Sát Thủ Kính Nghiệp

Chương 6



13.

Tôi cố nén cơn đau, giả vờ mạnh mẽ,

"Muốn làm gì?"

"Sợ ta ăn ngươi à?",

Tôi lắc đầu,

"Sợ ngươi muốn véo ta?"

"Hoàng thúc có từng véo ngươi không?"

Tôi cẩn thận nhớ lại một chút, thành thật trả lời: "Không có." Nhưng hắn dùng kim đâm vào người tôi, sau đó không cho tôi bôi thuốc, nói là để tôi phải nhớ mình là người của hắn.

Tôi không sợ hắn. Tôi lúc ấy chỉ là đau đến hôn mê mà thôi. Tôi cảm thấy không có gì phải giấu diếm, liền thành thật nói:

"Chính là khen năng lực nghiệp vụ của ta xuất sắc, cân nhắc thăng chức tăng lương cho ta các loại."

Tôi đi theo Thẩm Thuật hai năm, cũng học được không ít thuật ngữ năm 2023, tôi vốn định làm dịu bầu không khí, nhưng Thẩm Thuật vẫn không cảm thấy thú vị.

"Biết vì cái gì, hoàng thúc muốn tới cố ý tìm ngươi, mà không phải gặp ta không?"

Bởi vì tôi cùng hắn là một nhóm đấy. Nhưng lời này ta không dám nói ra, ta híp mắt, mím môi.

“Chẳng lẽ ngươi bởi vì Nhiếp Chính vương đến thăm ta, không nhìn ngươi, ghen tị!"

“Tuy rằng các ngươi như nước với lửa, nhưng trong lòng của ngươi vẫn rất muốn thân cận hoàng thúc của ngươi."

Khuôn mặt âm trầm của Thẩm Thuật lộ ra vài phần nghi hoặc,

"Ngươi đang nói hươu nói vượn cái gì vậy?"

"Ta đang ship CP của ngươi và nhiếp chính vương."

Mặt Thẩm Thuật lại đen thêm vài phần, "Ngươi đừng học được một từ liền dùng lung tung." Một lát sau, hắn cân nhắc nói:

"Hắn là vì truyền bá lời đồn đãi nhảm nhí."

Đương nhiên là chuyện phong nguyệt giữa tôi và nhiếp chính vương.

Kịch bản là Thẩm Thuật gậy đánh uyên ương, cướp người yêu của hoàng thúc, tôi thì tình cảm không thể giấu, kiềm chế không nổi mà bí mật gặp nhiếp chính vương.

Tôi lảm nhảm một hồi lại không nghênh đón cơn thịnh nộ như dự đoán, Thẩm Thuật chỉ trầm mặc nói: "Không biết."

Tôi cũng suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn không nói "Ta không có".( Tôi không có tư tình với nhiếp chính vương)

Không khí dần dần nặng nề. Thẩm Thuật đột nhiên ngẩng đầu nói: "Giang Nhu, ta là hoàng đế, mạng của ngươi ta sẽ bảo toàn."

“Chỉ cần ngươi không cùng ta trở mặt, ta sẽ bảo vệ ngươi vinh hoa phú quý, sống lâu trăm tuổi."

“Ngươi biết, tâm ý của ta..."

Tôi ngắt lời hắn,

"Muộn rồi, Hoàng thượng, ta là người của Nhiếp chính vương."

14.

Thẩm Thuật tức giận rồi.

Thẩm Thuật từ trước đến nay keo kiệt, tuy rằng đây là lần thứ N tôi công khai cự tuyệt hắn mua chuộc tôi, nhưng hắn vẫn tức giận.

Biểu hiện cụ thể là không chủ động tìm tôi, cũng không chủ động nói chuyện với tôi.

Không ai làm phiền, tôi càng vui vẻ rảnh rỗi, cả ngày vịn eo bị trật ở ngự hoa viên phơi nắng.

Cho đến khi trưởng tỷ của Hoàng thượng - Cảnh Minh quận chúa hồi kinh.

Cảnh Minh quận chúa từ Mông Cổ hồi kinh thăm thái hậu, đi theo mang theo một vị nữ tử quốc sắc thiên hương, tên là "An Nhiên". Nghe nói nàng là người duy nhất trong thiên hạ có thể trả lời câu hỏi của Thẩm Thuật.

Ngày đầu tiên Thẩm Thuật lên làm hoàng đế, liền ra một đề thi cực kỳ quỷ dị “sin đi học, cos không hư.” (Sin đối huyền, cos kề huyền)

Đề thi kì quái vô cùng, tôi vốn tưởng rằng không ai có thể trả lời, nhưng hiện tại thật đúng là xuất hiện nhân tài.

Tôi không khỏi chấn động. Chỉ thấy Thẩm Thuật tiến lên một bước,

"Sin đi học, cos không hư."

An Nhiên đáp: "tan đoàn kết, cot kết đoàn" ( tan đối kề, cot kề đối)

Thẩm Thuật vẫn không chịu buông tha,

"Đèn đỏ dừng."

An Nhiên: "Đèn xanh đi."

Thẩm Thuật: " Giờ là lúc nhìn lại."

An Nhiên: "Xem một năm đã trải qua."

Thẩm Thuật: "Nhìn em anh bối rối."

An Nhiên: " Anh thua rồi tim em lắm lối...”

Sau khi trải qua mấy hiệp đối đáp như thế, lần đầu tiên thấy Thẩm Thuật lộ ra vẻ mặt vui sướng. Hắn nắm lấy tay An Nhiên trong sự phấn khích.

An Nhiên cũng kích động tiến lên ôm lấy Thẩm Thuật, lớn tiếng nói:

"Đồng hương gặp đồng hương, hai nước mắt lưng tròng a!"

Cảnh tượng này đối với ta mà nói, có chút chói mắt.

Thẩm Thuật hỏi: "Ngươi đến từ năm bao nhiêu, cũng là người Trung sao?"

An Nhiên: "Ta là từ năm 2023 tới."

Thẩm Thuật: "Ta cũng là từ năm 2023 xuyên qua tới, ngươi tới đây bao lâu rồi?"

Chỉ thấy Thẩm Thuật đem An Nhiên đánh giá từ trên xuống dưới một hồi.

An Nhiên: "Đừng nói nữa, ta vừa tỉnh lại, liền phát hiện xuyên việt đến thế giới này, còn là một đứa trẻ bé tí xíu, thiếu chút nữa đem ta hù chết."

Thẩm Thuật cười nói: "Cái này cũng đúng."

Lúc này, hắn nhìn thấy tôi ở một bên, dừng lại một chút, rồi lại quay đầu tiếp tục cùng An Nhiên bàn luận rôm rả, mà tôi cũng thức thời rời khỏi nội điện