Sau Khi Chạy Ra Khỏi Viện Tâm Thần

Chương 43: Do dự



"... 002, cô có chuyện gì sao?"

Sau bữa trưa, Quân Phong Ảnh ra ban công hóng gió. Thẩm Đức là một gà mẹ chăm 002 từ bé, rất hiểu biết tính tình của cô, mặc dù vẻ ngoài Quân Phong Ảnh vẫn như thường nhưng anh ta lại nhìn ra cô đang áp lực nặng nề.

"... Không có gì. " Quân Phong Ảnh không muốn cho người nhà quấn vào những sự kiện thần bí - chúng quá nguy hiểm, cô muốn bảo vệ bọn họ.

" Tiểu Phong Ảnh. Ta là một bác sĩ tâm lý. " Thẩm Đức nhìn bóng lưng thiếu nữ, giọng nói tràn đầy bất đắc dĩ.

Thân hình Quân Phong Ảnh hơi cứng đờ, cuối cùng cô quay đầu nhìn Thẩm Đức, hơi mím môi.

" Chúng ta là người một nhà. Không cần cái gì cũng giấu giếm cũng tự mình xử lý. Có lẽ Tiểu Phong Ảnh có thể mở lòng mình một chút, thử tin tưởng mọi người?"

Thẩm Đức đã rất lâu không dùng xưng hô này. Nhưng hiện giờ anh ta xử dụng lại khiến Quân Phong Ảnh cảm giác thân thiết.

Huống hồ... Nếu thật sự có người giăng bẫy, hắn/nàng muốn hại người bên cạnh cô thì cũng sẽ không vì họ không biết gì mà bỏ qua cho họ, đặt mọi người ở "Viện Tâm Thần 125" cũng không an toàn...

Bên tai Quân Phong Ảnh dường như vang lên âm thanh của Cố đội trưởng.

" Quân tiểu thư, khu 36 Bonita rất kều diễm như tên của nó đúng không? Cao ốc Hoa Hồng rực rỡ ánh đèn, Thủy cung Thiên Lam rộng lớn xinh đẹp, Công viên Bạch Sắc náo nhiệt vui tươi, cuộc đời từng người có kiên cường như cỏ dại, có yếu ớt như hoa hồng, có rực rỡ nhưng ngắn ngủi như pháo hoa... Nhưng dưới ánh đèn phồn hoa luôn có những tồn tại dòm ngó.

Những người có năng lực đối phó với sinh vật thần bí thật sự rất ít, tôi muốn bảo vệ Khu 36, bảo vệ Lan An.

Quân tiểu thư, cô có thể gia nhập Cục Quản lý Thần Bí Học không? Năng lực của cô rất có ích, nếu cô gia nhập, Khu 36 sẽ càng tốt đẹp.

Sẽ có càng ít người vô tội chết đi. "

Ánh mắt Quân Cửu trở nên kiên định, cô nhìn Thẩm Đức, vẻ mặt nghiêm túc hiếm có: " Tiểu Đức, trẫm muốn cứu vớt thế giới! "

" Nô tài đã rõ!"

Quân Phong Ảnh và Thẩm Đức nhìn nhau, bỗng cười ha ha lên.

Rầm!

Quân Phong Ảnh đưa mắt nhìn sang, phát hiện mấy bòng người ngã trồng lên nhau.

Hiển nhiên lúc nãy mấy kẻ này lén lút nghe lén, nào ngờ bị tiếng cười của Quân Phong Ảnh và Thẩm Đức làm cho khó hiểu, như domino thi nhau ngã xuống sàm.

" Aaa!! Mau đứng lên mau đứng lên đè chết ma thuật sư rồi!"

" Đứng lên đứng lên coi! Nặng quá!"

" Con khỉ chết tiệt đừng la! La lớn quá ù tai, không kịp phản ứng!"

" Méo!!!"

" Đạo sĩ thối có giỏi thì ông thay ta tiếp xúc với sàn nhà?!"

"... Ông bạn già cứu giúp chút! Dùng sức, kéo ra!"

" Meo meo meo!!! Không được đè ta!!! Mau cút!"

Quân Phong Ảnh rũ mắt, người dưới cùng là Philips, bởi vì bị đè quá nặng mà ngao ngao kêu gào, người thứ hai là Dương Sư, đang giơ tay với hư không muốn ông bạn già kéo mình ra khỏi đống hỗn độn, người thứ ba là Thẩm Thần Tinh, bị đè đến mức meo meo kêu loạn, người thứ tư là Tần Thanh, bởi vì phía trên còn đè một đôi song sinh nên không dám động đậy.

Quân Phong Ảnh trầm mặc mà nhìn đám người dưới đất, tự hỏi tuổi tác linh hồn của bọn họ tại sao lại không tương ứng với thân hình!

Thẩm Đức lại không thể đứng nhìn không, anh ta đi qua, cẩn thận ôm đôi song sinh lên.

Nào ngờ lúc anh ta ôm được đôi song sinh thì Dương Sư cũng đã bị kéo ra, đột ngột thiếu đi một người khiến đội hình bên dưới lần nữa lung lay, Thẩm Đức trơ mắt mắt nhìn Tần tổng tài giá trị trăm vạn An lần nữa đèn nặng lên Thẩm Thần Tinh, khổ nhất là Philips, bị đè nặng đến mức hụt hơi.

" Ông đây sẽ không tha cho mấy người!!!"

" Méo!!! Đi chết hết đi!!!"

Tần Thanh:...

" Khụ khụ... " Tần Thanh bình tĩnh đứng dậy, sửa sang lại âu phục nhăn nhúm và cà vạt.

Thẩm Đức quá tức giận, con mèo xù lông mà không cào người vài phát thì không hả giận, cậu ta vừa đứng dậy liền nhìn chằm chằm Tần • kẻ đè trên người cậu • Thanh, đôi mắt trong suốt, nhưng móng vuốt thì sắc bén phản quang.

Tần Thanh:...!!!

Tần Thanh chạy trối chết, theo sau là một con mèo xù hết cả lông.

Philips cũng tức, nhưng chưa chờ cậu ta trả thù thì Quân Phong Ảnh đã gọi người lại, thương lượng việc gia nhập Cục Quản Lý Thần Bí Học.

...

"... Kẻ khác thì tôi không rõ, nhưng Cố gia là có thể tin. " Thẩm Đức rất thưởng thức gia giáo và nhân phẩm của những người họ Cố.

" Cố Thương Vinh không phải đám cáo già kia, hắn trung thành với Lan An. " Đây là lời của tổng tài trăm vạn vừa bị mèo cào.

" Thần sử của Không gian Chi Thần? Nói thật, không đi theo danh sách con đường, quá yếu ớt. " Đây là ánh mắt của hoàng thượng meo meo khi nhìn nhân loại.

" Một con thiệt bự, thiệt bự, thiệt thiệt bự!" Đôi mắt Thẩm Ninh Hi trợn to.

" Rồng lớn! Béo mũm mĩm! Có cánh nhỏ! Đáng yêu!" Mắt Thẩm Ninh Hạ sáng lấp lánh.

" Siêu đáng yêu! Muốn ôm ôm!" Thẩm Ninh Hi nhảy cẫng lên tiếp lời.

" Nếu... Nếu là cảnh sát... Có lẽ là người tốt. " Tiêu Lan rụt rè lên tiếng.

"... Rồng bự? Rồng bự ở đâu?" Philips bị lời nói của đôi song sinh đánh lạc hướng.

Thành thật mà nói bình thường đôi song sinh chỉ có thể nhìn những thứ ở trước mắt, việc vừa nhắc đến đã "nhìn" thấy một hình dáng khác của đối phương vẫn là lần đầu tiên.

" Vậy chúng ta đi Cục Quản Lý Thần Bí Học. " Quân Phong Ảnh nhìn mọi người, vung tay phê chuẩn.