tỉnh lại.

Muốn nghe giọng nói của hắn.

Muốn nhìn những cảm xúc khác nhau trên gương mặt hắn.

Muốn…

“Thưa cậu, tôi muốn… Nhờ cậu một việc.” Cụ bà bước ra từ sau cánh cửa sắt, dáng bà không cao nên phải ngẩng đầu lên nhìn Lâm Thù.

“Xin đừng đứng gần cháu, cháu bị nhiễm virus rồi…” Lâm Thù còn định lùi ra sau, nhưng lùi nữa thì sẽ lùi đến đường ray dưới vỉa hè.

“Không sao, tôi cũng vậy.” Bà cụ nở nụ cười yếu ớt, bà mở khăn choàng đang che miệng và cổ mình ra, sau đó xắn tay áo lên để lộ cánh tay của mình.

Nơi bị bà che lại đã nổi đầy mụn nước, hơn nữa có nhiều cái còn vỡ ra rồi lở loét, nhìn thấy mà giật cả mình.

Bấy giờ Lâm Thù mới nhận ra, bà cụ này nói chuyện rất nhỏ, chắc không phải vì tính cách của bà, mà vì bà đã không còn sức để nói chuyện nữa. Tấn công vào phổi là một trong những đòn chết người của loại virus này.

“Chẳng lẽ huyết thanh không có tác dụng hay sao?!” Lâm Thù hỏi.

Bà cụ lắc đầu: “Tôi không có tiêm…”

“Tại sao?”

“Muộn quá rồi, lúc tôi đi xuống đây với bọn họ, tôi đã có dấu hiệu lây nhiễm rồi, chẳng phải người ta nói bị nhiễm trong vòng mấy tiếng sẽ chết sao? E rằng cái chết không còn cách tôi bao xa nữa.” Bà cụ lấy huyết thanh Lâm Thù đưa cho mình ra, sau đó đưa lại cho anh: “Bây giờ đúng dịp, cậu cần tới nó.”

“Cháu còn cái khác…” Lâm Thù vô thức nói.

“Tôi chỉ sắp chết thôi, chứ không phải sốt hỏng đầu.” Bà cụ khăng khăng duỗi tay ra: “Huống chi tôi còn có việc muốn nhờ cậu.”

“Chồng của tôi đã bị thương, vì thế không thể đi chung với chúng tôi, chỉ còn một mình ông ấy ở lại Senna, hơn nữa chân ông ấy đi đứng cũng bất tiện, tôi rất lo cho ông ấy.”

“Cho nên tôi nhờ cậu, sau khi đưa bạn cậu đến nơi an toàn, cậu có thể quay lại Senna giúp chồng tôi không? Tôi biết yêu cầu của tôi rất quá đáng, nhưng tôi thật sự rất lo cho ông ấy, nếu như cậu có người yêu, cậu cũng sẽ hiểu tâm trạng của tôi…”

Tay phải Lâm Thù cứng đờ nhận lấy huyết thanh, anh muốn khuyên bà cụ, nhưng sự ích kỷ duy nhất trong suốt mấy năm qua làm anh không thể nào mở lời.

Cuối cùng, đôi môi tái nhợt nứt nẻ của anh mấp máy: “Cháu hứa với bà, sau khi đảm bảo bạn cháu đã an toàn, cháu sẽ quay lại giúp chồng bà.”

Nếu như anh còn sống.



Những người dân trở về từ cõi chết ra khỏi sân ga, sau đó chia nhau đi khắp nơi, chỗ này không phải nội thành, vị trí của sân ga khá hẻo lánh, đến cả quốc lộ gần nhất cũng cách đây khoảng 2 ki-lô-mét.

Pater và đồng đội của anh ta vẫn chưa có kế hoạch tiếp theo, cuối cùng quyết định tìm một chỗ nghỉ ngơi trước.

Lúc này, Pater nhận một cuộc gọi đến từ máy liên lạc chuyên dụng của cục cảnh sát phát cho anh ta, đó là một dãy số lạ.

Anh ta đang định ngắt máy, vứt thiết bị liên lạc này đi, song, ngón tay chưa kịp bấm nút tắt máy thì thiết bị đã tự động kết nối.

“Chào anh, đừng vội ngắt máy, đợi tôi xem đã… À, Pater Green, đây là tên của anh đúng không? Số hiệu cảnh sát của anh hơi dài, lúc nãy tôi chưa dò hết.”

Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng Pater, anh ta cố gắng giữ bình tĩnh: “Anh là ai?”

“Anh không cần biết tôi là ai, anh chỉ cần biết tôi có khả năng liệt anh vào danh sách tội phạm truy nã cấp S của Đế quốc, đồng thời còn có thể làm anh bị Đế quốc truy sát mãi mãi, cho đến khi nào đầu anh lìa khỏi cổ mới thôi.” Đầu dây bên kia là một giọng nam khàn khàn có vẻ uể oải, cách nói chuyện từ tốn, trong lịch sự khiêm nhường còn toát lên một chút cảm giác làm người khác không rét mà run: “Bao gồm cả đồng nghiệp, và người nhà của anh.”

Hầu kết Pater nhúc nhích, anh ta tránh mặt đồng đội để đề phòng bị người khác nghe thấy cuộc trao đổi giữa mình và người đàn ông này.

“Anh muốn tôi làm gì?” Anh ta hỏi.

“Nhạy bén lắm, vậy tôi sẽ nói thẳng.” Người nọ nói: “Chắc anh đã gặp một chàng trai tóc vàng mắt đỏ, độ khoảng hai mươi tuổi, bề ngoài rất nổi bật, cao gần bằng anh, trước đó cậu ấy đang ở gần anh. Nếu như anh không có ấn tượng, vậy chắc cậu ấy đã cải trang rồi.”

“Sức khỏe của cậu ấy rất yếu, anh có thể loại trừ những người trông có vẻ khỏe mạnh, có lẽ lúc anh nhìn thấy cậu ấy, cậu ấy được người nào đó bế hoặc cõng trên lưng.”

“Người đi chung với cậu ấy chắc là đàn ông, có mang vũ khí, không loại trừ trường hợp người đi cùng là phụ nữ khỏe mạnh, có khi còn đi chung với nhiều người. Bản thân cậu ấy không mang theo bất cứ vũ khí nào, hơn nữa cũng không nói chuyện với người ngoài.”

Người nọ miêu tả từng chi tiết một, Pater chợt ngắt ngang lời y: “Tôi biết là ai, tôi từng gặp cậu ấy rồi.”

“… Được, chuyện tôi muốn anh làm đó là giết người đi chung với cậu ấy, dẫn cậu ấy đến trước mặt tôi.”

“Ngoài ra, cho dù thế nào đi nữa thì cũng tuyệt đối không được để cậu ấy bị thương.”

“Điều kiện cuối cùng là ưu tiên hàng đầu.”

Hết chương 39