Sau Khi Chạy Ra Khỏi Viện Tâm Thần

Chương 42: Cứu giúp



Quân Phong Ảnh lái xe về biệt thự trên núi, đến trước cổng thì vô tình bắt gặp Dương Sư đang ngồi xổm dưới đất viết chữ.

Cô đi đến ngó thử, thấy Dương Sư đang viết trên tấm bảng vài chữ lưu loát phóng khoáng như rồng bay phượng múa, nhưng chữ bên trên là:

" Viện Tâm Thần 125"

Chữ màu đỏ, nền màu đen, mực chưa khô nên đang nhỏ giọt xuống, nhìn qua không khác gì tiêu đề nhà ma kinh điển nhất hiện nay.

" Đẹp không? Lão già này tự tay chấp bút đấy nhé! Người khác ra 1 vạn An ta cũng không bán đâu!" 009 cũng cảm nhận được có người tới gần, vui vẻ đứng dậy vung vẩy bút lông trên tay.

"An" đơn vị tiền tệ của Lan An.

Quân Phong Ảnh nhìn 009, bút lông chấm chu sa chưa khô, lúc vung vẩy thì bay lên dính vào quần áo Dương Sư, cộng thêm nụ cười thần kinh của lão khiến cho người ta liên tưởng đến những kẻ chạy ra từ Khu 9, hay rồi, giờ có luôn nhân viên đóng giả làm ma nè.

Biểu cảm bình tĩnh của Quân Phong Ảnh trực tiếp tan vỡ.

...

" Ma ma về rồi!" Thẩm Ninh Hạ thấy Quân Phong Ảnh đứng ở cửa thì vui vẻ chạy đến, giang rộng tay muốn được ôm.

" Hạ Hạ. " Thấy nụ cười vui sướng và giọng điệu giòn tan của cô bé, khóe môi Quân Phong Ảnh cũng lén lút cong lên, chút xíu tâm trạng không vui hoàn toàn mọc cánh mà bay.

" Hi Hi đâu rồi? " Vừa ôm bé, Quân Phong Ảnh vừa nhìn khắp xung quanh.

" Chị ấy đi ra ngoài vườn rồi! Muốn cùng khỉ vàng vẽ tranh!" Nằm trong lòng "mẹ", Thẩm Ninh Hạ nhịn không được cười vui vẻ.

" Con không đi cùng?"

Quân Phong Ảnh ngó thử vào phòng bếp, thấy Tiêu Lan mặc tạp dề chăm chỉ hiền huệ nấu nướng, thấy cô ấy về thì quay đâu cười ngượng ngùng như chào hỏi.

" Con không đi đâu, hôm qua khỉ vàng cũng nói muốn vẽ tranh, kết quả toàn chơi màu vẽ, bẩn hết váy áo... " Thẩm Ninh Hạ bĩu môi, dáng vẻ muốn mắng Philips quá trẻ con.

Đôi song sinh có bề ngoài cực kì giống nhau, nhưng đầu óc lại không giống, Thẩm Ninh Hạ tuy là em gái nhưng lại tốt hơn cũng khó lừa hơn, cô bé bị Philips lừa vài lần liền thông minh, không đi chơi cùng cậu ta nữa.

" A, chào chú Dương. " Thẩm Ninh Hạ lầu bầu một lúc mới phát hiện Dương Sư vẫn đứng ở cửa, cười cong mắt chào hỏi. Cô bé rất thích mọi người trong 125, bởi vì thích cho nên vẻ mặt cũng rất chân thành.

" Chào Hi Hi. " Dương Sư đang lẩm nhẩm cùng bóng ma bên cạnh, nghe vậy ngẩn đầu phất phất tay chào hỏi - cho dù bọn họ mới cách nhau nửa tiếc trước.

" Con là Hạ Hạ. " Bởi vì ngoại hình quá giống nhau, đôi khi mọi người cũng đẽ nhầm lẫn.

" Aizzz, Hạ Hạ ngoan, sắp... "

Lời còn chưa dứt, chuông cửa đột nhiên vang lên.

Dương Sư có chút lười, nhưng liếc trái thấy Quân Phong Ảnh đang bế con, bên phải Tiêu Lan đang nấu ăn nên đành tự ra ngoài.

Mà người ngoài cửa lại là người quen.

" Ây zô? Đây chẳng phải đầu gỗ của chúng ta sao? " Dương Sư thấy người trước cổng, hơi hơi nhướn mày.

" 009. " Tần Thanh nghe thấy biệt danh quen thuộc mà có chút hoài niệm.

" Mời vào mời vào ~ Trùng hợp sắp đến giờ cơm. " Dương Sư vuốt vuốt cằm, dáng vẻ không nghiêm túc chút nào.

Tần Thanh ngẩng đầu, nhìn bốn chữ "Viện Tâm Thần 125" treo trên cổng, trầm mặc bước vào.

...

Bởi vì đã đến gần giờ cơm, Thẩm tổng tài và Thẩm học tra rốt cuộc được nghỉ ngơi, lục tục xuống lầu chờ ăn cơm.

Thẩm Ninh Hi một thân lấm lem màu mực cũng trở về, sau khi nhanh chóng rửa tay thay quần áo, thì ngoan ngoãn cùng em gái ngồi trên ghế, ánh mắt chờ mong nhìn về phía phòng bếp.

Có thể là do 002 ảnh hưởng, hoặc là ở đây toàn là người quen, Tiêu Lan cũng không sợ hãi như lúc ban đầu nữa, ít nhất hiện tại dám ngồi cùng bàn ăn cơm cùng mọi người.

Đến giờ cơm là bóng dáng nhảy chân sáo của 006 nhất định sẽ xuất hiện, cậu ta cầm trên tay vài bông hoa hồng đỏ - Là hoa giả - Rẻ tiền và dễ mua hơn, mà dáng vẻ lại tươi tắn vui vẻ hơn hoa, phía

Nhưng sau khi tầm mắt đụng vào thân ảnh đang cứng nhắc trên bàn, nụ cười của Philips lập tức thu lại.

Cậu ta đảo đảo mắt, đột nhiên nảy lên ý xấu.

Nhưng chưa chờ cậu ta thực hiện, một giọng nói quen thuộc vang lên: " Philips Marcus!"

Con khỉ vàng nào đó chỉ có thể tiếc nuối thu đi móng vuốt đang muốn lau lên người Tần Thanh.

Hai bàn tay cậu ta đầy màu vẽ xanh xanh đỏ đỏ.

Bị la, con khỉ vàng nào đó tủi thân xoay người, sau đó kể chuyện cười cho đôi song sinh.

" Nào nào ~ Cuộc đời tốt đẹp, để ma thuật sư tiên sinh kể cho các em một câu chuyện cười ~ "

Nhưng cái não nhiễm bệnh của 006 khiến cho tam quan của Philips không giống người thường, truyện cười qua miệng cậu ta đều trở thành truyện kinh dị dọa trẻ nhỏ.

" Lạch cạch lạch cạch... Bạn nhỏ, muốn quay đầu sao?"

Kể xong Philips muốn cười phá lên, Quân bệ hạ ngồi đối diện nhìn không được, trực tiếp nhào lộn một tư thế xinh đẹp, vượt qua bàn đánh khỉ vàng một trận.

Mọi người:... Phối phương quen thuộc, hương vị quen thuộc...

Mọi người không dám hó hé gì, ngoan như gà chờ Tiêu Lan bưng món canh cuối cùng ra.

Vì sợ kích thích đến Tiêu Lan, mọi người ăn ý im lặng, chỉ cúi đầu ăn cơm.

Sau bữa cơm là món tráng miệng.

Tiêu Lan sẽ nhớ rõ yêu thích của mỗi người, ví dụ Thẩm Ninh Hi thích bánh kem dâu tây, Thẩm Ninh Hạ thích bánh kem matcha, Philips thích vị socola, Thẩm Đức thích hồng trà, Thẩm Thần Tinh thích vị truyền thống, Thu Phong Ảnh thích vị sữa chua...

Tiêu Lan cũng nhớ rõ Tần Thanh không thích bánh ngọt quá ngọt, không đặc biệt yêu thích hương vị gì.

" Chị Lan Lan ơi, bánh bông lan của chị nè." Tiêu Lan nhớ rõ yêu thích của người khác, nhưng luôn lơ đãng bỏ qua bản thân, mỗi lần như vậy đôi song sinh thiên sứ đều sẽ nhắc nhở cô, trước đó cũng nhờ Thẩm Ninh Hạ nên Tiêu Lan mới nướng thêm bánh bông lan.

" Cảm, cảm ơn Hi Hi... " Tiêu Lan vẫn rất sợ tiếp xúc với người khác, khác với Tần Thanh mắc bệnh sạch sẽ, Tiêu Lan là vì bị bạo hành quá nhiều, theo bản năng sợ hãi bất kỳ loại người gì - ngoại trừ trẻ con và cái kẻ mang bug là Thu Phong Ảnh.

Trẻ con a...

Cô cũng từng có một đứa bé...

Tiêu Lan theo bản năng ôm bụng.

Nhưng sau đó vì tên ác ma kia, sinh mệnh nho nhỏ đó đã rời xa cô...

Ánh mắt Tiêu Lan đột ngột trở nên mờ mịt.

" Chị Tiêu, em có chút không hiểu phần thực đơn này, chị có thể giúp em không?" Thẩm Thần Tinh tuy không phải người nhưng lại rất mẫn cảm với tâm trạng của mọi người, cậu ta mím môi mấy lần, chạy tới chuyển dời sự chú ý của Tiêu Lan.

...

" Cảm ơn Cố ca ca, mấy ngày nay thực sự quá làm phiền anh rồi... Anh đã giúp em rất vất vả, em rất ây náy... Đây là món bánh ngọt em vừa mới học, em, em muốn làm gì đó cho anh. " Thiếu nữ có chút ngại ngùng cúi đầu, mái tóc màu hạt dẻ gợn sóng tự nhiên, một đôi mắt màu cà phê vừa ấm áp vừa ngọt ngào.

" Tiếu Tiếu, em không cần khách khí như vậy. Anh là một cảnh sát, giúp em vốn là tránh nghiệm của anh." Cố Minh Minh nhìn thiếu nữ trước mắt, giọng nói chân thành lại ấm áp.

Ba ngày trước cậu vô tình phát hiện một cô gái ngất xỉu trên đoạn đường vắng, cả người tràn ngập những vết thương cũ cũ mới mới, hơn nữa còn mất trí nhớ, chỉ nhớ được tên mình là "Tiếu Tiếu".

Không còn cách nào khác, trên người cô ấy không có vật chứng minh thân phận cũng không có tiền, Cố Minh Minh đành mang cô ấy về nhà chăm sóc.