Sau Khi Bị Cường Bạo

Chương 3: Cậu khoẻ không?



Lâm Thịnh không thể nào biết được dáng dấp của cậu đã thay đổi thế này Mạc Thông thế nào lại nhận ra cậu, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói gì.

Mà Mạc Thông lại càng bình tĩnh, cười nói:"Cậu đã trở lại."

Loại giọng điệu kia giống như là đối với bạn cũ, làm trong lòng Lâm Thịnh nóng lên thật giống giữa bọn họ không hề tồn tại năm năm xa cách này. Lâm Thịnh rốt cục gật gật đầu, rồi ừ một tiếng.

Mạc Thông vui sướng ra mặt, điều đó không trải qua bất kỳ ngụy trang gì xuất phát từ nội tâm thật sự vui vẻ. Lâm Thịnh có thể nhìn ra. Cậu nhớ tới trước đây mình cũng rất thích nhìn thấy bộ dạng cười rộ lên của Mạc Thông, khiến người cảm thấy chân thành cùng ấm áp. Nhưng đến lúc phát hiện Mạc Thông có ý định nhích đến gần mình, cậu vẫn là khẩn trương theo bản năng tính lùi lại một bước.

Mạc Thông không biết có phải là nhận ra được cái gì hay không, thích hợp ở trước mặt cậu dừng bước, nói:"Cậu đã rất lâu không đến rồi, chi bằng đi vào ngồi một chút."

Hắn móc chìa khoá ra, đem cánh cửa màu đỏ, hơi rỉ sắt mở ra.

Cửa lớn sau khi mở ra, bên cạnh chính là cái đình viện nhỏ, cái cây đa đã lão kia vẫn còn, dưới bàn gỗ dùng để hóng gió đã thay mới, bên tường trưng bày mấy chậu hoa cỏ, cũng đào một mảnh đất nhỏ coi như vườn ươm, cỏ dại bốn phía đã bị dọn sạch sẽ hết, nhìn nơi này một cái cũng khiến người ta được thư thái.

Mạc Thông đi ở phía trước, mở ra cửa nhà, chính vào lúc muốn quay đầu lại nói mấy câu với cậu mới phát hiện Lâm Thịnh vẫn đứng tại chỗ cửa sắt màu đỏ kia cúi đầu, không bước vào một bước. Hắn tinh mắt phát hiện đầu Lâm Thịnh cúi xuống, ngón tay tựa hồ đang run rẩy.

Lâm Thịnh cũng biết là mình cần đi theo sau, bằng không liền sẽ bị đối phương phát hiện tình huống khác thường. Mặc dù là đối mặt cùng Mạc Thông, cậu chung quy vẫn không có biện pháp dỡ xuống tâm lý phòng bị. Cậu không biết Mạc Thông có phải là đã biết sự kiện kia chưa, điều này làm cậu cảm thấy phi thường sợ sệt. Trước khi tới cậu căn bản không có suy nghĩ kỹ càng, hiện tại phi trường hối hận, hối hận muốn quay người chạy trốn. Cậu giống như không thể lại chịu nổi bất kỳ phê phán, những người khác tựa hồ không đáng kể, nhưng chỉ cần người trước mặt này hơi lộ ra một chút thần sắc chán ghét, Lâm Thịnh nghĩ cậu sẽ chết ngay ở chỗ này.

Mà không cần đợi Lâm Thịnh phản ứng, Mạc Thông đã mở miệng trước:"Cậu đợi tôi một chút."

Lâm Thịnh chỉ nhìn thấy Mạc Thông vội vã chạy vào nhà, một lát sau lại đi ra, trong tay ôm một con mèo nhỏ. Ý cười vẫn treo trên mặt hạn, lại mang một chút áy náy:"Xin lỗi, tôi quên nói trước cho cậu, tôi có nuôi mèo. Cậu sợ nó sao?."

Cậu sợ nó sao?

Lâm Thịnh không biết có phải vì mình đa nghi hay không, mà luôn cảm giác thấy Mạc Thông có ý đồ riêng. Nhưng mà cách hỏi như vậy chẳng hề làm cho cậu cảm thấy chán ghét, Lâm Thịnh cảm thấy như được Mạc Thông cho mình một đường lui vậy.

Cậu hiểu loại ý nghĩ tri kỷ này, mấy năm nay vẫn không thay đổi.

Lâm Thịnh buông ánh mắt nhìn mèo nhỏ trong tay hắn, mèo nhỏ đường như đang chào hỏi, hướng cậu meo một tiếng. Cậu cười nói:"Rất đáng yêu."

Con mèo nhỏ đáng yêu như thế, có ai sẽ sợ nó đâu?.

Đem mèo xem như một người, có thể tính như thế đi.

Lâm Thịnh nỗ lực dùng ý niệm này thuyết phục chính mình. Vô luận Mạc Thông có biết hay không, cậu vẫn không muốn đối phương phát hiện ra mình khác thường. Nếu như có thể, cậu vẫn là tưởng tượng mình và người bình thường giống nhau, có thể hành tẩu khắp nơi.*

*Nguyên văn là "hành tẩu đại dương quang dưới đáy" ai hiểu nghĩa thì cmt giúp mìn nhé (〃゚3゚〃)

Lâm Thịnh cuối cùng vẫn dùng phương pháp như vậy thôi miên chính mình, thuận lợi cùng Mạc Thông tiến vào nhà.

Nhà cũ thiết kế chú ý phong thủy, trong nhà tia sáng sung túc, sau giờ ngọ* không bật đèn vẫn sáng ngời, chẳng hề nặng nề, nơi này bố cục cũng không có thay đổi, chỉ có một ít đồ dùng đã hỏng, đã bỏ đi và thay cái mới vào thôi. Cùng với lúc Lâm Thịnh rời đi năm năm trước không chênh lệnh bao nhiêu. Điều này làm cho Lâm Thịnh thở phào nhẹ nhõm, cậu có cảm giác mình đã quay trở lại nơi quen thuộc, mà không phải hoàn cảnh xã lạ, tâm lý phòng bị liền dỡ xuống không ít.

*Khoảng từ 11h00-13h00

Mạc Thông là một người hoài cựu, điểm này theo sinh hoạt của hắn là có thể nhìn ra được.

Lâm Thịnh theo bản năng mà lấy kính râm cùng khẩu trang ra. Mèo nhỏ tự hồ đối với vị khách mới đến này thật tò mò, vây quanh chân cậu mà meo meo.

"Nó không sợ người lạ sao?" Lâm Thịnh hướng Mạc Thông hỏi, lại phát hiện đối phương nhìn mình chằm chằm không chớp mắt.

Mạc Thông rất nhanh khôi phục tinh thần lại, đối cậu cười cười,"Xin lỗi, tôi lâu quá không gặp cậu, cậu nhìn càng đẹp mắt." Sau đó trả lời ngay nghi vấn của cậu:"Nó là do tôi nhặt được, cho nên không quá sợ người lạ. Cậu nguyện ý cũng có thể cùng nó chơi."

"Mèo hoang?"

"Đúng" Mạc Thông ra hiệu cho Lâm Thịnh ngồi xuống, mình thì đến nhà bếp châm trà:"Ba tháng trước có một cơn mưa lớn, nó nói thiếu chút nữa bị chết đuối, tôi liền kiếm nó về nuôi."

"Tên là gì?"

Trong phòng bếp an tĩnh một hồi, mới truyền đến âm thanh:"Gọi Meo Meo."

Này là cái tên gì vậy. Lâm Thịnh thấy buồn cười.

Mạc Thông đi ra, đem một chén trà đặt trước mặt Lâm Thịnh:"Trà lúa mạch, bây giờ còn uống không?."

Lâm Thịnh sửng sốt một chút, ừ một tiếng, cầm lấy cốc, ngửi thấy hương vị quen thuộc. Đây là trà mà trước đây cậu thích uống nhất, không nghĩ tới Mạc Thông còn nhớ.

Cậu nếm thử một miếng. Mạc Thông lại hỏi:"Mùi vị như thế nào?"

Lâm Thịnh cười nhạt:"Không có đổi."

Mèo nhỏ đi vòng vài vòng quanh người Lâm Thịnh, sau khi đối với người xa lạ hiếu kì xong vẫn là quay trở lại bên người chủ. Nó một hơi nhảy đến nằm trên đùi chủ nhân, như chiếm cứ địa bàn.

Lâm Thịnh không nuôi động vật nhỏ, nhìn thấy thì cảm thấy thật thú vị:"Cậu thật dung túng nó."

Mạc Thông nhìn mèo nhỏ, đáy mặt hiện lên ôn nhu:"Phải a."

"Nghe nói cậu bây giờ là lão sư?"

Mạc Thông ngẩng đầu lên nhìn cậu.

Không biết tại sao, Lâm Thịnh bị nhìn như vậy có chút lúng túng, nhưng vẫn trấn định nói:"Tôi nghe người ở trạm xe nói, cậu ta giống như là biết cậu, nói cậu là lão sư của con hắn."

Mạc Thông bỏ xuống một cỗ kỳ dị trong mắt, hắn trả lời:"Phải, tôi dạy tiểu học, dạy toán."

"Kia..."

Lâm Thịnh không nghĩ tới sau đó phải nói gì, Mạc Thông lại đột nhiên xen lời câu:"Lâm Thịnh, cậu có khoẻ không?"

_________

Kemm: hì chương này ngắn hơn 2 chương trước xíuu