Sát Thủ Kính Nghiệp

Chương 7



15.

Tôi đứng trên tường thành, ngắm cảnh non nước chim chóc, trời xanh mây trắng, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng.

Tôi hỏi cung nữ bên người Tiểu Niên, "Kỳ quái, ta vừa rồi vì sao cảm thấy trong lòng khó chịu như vậy?"

Tiểu Niên nói: "Nương nương, người ghen rồi."

Ghen?! Tôi ghen! Tôi sẽ ghen vì một người phụ nữ đột nhiên xuất hiện?

Tôi theo bản năng phản bác: "Ngươi nói bậy!" vừa dứt lời, một thanh âm lạnh lùng liền vang lên,

"Nói bậy cái gì?"

Tôi trong lòng cả kinh, xoay người chỉ thấy Thái hậu lạnh lùng nhìn chằm chằm.

Không đợi tôi nói chuyện, Cảnh Minh quận chúa bên cạnh thái hậu liền cười mở miệng. “Cảnh Minh lấy chồng xa nhiều năm, còn chưa gặp được đệ muội. Hôm nay vừa thấy, quả nhiên như lời đồn...... không giống bình thường."

Lời đồn? Tin đồn gì? Thô tục, vô lễ, thấp kém, dung tục? Tôi rất giỏi làm trò cười, ngay khi tôi định chuyển chủ đề mà không để lộ dấu vết.

Cảnh Minh quận chúa đột nhiên mở miệng nói: " Giang Thừa tướng, là phụ thân ngươi?"

Tôi chẳng biết vì sao đột nhiên muốn tra xét thân thế của tôi, trong lòng hoảng hốt gần chớt, nhưng trên mặt lại không chút chột dạ nói: "Không sai."

Cảnh Minh quận chúa nở nụ cười.

"Nghe nói Giang thừa tướng chỉ sinh được một đứa con gái, ba năm trước, ngay trước khi gả cho Thái tử, Giang phủ lại đột nhiên vô cớ có thêm một đứa con gái từ nhỏ đã dưỡng bệnh trong thôn..."

Tôi ngắt lời: "Một vị tăng nhân Vân Du từng nói với gia phụ, song nữ sinh ra, sẽ dẫn đến vận mệnh gia tộc gặp trở ngại."

"Được gia phụ lo lắng, ta mới có thể trở về Giang phủ nhận tổ quy tông, hiếu kính cha mẹ."

“Không biết quận chúa rốt cuộc muốn nói cái gì?"

Cảnh Minh quận chúa nói:"Ta chỉ là không rõ, ngươi là người ở thôn quê từ nhỏ, mới hồi phủ một năm, tại sao lại gả cho đương triều thái tử làm vợ."

“Tiên hoàng nhìn trúng Hoàng thượng, không muốn Hoàng thượng lâm vào trong vũng nước đục đảng phái tranh đoạt, cho nên chọn cho người một nữ tử có thân phận trong sạch, ta mới hồi kinh cùng Hoàng thượng vui vẻ kết duyên.”

"Ngươi phỏng đoán thánh ý như vậy, sẽ không sợ tiên hoàng trên trời có linh thiêng trách tội sao!"

Cảnh Minh quận chúa bị tôi thẳng thắn chặn đầu, nghẹn đến không còn lời nào để nói.

16.

Trong lòng tôi mừng thầm, may mà tôi ở lâu với Thẩm Thuật, học được tám chín phần công phu nói hươu nói vượn.

Chờ qua được kiế nạn này, tôi nhất định phải tự thưởng cho bản thân!

Tôi đứng dưới ánh mặt trời, kiêu ngạo ngẩng đầu, phô trương thắng lợi của mình.

Cảnh Minh quận chúa nhìn tôi một lát, khóe miệng chậm rãi cong lên,

"Hoàng hậu nương nương, ngươi không chú ý tới muội muội của ngươi sao?"

Tôi không nghĩ tới chuyện này, trong đầu đều là hoan hô thắng lợi, cho nên tôi thốt ra một câu,

"Ai?"

Tôi mới phát hiện nữ tử này đã đứng ở cạnh Cảnh Minh quận chúa một hồi lâu mà tôi không có chú ý.

Liên tưởng đến lời Cảnh Minh quận chúa nói, tôi trong nháy mắt cứng đờ tại chỗ, trong lòng sinh ra một nghìn dấu chấm than. Giang gia nữ nhi cúi đầu, thanh âm tuy nhỏ, nhưng vô cùng vang vọng.

"Phụ thân cả đời giữ mình trong sạch, trung hậu hộ chủ, trong phủ chỉ có một mình mẫu thân ta, không còn ai khác. Cuộc đời này chỉ sinh ra một mình thần nữ."

Tôi bị lộ à? Có chuyện gì vậy? Tôi cứng ngắc cười cười, cố gắng ngụy biện nói:

"Đây quả thật không phải muội muội ta, quận chúa ngươi tìm lầm người rồi chứ?"

"Chuyện ván đã đóng thuyền, ngươi cũng đừng nghĩ ngụy biện nữa."

Thị nữ phía sau Cảnh Minh quận chúa đưa lên một phong thư.

“Lúc bổn quận chúa từ Mông Cổ hồi kinh, trên đường tình cờ gặp Giang thừa tướng đang chạy trốn, hắn nói cho bổn quận chúa, có người đuổi giết hắn. Hắn tự biết đã không còn đường lui, tự tay viết xuống phong kiện tội thư này, hy vọng có thể bảo vệ tính mạng con cháu Giang gia."

“Trong thư nói rõ Hoàng hậu nương nương vận dụng thủ đoạn gì, hao tổn tâm cơ gả cho Hoàng thượng. Không biết Hoàng hậu nương nương, còn có gì muốn bổ sung không?"

Cảnh Minh quận chúa cười khanh khách nhìn về phía tôi. Nhưng toàn thân tôi lại lạnh toát.

Một sự thật lạnh lùng hiện ra trước mắt tôi. Ta bị vứt bỏ rồi...

Thái hậu từ phía sau đi tới, chỉ vào chóp mũi ta mắng,

"Yêu phi, ngươi hao tổn tâm cơ, tiếp cận Hoàng thượng, nhiều lần hãm hại Hoàng thượng, quả nhiên là tội đáng muôn chết!"

Thì ra đã sớm chuẩn bị tốt thiên la địa võng, chỉ chờ tôi ngoan ngoãn xông vào.

17.

Tôi bị bỏ tù.

Là hoàng hậu đầu tiên bị giam giữ từ khi khai quốc nước Sở, tôi nghĩ tôi sẽ lưu danh thiên cổ.

Thẩm Thuật vội vàng chạy tới, ngăn cản mọi người, vẻ mặt âm trầm hỏi tôi,

"Ngươi không có gì muốn nói với ta sao?"

Dù sao nhiều năm như vậy, tôi vẫn muốn giết hắn, hắn lại còn giúp ta che giấu sự thật. Nhưng cuối cùng, tôi vẫn nói:

"Không còn gì để nói."

Tôi bị áp giải vào đại lao trong ánh mắt bi thương của Thẩm Thuật.

Sau đó, toàn bộ giám sát ty bắt đầu bận rộn. Một bộ phận muốn điều tra rõ ràng thân phận thật sự của tôi, một bộ phận muốn dụ dỗ đồng bọn của tôi.

Mấy chục người mỗi ngày vây quanh tôi, sợ không xếp được số nói chuyện phiếm với tôi. Đời này tôi chưa từng được hoan nghênh như vậy, thậm chí trong lòng còn có chút kiêu ngạo. Nhưng đây là những điều kiện tiên quyết không có dụng hình.

Sau khi bị dội nước lạnh tỉnh, bị trói vào cột, dùng roi đánh không ngừng, đe dọa, đe dọa, cả người tôi gầy đi với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Trong khi thẩm vấn, họ túm tóc tôi và hét vào mặt tôi, hỏi tôi là ai và đồng bọn của tôi là ai.

Không cần đợi tôi trả lời, bọn họ liền lấy roi ra quất.

Có lẽ cái bọn họ muốn cũng không phải đáp án tôi nói ra, bọn họ chỉ muốn đáp án bọn họ cần.

Tôi chỉ có thể tiếp tục khó khăn lặp lại dưới sức mạnh tàn bạo.

"Ta muốn gặp Nhiếp chính vương."

“Ta muốn gặp nhiếp chính vương."

“Ta muốn gặp nhiếp chính vương."

Thật vất vả chịu đựng đến buổi tối, tôi cũng không dám ngủ.

Tôi sợ tôi ngủ rồi sẽ không tỉnh lại được nữa, tôi không muốn chết. Mặt tôi bị đánh sưng lên, mắt tôi cũng không mở ra được, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra bên ngoài.

Bất cứ khi nào có người đi ngang qua bên ngoài, tôi sẽ bò đến phòng giam, nắm lấy góc áo của người đó và nói chuyện. "Cứu ta, ta không muốn chết, ngươi cứu ta, ta nhất định không thể chết..."