Sau Khi Bị Cường Bạo

Chương 4: Tôi là gay



"Tôi..." Lâm Thịnh không biết trả lời vấn đề này thế nào. Trong nháy mắt đó, đối mặt với cái người ôn nhu này, cậu cơ hồ muốn đem những thống khổ đều tận tình ầm ầm đi ra. Mà mặt khác, cậu phi thường sợ sệt với phản ứng của hắn khi biết chân tướng. Sẽ đối với cậu cảm thấy thất vọng sao? Sẽ xem thường cậu sao? Rõ ràng thân là nam nhân lại bị...

Thời điểm mỗi lần nghĩ tới đây, cậu đều cơ hồ không thở nổi. Cậu căn bản không có dũng khí để đánh cược, cậu cũng không chịu nổi ánh mắt đồng tình hay thương hại của Mạc Thông, mặc dù hắn không có ác ý.

Trên đời này không có người nào, nguyên ý có thể cùng người khác cảm động lây.

"...Tôi rất khỏe."

Mạc Thông liếc mắt nhìn cậu, không hề có tiếng động mà thở dài một hơi. Hắn không tiếp tục hỏi nữa, nói chuyện thì ngữ khí giống như bình thường,"Nếu như cậu không có chỗ ở, không bằng trước hết cậu cứ ở đây đi. Ngược lại phòng ốc rất rộng, phòng cũng nhiều."

Lâm Thịnh muốn cự tuyệt, nhưng túi du lịch mang theo bên mình đã bán đứng cậu. Mạc Thông đại khái cũng nhìn ra điểm này, cũng không làm rõ. Thời điểm này mà từ chối trái lại rất kỳ quái, vì vậy Lâm Thịnh thuận thế hỏi,"Sẽ không quấy rầy cậu chứ?."

"Không biết."

Lâm Thịnh lại hỏi:"Cậu không có bạn gái ở đây sao?."

Lần này ánh mắt Mạc Thông dừng lại thật lâu, mới cười khổ:"Cậu quên rồi sao, tôi là gay."

Tay nắm cốc của Lâm Thịnh khẽ run lên một cái.

Đúng a. Thời điểm cấp ba, Mạc Thông cũng là bởi vì cùng trong nhà xích mích, mới tự mình dọn ra ngoài. Sau đó chuyện này không biết thế nào lại truyền ra ngoài, làm mọi người trong trường đều biết. Nông thôn người dân chất phác, nhưng căn bản không tiếp thu được chuyện như vậy. Mấy học sinh trong trường thấy Mạc Thông là liền trốn, vì sợ sẽ truyền nhiễm bệnh giống hắn, chỉ có thái độ của Lâm Thịnh là chưa bao giờ thay đổi.

Mạc Thông nhớ đến chính mình lúc đó hỏi qua Lâm Thịnh:"Cậu không sợ mọi người cũng nói cậu là gay?."

Vấn đề của Mạc Thông trực tiếp, nói không đúng thì đến bằng hữu cũng đều không làm được. Mà hắn lúc đó cái gì cũng không nghĩ, nếu sự tình đã nát đến không thể sửa, hắn cũng không sợ gì cả. Huống chi hắn rất thưởng thức Lâm Thịnh, không phủ nhận trong này còn có tâm tư của hắn, hắn muốn nhân cơ hội này thăm dò suy nghĩ của Lâm Thịnh.

Nhưng hắn chung quy vẫn là thất vọng, Lâm Thịnh xu hướng tính dục bình thường, hắn với mặt này chưa bao giờ có bất kì hoài nghi gì.

Chỉ có điều lúc đó Lâm Thịnh đã giúp hắn, nên vẫn rất được lợi:"Không sợ, ngược lại tôi chỉ có một mình, không thèm để ý người khác nói gì. Nếu như ngay cả tôi đều không đứng ở chỗ này của cậu, vậy còn ai có cơ hội đứng đây."

Mạc Thông lại hỏi:"Vậy sao cậu không quen bạn gái."

"Không vừa mắt". Lâm Thịnh lúc đó thật sự giống như đang nghiêm túc suy nghĩ một chút, còn nói:"Chẳng bằng đi cùng với cậu."

Mạc Thông không có hiểu lầm, ý tứ cùng nhau của Lâm Thịnh là chỉ giữa bằng hữu cùng nhau, chứ không phải tình nhân cùng nhau.

Cũng là từ sau chuyện này, Mạc Thông liền bỏ đi cái ý niệm này. Mãi đến khi Lâm Thịnh rời đi, hắn đều không nói ra tâm ý của mình.

Mà sự xa cách nhiều năm, lúc đó là một thiếu niên phấn chấn, nay lại hoảng loạn ngồi trước mặt hắn, trong ánh mát hăng hái đã sớm bị dập tắt, phảng phất mặt mặt đi mục tiêu của nhân sinh. Mỗi bộ phim truyền hình Lâm Thịnh đóng, Mạc Thông đều sẽ xem. Hắn biết cậu đã từng khổ cực nhường nào mới có được ngày hôm nay, nhưng cậu hiện tại đến yếu đuối cơ bản nhất cũng không che giấu được.

Lâm Thịnh không biết Mạc Thông đang suy nghĩ gì, mà tâm tư của cậu cũng hỗn loạn không kém.

Cậu hiện tại như biết đến tại sao Mạc Thông lại cho cậu cảm giác an tâm đến vậy. Bởi vì cùng là người bị hại, Mạc Thông cũng từng chịu qua phê phán của dư luận, cho nên tự động đem Mạc Thông chia về phe của mình, theo bản năng tìm đến nơi này để an ủi.

Nhưng hắn là gay...

Sau khi chịu sự xâm phạm, cậu trước đây có thể thoải mái đối xử, hiện tại lại không làm được.

Nhưng đối tượng là Mạc Thông, là người mà cậu có thể tin tưởng.

Vì vậy cái này rất mâu thuẫn.

Lâm Thịnh không ý thức được cuộc hội thoại của hai người đã gián đoạn bao lâu, cậu không muốn Mạc Thông nhìn ra điều gì bất thường, liền hỏi một câu mà bản thân cậu thấy vấn đề này rất lúng túng:"Vậy cậu có bạn trai chưa?."

Mạc Thông nở nụ cười:"Không có."

Hắn nhận ra được Lâm Thịnh bất an, nỗ lực giảm bớt tâm tình khẩn trương cho cậu:"Vô luận cậu muốn làm gì, cũng có thể đợi ở đây, ở bao lâu cũng không sao. Nếu như cậu sợ, cũng có thể để tiểu... Meo Meo cùng cậu."

Câu nói này quả nhiên hấp dẫn Lâm Thịnh. Cậu nhìn về mèo nhỏ, từ đối thoại vừa nãy biết được nó là mèo hoang, cùng chính mình giống nhau đều không có nơi nương tựa, bây giờ lại có chủ nhân tốt thu nhận, giờ khắc này đang an tâm nằm trên đùi chủ nhân.

Đại khái là vậy, phòng bị của Lâm Thịnh đối với Mạc Thông liền rơi xuống thấp hơn. Cậu giống như có thể đưa ra kết luận, Mạc Thông có thể tín nhiệm.

Mạc Thông không có hỏi chuyện khác, Lâm Thịnh cứ như vậy lưu lại.

Mạc Thông quét dọn gấp một gian phòng trống ở lầu hai cho Lâm Thịnh không biết có phải là vì tâm tình chăm sóc của hắn không, bản thân hắn chuyển tới một gian phòng ở lầu một. Gian phòng của hai người cách nhau rất xa, bên trong có nhà vệ sinh cùng đầy đủ thiết bị. Đây không nghi ngờ gì chính là Lâm Thịnh nhiều không gian riêng tư.

Lâm Thịnh có chú ý tới, nhưng lại không dám hỏi. Cậu mơ hồ cảm thấy được Mạc Thông biết mọi chuyện, nhưng song phương đều không có ý làm rõ, liền có thể làm như không có chuyện gì xảy ra.

Nói là lừa mình dối người cũng được, kỳ thực cậu cũng đồng dạng hướng đến ấm áp.

Chờ Lâm Thịnh sửa soạn hành lí xong, mới phát hiện bên ngoài trời đã tối rồi. Cậu đi xuống lầu, đang định mời Mạc Thông đi ăn cơm, mới phát hiện người kia đã bận túi bụi trong bếp.

Lâm Thịnh đứng ở cửa phòng bếp, nhìn bóng lưng rộng lớn của Mạc Thông, trong lúc hoảng hốt nhớ lại một chuyện của năm đó.

Khi đó hai người bọn họ đều là vừa học vừa làm, vừa nghèo vừa bận, ăn nhiều nhất có lẽ là mì ăn liền, thời gian ở nhà bếp chưa bao giờ quá 10 phút.

Cảnh tượng trước mắt này như làm cậu ôn lại chuyện cũ.

Lúc này Mạc Thông đã nghe tiếng bước chân thì quay đầu lại, hắn thành thực đem gia vị đánh tan, rót nước vào mì bên trong:"Cậu dọn dẹp xong chưa? Ăn mì được không?."

"Có thể" Lâm Thịnh quên mất nơi này không phải nội thành, ăn cơm cũng không tiện, các gia đình nơi này hơn nửa là tự mình nấu.

"Cậu ăn trước đi." Mạc Thông xới một chén cho Lâm Thịnh, mình thì đi cho mèo nhỏ ăn.

Meo Meo hình như là đói bụng rồi, cứ víu ống quần chủ nhân mà meo meo kêu.

Lâm Thịnh không có ăn trước, ánh mắt dán theo một người một mèo, cậu nhìn thấy Mạc Thông ngồi xổm xuống, cho thức ăn vào khay cho mèo rồi đến nước, ôn như xoa đầu Meo Meo.

Lâm Thịnh chỉ cảm thấy trong lòng có một loại xúc động nào đó, mà không hiểu loại xúc động này từ đâu tới.

Sau khi ăn cơm tối xong, hai người ngồi ở phòng khách đợi một hồi.

Mạc Thông ngày mai còn có lớp, liền nói cho Lâm Thịnh những nơi lân cận có thể đi. Nơi này tuy rằng hẻo lánh, mà mấy năm gần đây cũng chậm rãi phát triển, phụ cận có thư viện, có siêu thị, có quán trà, ở nơi hơi xa còn có cửa hàng bách hoá.

Lâm Thịnh còn chút ấn tượng, có chút nhưng là hoàn toàn xa lạ. Cậu mặc dù không có tâm tình đi khắp nơi, bất quá nghe Mạc Thông tả cũng có chút động lòng.

Mạc Thông nhìn bộ dáng không hứng thú lắm của Lâm Thịnh, đại khái cũng đoán được, hắn đột nhiên hỏi;"Muốn chờ tôi trở về rồi đi cùng cậu không?."

Lâm Thịnh:"Cậu có thời gian sao?."

"Ngày mai chỉ có buổi sáng có tiết, buổi chiều có thời gian rảnh." Hắn thấy Lâm Thịnh trầm mặc, còn nói:"Trong tủ lạnh không có đồ ăn, vốn hôm nay muốn đi siêu thị. Không bằng ngày mai đi cùng đi, vừa vặn cổ thể mua đồ cậu thích."

"Cậu cũng mệt rồi, ngày hôm nay nghỉ sớm chút đi."

"Ừm"

Lâm Thịnh đi được một lúc lâu. Mạc Thông đột nhiên vô vỗ mông Meo Meo, họ:"Đi đi."

Meo Meo lập tức từ trên đùi Mạc Thông nhảy xuống, lẻn đến phòng Lâm Thịnh.

Lâm Thịnh tưởng Mạc Thông chỉ nói đùa, không nghĩ tới hắn thật định để mèo nhỏ ngủ cùng mình.

Mạc Thông như nhìn thấu Lâm Thịnh muốn nói gì đó, chỉ nói:"Nó rất ngoan, sẽ không phá cậu. Có chuyện thì gọi tôi."

"Được."

_____________

Kemm: anh công cũng có quá khứ khá là buồn:((.

Yêu mọi người (◍•ᴗ•◍)❤