Sát Thủ - Tiến Chinh

Chương 2: Lạc lối



Gió vẫn rít lên bài thánh ca quen thuộc mang theo bụi nước, từng hạt, từng hạt li ti nó nhỏ bé, hòa trộn vào khung trời đêm khiến nó như những lưỡi dao vô hình cứa vào d. A thịt. Nhưng kệ, nó vẫn bước đi, bước đi về phía trước, về một miền vô định, nơi an toàn trong tiềm thức. Nhưng nơi đó ở đâu, nơi đó là chốn nào mà nó tìm mãi không thấy, Con người đã chiếm lấy cái hành tinh này và đang kiểm soát nó mọi thứ khiến cho khắp mọi nơi, mọi ngóc ngách đều có sự xuất hiện của họ. Trong mắt nó họ như một con quỷ giữa thế giới luôn muốn rình rập, chờ thời cơ tấn công cướp đoạt mọi thứ từ nó, thứ đang nặng dần trên tay.

Và rồi, những bước chân cũng phải dừng lại, dừng lại bởi không thể bước tiếp được nữa. Trước mắt nó là một thứ bao la không bến bờ: "Biển."

Biển một màu xanh biếc với tiếng xì xào như một bài ca không bao giờ có hồi kết, nơi đây mang trong mình một kho báu vô tận, ẩn mình trong đó là những cạm bẫy chết người, chính vì thế, chỉ những kẻ có khả năng mới có thể lấy được. Ở cái nơi nghèo đói này, những thứ đó đủ để con người sẵn sàng đưa số phận của mình lên một con thuyền, chơi ván bài sinh tử với biển cả. Trước sức mạnh của thiên nhiên, họ chỉ cầu cho sự may mắn những con thuyền đầy ắp cá, mong sao đong đầy cuộc sống vốn khó khăn thiếu thốn. Sự nghèo khó của nơi này càng tăng dần lên khi những con thuyền lênh đênh ngoài kia vào những thời khắc của điểm danh thiếu, nhất là vào mùa mưa bão.

Nơi đây, hai chữ mồ côi dường như trở thành hai chữ quen thuộc, những đứa trẻ đó mang trong mình gánh món nợ của người đi trước với mẹ thiên nhiên, xã hội hoặc vì vài thứ khác. Giờ đây trước tuổi, chúng phải tự chăm no cho cái cuộc sống của mình. Nhưng ở một nơi nghèo đói như thế này, việc tự nuôi sống bản thân là bài toán vô cùng khó giải và một số người sẽ giải nó theo nhiều hướng khác nhau. Và một trong số đó là sống dựa trên cuộc sống của người khác.

Ba thằng nhóc chực 10 đến 12 tuổi ăn mặc rách rưới với áo quần xộc xệch gầy gò, đầu tóc thì bù xù ảm một màu của đất. Với dáng vóc cùng dáng đi lếch thếch bụi đời, ba thằng từng bước dệu dạo chậm rãi lếch thếch trên bãi cát bờ biển trắng. Đi được đoạn dài mà mặt trời thì đang dần xuống núi, những đôi chân bắt đầu mỏi mệt, lúc này Tí tóc xù liền cất lời.

"Này. Chúng ta đã đi được cả nửa ngày rồi đấy, tao thấy có giải quyết được gì đâu."

Nghe thế thằng Tèo mập liền thêm lời.

"Em đói đại ca ơi."

Thấy hai thằng đệ kêu than nhiều quá, Phong với dáng cao gầy chỉ biết thở dài.

"Hay giờ đi về với hai bàn tay trắng. Để rồi xem Lão già chết tiệt đó sẽ xẻo thịt chúng ta thay bữa tối."

Tí liền tiếp lời

"Thế sao đại ca lại dắt em qua đây, nơi này đâu thể kiếm được thứ gì cho đêm nay cơ chứ."

Lúc này Phong chợt đứng sững lại, thở một hơi dài rồi nói bằng cái giọng bực tức.

"Trời sắp tối rồi, giờ này thì chỉ có phép màu mới có thể kiếm được đồ cho Lão mà thôi. Mẹ cha nó. Nhà dột, gạo dự trữ hỏng hết có phải lỗi do chúng ta đâu. Cả tháng nữa bọn họ mới về, trụ thế éo nào được."

"Mày có thấy cái chòi kia không. Đêm nay chúng ta sẽ ở lại đấy, mà chuyển hẳn con mẹ nó ở đây luôn đi, ở cái xó đó làm cái chó gì rồi lại phải sống không bằng một con chó, cho Lão chết con mẹ nó đói luôn đi."

Trước con thịnh nộ có phần bốc đồng của Phong, hai thằng còn lại chỉ biết lặng im không nói câu gì, lặng lặng tiến lại cần cái chòi được dựng tạm bợ bằng tre với lá dừa ven bờ, một ngôi nhà tạm của một số ngư dân nghỉ ngơi sau mỗi lần đánh bắt trở về. Ba đứa vừa đi vừa mang một suy nghĩ trái ngược nhau, hai thằng Tí với Tèo thì tự hào về cái tính mạnh mẽ của đại ca, còn Phong thì lại sợ hãi hối hận trước chính câu nói của mình, trong lòng cậu ta lúc này chỉ cầu khấn cho những câu nói vừa rồi sẽ không tình cờ bay vào tai Lão.

Những suy nghĩ miên man khiến cho tất thảy chỉ khi tiến lại gần sát cái chòi thì mới phát hiện một bóng đen với tiếc kêu khì khò khiến chúng rợ hết cả tóc gáy. Đứng trước cảnh tượng đó, chúng chỉ bị hoang mang một chút rồi trấn tĩnh lại tinh thần một cách nhanh chóng đến kì lạ như người từng trải. Nhưng một hình ảnh khiến ánh mắt chúng sáng lên, đó chính là hình ảnh thùng giấy màu nâu in trên hình 12 con tôm quen thuộc, một thứ xa xỉ mà chúng chỉ mới được nếm qua nước canh thừa từ một tên nào đó. Lập tức ba thằng nhìn nhau một cái lặng im với đôi mắt biết nói nhìn nhau như ngầm truyền tải một thông điệp quen thuộc.

Quên luôn kẻ vừa làm mình hoảng sợ. Phong, kẻ cầm đầu bắt đầu rón rén nhẹ nhàng dần dần tiếp cận cái chòi, động tác thành thục cực kì chuyên nghiệp khiến cho đối phương, người đang quay mình gặm miếng mỳ sống không hề hay biết, cho tới khi Bị chụp mất thùng mỳ rồi cùng đồng bọn phi nhanh như một cơn gió.

Nhưng ngay lập tức tiếng hét vang đến xé lòng vang lên trong không gian khiến ba thằng đang chạy phải rùng mình.

"Của tao."

Tiếp sau tiếng hét là tập hợp đó là tiếng "rịch rịch", tiếng bước chân chạy lạ lẫm y như một con chó sói và càng lúc lại càng tiến lại gần. Trong lúc hiếu kì thằng Phong bắt đầu ngoái đầu lại thì đó cũng chính là lúc cậu ta biết mình đã chọc vào một con quái vật. Nó đen thui với hình thù kinh dị, quần áo tả tơi rách nát pha màu bùn đất, ánh mắt đen như màn đêm u tối cùng với tiếng thở khò kè sởn gai ốc, đang chạy bằng ba chân khập khiễng do cái thứ tư không hoạt động thế nhưng lại có thể đạt tốc độ nhanh đến kinh ngạc. Chứng kiến cảnh tượng đó, Phong trở lên thất kinh rồi lập tức quay lên, cố gắng chạy thật nhanh để giảm bớt kinh sợ. Vừa tăng tốc độ chay vừa nói lớn.

"Chạy, chạy nhanh."

Ngay sau tiếng quát lớn thì lập tức Phong tăng mạnh tốc độ chạy, hai thằng bên cạnh cũng giật mình đuổi theo mà không cần biết lý do. Và rồi càng chạy chúng càng nghe thấy tiếng bước chân sau lưng giảm dần cho tới khi ngoái lại thì đối phương chỉ còn lại cái bóng nhỏ nhoi đang di chuyển chậm dần đi vì mất sức.

Ba đứa tiếp tục chạy, chạy đến khi cái bóng mờ của kẻ đuổi theo đã biến mất sau hàng cây thì bắt đầu phi vào trong khu rừng rậm nơi mà đi lòng vòng một lúc xuất hiện một con đường nhỏ bằng bê tông, nói đúng hơn thì nó giống như một con đường bí mật bị phủ kín bằng rễ cây hai bên đường chỉ để lại một lối nhỏ chỉ vừa một người đi ở giữ, nhìn qua thì nó phải có tuổi đời đến cả trăm năm. Phía cuối con đường là những dãy nhà từ một đến vài tầng đổ nát với tuổi đời chắc bằng con đường kia. Các dãy nhà được bao bọc bởi một bức tường sứt mẻ cao đến hai mét, cộng với địa hình địa lý thì nó chả khác gì một pháo đài bí mật vô cùng kiên cố. Thực tế nó là một nhà tù bí mật ở trong rừng, được xây dựng dưới bàn tay của người Pháp. Và giờ sau hàng trăm năm nó đã trở thành nơi trú ngụ của những thành phần bất hảo.

Con đường độc nhất dừng lại một cánh cổng to bằng sắt rất dày, vững chãi đến mức nó là thứ duy nhất trong tầm mắt còn gần như lành lặn sau từng ấy năm, cánh cổng đó cũng chính là lối đi duy nhất vào trong khu và hiện giờ thì nó vẫn đang mở. Thế nhưng ba thằng vừa đến trước cổng thì lại không hề tiến vào mà lại đi mon men, nhẹ nhàng vòng quanh bức tường, cho tới khi gặp một khúc cây to xù xì thì dừng lại. Ba thằng không nói không rằng lặng lẽ dựng thẳng đứng khúc cây khô lên tường, sau đó vẫn là cái động tác rón rén, không hề phát ra chút tiếng động nào trèo lên cây biến nó vào cái thang thành công đột nhập vào phía sau, nơi bên cạnh chúng là cửa sau của một ngôi nhà biệt thự hai tầng khang trang độc lạ nhất khu này, nhìn xa thì đúng như một trụ sở chỉ huy vậy. Ngôi biệt thự này có tách biệt hẳn với những dãy nhà đổ nát kia bằng một cái sân cỏ xanh tốt khiến nó như một trung tâm, nơi có thể bao quát được những dãy nhà.

Ba thằng hướng tới cửa sau của ngôi nhà, nơi khi mở của thì chỉ có một căn phòng nhỏ chỉ đủ chứa một cái gi. Ường cùng vài vật dụng cần thiết. Chúng bước vào phòng nhẹ nhàng đặt thùng mỳ dưới gầm gi. Ường rồi tranh thủ định rút lui trong âm thầm. Nhưng ngay khi vừa bước tới cánh cửa thì một giọng nói trầm bổng đầy ma ám phát ra khiến chúng nhảy thót lên vì bị giật mình, cái đáng sợ ở cái là âm thanh đó cứ như là được phát ra ở ngay bên cạnh vậy.

"Thứ đó tốt đó, ăn một mình không ngon đâu."

Chỉ cần nghe thấy cái tiếng thôi, là 2 thằng giật bắn cả, thằng Tí còn sít nữa đổ nhào và phải nắm lấy cái song cửa để giữ mình thăng bằng, nhưng ngay lập tức chúng trấn tĩnh lại y như đã trải qua chuyện này rất nhiều lần rồi vậy. Ba thằng nhìn nhau rồi nói nhỏ.

"Mẹ kiếp. Thế quái nào."

Chúng chỉ nói với nhau và cường độ cũng chỉ vừa đủ cho nhau nghe mà thôi, vậy mà ngay lập tức cái âm thanh như ma ám đó lại vang lên, lần này kèm cái gì đó đáng sợ hơn trước rất nhiều.

"Có vẻ như ta đã quá dễ dãi với các ngươi rồi thì phải."

Câu nói nhẹ nhàng nhưng nhưng nó lại sắc bén một cách lạ kì, như cú tát mạnh dành cho những kẻ đứng đó. Ba đứa nhóc giật mình nháo nhào chạy về phía gầm gi. Ường, lật tung lên rồi chộp lấy hộp mỳ mà chúng mới cất nhanh chóng chạy vòng tới cửa trước của ngôi nhà.

Phía trước của một căn biệt thự có cái mái sảnh conson khá dài đua ra trước. Cùng với cái cửa chính chỉ còn lại cái bản lề, chính vì thế mà từ bên trong luôn có thể nhìn thẳng ra cái sân cỏ rộng lớn cùng mặt sau những dãy nhà. Còn từ ngoài nhìn vào thì luôn thấy một gã đầu tóc rối xù, khoác lên mình những lớp áo rách đan xen lên nhau, còn tệ hơn nhiều lần những tên cái bang trong phim kiếm hiệp. Lão già ngồi giữa nhà, nhìn thì có vẻ ốm yếu, phía trước là cái bếp lò tự chế từ đất và gạch vỡ, còn trên đầu sàn tầng hai lại là một lỗ thủng lớn rộng cả mét tật ra những thanh thép đan xen vào nhau, với lỗ thủng đó cùng với cái bếp lò biến cái tầng hai trở thành cái thông khói. Và cũng chính vì thế nên tầng trên đã đổi sang một màu đen tuyền và luôn bỏ trống. Xung quanh là những đồ vật của lão, chúng được gói gém cẩn thận và xắp xếp gọn gàng, đặt xung quanh tạo thành một bức tường thành, một pháo đài, nơi lão có thể ăn ngủ ngay tại chỗ. Hiện tại thì cái bếp của lão đang có một nồi nước đặt sẵn đang sôi nhưng Không hề bắt ra như đang chờ điều gì đó.

Ba đứa nhóc chạy tới trước cửa, cách bậc thềm chừng bước chân thì dừng lại. Thở dốc không phải do mệt vì quãng đường mà chắc là một thứ khác. Tí với Tèo nhìn thấy lão thì lập tức chân tay bủn rủn đứng trơ người ra không nói được gì, chỉ có phong bình tĩnh hơn mới dám cầm thùng mỳ tiến gần tới Lão. Khi tiến tới gần, Phong lẳng lặng bóc hẳn thùng mỳ ra rồi vơ lấy một nửa số đó, dứt khoát và thành thục bởi đã làm việc đó rất nhiều lần.

Cầm một nửa trên tay, Phong không vội đi mà chờ một cử chỉ hài lòng từ Lão, nhưng mãi mà chả thấy động tĩnh gì. Một lát sau phong mất kiên nhẫn liền nói với thái độ kính cẩn.

"Thưa ngài."

Nghe tới đây lão liền đặt cái que nhỏ đang cầm trên tay đặt xuống bên cạnh, nhấc chiếc ấm nước đang đun xuống bên, đồng thời lấy tấm tôn được cán phẳng đặt lên chiếc lò kín lại. Sau hàng loạt những hành động khó hiểu đối với hai đứa nhóc đó lão liền nói.

"Những thứ này là của một tên quần áo tả tơi, mặt mũi đen sì gày gò và đặc biệt cái dáng đi bằng ba chân khá mới mẻ."

Tới đây hai đứa bọ chúng thất kinh. Tuy rằng mọi thứ đến từ con người này đều là những bất ngờ. Thế nhưng biết được mọn thứ trên đời luôn là một câu hỏi khó có thể giải thích.

"Dại thưa. Làm thế nào mà ngài?"

Ngay khi Lão dứt lời thì đằng xa tiếng nói lẩm bẩm thất thanh, tiếng lẩm bẩn ấy nhỏ nhưng với cái không gian im ắng của buổi chiều tà khiến cũng đủ vang vọng khắp khu.

"Của tao, của tao."

Nghe thấy thế thằng Tí và Tèo liền ngoái lại thì thấy một cái bóng đen đang trong ngách từ từ tiến lại, với dáng điệu đi của ba chân khiến cho ba thằng thấy ớn lạnh, y như gặp ma vậy.

Con quái vật đó vừa nhìn thấy ba thằng thì lập tức phi như tên bắn hướng tới chúng, những kẻ cướp trước đó lấy đồ mà không chịu xin phép.

Trước tình cảnh đó, ba thằng thất kinh bất ngờ đến mức không biết phải làm gì tiếp theo, đứng chờ chồng khi bị kẹt ở giữa. Nhưng con quái vật đó vừa đi vừa hét lên đầy phẫn nộ "của tao, của tao." y như là chuẩn bị xé xác chúng ngay vậy. Trước tình cảnh tướng thoái lưỡng nan ba đứa đã làm một hành động mà ngay cả trong mơ cũng không dám nghĩ tới, đó chính là kích tốc chạy thật nhanh vào trong nhà rồi núp ra phía sau Lão.

Việc chạy ra sau Lão gần như là một phản xạ tự nhiên khi cơ thể phản ứng lại với mối nguy hiểm, nó giống như đùn đẩy một quả bom bắt Lão giải quyết. Hành động đó là điều cấm kị mà không một ai trong khu dám mảy may hành động, chắc chắn chúng sẽ phải trả một cái giá đắt vì điều đó. Ngay khi ba thằng ý thức được hành động của mình thì đó cũng chính là lúc có ý định chốn chạy ra nột hướng khác thì con quái vật đó đã chạy tới tận vào trong nhà, không những thế còn đổi hẳn mục tiêu sang Lão, chắc hẳn tất cả là do những gói mỳ trước mặt đã được chia trước đó.

Khi tới gần, nó đột ngột nhảy phốc lên rồi dùng cái cơ thể nát với một bộ xương bọc xa kèm bội quần áo tả tơi, dáng điệu thì không khác gì con ếch đang vồ mồi. Nó nhìn thẳng vào Lão mà không có đến một chút sợ hãi, không những thế còn nhe răng định cắn tất cả người trước mặt. Nhưng tất cả những động tác đó chỉ được thể hiện trên không trung trước khi một cái vụt gậy quét ngang từ Lão thẳng vào mặt, khiến nó quay vòng trên không rồi bất động.

Xác nhận được điều đó, Lão liền lập tức quay sang nhìn ba thằng đang co ro một góc, sợ hãi vì nhận ra hành động sai lầm của mình. Lão cười nhếch mép như nắm bắt thóp được một điều gì đó, đang định nói vài câu thì đột ngột một bàn tay nắm lấy gấu quần khiến đến cả Lão cũng vô cùng kinh ngạc. Kinh ngạc bởi bằng cách nào đó mà đối phương có thể vẫn còn có thể tỉnh táo sau một chiêu thức hiểm hóc, có thể cướp đi tính mạng của một người bình thường. Nó đã dính một đòn trực diện, Lão chắc chắn rằng đòn đó hoàn hảo đến mức đã lơ là cảnh giác. Để bù đắp lại lần trước đó, Lão liền quật một đường mạnh đối xứng với cái trước khiến nó quay một vòng bất tỉnh thực sự.

(Mơ) Trong bóng đêm mập mờ, tiếng hét xé lòng "chạy, chạy, chạy đi con" của một người phụ nữ đẹp huyền ảo như muốn đẩy cơ thể mệt mỏi của nó tiến bước. Phía sau là những con quỷ b chân đang chạy đuổi theo từng bước chân với điệu cười khúc khích cùng lời mật ngọt. Phía trước là màn đêm bất tận, sâu thăm thẳm nhưng nó không thể nào với tới được thế nên cứ đi mãi, đi mãi cho tới tận trời không.