Sát Thủ - Tiến Chinh

Chương 3: Cứu rỗi



Mùa này là khoảng thời gian yên bình nhất trong năm, yên tĩnh và buồn tẻ. Nhưng đó chỉ là vào hai ngày trước mà thôi. Từ vào khoảnh khắc chạm trán, hay nói đúng hơn là tự trọc vào một kẻ lạ mặt phiền phức và nguy hiểm thì mọi thứ ở trên đột nhiên chấm dứt, ba người bọn chúng trở lên bận rộn với đủ loại công việc khác nhau mà từ trước tới giờ chúng chưa từng làm: Chăm sóc bệnh nhân. Kẻ chúng gặp bờ biển, chỉ vài gói mỳ mà phải lao động vất vả đêm hôm khiến cho những đôi mắt bắt đầu thâm cuồng.

Đã ba ngày trôi qua, thời gian ngắn nhưng dài đằng đẵng và mệt mỏi còn bệnh nhân thì vẫn nằm đó, bất động và hơi thở thì vẫn còn. Hằng đêm, sau những giấc mơ đẹp thì những tiếng gào thét lại bắt đầu. Lần nào cũng.

"Mẹ nó lại thế nữa rồi."

Đó cũng chỉ là câu cửa miệng mà ba đứa bọn chúng nói xuông mà thôi, bởi một phần nào đó bọn chúng hiểu rằng với những gì còn sót lại thì một người không biết đã trải qua chuyện kinh khủng như thế nào mới có thể biến thành bộ dạng thế này, nhờ có thế mà đôi khi chúng quên đi cái cảm giác trách than cái số phận ngặt nghèo của bản thân. Đó cũng chính là tứ duy nhất khiến chúng tình nguyện kiên trì chăm sóc, chữa trị vết thương cho Nó trong suốt thời gian qua.

Đêm thứ ba, đêm trăng sáng y như những ngày trước đó, vẫn như cũ, cứ các vài tiếng thì nó lại tiếp tục bài ca gào thét y như tiếng than oán hận thế giới. Mỗi lần như thế thì ba thằng liền chạy tới cố gắng dùng sức khóa chặt cơ thể, không để cho cánh tay bị gãy kia bị tổn hại bởi theo như Lão nói, nếu bị tổn hại thêm nữa, chỉ còn cách duy nhất là chặt đứt nó đi, và khi điều đó xảy ra thì tính mạng chỉ còn lại một phần nhỏ.

Thế nhưng, có vẻ như lần này bằng một cách thần kì nào đó, Tên điên này lấy đâu ra sức mạnh mà khiến cả ba thằng dù đã cố hết sức gì chặt nhưng Nó vẫn có thể cựa quậy, gần như có thể phá vỡ thế giam cầm. Cứ cái đà này thì chỉ cần nó kiên kiên trì một lát nữa thôi thì ba thằng bọn chúng sẽ không thể trụ được, và mọi công sức trước kia đều bỏ sông bỏ bể.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, thì Lão quái vật xuất hiện bất ngờ như một ngọn núi từ trên đè xuống, ghì chặt tứ chi của tên điên đồng thời còn hất văng tất thải ba thằng bọn chúng ra xa. Lão ngồi đó một hồi rồi bất chợt từ trong túi lấy ra một chiếc đồng hồ cổ, cái loại không dùng để đeo trên tay mà dùng một cái dây treo một đầu đeo vào cổ hoặc để trong túi áo như những người tây thế kỷ trước. Mặt kính đồng hồ được bảo vệ bằng một cái nắp đậy màu bạc, bật lên bên trong là chiếc đồng hồ cũ nhưng đường nét thì vẫn tinh xảo kim số vẫn đầy đủ nhì rõ nét, tuy nhiên chiếc đồng hồ đó không hề chạy, mọi thứ bên trong đều bất động. Thở một hơi dài vào chiếc đồng hồ, Lão bắt đầu cầm một đầu dây đung đưa như một con lắc sao cho mặt chiếc đồng hồ hướng thẳng mặt đối phương, đồng thời bạo phát một luồng sát khí kinh người khiến cho cả ba tên đứng gần lập tức chạy thục mạng ra xa đến cả vài chục mét. Tuy sợ là thế nhưng ba đứa bọn chúng vẫn liều mạng quay lại nhìn, để rồi chúng thấy, sau cơn sát khí ngút trời thì tên quỷ đó đã nằm yên bất động, đôi mắt bắt đầu đung đưa theo nhịp con quay. Tiếp sau đó là một giọng nói đầy uy áp phát ra từ Lão.

"Nhìn vào ta, nhìn vào thứ trước mặt ngươi, ta ra lệnh cho ngươi nghe theo những gì ta nói."

Lão cứ lặp đi lặp lại câu nói đó cả chục lần cho tới khi sự phản kháng của đối phương dần không còn nữa, lão mới bắt đầu chuyển đổi sang câu khác.

"Tâm hồn ngươi là một màu đen với những con quỷ khát máu đang hằng ngày giằng xéo đuổi riết ngươi, Ta ra lệnh cho ngươi đi theo ánh sáng mà ta chỉ định rồi đóng cánh cửa đó lại."

Đến đây Lão liền đẩy tay lên rồi chụp lấy cái đồng hồ, dùng mặt trước đồng hồ đưa lên trước mặt đối phương rồi bắt đầu đếm.

  • Một.

  • hai.

  • ba.


Ngay khi đếm đến ba thì lập tức lão cụp chiếc đồng hồ xuống khiến nó kêu một tiếng "khấp", đồng thời ngay lúc đó cổ đối phương nghểnh lên cao, miệng hé và đôi mắt mở rộng rồi cứ thế bất động y như người mất hồn vậy. Còn phía bọn chúng thì chỉ giật mình nhe nhẹ, đồng thời có một cảm giác nhẹ nhõm đến kì lạ như vừa được gỡ bỏ nột gánh nặng nào đó. Thấy cảm giác kì lạ, Phong liền quay sang Tí và Cò nói.

"Chúng mày có cảm thấy gì không."

Hai thằng đều đồng thanh đáp lại.

"Có."

Lúc này ba thằng đều hiểu được phần nào cái thứ đáng sợ mà chúng vừa được chứng kiến, thứ đó vượt qua cả tầm hiểu biết của thế giới, nó giống như thần số học, thứ chỉ có thể lý giải bằng tâm linh. Ở đây, một điều bất ngờ nữa về bí mật đó chính là, "Lão biết thôi mien."

Đang suy nghĩ miên man thì lúc bày bất ngờ từ xa Lão nói vọng lại. Truyện Đoản Văn

"Các ngươi biết phải làm gì rồi đấy."

"Trong mơ." Trước mắt là một không gian rộng lớn với những cánh đồng lúa bạt ngàn dải xanh biếc đến tận trân trời, những cơn gió nhẹ nhàng làm bập bùng lên những con sóng xanh nhỏ thổi qua dịu mát cái tâm hồn, dưới chân là những hàng cỏ xanh mướt mọc trên bờ đê dài và rộng lớn, còn nó thì đang đứng trên đỉnh đồi và tận hưởng. Một vòng tay ấm áp luồn qua ngực ôm nó từ đằng sau, cùng với bàn tay của một người nữa đặt lên vai, tất cả đều cho nó cảm giác ấm áp và an toàn đến lạ kì. Từ từ phía bên kia sườn đê có hai mẹ con ăn mặt thôn quê đang vẫy tay chào. Như một bản năng Nó vẫy tay chào lại, nhưng rồi đột nhiên có một giọng nói thân thuộc đau nhói đầy ai oán thổi vào tai.

"Dậy, dậy đi con."

Buổi sáng, nơi ánh mặt trời yếu ớt phản phất trên những đám mây mù nhưng cũng đủ khiến cho đôi mắt bừng tỉnh. Đối với Nó, kẻ vừa tỉnh dậy sau cơn mê thì lúc này trong tâm trí chỉ còn là màu trắng, màu của sự tinh thiết trong trẻo, nói cách khác thì chả có gì trong đầu cả. Cứ ngây người một lúc lâu cho tới khi một âm thanh khiến Nó bừng tỉnh.

"Ngươi tên là Ki. Viết tắt của từ Kito."

"Từ hôm nay trở đi ngươi đi theo ta, làm theo mọi điều ta nói."

Ngay lúc này, không gian vẫn yên tĩnh nhưng đâu đó phản phất cái mùi vị quen thuộc, cái mũi thính như chó của Phong đã phát hiện ra điều đó. Trong lúc hai thằng bên cạnh đang chưa biết gì thì Phong liền nhắc nhở.

"Bọn họ đã trở về."

Câu nói vừa dứt lời thì ngay lập tức ba thằng đẩy người sang mép tường để tránh lối đi, đồng thời cúi đầu cung kính chào đón một đoàn người đến cả trăm tự lúc nào đã đứng thành hàng lối ngay ngắn ngoài sân y như những bóng ma. Đặc biệt tên lùn chỉ huy với chiều cao chưa đến mét mốt, mặc vest lịch sự cùng phong thái ung dung, hai tay chắp đằng sau đứng ngay sát ba thằng vừa ngồi trước đó. Hắn tên Kẹ là đại ca của tất cả những kẻ đang đứng ngoài kia.

Tên lùn đó ngắm để mắt tới người đang nằm thất thần dưới nền nhà với những vết thương khá nặng, không khác gì vừa mới bước qua từ cõi chết vậy, thế nhưng chuyện đó chúng cũng không lấy làm lạ ở cái xứ này, nơi chân lý thuộc về kẻ mạnh, cái quan trong là nó vẫn còn sống. Suy nghĩ trong giây lát, Hắn tiến thêm lên một bước, đứng trước Lão cúi đầu nhẹ một cách lịch sự.

"Chúng tôi đã trở về, có chút quà mọn mong ngài nhận cho."

Vừa dứt lời thì lập tức hàng người bắt đầu bê vào nhà hàng chục thùng to nhỏ khác nhau, bên trong đó không biết là thứ gì thế nhưng nó chắc chắn là thứ có giá trị. Đặc biệt là năm nay bằng cách nào đó cống phẩm gấp rưỡi năm ngoái, điều đó cũng chứng minh một vụ mùa bội thu, niềm vui của chúng nhưng cũng là nước mắt của những người khác.

Trong lúc những con người đang cặm cụi xếp đồ thì Kẹ bắt đầu để ý kỹ tới người đang nằm thẫn thần bên cạnh. Trong lúc có vẻ như Lão đang hài lòng với những gì gã thể hiện thì lúc này Kẹ lại hỏi Lão.

"Thưa ngày, Người này là."

Lão chỉ nhếch mép cười và nói.

"Cuộc sát hạch sẽ được tổ chức vào tháng sau. Hắn là ứng viên đầu tiên, Các ngươi hiểu là phải làm gì rồi đấy."

Câu nói vừa thốt lên khiến cho tất cả đều lạnh cóng lưng giống như vừa mới tỉnh mộng sau một cơn ác mộng vậy. Kẹ quay xuống nhìn Ki với một ánh mắt đồng cảm rồi lập tức ra lệnh cho đàn em khênh cái cơ thể đi kèm một lời nhắn nhủ.

"Nếu muốn sống thì chăm sóc cho hắn cẩn thận vào."

Dặn dò đàn em xong, Kẹ liền cúi đầu nhẹ một cách lịch sự.

"Mọi thứ sẽ được chuẩn bị một cách chu đáo, mong ngài yên tâm. Nhưng lần sát hạch này ngài muốn nó diễn ra như thế nào?"

Nhâm nhi ly trà nóng vừa pha trên tay, Lão đáp lại bằng một câu ngắn gọn.

"Chúc may mắn."

Lúc này Kẹ liền quay đầu bước đi với một sắc mặt sắc lạnh nghiêm nghị, đôi mắt xa xăm nhìn tận chân trời bị che khuất sau những tán lá thông cao. Cuộc sống đang dần ngắn lại bởi Gã biết rằng những thứ đáng sợ ở phía trước mà chúng không hề tưởng tượng hết đang chờ đón. Những lời Lão nói chính là tương lai mà chúng sẽ phải vượt qua. Trong lúc trên đường đi ra khỏi cửa, ánh mất Kẹ để ý tới Phong, gương mặt mệt mỏi và có phần khúm núm trước hắn. Chợt nghĩ ra được điều gì đó, hắn liền cất lời hỏi.

"Duyên phận giữa các ngươi là gì."

Ngay khi câu nói vừa dứt lời thì cái điệu khúm núm của Phong gần như mất đi hẳn, thay vào đó là sự tự tin như đang kể về một chiến tích vĩ đại.

"Nó là tên dám trực diện tấn công Lão."

Ngay khi nghe được câu trả lời, Kẹ ngay lập tức bước đi ra khỏi phòng thế nhưng cái miệng của Hắn lại nở một nụ cười ma mị y khiến cho ba thằng chỉ nhìn thôi cũng đã sởn hết gai ốc. Nụ cười ma mị thế nhưng trong lòng Hắn lại nở hoa y như nhìn thấy le lói một ít tương lai. "Mọi chuyện đang dần trở lên thú vị."