6. Hôm sau, Tạ Thanh Phái bắt tôi viết thư cho cha.
Thư tôi viết rồi, nhưng gửi đi đâu?
Tôi thậm chí không biết họ đã chuyển tới đâu.
Mặt Tạ Thanh Phái xanh lại, có lẽ không chấp nhận được, tự mình trói tôi hết sức. Quả thực cũng vô dụng thôi.
Tôi là vật hi sinh của Bá gia, là người đầu tiên bị họ bỏ lại.
"Xin lỗi, thật sự ta không có tiền trả ngươi."
Tạ Thanh Phái nhìn chằm chằm tôi, như muốn nói rằng "Lão tử hận không thể nghiền gãy răng nuốt xuống bụng."
Tôi nhìn hắn "Ngươi muốn... làm gì?"
"Ném cô ta ra sau núi." Tạ Thanh Phái cử động ngón tay, giọng điệu như xử lý một nô lệ "Chôn đi."
Tạ Thanh Phái muốn chôn tôi?
Mặc dù tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhận cái chết, nhưng hiện tại, tôi vẫn có chút không chấp nhận được.
Đại ca mặt sẹo kéo tôi lên, thở dài "Đi thôi."
Ngay lập tức, tôi bị che mắt bởi miếng vải đen. Trên đường gập ghềnh, không biết qua bao lâu, nước mắt tôi lại trào ra, giọng tôi khàn đi vì khóc.
Cuối cùng đại ca mặt sẹo đặt tôi xuống.
Thật sự trước mặt có một cái hố. Tôi sợ tới mức chân mềm như bún. Trước khi họ đẩy tôi thì tôi đã tự nhảy xuống.
Chờ một lúc không thấy gì, lúc sau tôi khẽ hé mắt nhìn, tôi mới biết họ biến mất rồi.
Không chỉ rời đi mà còn để lại cho tôi một con dao găm.
Đây là thả tôi đi sao? Không phải là muốn chôn tôi à?
Không ngờ đại ca mặt sẹo lại là một bằng hữu tốt, mới chỉ hai ngày đã có giao hảo với tôi, vậy mà dám chống lại lệnh của lão đại để thả tôi đi.
Hồi đấy tôi thật ngây thơ, không có nghĩ tất cả những việc này đều là lệnh của Tạ Thanh Phái.
Trước mặt người khác thì nói muốn chôn sống tôi, chẳng qua chỉ là muốn cho người khác một lời giải thích.
7. Đại ca mặt sẹo thả tôi giữa đường, trước mặt là một con đường hẹp quanh co, dốc đứng, tôi ngập ngừng đi về phía trước thì thấy có biển chỉ dẫn.
Tạ Thanh Phái biết tôi có thể xuống núi bằng biển chỉ dẫn nên mới thả tôi ở đây.
Rất nhanh đã tới chạng vạng, trời đổ mưa nhỏ, đường núi càng lầy lội, trời tối thì tôi cũng lạc đường rồi.
Trước mặt đã không còn đường đi, chỉ toàn rừng cây âm u. Gió thổi cành lá xào xạc giống như đang gào thét. Tôi sợ đến mềm nhũn chân, ngã lăn xuống sườn đồi.
Khi tôi tỉnh, thì người đã đầy bùn còn mất một chiếc giày, quả thật là nhếch nhác không chịu nổi.
Gió bỗng thổi lớn, từ trong tiếng gió rít tôi nghe thấy tiếng thú gầm.
Đáng sợ quá!
Tôi dựa vào mấy cây cổ thụ lớn, cảm giác như mình bị bóng tối nuốt chửng. Tiếng gầm của dã thú ngày một đên gần, tôi loạng choạng chạy về phía trước, sau lưng có tiếng đuổi theo.
"A!!!"
Tôi hét lên. Trong phút chốc tôi thấy có mũi tên bắn về phía tôi từ xa, gần như cọ xát qua tai tôi.
"Húuuu" tiếng kêu thảm của dã thú phía sau vang lên.
Mũi tên bắn trúng nó.
Tôi đóng băng tại chỗ, không thể thả lỏng cơ thể. Cho đến lúc người ở phía xa tiến tới chỗ tôi ngày càng gần.
Là Tạ Thanh Phái, là Tạ Thanh Phái cưỡi bạch mã tới.
Ngay lúc này tôi đã có thể an tâm mà ngất đi rồi. Lập tức mắt tôi nhắm lại, ý thức cũng mất.
Đến lúc tỉnh, tôi đã trở về trại trên núi. Bên cạnh giường có một người phụ nữ lạ mặt, thấy tôi tỉnh thì liền giới thiệu bản thân.
"Ngọc Khanh tiểu thư, ta là thị nữ được Tạ công tử đem đến chăm sóc cô, cô cứ gọi ta là Xuân Đào."
Tạ Thanh Phái thật sự... thuê thị nữ tới cho tôi.
Đến tối, tôi vẫn chưa có gặp qua người đã cứu tôi.
Chờ đến khi trăng tàn, Xuân Đào đã thắp nến trong phòng.
Tạ Thanh Phái đến rồi. Trong tay ôm một bọc đồ. Thấy hắn đến, tôi vội đứng dậy, chăn trên người rơi xuống. Lúc này tôi mới phát hiện, trên người tôi chỉ mặc một chiếc váy mỏng, nút thắt lỏng, trên ngực lộ ra một mảng ánh xuân.
"Cô... thành cái dạng gì vậy?!" Tạ Thanh Phái trực tiếp ném bọc đồ đó lên người tôi, sau đó lập tức quay người.
Tôi mở bọc đồ, thấy có hai bộ quần áo, giống với đồ tôi mặc. Có lẽ đều làm từ bàn tay của những người ở Mãn Ngọc phường.
Trong chốc lát tôi không nói nên lời.
Tạ Thanh Phái đối với tôi rất tốt...
Tôi thay đồ xong, thấy Tạ Thanh Phái đang ngồi trên ghế cử động cánh tay, không linh động lắm.
"Ngươi bị thương à?"
Tạ Thanh Phái nheo mắt nhìn tôi "Cũng không biết là ai, vừa thấy ta là ngất, suốt dọc đường còn bắt ta đưa về tận đây."
"...Ngươi không phải có ngựa sao?"
"Cô bất tỉnh nhân sự, lại căn bản không so được với lương thảo, hàng hóa, ngựa tốt. Ta không quản cô, cô sớm đã bị gió thổi rơi vào khe núi rồi. Ngã muốn gãy chân."
Tôi nghe những lời của Tạ Thanh Phái, cảm thấy hắn nói cũng có lý. Cuối cùng tôi cúi đầu với hắn giống với tiểu thư khuê các, nói lời cảm ơn.
Tạ Thanh Phái không biết đáp lễ, cuối cùng gãi gãi đầu, nhíu mày rồi nói "Quy củ vô dụng." rồi đi mất.
8. Tôi ở lại trong trại của Tạ Thanh Phái.
Mấy hôm sau, từ chỗ đại ca mặt sẹo tôi mới biết vì sao Tạ Thanh Phái lại cưỡi ngựa tìm tôi.
Thì ra từ lúc cha tôi phá sản, Tứ hoàng tử phát lệnh truy nã khắp giang hồ, dùng một vạn lượng truy tìm cha tôi Bá Dần. Sống thấy người, chết thấy xác.
Tôi là lục tiểu thư của Bá gia, nếu xuống núi đi trong kinh thành chắc chắn sẽ bị chú ý. Lập tức tôi sẽ bị bắt làm con tin, trở thành một quân tốt dụ cha tôi xuất hiện.
Không phải tất cả mọi người đều tốt như Tạ Thanh Phái, sẽ đối với tôi mà thủ hạ lưu tình.
Bởi vì người cha không đáng tin kia, tôi bây giờ đã trở thành miếng mồi béo bở của những kẻ săn tiền thưởng toàn kinh thành.
Ngoại trừ Tạ Thanh Phái.
"Bá Ngọc Khanh, cô không thể ở chỗ ta mà ăn bám mãi."
Tạ Thanh Phái nhìn tôi khiếm nhã, nhíu mày nói.
"Ngươi có ý gì..."
"Làm việc, đi theo bọn họ làm việc, ta sẽ tính tiền lương của cô để trả nợ, khi nào trả đủ, thì sẽ thả cô."
"Thật ra, ngươi không thả ta cũng không sao."
Tôi cũng không có nơi nào để đi.
"Bá Ngọc Khanh, cô thật là... lợn chết không sợ nước sôi mà."
Tôi nghe thấy trong lời Tạ Thanh Phái nói có chút run, nhưng tôi không để tâm.
Sau đó, Tạ Thanh Phái thật sự sắp xếp công việc cho tôi.
Hắn bảo tôi đi giúp đại ca mặt sẹo cho Truy Phong (tên con ngựa) ăn, tôi liền bị ngã chổng vó, suýt nữa thì thú nhận chạy ra trường đua ngựa.
Hắn bảo tôi dạy trẻ con học chữ, tôi không kìm được mà ăn trộm một miếng bánh hoa quế được chuẩn bị cho bọn trẻ. Thấy vậy thì chúng khóc, nói tôi là đồ ăn trộm...
Hắn bảo tôi giúp thuộc hạ giặt đồ, tôi giặt rồi. Giặt còn rất sạch nữa, nhưng hắn lại không vừa ý, cuối cùng tôi ném hết đống quần áo xuống ao. Rồi đại ca mặt sẹo là người phải đi vớt quần áo.
Tôi làm gì hắn cũng không vừa ý, tôi có chút bất lực, chỉ có thể ở trên núi Tự Tại tự do qua ngày.
"Một cánh tay, hai nghìn hai, tay chân là một nghìn lượng..."
Đến bữa trưa, Tạ Thanh Phái chống cằm nhìn tôi một lượt từ trên xuống, trong miệng liên tục đếm.
Tôi sớm đã thấy kỳ quái, yên tâm mà uống hết bát canh hạt sen.
"Ta đang nuôi heo sao?" Tạ Thanh Phái cau mày thở dài.
Thấy tôi phớt lờ, Tạ Thanh Phái bắt đầu nói mấy lời chế nhạo tôi
"Bá Ngọc Khanh, nếu ta bán toàn bộ cơ thể cô, thì được bao nhiêu?"