Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại

Quyển 1 - Chương 165: Tôi không nợ anh, anh không có tư cách đối với tôi như vậy!



Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên

Editor: vylethuy

【 Rạng sáng một giờ mười lăm phút】

Một chiếc xe taxi dừng ở trước cửa Kim Tiêu Túy. Rất nhanh, nó lại chạy đi lần nữa, chỉ để lại một mình Lâm Lộc đứng ở cửa, trong tay còn xách theo một cái túi da thật lớn.

Lâm Lộc ngẩng đầu lên nhìn cánh của lớn kim bích huy hoàng của Kim Tiêu Túy.

Một giờ trước cậu tuyệt đối sẽ không nghĩ đến mình sẽ chủ động bước vào cánh của này.

Giống như một tháng trước cậu tuyệt đối cũng không nghĩ đến, thế nhưng có một ngày cậu muốn rời xa Ninh Trí Viễn mãi mãi.

Thôi, thế sự vô thường.

Bảy năm trước lần đầu tiên cậu nhìn thấy Ninh Trí Viễn, làm sao nghĩ tới điều này, người đàn ông rạng rỡ như ánh mặt trời lại hoàn toàn hủy hoại cuộc sống của cậu, đẩy cậu vào vực sâu không đáy?

"Chờ một chút, cậu có thư mời không?"

Ngoài cửa, Lâm Lộc bị một người bảo an ngăn cản. Đánh giá cậu một phen, bảo an lộ ra vẻ khinh miệt rõ rệt.

"Nơi này nơi gặp mặt xa hoa, không phải tất cả mọi người đều có thể bước vào. Chưa nói đến cậu không có thư mời, quần áo không nghiêm chỉnh như thế này cũng không thể vào được."

"Tôi muốn tìm Ninh Trí Viễn."

Lâm Lộc trấn định nói.

"Tôi muốn đưa cho hắn một thứ. Đưa xong rồi tôi sẽ đi ngay lập tức."

Tên bảo an đánh giá Lâm Lộc từ trên xuống dưới, nhịn không đường lớn tiếng cười nhạo.

"Nói đùa cái gì vậy, Ninh Trí Viễn là ai mà muốn gặp là có thể gặp?"

Nói xong, hắn không khỏi phân trần đẩy Lâm Lộc sang một bên.

"Tránh ra một chút! Đừng làm vướng cửa của chúng tôi!"

Lâm Lộc còn đang muốn rõ lý lẽ với hắn, lại trực tiếp bị đẩy đến té ngã trên mặt đất. Cậu lau bụi bẩn trên mặt, đứng lên.

"Ha ha ha, cậu cũng thật buồn cười! Không rõ thân phận của mình phải không? Ninh tổng ngài ấy đang ở bữa tiệc với những doanh nghiệp thương liên, đó đều là người người thành công có uy tín danh dự! Sao ngài ấy có thể gặp người như cậu chứ?"

Lâm Lộc cúi đầu, trầm mặc một lát. Đột nhiên cậu kéo miệng túi da ra.

Nhanh chóng duỗi tay vào, nắm lấy một phen, sau đó dùng sức giơ lên! Một xấp tiền lớn rơi xuống đất, tiền mặt đỏ tươi bị gió mạnh thổi quét bay múa đầy trời!

Ở trước cửa chính, tất cả mọi người đều dừng bước chân, kinh ngạc mà nhìn lại đây. Vài người qua đường phản ứng cực kỳ nhanh, nhanh chóng chạy đến đoạt tiền mặt!

"Ngươi ngươi ngươi...Ngươi làm gì?"

"Đây đều là tiền của Ninh Trí Viễn. Tôi đêm nay, chính là muốn đưa tất cả số tiền này cho hắn. Một túi này nhiều hơn 4370 vạn, hiện tại tất cả mọi người đều biết trên người tôi mang theo một số tiền không lồ, chỉ cần rời khỏi cửa Kim Tiêu Túy, số tiền này sẽ hoàn toàn bị cướp đi. Nếu là không giữ nổi tiền của Ninh Trí Viễn, bảo an anh ngăn tôi lại, phải chịu toàn bộ trách nhiệm!"

Nhìn chằm chằm đôi mắt bảo an, Lâm Lộc gằn từng chữ một.

"Hiện tại, tôi chứ thể vào rồi chứ?"

【 Rạng sáng một giờ bốn mươi phút】

Lâm Lộc đứng ở trước cửa phòng tổ chức bữa tiệc.

Hai cánh cửa lớn kéo dài từ sàn nhà cho đến trần nhà, trạm trổ tinh tế tuyệt đẹp. Mỗi bên cánh của có một người phục vụ đứng canh, mặc áo bành tô, dùng ánh mắt hồ nghi đánh giá Lâm Lộc.

"Chính là hắn? Muốn gặp Ninh tổng?"

Trong đó có một người dùng lỗ mũi nhìn người, cười lạnh một tiếng.

"Đây chính là bữa tiệc thương liên của chủ tịch Lý! Hắn dựa vào cái gì mà xông vào?"

Bảo an tiến lên, thấp giọng nói một câu gì đó với hắn. Sắc mặt người phục vụ lập tức biến đổi, tầm mắt liếc nhìn đánh giá cái túi da trong tay Lâm Lộc, tựa như nhìn xuyên thấu đống tiền mặt trong túi da ấy.

Nhìn vài lần, hắn mởi đẩy nửa cánh cửa ra.

Đương nhiên, cũng chỉ là nửa cánh cửa mà thôi. Hắn không tình nguyện chu môi về phía Lâm Lộc, ý bảo cậu có thể đi vào.

Lâm Lộc đi đến cạnh cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa ra một chút. Nhát mắt, trước mặt là khung cảnh đẹp đẽ xa hoa lãng phí -- Đèn treo bằng thủy tinh rực rỡ lung linh, ở đại sảnh tràn ngập ánh đèn rực rỡ. Khách quý chất đầy, các vị mặc âu phục giày da vẻ mặt tươi cười. Bọn họ đều chăm chú nhìn về phía chủ vị -- Ninh Trí Viễn ngồi ở chỗ đó, rũ mắt trầm tư điều gì đó. Chủ tịch Lý đứng bên cạnh ân cần kính rượu, môi lúc đóng lúc mở. Ninh Trí Viên chỉ cười, khóe môi hơi hơi gợi lên.

Ban đầu chỉ có vài người chú ý động tĩnh ở cửa. Nhưng áo sơ mi rách nát trên người Lâm Lộc rất thu hút sự chú ý, vết thương trên đùi lại càng chuyển biến xấu. Trong không gian y hương tấn ảnh đột nhiên lại xuất hiện một vị như vậy, ai thấy cũng không nhịn được đánh giá vài lần.

Y hương tấn ảnh (衣香鬓影): là một thành ngữ, có thể hiểu đại khái là 'quần áo lụa là thơm tho, dáng dấp tóc mai yểu điệu'. Theo Baike giải thích thì đây là thành ngữ thường được dùng để chỉ người con gái ăn mặc phục trang hoa lệ. (Theo https://nguyetphonganh.wordpress.com/2017/11/20/bl-lu-hanh-gia-chuong-1/comment-page-1)

Rất nhanh, ánh mắt nhìn về phía này càng ngày càng nhiều, không khí trong đại sảnh cũng trở nên quỷ dị. Rốt cuộc Ninh Trí Viễn ở vị trí chủ tọa cũng chú ý tới điểm khác thường.

Một tay hắn đỡ trán, ngước mắt lên.

Rõ ràng là hắn đang say.

Sắc mặt đỏ lên, ngay cả xung quanh hốc mắt cũng phiếm hồng, ánh mắt càng có vẻ thêm thâm trầm. Cách toàn bộ đám người, ánh mắt của hắn và Lâm Lộc va chạm.

Mới liếc mắt một cái, cơn say cửa hắn đã tan rã mà con ngươi co rút lại. Đường cong ở hàm dưới siết chặt, tay phải đặt thật mạnh ly rượu lên bàn.

Rầm một tiếng, có thể nghe thấy rõ ràng.

Đại sảnh bữa tiệc lập tức trở nên im lặng. Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm sắc mặt Ninh Trí viễn, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Thấy tình hình không đúng lắm, chủ tịch Lý nhanh chóng đứng dậy kính rượu.

"Cũng không biết đám phục vụ làm ăn thế nào, thế nhưng cho một người rảnh rỗi vào đây! Ninh tổng, ngài đừng tức giận! Tôi đây sẽ cho người đuổi hắn đi ngay lập tức!"

"Không cần. Ông cho cậu ta lại đây."

Ninh Trí Viễn cười khinh bỉ. Hai mắt hắn đỏ bừng, vẫy vẫy tay hướng Lâm Lộc.

"Lại đây."

"Cái này...."

Chủ tịch Lý nghi ngờ, lại không dám hỏi nhiều. Ở trong ánh mắt của mọi người, Lâm lộc xách theo một túi da thật lớn, đi đến trước mặt Ninh Trí Viễn.

"Ninh tiên sinh, tôi tới trả lại anh...."

Chát một tiếng! Một cái tát bay qua, vừa tàn nhẫn vừa giòn tan, không có nửa điểm khoan dung!

Lâm Lộc bị tát đến mặt quay đi! Bên tai ù ù, trước mặt trở nên không rõ. Trong trời đất quay cuồng cậu ngã quỵ xuống, tựa hồ tì xuống dày da cứng rắn của ai.

Lại bị ai nắm tóc xách lên, ngẩng cao mặt, há miệng thở dốc như con cá thiếu nước.

Tựa hồ như trôi qua cả một thế kỷ, Lâm Lộc mới nhìn trước mắt một lần nữa. Tiếng nghị luận lại xì xào, cậu nửa quỳ trên mặt đất, xương bánh chè đau đớn.

Hàm răng cắn ở bên môi, mùi máu tươi tràn ngập trong khoang miệng. Cậu nhìn thấy Ninh Trí Viễn đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt tàn nhẫn, mặt không có biểu cảm gì.

Trên gò má tái nhợt của Lâm Lộc dần dần hiện lên năm dấu tay đỏ tươi. Cậu nhìn ra được Ninh Trí Viễn thật sự say. Ngay cả ngồi cũng hơi lay động.

Nhưng trong lòng cậu cũng rõ ràng, cho dù Ninh Trí Viễn say mèm cũng tuyệt đối không nhận sai cậu.

Trước toàn dân thiên hạ, hắn ra tay tàn nhẫn như vậy, đánh chính Lâm Lộc cậu.

"Mất mặt xấu hổ!"

Một câu từ kẽ răng phun ra, trầm thấp mà rít gào. Ninh Trí Viễn kéo cà vạt một phen, chiếc kẹp cà vạt rơi ra ngoài.

Dưới cổ áo, cổ của Ninh Trí Viễn cũng phiếm hồng. Mạch máu hơi hơi nổi lên, huyết lưu trào dâng.

"Tôi kêu cậu mặc xong quần áo hãy ra cửa, cậu điếc hay là cố ý đối nghịch với tôi?"

"Ninh tiên sinh, tôi tới trả đồ cho anh."

"Trả đồ cho tôi -- Chính cậu là đồ vật của tôi! Tôi kêu cậu ngoan ngoãn ở trong phòng, nếu không thì dọn dẹp sạch sẽ quay về chờ tôi, tại sao cậu không nghe?"

"Ngài sai rồi, Ninh tiên sinh. Tôi không phải là đồ vật của ngài, trong túi này mới là đồ vật của ngài."

Lâm Lộc cười thảm một tiếng.

"Đây là hơn bốn ngàn ba trăm vạn. Lúc trước mẹ tôi gửi ba ngàn vạn thay tôi, cả gốc lẫn lời mấy năm nay đều ở đây."

Lâm Lộc buông tay ra. Túi ra kia nặng như một hòn đá đè ở trong lòng cậu, rầm một tiếng rơi trên mặt đất. Hai người cùng nhau cúi đầu, túi da rộng mở lộ da tiền mặt đỏ tươi.

Ninh Trí Viễn cau mày, giọng Ninh Trí Viễn càng ngày càng trầm mang theo hàn ý.

"Lâm Lộc, cậu đây là có ý gì?"

"Ninh tiên sinh, tôi đưa số tiền tôi còn nợ cho anh. Là tôi sai, tôi thật sự xin lỗi anh, tôi tiếp tay cho giặc lừa anh. Ninh tiên sinh, chỗ này là hơn bốn nghìn ba trăm vạn, anh cầm lấy, thiếu một chút tôi sẽ trả cho anh ngay lập tức. Sau này, hai chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Có thể chứ?"

"Không thiếu nợ lẫn nhau?"

Cười hai tiếng trong cổ họng, Ninh Trí Viễn túm tóc Lâm Lộc nhấc lên! Ánh mắt hắn như băng vụn, cười đến đạm bạc.

"Lâm Lộc, cậu đang nằm mơ sao? Một món đồ chơi cũng dám nói điều kiện với tôi?"

Dứt lời, hắn giơ tay lên, ném Lâm Lộc trên mặt đất như vứt một bao rác. Khuỷu tay Lâm Lộc chống đỡ trên mặt đất, đang muốn bò dậy, phía sau nhưng lại truyền đến một trận đau nhức kéo cậu trở về.

Gian nan quay đầu, Lâm Lộc nhìn thấy Ninh Trí Viễn từ trên cao nhìn cậu, khóe môi cười lạnh nhạt. Hắn hút một hơi thuốc, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ một chút, tàn thuốc chấn động rơi lên mặt Lâm Lộc, mang theo nóng rực đến bỏng.

"Ô!"

Trên làn da nóng đến đau đớn, tàn thuốc chấn động rơi vào mắt Lâm Lộc. Mắt cậu đỏ lên, lại cắn môi, không có nửa câu hô đau xin tha.

"A, làm ra vẻ tiện nhân -- Cậu nên cảm thấy may mắn khi tôi còn có chuyện phải xử lý, không trừng trị cậu!"

Cắn đầu mẩu thuốc lá, Ninh Trí Viễn giơ chân, đạp lên sườn mặt Lâm Lộc.

Giày da kia chạm trổ tinh vi, không dính bụi trần. Ánh đèn trần chiếu lên giày, hoảng loạn mắt Lâm Lộc.

"Áo khoác tôi đâu?"

Tùy ý duỗi tay ra, chủ tịch Lý đứng ở một bên run sợ trong lòng vội vàng lấy áo của Ninh Trí Viễn, cung cung kính kính đưa cho hắn. Hắn không kiên nhẫn đoạt lấy, ném ở trên người Lâm Lộc.

"Cút trở về, ngoan ngoãn chờ tôi! Còn nói nhảm thêm một câu, hôm nay sẽ không dễ dàng xong việc như vậy đâu -- Nghe hiểu không?"

Nói xong, Ninh Trí Viễn rút một sấp tiền trong túi da, dùng sức ma sát ở trên mặt Lâm Lộc. Cạnh tiền sắc bén cắt một đường ở trên mặt Lâm Lộc, một đường máu thật nhỏ chảy xuống.

"Còn có cái này, lấy đi toàn bộ cho tôi! Cầm tiền của cậu, cút cho tôi!"

Một chân Ninh Trí Viễn đá văng Lâm Lộc ra, đã đến khi cậu lăn đi nửa thước. Túi da chứa đầy tiền rơi vương vãi ở dưới chân cũng bị hắn không kiên nhẫn đá bay đi.

Túi da trên mặt đất cũng bị hắn đá lăn vài vòng, nửa miệng túi rơi ra một chuỗi tiền mặt, rơi lác đác trên mặt đất. Ninh Trí Viễn không chút để ý dẫm lên những xấp tiền đỏ tươi đó, như là dẫm máu trên mặt đất.

Loạng choạng đứng dậy, khóe mắt đuôi lông mày Ninh Trí Viễn đều là tàn nhẫn. Hắn thật sự rất say, dáng đi cũng có hơi không xong. Thất tha thất thểu, hắn còn nhớ rõ bắt lấy cổ áo Lâm Lộc, đẩy cậu một đường ra tới ngoài cửa.

Người ở sau cửa phòng bị hung hăng đụng ngã chúi về phía trước. Hai người phục vụ bị ánh mắt của hắn làm cho sợ đến nỗi rời đi. Trên hành lang này chỉ còn lại hai người Lâm Lộc và hắn.

Trán Ninh Trí Viễn cụng vững vào trán Lâm Lộc, đè cậu ở trên tường. Phía sau lưng Lâm Lộc đập vào tường, chấn động bò dọc theo xương sống, đau đến có hơi tê dại. Trước người, là thân hình lửa nóng của Ninh Trí Viễn.

Cơ bụng rắn chắc của Ninh Trí Viễn đè lên bụng Lâm Lộc bụng, bả vai ngang ngược mà đánh vào trên vai Lâm Lộc. Kề sát bên nhau như vậy, từ xa nhìn lại giống như là một đôi tình nhân thân mật. Chỉ có Lâm Lộc bị Ninh Trí Viễn đè ở dưới thân mới biết được, ánh mắt hắn hung ác bao nhiêu, tựa như một người sói.

"Ninh tiên sinh, chúng ta không thể tách ra trong êm đềm sao? Lúc trước chuyện lừa tiền, là tôi sai rồi, nhưng tôi cũng thật sự không biết......"

"Câm miệng."

Lâm Lộc ôn tồn thỉnh cầu như vậy, Ninh Trí Viễn lại không có hứng thú nghe một chút. Hắn đẩy Lâm Lộc ra, Lâm Lộc đột nhiên không kịp phòng ngừa, té lăn trên đất.

"Ngậm miệng lại cho tôi, lăn trở về đi! Không có liêm sỉ......Thay bộ quần áo này đi! Rửa sạch sẽ, vào xe chờ tôi! Còn dám nói một câu vô nghĩa, tôi sẽ không tha cho cậu, nghe hiểu chưa?"

Một chuỗi mệnh lệnh, nghiêm khắc mà rống ra. Tựa như đối đãi với con chó mình nuôi tring nhà, Ninh Trí Viễn cũng không nhìn Lâm Lộc một cái, xoay người muốn đi.

Lâm Lộc từ trên mặt đất bò dậy, loạng choạng đứng lên.

Đối mặt Ninh Trí Viễn, trước nay cậu đều nhẫn nhục chịu đựng. Đây là lần đầu tiên, trong lòng cậu nổi phẫn nộ cực lớn.

Cậu duỗi tay nắm lấy ống quần Ninh Trí Viễn. Vốn dĩ Ninh Trí Viễn đang say, bước chân không xong. Lần này, thiếu chút nữa té ngã. Sắc mặt hắn càng thêm khó coi, giọng nói lạnh băng.

"Buông tôi ra. Cậu không cần mặt mũi phải không?"

"Tôi có thể buông anh ra, nhưng anh phải nghe tôi nó cho xong!"

"Còn dám cò kè mặc cả? Buông tôi ra!"

"Anh nghe tôi nói xong đã! Ninh Trí Viễn, anh có thể mắng tôi ngu, có thể mắng tôi phế vật, nhưng tôi không phải cấp dưới của anh, càng không phải là con chó anh nuôi! Anh dựa vào cái gì mà ra lệnh cho tôi? Dựa vào cái gì quyết định tôi đi con đường nào? Anh lấy tiền của anh đi, cuộc đời của tôi tự tôi quyết định!"

Lâm Lộc còn chưa dứt lời, một chân Ninh Trí Viễn đã đá đến đây!

Đế giày góc cạnh cứng rắn, đá thật mạnh lên vai Lâm Lộc. Xương quai xanh đau nhức một trận, thân mình cũng mất cân bằng, ngã về phía sau. Lâm Lộc nện thật mạnh trên mặt đất.

May mắn có tấm thảm mới không vỡ đầu chảy máu. Nhưng Lâm Lộc vẫn choáng váng hoa mắt. Đập sâu vào đại não khiến cậu ghê tởm, mồ hôi lạnh chảy ròng.

Nhưng cho dù như vậy, cậu vẫn không buông tay.

Ngón tay lạnh lẽo, lại gắt gao nắm lấy ống quần Ninh Trí Viễn. Cậu lại bò dậy lần nữa, chóp mũi bị che kín bởi mồ hôi.

Đứt quãng, cậu kiên trì nói tiếp.

"......Một tỷ lúc trươc, là tôi sai rồi......Mẹ tôi không bị bệnh, Lâm thị cũng không phải đóng cửa......Nhưng tôi thật sự không biết......Là bọn họ hợp lại gạt tôi!"

Ánh mắt dần mất đi tiêu cự, từng đợt ghê tởm đánh úp lại. Nhưng Lâm Lộc dựa vào một suy nghĩ kiên trì, thế nhưng càng nói càng nhanh, giọng nói cũng càng lúc càng lớn.

"Cứ cho là tôi ngu đi, sáu năm nay anh cũngbtrừng phạt tôi đủ rồi! Tôu thiếu anh, ta hôm nay trả cho anh, ba ngàn vạn cả gốc lẫn lãi đều ở đây! Mẹ tôi thiếu anh, chính anh đã lấy về, nếu những tài sản của Lâm thị còn chưa đủ, chính anh đi tìm bà ấy đòi đi!

Nhưng tôi hy vọng anh làm rõ ràng một chút, ở bên nhau mấy năm nay, tôi chưa bao giờ lừa gạt anh! Cho dù anh đối với tôi như thế nào, tôi đều đối với anh thật lòng! Anh không để bụng cũng được, khịt mũi coi thường cũng được, tôi đều tận lực, tôi không nợ anh, anh không tư cách làm bộ dáng này đối với tôi!"