Sau Khi Cá Mặn Thế Gả

Chương 117: Thánh chỉ



Editor: Yang1002

Đại bàn kê Trương thẩm làm luôn mê người trước sau như một, năm nay lương thực nhiều, gà thả vườn trong nhà cũng rất lớn. Đại bàn kê chắc thịt được hầm đến vừa đúng, dùng nước canh để trộn mì cũng cực kỳ ngon miệng.

Bôn ba mấy ngày liền, Nhan Tích Ninh đã vài ngày không được ăn một bữa cơm đúng nghĩa. Hôm nay hắn ăn uống rất ngon miệng, ăn thịt gà cùng khoai tây xong, hắn còn ăn hai chén mì.

Ngoại trừ đại bàn kê, Trương thẩm còn làm một nồi kẹo hạnh nhân. Kẹo hạnh nhân là món ngon của dân tộc Khương, bên trong chứa các loại mứt cùng quả hạch, khi ăn cần phải dùng dao nhỏ sắc bén cắt ra ăn. Để tiện cho Nhan Tích Ninh ăn, hai người Lão Trương đã cắt kẹo hạnh nhân thành miếng nhỏ vừa ăn. Mỗi một miếng đều tràn đầy hạnh nhân cùng mứt. Ăn một ngụm kẹo hạnh nhân, từ miệng đến trong lòng đều là ngọt.

Trương thẩm yêu thương nhìn ngắm Nhan Tích Ninh, hận không thể lấy hết tay nghề áp đáy hòm ra. Nàng nhanh chóng nhắc tới cái gì đó, Lão Trương phiên dịch nói: "Bạn già nói, lần này thời gian gấp rút không kịp giết dê, chờ lần sau Vương phi đến, nàng sẽ làm bánh bao nướng thịt xiên nướng cho ngài."

Nhan Tích Ninh vui vẻ gật đầu: "Được! Cám ơn Trương thúc Trương thẩm!"

Ở nhà Lão Trương ăn sạch đại bàn kê lại đóng gói một đống kẹo hạnh nhân, bọn họ chuẩn bị về nhà. Đang lúc Nhan Tích Ninh chuẩn bị lên xe, Trương thẩm từ trong phòng chạy tới, trong lòng nàng ôm một cái áo choàng lông chạy thẳng đến chỗ Nhan Tích Ninh: "Ninh Ninh."

Nhan Tích Ninh kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy một cục lông trùm lên thân thể hắn. Hắn không khỏi sửng sốt một chút, thừa dịp hắn ngây người, Trương thẩm đã cột chặt dây áo lông trước ngực hắn. Nhìn kỹ lại, đây là một kiện áo choàng da sói, lông sói màu xám trắng được thuộc da đến mềm mại lại bồng bềnh, mặc ở trên người lại vừa vặn.

Trương thẩm vừa lòng lui về phía sau vài bước, nàng tươi cười đầy mặt nói vài câu. Lão Trương giải thích: "Đây là tấm da sói trước kia săn được, vẫn luôn đặt trong nhà không dùng. Ngày đó sau khi bạn già nhìn thấy Vương phi liền cảm thấy tấm da sói này rất thích hợp làm áo choàng cho Vương phi."

Áo choàng da sói này dùng da của vài con sói, màu sắc tương tự nhau da lông dày ấm. Phần da mềm mại ngăn cản giá lạnh bên ngoài, mặc vào không bao lâu, Nhan Tích Ninh liền cảm thấy thân thể ấm hơn không ít.

Lúc trước xem thương đội giao dịch ở phố Bắc, Nhan Tích Ninh biết rõ giá trị của tấm áo choàng da sói này. Một kiện áo choàng như vậy có thể bằng một căn nhà ở thành Bình Xương, tức khắc hắn có chút chần chờ: "Cái này quá quý trọng, ta không thể nhận......"

Đang lúc Nhan Tích Ninh chuẩn bị cởi dây áo choàng trên cổ, Lão Trương tiến lên một bước, ông dùng bàn tay còn sót lại chặn mu bàn tay Nhan Tích Ninh: "Vương phi, đây là một chút tâm ý của ta cùng bạn già."

Trương thẩm sốt ruột nói tiếng Khương ở bên cạnh, không biết là do trời giá rét hay bởi vì kích động, mặt nàng đỏ lên. Lão Trương mấp máy môi, ánh mắt ông chờ mong nhìn về phía Nhan Tích Ninh: "Vương phi nguyện ý gọi chúng ta một tiếng thúc thẩm, chính là tôn trọng chúng ta. Người trong núi săn mấy con sói cũng không phí sức, làm quần áo cũng không khó, Vương phi mặc tốt, chúng ta liền vui vẻ."

Tuy rằng Lão Trương nói nghe nhẹ nhàng, nhưng làm sao Nhan Tích Ninh không biết vì một kiện áo choàng này, hai lão bọn họ đã phải cố gắng biết bao. Cho dù Lão Trương đánh chết mấy con sói không phí lực, chỉ mỗi việc thuộc da đã phải làm rất nhiều bước mới thành, thiếu một bước đều không thể làm ra da lông mềm mại sáng loáng như vậy. Đôi mắt Trương thẩm không tốt, vì cái áo choàng này, nàng nhất định đã bị kim đâm tay không ít.

Nếu không có chân tình cùng thành ý, ai nguyện ý tốn thời gian cùng tinh lực chỉ vì làm một cái áo choàng đây!

Lúc này Cơ Tùng nhẹ giọng nói: "A Ninh, nhận lấy đi." Giống như Lão Trương bọn họ nói, đây là tâm ý của bọn họ, chỉ dành cho Nhan Tích Ninh, người khác đều không có. Nếu Nhan Tích Ninh không nhận, hai lão sẽ phi thường thất vọng.

Nhan Tích Ninh vừa hổ thẹn vừa cảm động, rõ ràng hắn chưa cho Trương thẩm cái gì, bọn họ lại tặng mình thứ tốt nhất. Nhìn thấy bọn họ đứng trong tuyết phất tay với xe ngựa, trong lòng hắn nặng trịch: "Ta không biết nên làm thế nào để báo đáp bọn họ."

Tuy nói vài ngày trước đó Nhan Tích Ninh tặng không ít đồ vật này nọ cho nhóm lão binh, nhưng so với việc Trương thúc Trương thẩm làm cho hắn, cảm giác không giống vậy. Phần tâm ý vô giá này, không thể dùng vật chất để cân nhắc.

Cơ Tùng hiểu được cảm xúc của A Ninh, y cầm tay Nhan Tích Ninh: "Vậy có rảnh thì đến thăm bọn họ nhiều hơn, chỉ cần ngươi tới, bọn họ liền vui vẻ."

Nhan Tích Ninh túm một khối kẹo hạnh nhân nhét vào miệng, hắn đột nhiên nhớ tới cái gì đó khóe môi vui vẻ cong lên: "Khó mà làm được, nếu tới nhiều lần, đám gà trong nhà Trương thẩm chắc chắn sẽ hận chết ta."

Cơ Tùng phì một tiếng nở nụ cười: "Có đạo lý."

Tuyết càng lúc càng lớn, chờ khi bọn hắn trở lại Vương phủ, bông tuyết trên đường đã sắp dày một tấc. Gần một tháng không quay về thành Bình Xương, biến hóa trong thành vẫn là khá lớn. Dân chúng hào hứng hơn, trước khi tuyết rơi, mấy đường cái trong thành đều được lát đá tảng.

Xe ngựa mới vừa ngừng trước Vương phủ, Tiểu Tùng liền từ trong Vương phủ vọt ra. Nó hưng phấn mà nằm trên mặt đất uốn éo cơ thể phơi cái bụng ra, giống như Nhan Tích Ninh không sờ nó vài cái, nó sẽ nằm luôn trên đất không chịu dậy. Nhan Tích Ninh khom người vuốt đầu Tiểu Tùng, hắn nhẹ giọng hống nó: "Ngoan nga, nhanh đứng lên."

Không đợi hắn đứng thẳng cơ thể, Hoàng Hành Giản liền mang theo quan viên Lương Châu bước nhanh từ hướng phủ Thứ sử phủ tới: "Vương gia, ngài cuối cùng cũng trở lại! Hạ quan luôn đợi ngài trở lại!"

Nhan Tích Ninh ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, xem ra Cơ Tùng lại sắp bận đến chân không chạm đất. Bất quá nghĩ theo hướng tích cực, người chung quy phải có chút việc làm, bằng không sẽ nhàm chán biết bao nhiêu a.

Tuyết lớn rơi suốt một ngày một đêm, sau khi tuyết ngừng, thành Bình Xương khoác một lớp áo trắng biến thành thế giới băng tuyết. Lương Châu chính thức tiến vào mùa đông, người Sở Liêu chú trọng vụ thu để trữ cho mùa đông, tới mùa đông rồi dân chúng đều thích làm tổ ở nhà trốn đông, nhưng từ mùa đông năm nay chuyện có thể phải làm còn rất nhiều, đám quan viên còn chưa thể lường biếng.

Tuy nói Lương Châu so sánh với các châu phủ khác có chút khô hạn hơn, nhưng Lương Châu cũng có sông hồ. Mùa đông đúng là mùa khô, đường sông lắng đọng lộ ra. Lịch đại quan viên Lương Châu chưa từng có người nào nghĩ tới phải đào đường sông khai thông mạng lưới sông ngòi, năm nay lại không giống vậy.

Quan phủ vẫn lấy thành Bình Xương làm chỗ thí nghiệm, quan phủ bỏ vốn dân chúng bỏ sức, thừa dịp mùa đông mực nước khô hạn đào sông khai thông mạng lưới sông ngòi. Một khi mạng lưới sông ngòi thành hình, tương lai dùng nước liền thuận tiện.

Mở đường sông không phải chuyện một ngày hai ngày có thể hoàn thành, chờ đường sông thành Bình Xương tiến hành được hơn phân nửa, thời gian cũng tới tháng chạp.

Trong ấn tượng của Nhan Tích Ninh, tháng chạp là tháng nhẹ nhàng nhất trong một năm. Tháng chạp gắn liền với Tết âm lịch, trong tháng này nhóm người làm công sẽ nhận được lương thưởng cuối năm, trẻ con sẽ nghênh đón kỳ nghỉ đông, người một nhà có thể sung sướng hội họp cùng một chỗ nấu các món ngon chuẩn bị đón Tết âm lịch.

Tháng chạp năm nay một chút cũng không thoải mái, mỗi ngày đều có quan viên lui tới, hắn và Cơ Tùng vẫn bận đến chân không chạm đất như cũ, khó được một ngày hưu mộc cũng không được thanh nhàn.

Trong khoảng thời gian này thế cục trong kinh càng ngày càng căng thẳng, sáng ngày mười lăm tháng chạp, Cơ Tùng thu được tin tức trong kinh. Tin tức viết, Bình Viễn Đế sinh bệnh.

Người ăn ngũ cốc hoa màu bị bệnh là rất bình thường, nhưng Bình Viễn Đế là một lão nhân sắp đến tuổi ngũ tuần. Tại cái tuổi này nếu bị bệnh, có thể khỏe lên hay không cũng khó mà nói trước. Càng tệ hơn chính là, ông còn chưa quyết định ai sẽ kế thừa sự nghiệp đế vị. Điều này làm cho nhóm Hoàng tử minh tranh ám đấu không ngừng, triều cục rung chuyển người người trong kinh đều cảm thấy bất an.

So với những cử động lớn của Thái tử cùng Nhị Hoàng tử, động tĩnh của Ngũ Hoàng tử Cơ Du càng làm cho hai người Cơ Tùng cảnh giác hơn. Gần đây Cơ Du nhiều lần tiếp xúc với Thống lĩnh cấm quân Lâm Sấm, ngoài ra hắn còn đi tới chỗ đóng quân của phòng giữ quân mật đàm mấy lần với tướng quân Khương Phúc Bình của phòng giữ quân.

Phòng giữ quân ban đầu thuộc về cấm quân, trước đây số lượng cấm quân đạt tới mười lăm vạn người. Một đội quân khổng lồ như vậy hiển nhiên không thể đóng quân trong hoàng thành, vì thế bọn họ liền đóng quân ở trong núi rừng cách kinh thành ba mươi dặm về hướng Tây Bắc.

Thống lĩnh cấm quân của tiền triều bị cuốn vào phản loạn, điều này khiến hoàng đế tâm sinh cảnh giác: cấm quân nhiều cũng không được. Bởi vậy khi Bình Viễn Đế thượng vị, cấm quân trải qua một đợt cắt giảm chỉ còn lại có tám vạn người.

Bình Viễn Đế chia cấm quân làm hai, cấm quân đóng quân trong hoàng thành chỉ có một vạn người, bảy vạn còn lại thành phòng giữ quân, do lão tướng quân Khương Phúc Bình chỉ huy.

Đủ loại hành vi của Cơ Du cho Cơ Tùng một cái tín hiệu: hắn đang liên hợp quân đội trong ngoài kinh thành.

Người khi nào mới cần quân đội đây? Ngoại trừ cung biến đoạt đích, Cơ Tùng không thể nghĩ ra lý do thứ hai.

Nếu là Hoàng tử khác có quyết định này, Cơ Tùng mở một mắt nhắm một mắt còn chưa tính. Nhưng là Cơ Du muốn cung biến, y tuyệt không cho phép. Cơ Du người này tâm ngoan thủ lạt, nếu là hắn thượng vị, Sở Liêu sẽ không có ngày lành.

Suy nghĩ đến việc Cơ Du có thể xếp quân cờ của mình vào Sí Linh quân, Cơ Tùng không chút nghi ngờ năng lực của Cơ Du. Nếu để cho Cơ Du nắm được quyền thống lĩnh cấm quân cùng phòng giữ quân, cung biến chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Kinh thành hỗn loạn, ngày tháng của dân chúng trong thành cũng không dễ chịu. Có người nhìn xa tạm thời rời khỏi kinh thành, chỉ chờ thế cục ổn định lại quay trở về.

Ngọc Nương là một trong số đó, nàng không đến Lương Châu một mình, nàng còn mang theo một đoàn xe thật dài từ kinh thành xuất phát thẳng đến Lương Châu. Trên xe chứa đầy những thứ trong kinh thành, tơ lụa, gốm sứ, lá trà...... Những vật phẩm này sẽ tiến vào phố Bắc thành Bình Xương, được dân chúng và thương đội ngoại bang mua đi, đổi thành lượng lớn tiền bạc.

Chờ khi trở về, có thể đem đặc sản Lương Châu tới kinh thành. Trước đó Nhan Tích Ninh một mực suy nghĩ nên dùng biện pháp gì để khai thác thị trường Lương Châu, vừa lúc thừa cơ này, hắn muốn cho dân chúng kinh thành kiến thức được những thứ tốt của Lương Châu.

Hơn một ngàn xe ngựa có thanh thế lớn, trên mỗi một xe ngựa đều có treo đèn lồng đỏ của Dung Vương phủ, một đường đi tới hấp dẫn tầm mắt của không ít người. Nghe nói thế cục Lương Châu ổn định, cũng có không ít thương đội loại nhỏ đi theo sau đoàn xe tới Lương Châu.

Khi đoàn xe của Ngọc Nương đi vào thành Bình Xương, cả thành Bình Xương đều oanh động. Đây chính là thương đội đến từ kinh thành, quan trọng hơn là, đoàn thương đội này là của Dung Vương phủ! Dân chúng đều biết, Dung Vương cần chính yêu dân, thứ mà thương đội y mang đến nhất định là thứ tốt.

Đoàn xe bị an trí ở phố Bắc, hàng hóa trên xe cũng được cẩn thận chuyển xuống. Dân chúng gấp gáp muốn đến phố Bắc xem náo nhiệt, những thứ thường được bày bán ở đầu đường kinh thành tới Lương Châu, điều này khiến cho dân chúng được mở rộng nhãn giới.

Hỏi một câu giá cả còn không mắc, đều ở trong phạm vi mọi người có thể thừa nhận. Qua năm mới không phải đều cần mua thêm một ít vật mới sao? Vì thế quầy hàng còn chưa mở, dân chúng đã bắt đầu cò kè mặc cả.

*

Quản sự của thương đội Ngọc Nương đi theo thị vệ Vương phủ đi về phía Vương phủ, vừa đi, Ngọc Nương vừa ngắm phong cảnh ven đường. Trước đây nàng chưa từng tới Lương Châu, vốn tưởng rằng Lương Châu là một mảnh đất hoang vắng, hôm nay vừa thấy liền khiến nàng thay đổi suy nghĩ rất nhiều.

Ngọc Nương nhẹ giọng nói: "Xem ra Vương gia cùng Vương phi ở Lương Châu quả thật đã làm không ít chuyện." Trên đường tới nàng thoáng nghe người ta nói không ít sự tích có liên quan tới Lương Châu, nàng chưa từng nghĩ đến Dung Vương phi có thể phát huy tài năng lớn đến như vậy ở Lương Châu. Đi theo chủ tử như vậy, Ngọc Nương an tâm.

Hôm nay vừa lúc Cơ Tùng được hưu mộc, hai người đã chờ ở chính điện một hồi lâu. Trong đại điện tràn ngập mùi khoai lang nướng, Nhan Tích Ninh mặc áo da sói giống như một quả banh rút bên cạnh đống lửa. Hắn híp mắt thân thể hơi hơi ngửa ra sau tựa vào trên người Cơ Tùng, Cơ Tùng đang cầm lược chải mái tóc dài mềm mại của A Ninh lại cho ngay ngắn.

Hai người chỉ trao đổi vài câu đơn giản, nhưng ngôn ngữ cơ thể giữa hai người lại toát ra sự thân thiết cùng tín nhiệm cùng cực, không thể dung người thứ 3 tham gia. Ngọc Nương lẳng lặng đứng ở cửa, thẳng đến khi Cơ Tùng chải tóc cho Vương phi xong, nàng mới tiến lên cung kính hành lễ: "Ngọc Nương kiến quá Vương gia, Vương phi."

Nhan Tích Ninh nhanh chóng tiến lên nâng nhẹ nàng dậy: "Chắc đã mệt muốn chết rồi nhỉ? Đến, mau ngồi xuống. Vất vả ngươi chạy một chuyến này."

Ngọc Nương mỉm cười đánh giá Nhan Tích Ninh: "Làm việc vì chủ tử không vất vả." Rõ ràng mới chỉ qua mấy tháng, Nhan Tích Ninh lại giống như đổi thành một người khác, khí chất cả người hoàn toàn khác xưa.

Ngọc Nương không nghĩ tới khi gặp lại Vương gia Vương phi, ba người bọn họ sẽ vây quanh bếp lửa ăn khoai lang nướng. Đất Lương Châu tơi xốp, khoai lang trồng ra nướng một chút liền mềm mại hương vị ngọt ngào mật tươm tứ phía, ăn một ngụm liền ngọt tới trong lòng.

Cơ Tùng hỏi Ngọc Nương tình huống trên đường, Ngọc Nương cũng không phải người ngượng nghịu, nàng cẩn thận kể lại những chuyện lẫn người gặp được trên đường cho Cơ Tùng. Dẫn dắt mấy ngàn xe ngựa hành tẩu, khó tránh khỏi việc gặp chuyện ngoài ý muốn. Nghe đến chỗ mạo hiểm, Nhan Tích Ninh đều đổ mồ hôi thay nàng.

Chờ Ngọc Nương nói xong tình huống ven đường, Nhan Tích Ninh cảm khái: "Ngọc Nương cân quắc bất nhượng tu mi(*)." Ai nói nữ không bằng nam? Từ sau khi đến Sở Liêu, các cô nương hắn gặp được đều hữu dũng hữu mưu.

(*) cân quắc bất nhượng tu mi: cân quắc: nữ tử, tu mi: nam tử, câu này có nghĩa là nữ tử có khí phách không kém nam tử.

Lúc này Quý Oánh đứng ở ngoài cửa ôn nhu nói: "Tam ca, Tam tẩu, gia yến đã chuẩn bị tốt."

Ngọc Nương hồ nghi quay đầu, khi nàng nhìn rõ mặt Quý Oánh, người từ trước đến nay luôn đoan trang như nàng lại mang thần tình khiếp sợ: "Lục Công chúa?!"

Sinh ý của Ngọc Nương ở kinh thành rất lớn, khách nhân của nàng không hề thiếu gia quyến của quan lại trong kinh. Nhờ quan hệ của các nàng, Ngọc Nương quả thực đã quen biết được không ít người. Liền tỷ như hiện tại, nàng liếc mắt một cái liền nhận ra Quý Oánh trước mắt là Lục Công chúa Sở Liêu đã bị đưa đi hòa thân - Cơ Nhân. Lúc ấy trong của hồi môn xuất giá của Cơ Nhân, có một phần đến từ cửa hàng của nàng.

Không nghĩ tới lại gặp được cố nhân ở chỗ này, Quý Oánh và Ngọc Nương đồng thời trợn tròn mắt. Một lúc sau Quý Oánh hành lễ: "Lục Công chúa đã qua đời, hiện giờ ta tên là Quý Oánh, là nghĩa muội(*) của Vương phi."

(*)nghĩa muội: em gái nuôi, Ô Chu không thoát kiếp em rể =)))))

Ngọc Nương sở hữu tâm tư khéo léo, nàng sao lại không hiểu lời Quý Oánh vừa nói? Nghe Quý Oánh nói xong những lời này, nàng bái nhẹ một cái: "Kiến quá Quý cô nương."

Ngọc Nương sẽ ở lại Lương Châu ăn Tết âm lịch, bởi vì nàng cùng Quý Oánh vốn quen biết, Cơ Tùng dứt khoát an bài các nàng ở trong cùng một viện tử. Các cô nương luôn luôn có chuyện nói không hết, không bao lâu hai người liền thân thiết nắm tay nhau đi dạo phố.

Chuyện này khiến Ổ Thành Chu buồn bực đến hỏng, hiện giờ đã gần Tết âm lịch, bọn nhỏ nghỉ, quan viên cũng không học bù. Hắn vốn định trải qua cùng Quý Oánh, nhưng lại không ngăn được Ngọc Nương từ trên trời rớt xuống.

Ổ Thành Chu buồn bực muốn tìm Nhan Tích Ninh làm thuật toán, kết quả Nhan Tích Ninh bận đến không thấy người. Ổ Thành Chu buồn khổ chỉ có thể ôm lấy sách thuật tính của hắn bắt đầu nghiên cứu đề toán, chờ sang năm khai giảng, hắn muốn cho hài tử Lương Châu cùng quan viên cảm nhận được sự tuyệt vời của thuật tính.

Nhan Tích Ninh cũng không phải cố ý trốn tránh Ổ Thành Chu, gần đây quả thật hắn bề bộn nhiều việc. Đào sông, cải tạo ruộng bậc thang...... Tuy rằng mỗi một chuyện đều không cần hắn tự mình động thủ, nhưng rất nhiều thời điểm hắn cần phải có mặt.

Lúc trước khi hắn làm xã súc không hiểu vì sao lãnh đạo luôn mở họp cả ngày, hiện giờ đến phiên hắn, hắn rốt cuộc cũng hiểu được. Bởi vì có một số việc cần phải tụ lại một chỗ thương nghị rồi mới có thể thực thi, mọi nơi đều thống nhất ý kiến xong mới có thể tiếp tục triển khai xuống.

Có đôi khi vội đến đầu óc choáng váng, hắn sẽ cười khổ một tiếng. Cực cực khổ khổ xuyên tới Sở Liêu, kết quả vẫn không thể thoát khỏi vận mệnh xã súc.

Nhưng hắn không dám dừng lại, bởi vì hắn không biết ngày tháng an ổn của bọn họ còn có bao lâu. Từ khi thu được tin tức Bình Viễn Đế sinh bệnh, mỗi ngày đều sẽ có bồ câu từ kinh thành bay vào Vương phủ. Bồ câu càng chịu khó bay lượn, liền chứng minh tình huống càng không lạc quan.

Hiện giờ trong hoàng thành, thiên tử sinh bệnh, địa vị của Thái tử cùng Nhị Hoàng tử ngang nhau, Ngũ Hoàng tử Cơ Du âm thầm mai phục, thế lực khắp nơi khó khăn duy trì hòa bình mặt ngoài. Nhưng mà hòa bình chung quy cũng có lúc vỡ, đến lúc đó liền xem ai nhanh tay hơn.

Theo tin tức truyền lại tới nay có thể xác nhận, Cơ Du quả thật liên hợp Lâm Sấm và Khương Phúc Bình chuẩn bị bức vua thoái vị. Cơ Du tâm tư kín đáo tính toán không sót, nếu phải bức vua thoái vị, vậy nhất định sẽ chọn một kế hết sức vẹn toàn một lưới bắt hết tất cả đối thủ.

Bọn họ sớm chuẩn bị tốt cách ứng đối, hiện tại bọn họ chỉ đang chờ, chờ một tín hiệu để bọn họ có thể hành động, chờ một đạo thánh chỉ có thể khiến bọn họ quang minh chính đại trở lại kinh thành.

Con đường đoạt đích vốn không dễ đi, một khi thất bại chắc chắn vạn kiếp bất phục. Nhan Tích Ninh biết rõ đạo lý này, bởi vậy hắn hy vọng chính mình có thể ở khoảng thời gian ngắn ngủi này làm nhiều thêm một việc cho dân chúng Lương Châu.

Mùa đông ngày ngắn đêm dài, mỗi một ngày đều trôi qua rất mau. Khi Nhan Tích Ninh bọn họ rốt cuộc có thể dừng lại thở một hơi, tháng chạp đã sắp kết thúc. Trong thành Bình Xương đèn lồng màu đỏ sáng lên cùng tiếng pháo ngẫu nhiên vang lên nói cho bọn họ biết: Ngày mai chính là Tết âm lịch.

Đây là cái tháng chạp bận rộn nhất cũng là phong phú nhất mà Nhan Tích Ninh từng vượt qua, đương ngoài Vương phủ truyền đến tiếng pháo, hắn nhịn không được mà thở dài: "Thời gian trôi qua thực nhanh a."

Cơ Tùng từ đằng sau ôm lấy thắt lưng Nhan Tích Ninh, y gác cằm lên trên vai A Ninh: "Đúng vậy." Nhìn lại một năm này, đã xảy ra rất nhiều chuyện. Giờ này năm trước, y hấp hối sinh tử chưa rõ. Mà hiện tại, y lại một lần nữa đứng lên, còn có được người mình yêu thương về tới Lương Châu quen thuộc.

Chỉ là trong khoảng thời gian này quá bận rộn, bận đến y cũng không có thời gian cùng A Ninh ngồi xuống ăn một bữa cơm đúng đắn. Liền ngay cả bữa cơm đoàn viên tối nay, y cũng không thể cùng A Ninh độc hưởng. Nghĩ tới chuyện này, y liền cảm thấy bản thân đã thua thiệt A Ninh rất nhiều.

Nhan Tích Ninh nghiêng đầu cọ cọ Cơ Tùng, hưởng thụ thời gian yên tĩnh khó có được.

Đúng lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng Nghiêm Kha thông truyền: "Chủ tử, Vương phi, trong cung phái người truyền chỉ."

Thân thể Cơ Tùng cùng Nhan Tích Ninh đồng thời cứng lại một chút, hai người bốn mắt nhìn nhau: Thánh chỉ đến rồi!

Đây cũng không phải là thánh chỉ bình thường, nếu Cơ Tùng đoán không sai, đạo thánh chỉ này là thánh chỉ triệu hai người bọn họ quay về kinh thành. Ngày hai mươi lăm tháng giêng liền tới đại thọ sáu mươi của Bình Viễn Đế, ở Sở Liêu sáu mươi đã là thọ. Vô luận thân thể ông tốt hay là không tốt, đều sẽ triệu các Hoàng tử trở về tham gia thọ yến.

Mà trận thọ yến này, chính là ngày mà Cơ Du đã sớm chọn sẵn để bức vua thoái vị. Tám vạn đại quân vây quanh hoàng thành, Hoàng tử cùng các thần tử tham gia thọ yến chính là cá trong chậu.

Một lát sau Cơ Tùng nhẹ giọng nói: "Đã biết, để cho người truyền chỉ đến thiên điện đợi."

________________

Tác giả có chuyện nói:

Ảnh bìa chính là hình Dung Xuyên đang chải tóc cho A Ninh, Lão Miêu lại rít gào một câu: Bọn họ là đang chải tóc, không phải bắt rận!!!

________________

Editor chào hàng:

Vậy là chuẩn bị hết truyện nè, tui cũng kiếm ra truyện mới để edit rồi nè hị hị hị.

PR truyện mới: hiện đại, hào môn, 1v1, nhẹ nhàng, chủ thụ, hài văn, sa điêu. Truyện cùng tác giả với Xuyên thành nam thê pháo hôi của nhân vật phản diện. Chính là Lâm Quỳnh với lão baby của ẻm á.

Truyện này tui hơi mạo hiểm bởi vì nhiều vấn đề lắm. Tác giả lớn mà toàn joke mạng thịnh hành tui sợ không edit nổi, chưa đọc nên lỡ mà nó có lôi tui không đọc được thì khóc thét, tui đọc review người ta bảo là truyện mì ăn liền, khá ngắn mà đã hoàn từ tháng 2 nên tui sợ có nhà dịch rồi ghê.

Nhưng sau tất cả thì mình cứ đâm đầu thôi, tới đâu hay tới đó. Mong mọi người sẽ ủng hộ truyện mới - La Bốc Hoa Thố Tử sắp tới nha, cám ơn mọi người nhiều ạ❤️❤️❤️❤️❤️