Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại

Quyển 1 - Chương 164: Tất cả còn chừa cho cậu, ba ngàn vạn và hồi ức



Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên

Editor: vylethuy

Đã bảy năm rồi, con nhìn xem con có được cái gì? Nếu không phải mẹ nhanh chóng quyết định, đưa ra chủ ý lấy một tỷ kia của hắn thì bảy năm nay con cho hắn chơi không, con còn không có nổi cái rắm! Mẹ chỉ có một đứa con là con, cuối cùng tiền này không phải là của con sao? Không cảm ơn mẹ, còn dám nổi giận với mẹ?"

"Cảm ơn mẹ? Con cảm ơn mẹ cái gì? Cảm ơn mẹ gạt con? Cảm ơn mẹ nói mẹ muốn chết, để con quỳ xuống đất cầu xin tiền hắn?

Cảm mẹ làm con suốt 6 năm cũng không dám ngẩng đầu lên, bị hắn khinh thường, bị hắn mắng phế vật, bị hắn mắng tiền chui vào mắt, bị hắn làm giống như gia súc, rồi lại bị ném trên mặt đất như miếng giẻ lau?!

Bảy năm, tại sao mẹ lại nhẫn tâm như vậy! Chỉ bởi vì một tỷ kia của mẹ sao, con từ bỏ Thánh Y Ti, từ bỏ việc học, từ bỏ cơ hội tồn tại giống một con người! Mẹ biết không, hắn đã cho con lựa chọn, hắn nói nếu con không chọn một tỷ kia có thể yêu đương với hắn......Nhưng con vì một tỷ của mẹ, chọn làm món đồ chơi của hắn!

Con ơn cảm ơn mẹ cái gì? Mẹ, con cảm ơn dùng sự thật lòng của con đối với mẹ đi lừa tiền, cảm ơn mẹ hủy hoại ước mơ của con, sự nghiệp của con, huỷ hoại tình yêu và cuộc đời con?"

Lâm Lộc càng nói càng kích động, một tay cậu chống đỡ trán, ngón tay cong lên, móng tay cắm vào da thịt. Dùng hết sức lực toàn thân mới khống chế cả người không run lên.

"Mẹ.....Hiện tại mẹ liền đi tìm hắn, hiện tại liền nói rõ ràng cho hắn! Con ở bên hắn bất hòa, nhưng con không thể cõng một thân nước bẩn, cả đời đều là kẻ lừa đảo đê tiện! Mẹ là một kẻ lừa đảo, nhưng con không phải! Hắn có thể đạp hư con, nhưng con chưa bao giờ làm chuyện có lỗi với hắn!"

"Con đừng ngớ ngẩn Tiểu Lộc! Đi tìm ai? Ninh Trí Viễn? Con thật cho rằng hắn không biết chuyện một tỷ này là như thế nào sao? Đừng nói một tỷ này, ngay cả mẹ chuẩn bị cho con ba ngàn vạn hắn đều biết rõ rành mạch!

Chặt đứt ước mơ và cuộc sống của con? Còn có tình yêu cái gì? Tiểu Lộc, con thật sự cho rằng không có một tỷ này, con và Ninh Trí Viễn sẽ có tình yêu sao? Con nằm mơ! Con cảm thấy là mẹ khiến con trở thành đồ chơi? Con sai rồi, ngay từ lúc bắt đầu con cũng chỉ là món đồ chơi mà thôi! Nếu không, vì sao hắn nhất định phải ép con từ bỏ sân khấu -- Khi đó con còn phải đi Thánh Y Ti, con còn một năm nữa mới tốt nghiệp? Để con thi đấu để con tốt nghiệp, đều không liên quan đến hắn cho con tiền! Hắn không cho con đi, cũng không phải là bởi vì mẹ muốn một tỷ kia, vốn dĩ hắn chỉ không muốn cho con đi mà thôi!

Tới hôm nay rồi con còn không nhìn ra cái này sao? Con thật đủ ngu! Loại đàn ông như bọn họ, làm sao có thể bao dung cho người ở trên giường mình xuất đầu lộ diện? Chém đứt cánh con, để con ngoan ngoãn làm con chim hoàng yến bên cạnh người hắn. Đương nhiên hắn muốn làm như vậy, không có một tỷ kia, hắn cũng sẽ làm như vậy thôi!"

"Mẹ nói bậy!"

"Nói bậy? Mẹ biết rõ ràng! Mẹ đã vờn đủ đàn ông, gặp nhiều hơn so với con rất nhiều! Có thứ gì mẹ nhìn không thấu? Con không tin có phải không? Tiểu Lộc, mẹ nói cho con biết! Ninh Trí Viễn chẳng những biết một tỷ kia đi đâu, hắn còn làm tốt kế hoạch từ ban đầu rồi, tính toán lấy được một số tiền lớn! Làm sao có thể tin lời con nói, cho con một tỷ? Hắn căn bản là lừa gạt con, là đang lừa con!

Ngay từ đầu, hắn đã không nghĩ tới kinh doanh lỗ vốn! Hắn đi tìm mẹ, kêu meh mua cổ phần Ninh thị cho hắn, chèn ép giá cổ phiếu, kiếm được đầy bồn đầy chén! Lâm thị bị mẹ cầm quyền khống chế không sai, nhưng mẹ lấy được tới tay chỉ là một cái xác! Kỹ thuật đáng giá nhất và thiết bị của Lâm thị đã bị hắn cầm đi sớm, một tỷ kia của hắn đều đã thu về! Từ lúc bắt đầu hắn đã biết, hắn biết con lừa hắn, biết một tỷ kia đi đâu, cũng đã tính toán hắn sẽ lấy được một số tiền lớn từ đâu! Những việc này, con biết không? Hắn từng nói với con sao? Con cũng chỉ là một quân cờ cho hắn kiếm tiền, con thật sự cho rằng hắn sẽ xem trọng con sao?

Một tỷ này, ba ngàn vạn này, hắn biết rõ ràng sao lại thế này, nhưng hắn từng hỏi con một câu sao? Không có đi? Điều này có nghĩa hắn căn bản không để bụng!"

"Cái gì ba ngàn vạn? Mẹ đang nói cái gì, cổ quyền cái gì, tính kế cái gì, quân cờ cái gì? Rốt cuộc các người muốn làm gì, tại sao cái gì con cũng không biết?"

Trong đầu Lâm Lộc hỗn loạn, nhưng Từ Thu Quân không nhịn được mà điên cuồng cười to!

"Tiểu Lộc à, con thật là quá ngốc! Ninh Trí Viễn biết mẹ cầm một tỷ của hắn, cũng biết con được chia ba ngàn vạn! Con không biết, là bởi vì mẹ không nói cho con, mẹ vốn đang lo lắng con sẽ ngu đần nói hết cho hắn, làm cho mẹ phiền toái. Nhưng mẹ không nghĩ tới, Ninh Trí Viễn đã sớm biết, chỉ là hắn chưa nói mà thôi! Chính con ngẫm lại cho kĩ, là hắn đã mưu tính lợi dụng con thua mua xí nghiệp Lâm thị từ khi nào?

Bắt đầu từ khi con quỳ trên mặt đất đáp ứng làm đồ chơi của hắn, sợ là hắn đã tính toán tốt từ lâu rồi!

Buồn cười chính là con, còn khăng khăng một mực đối với hắn -- Cho tới hôm nay, còn để ý trong lòng hắn rốt cuộc con có phải là một kẻ lừa đảo hay không! Tiểu Lộc à, con thật là quá ngu!

Con bước đến như này hôm nay, không phải là do không nghe lời mẹ nói sao? Cái mà yêu thật lòng? Kẻ có tiền nào có yêu thật lòng? Tiền mới là sự thật, yêu người có tiền tài mới là sự thật! Còn lại đều là hư tình giả ý, không có cái nào là sự thật!"

"Mẹ đừng nói nữa......"

"Không nói? Mẹ phải nói! Mẹ không nói toạc ra, con còn nghĩ mẹ làm chuyện có lỗi với con, làm hỏng nhân duyên tốt của con!

Mẹ nói cho con biết Tiểu Lộc, Ninh Trí Viễn không phải bởi vì mẹ lừa tiền của hắn, mới khiến con trở thành món đồ chơi -- Vốn dĩ trước nay hắn đều xem con là món đồ chơi! Ninh Trí Viễn căn bản chưa từng để ý tới một tỷ kia, cũng không để ý cái con gọi là 'mộng tưởng' 'cuộc sống' và 'tình yêu'! Tiền là bởi vì hắn có thể lấy về bất cứ lúc nào, cho nên hắn không để bụng! Mà con, con là cái thứ gì? Con ngoại trừ phục vụ hắn trên giường, ở trong mắt hắn thì không phải cái gì hết! Cho nên hắn chưa từng hỏi ba ngàn vạn kia một câu, bởi vì con có muốn lừa hắn, hắn cũng chẳng để bụng!"

Một luồng khí lạnh từ xương sống bò lên trên đỉnh đầu. Tay chân Lâm Lộc rét run, mồ hôi phía sau lưng ứa ra.

"Con không tin......"

"Con không tin, con liền đi hỏi Ninh Trí Viễn một chút! Xem hắn có biết hay không, xem hắn có để ý hay không, xem hắn có thể tát lên mặt con một cái, kêu con cút đi hay không!"

Khàn cả giọng, nói đến điên khùng. Từ Thu Quân không diễn ưu nhã như ngày thường nữa, giọng nói chói tai gầm rú chấn phá màng tai Lâm Lộc!

"Con đi đi! Tại sao con không đi! Con đi thì biết, trên đời này chỉ có mẹ mới suy xét vì con, trong mắt đàn ông con chính là một món đồ chơi ở trên giường, ai sẽ xem con như con người!"

Phanh mà một tiếng, tai nghe bị dùng sức đập lên bàn điện thoại. Tiếng la cuồng loạn của Từ Thu Quân cũng đột nhiên im bặt.

"BAKING!" cực kỳ im lặng. Sau quầy, hai người nhân viên cửa hàng nhìn Lâm Lộc, biểu cảm xấu hổ.

Hồi lâu cũng chưa có ai mở miệng nói. Lâm Lộc run rẩy, không tiếng động quay về phía ông chủ tiệm bánh cúi chào, lại xoay người rời đi ngay lập tức. Nhưng cánh tay cậu lại bị ông chủ túm chặt.

"Vị khách này, cậu......Ai!"

Ông chủ thở dài, nhét vào trong tay Lâm Lộc một món đồ bằng đồng thau mạ bạc.

"Còn chiếc nĩa này là chúng tôi đã ghép với chiếc bánh kem dâu đặc biệt trong tiệm mười năm trước, ngay cả tay cầm nĩa cũng được điêu khắc quả dâu nhỏ. Mấy năm trước đổi mới toàn bộ phong cách đồ ăn trong tiệm, mới không hề dùng đến."

Lâm Lộc cúi đầu, tay cầm của chiếc nĩa có quả dâu đáng yêu sinh động như thật. Ngón tay sờ qua còn có một chút lồi lõm.

Nhìn ra được, chiếc nĩa này đã không còn mới nữa. Tầng mạ bạc đã bị mài mòn đôi chút, không trắng sáng như trước, lại càng hiện vẻ cổ xưa, mang theo khuynh hướng thời gian lắng đọng lại.

"Thật xin lỗi, không phải tôi cố ý nghe lén điện thoại của cậu. Nhưng nghe loáng thoáng, cậu và vị tiên sinh kia có chút hiểu nhầm sao?"

Ánh mắt ông chủ ôn hòa, tươi cười mang theo thiện ý.

"Vị khách này, mới vừa rồi cậu nói muốn để lại kỉ niệm cho cuộc sống của cậu. Dao nhỏ sẽ đả thương người, nhưng bánh kem sẽ không. Ký ức các cậu đã từng lưu lại ở chỗ này, cũng sẽ không. Người trẻ tuổi, nếu là hiểu lầm, hãy nghĩ cách cởi bỏ nó, đừng dễ dàng tuyệt vọng, càng không cần mạt sát tâm ý của chính mình.

Tôi mở tiệm bánh ngọt ở chỗ này đã hai mươi năm, cũng hy vọng mang đến hồi ức ấm áp và hạnh phúc cho các học sinh. Nếu một cậu bé tốt như cậu lại tuyệt vọng ở đây, lòng tôi cũng sẽ khó chịu. Hơn nữa, từ lúc cậu nói chuyện xưa với tôi, nhìn ra được cậu thật sự thích vị tiên sinh kia. Đã từng có cảm tình, cậu cũng phải tin tưởng hắn một chút. Nói rõ sự tình, nói không chừng giữa các cậu còn có cơ hội chuyển biến."

"Cảm ơn ngài. Nhưng không có khả năng có chuyển biến gì hết."

"Cho dù không có, giữa các cậu cũng có cuộc gặp tốt đẹp như vậy, cũng đáng gọi là hợp rồi tan, trước sau vẹn toàn. Cậu cảm thấy thế nào?"

Ý cười ông chủ tiệm bánh ôn hòa, tựa như ánh đèn ấm áp. Lâm Lộc mở tay ra, chăm chú nhìn cái nĩa bạc kia.

Kim loại nặng trĩu, tản ra ánh sáng nhu thuận do thời gian mài giũa. Đầu nĩa có hơi lộn xộn, lại cho người ta cảm giác rất đáng tin cậy.

Chỉ là nhìn, là có thể làm người ta nhớ tới dùng nó cắm một miếng bánh kem dâu chậm rãi đưa vào trong miệng, làm mứt trái cây và mật ong lan tràn vào tâm tình.

Tuy rằng cậu cũng không thích ăn bánh kem dâu. Nhưng điều này không có nghĩa lúc trước ăn những chiếc bánh kem đó chưa từng vui vẻ và nhảy nhót.

- - Những cái đó đã từng thắp sáng cuộc sống cậu, cho dù cuối cùng bị phụ lòng, cho dù cuối cùng bị đạp hư......Nhưng rốt cuộc đã từng tồn tại một cách chân thật.

- - Ninh Trí Viễn phụ tình yêu của cậu. Nhưng chính cậu lại không thể phụ tình yêu chân thành trước kia của mình.

"Được, tôi nhận lấy. Tôi cũng sẽ nói rõ ràng với hắn. Cảm ơn ông, ông chủ."

【 Rạng sáng mười hai giờ rưỡi 】

"Ngài nói muốn kiểm tra quỹ ủy thác? Ba ngàn vạn?"

Cách cửa chính của học viện đế quốc không xa chính là một ngân hàng làm việc hai mươi tư giờ. Cô gái ở quầy nhìn đồng hồ chỉ mười hai giờ rưỡi, lại nhìn vị khách đối diện này, nhịn không được nhíu mày.

Hơn nửa đêm, ăn mặc một thân tình thú. Hơn nữa những dấu vết trên đùi đó...... Dọc theo bắp đùi rơi li ti, những cái đó không phải là đục dịch thì là cái gì? Giống như, còn dính không ít vết máu?

Nhưng tâm lý lại sợ hãi, cô cũng không có quyền cự tuyệt yêu cầu của khách hàng. Có thể có tồn tiền để mua quỹ ủy thác đều là kẻ giàu nứt vách đổ tường, mà kẻ có tiền thì luôn kỳ quái.

Ai biết hắn là có bối cảnh như thế nào? Vẫn là đừng đắc tội thì hơn. Đã trễ thế này, nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện.

"Tiên sinh, ủy thác quỹ đều yêu cầu dùng gen xác minh. Ngài đưa tay ra đi, tôi lấy một chút máu tiến hành đối chiếu. Một phút là xong rồi."

Lúc cô lấy một cây kim châm ra lại đối mặt với một cánh tay gầy yếu. Tựa như dấu răng phía trên có thể nhìn thấy xương, làm người ta nhìn thấy ghê người.

"Dọa đến cô sao? Thật xin lỗi."

Một bàn tay che ở trên vết thương, đối diện truyền đến tiếng xin lỗi. Tuy rằng có hơi khàn khàn, nhưng ngữ điệu lại rất nhu hòa. Cô gái ở quầy nhịn không được ngẩng đầu lên, đối diện với một đôi mắt thanh triệt đơn thuần nhưng cũng áp lực.

Trái tim vừa động, cô nhịn không được nghiêm túc nhìn nhìn mặt vị khách này. Tuy rằng gầy đến thấy xương, hốc mắt cũng hãm xuống. Nhưng nhìn cẩn thận, cậu thật sự rất thanh tú. Mới nhìn có chút cổ quái, nhưng cẩn thận nhìn lại, người này không khiến người ta sợ hãi chỉ khiến người ta đau lòng.

Chỉ là, tại sao cậu lại chật vật như vậy? Rốt cuộc cậu đã gặp phải chuyện gì?

Cô gái ở quầy âm thầm suy đoán, bên tai liền truyền đến tiếng "Tích".

"Xác minh đã được thông qua. Khách hàng có mã số quỹ ủy thác 52187 của ngân hàng đế quốc, Lâm Lộc. Trong tài khoản có 4375 vạn 7928 nguyên."

"Nhiều như vậy? Không phải ba ngàn vạn sao?"

"Đúng vậy, sáu năm trước ngài có ba ngàn vạn. Nhưng mà với lãi suất đã qua sáu năm, hiện tại đã hơn 4300 vạn. Xin hỏi, ngài có yêu cầu gì không?"

"Là như thế này sao. Vậy được, phiền cô rút ra hết giúp tôi."

"Đều rút ra? Toàn bộ sao?"

"Ừ, toàn bộ."

Lâm Lộc rũ mắt xuống, khóe môi lộ ra một tia cười khổ.

"Đây là đồ của người khác. Hiện tại, tôi phải trả lại nó."