Sau Khi Bắt Tôi, Sát Thủ Hối Hận Rồi

Chương 4



9. Sau hôm đó, tôi rất muốn hắn gọi tôi là Khanh Khanh thêm một lần.

Không hiểu sao đêm đó giọng hắn nghe rất hay. Hầu như giấc mơ của tôi đều có âm thanh đó. Nhưng mà Tạ Thanh Phái không gọi như vậy nữa.

Tôi bị hắn làm cho rối tung lên, không biết giận ai cuối cùng đành trốn trong phòng mà thêu thùa.

Xuân Đào dạy tôi, nhưng tôi lại không thể nắm được, một đôi uyên ương bị tôi thêu thành hai con vịt nước. Xấu muốn chết.

"Tiểu thư, cô định tặng cho Tạ công tử chiếc khăn tay này sao?"

Tôi rất xấu hổ vì bị đoán trúng, không còn cách nào tôi đành chùm chăn kín người tới đổ mồ hôi. Nhưng mà nhịp tim đập rất nhanh.

Mùa xuân tới rồi.

Tạ Thanh Phái lại nhận được một mối làm ăn. Trong vòng nửa tháng không quay về.

Đại ca mặt sẹo đem về từ trên núi một con diều. Cái đẹp nhất thì cho tôi. Tôi cầm dây diều, đưa cho Xuân Đào đi thả trên bãi cỏ trống cạnh chuồng ngựa.

Con diều đó bay rất cao, tôi hi vọng nó có thể đem theo mắt tôi mà bay thật cao, xem thử Tạ Thanh Phái đang ở đâu.

Thả diều được ba ngày, thì trời đổ mưa, tôi cũng đổ bệnh.

Bệnh vừa khỏi thì Tạ Thanh Phái trở về. Nhưng hắn không về một mình.

Bên cạnh hắn có thêm một nữ nhân. Mọi người trong trại đều biết cô ấy, cô ấy là Bách Lý Tiết Linh, còn gái của thần y Bách Lý Uyên dưới núi.

Cô ấy và Tạ Thanh Phái đã biết nhau hơn mười lăm năm, gần như đã lớn lên cùng nhau.

Nhìn thấy tôi, Bách Lý Tiết Kinh không hề cười. Nhưng thấy Tạ Thanh Pháo tới, cô ấy lại cười.

Cô ấy cười rồi gọi tên tôi, nói là tên tôi rất hay.

Gần như trong vòng một tháng tôi không gặp qua Tạ Thanh Phái, hình như hắn gầy đi rồi.

"Đại tiểu thư, sao cô gầy đi rồi."

Tạ Thanh Phái nhìn tôi mà cười, cũng nói tôi gầy đi.

Tôi vừa định nói chuyện riêng với hắn thì Bách Lý Tiết Linh đi tới, ôm lấy Tạ Thanh Phái rồi gọi hắn bằng giọng nhẹ nhàng "Thanh Phái ca ca."

Tôi nhìn Tạ Thanh Phái, thấy sắc mặt hắn vẫn vậy, không có một chút khó chịu nào. Chắc là được gọi quen rồi.

"Thanh Phái ca ca!" Tôi cố ý cao giọng gọi hắn giống Bách Lý Tiết Linh.

Tạ Thanh Phái vừa kịp phản ứng thì tôi đã quay người bỏ đi.

Nhân lúc không có người, tôi hỏi đại ca mặt sẹo, Bách Lý Tiết Linh tới đây làm gì.

Đại ca mặt sẹo do dự, không nói lời nào.

"Cô ấy sẽ không cùng với Tạ Thanh Phái... ra chuyện chứ?"

Tôi hỏi câu này thật sự có chút khó hiểu, nhưng đại ca mặt sẹo lại hiểu rồi gật đầu.

Trong một lúc tôi không thể phản ứng được gì. Khi tôi phản ứng lại thì thấy tim mình rất đau.

10. Đêm nay Xuân Đào lại không ở đây, trước khi tôi bước vào phòng Tạ Thanh Phái, tôi thấy phòng hắn vẫn còn sáng đèn.

Trên cửa sổ hiện lên bóng. Rõ ràng là hai người.

Bách Lý Tiết Linh đột nhiên ở trong phòng. Tôi ở bên ngoài suốt một canh giờ, Bách Lý Tiết Linh vẫn chưa ra ngoài.

Đêm đó dường như tôi phát hiện, tôi hình như đã yêu Tạ Thanh Phái.

Hóa ra yêu một người lại đau như vậy.

Hôm sau, Tạ Thanh Phái và Bách Lý Tiết Linh cùng đến trường đua ngựa, cả ngày đều chưa thấy bóng người đâu.

Tôi đợi cả ngày từ sáng đến tối, đến lúc hoàng hôn, Bách Lý Tiết Linh tựa người vào Tạ Thanh Phái quay về.

Tôi thấy Tạ Thanh Phái, nhưng nước mât không kìm được mà rơi.

"Cô sao vậy?" Tạ Thanh Phái đưa tay lau nước mắt cho tôi, nhưng tôi lại tránh đi.

"Sao lại tức giận rồi? Nhà bếp không làm bơ đậu phộng cho cô à? Hay là mặt sẹo không cho cô cưỡi ngựa?"

Tạ Thanh Phái coi tôi như nuôi đứa con gái.

"Ta muốn xuống núi."

"Mua y phục mới?"

"Ta muốn xuống núi, về nhà."

Tạ Thanh Phái không phản ứng gì, nhíu mày hỏi tôi "Nhà của cô bây giờ ở đâu?"

Nói xong câu này, hắn càng hối hận, lại ho hai tiếng "Cô khó chịu ở đâu sao?"

"Ta muốn về nhà."

"Đây chính là nhà của cô." Tạ Thanh Phái nắm lấy cổ tay tôi "Cô còn muốn đi đâu?"

Tôi không biết lấy dũng khí ở đâu, lại nắm lấy tay hắn, hét vào mặt hắn "Ngươi không cần ta nữa, ta muốn rời khỏi đây."

"Bá Ngọc Khanh, cô nói rõ cho lão tử biết, lão tử làm sao lại không cần cô nữa."

"Người đem nữ nhân khác về..."

Tạ Thanh Phái cảm thấy bất lực, bất lực nhưng có chút tức giận, hắn cúi đầu hỏi tôi "Đại tiểu thư, cô xem nhẹ ta quá đấy."

"Ta thích ngươi, Tạ Thanh Phái."

Cuối cùng tôi cũng nói ra điều này. Người có tâm ý thường không bao giờ chuẩn bị những tình huống như này.

"Cô cô cô... tại sao lại thích ta." Tạ Thanh Phái căng thẳng đến lắp bắp "Cô bao nhiêu tuổi?"

Tôi thấy Tạ Thanh Phái nhìn tôi như thấy hồng thủy mãnh thú, tôi đột nhiên không muốn nói chuyện với hắn nữa.

Vì thế tôi quay người bỏ đi.

"Cô đợi đã! Đứng lại cho lão tử!"

Tạ Thanh Phái lo lắng, lại bắt đầu mắng tôi.

Tôi không quay đầu, chỉ đứng lại tại chỗ.

Tạ Thanh Phái từ từ đến gần tôi, ôm tôi thật chặt.

"Đại tiểu thư, cô làm sao... lại thích ta?"

"Ta không thích nữa rồi."

"Không được, cô vừa mới nói xong, bây giờ đã nuốt lời."

"Ngươi và nữ nhân khác... chuyện đó, ta không chấp nhận được."

"Chuyện gì?" Giọng điệu Tạ Thanh Phái lại ngả ngớn "Chuyện đêm đó?"

Tôi không nói. Tạ Thanh Phái xoay người tôi lại. Sau đó hắn kéo thắt lưng ra. Tôi định nhắm mắt, nhưng lại thấy vết sẹo đáng sợ ở eo hắn.

"Đại tiểu thư, Bách Lý đến là để chữa thương cho ta."

Tôi cuối cùng cũng hiểu, vì sao đêm đó Bách Lý Tiết Linh và Tạ Thanh Phái lại ở trong phòng.

Tạ Thanh Phái bị thương nghiêm trọng, đến đêm thường đau đến không ngủ được. Cha của Bách Lý Tiết Linh đã truyền lại phương pháp châm cứu và đốt lửa, đêm đó cô ấy đã chữa thương làm giảm đau cho hắn.

Nhưng Tạ Thanh Phái lại không cho mọi người nói chuyện đó với tôi, sợ tôi lo lắng.

Hôm nay, vết thương của Tạ Thanh Phái gần như hồi phục, để cảm ơn Bách Lý Tiết Linh hắn đã đưa cô ấy đến trường đua ngựa.

Nói sao thì, Bách Lý vẫn có chút tình cảm với hắn.

"Nhưng ta từ chối rồi." Tạ Thanh Phái nhớ lại chuyện "Là chuyện của bảy, tám năm trước rồi."