Sau Khi Ta Bị Sư Huynh Chứng Đạo

Chương 79: Kiểm hàng



Phượng Tuyên trầm mặc một hồi.

Phượng Tuyên cảm thấy mình còn có thể kiên trì.

Phượng Tuyên ——Muốn đi lăn trên giường.

Aaaaaaaaa

Móng giò heo chết tiệt này, lại gọi y là cục cưng.

Hắn phạm quy rồi!

Hắn chơi xấu!

Có phải hắn đã bí mật tận dụng thời gian y trở về Bạch Ngọc Kinh đi đăng ký một lớp học ngôn tình nào đó ở ma vực không? Sao đột nhiên nói chuyện khéo thế? Trình độ lời ngon tiếng ngọt cũng quá cao rồi.

Mặc dù trái tim của Phượng Tuyên đã nổ tung như pháo hoa sau khi Thích Trác Ngọc gọi hai từ " cục cưng", nhưng bề ngoài y vẫn rất đoan trang kiềm chế bản thân, lặng lẽ lên tiếng: " Ngươi đừng tưởng nói vài câu hay là ta sẽ vui."

Thích Trác Ngọc ôm eo y, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve, thờ ơ nói: "Sư huynh biết đọc tâm thuật. ”

......

......

Cứu mạng.

Đắc ý vênh váo quá lại quên mất kỹ năng trọng yếu như Đại Ma Đầu. Vậy chẳng phải hắn đã nghe hết tất cả những tiếng thét chói tai trong lòng mình rồi sao?

Phượng Tuyên lập tức cảm thấy hai má mình nóng lên, vành tai cũng hơi đỏ.

Y nói, " Ngươi đã nghe thấy gì?"

"Nghe thấy ngươi rất vui vẻ." Thích Trác Ngọc chậm rãi nói: "Cảm thấy sư huynh thật sự là quá tốt, là đệ nhất sư huynh tam giới, không chỉ tha thứ cho sư huynh, về sau còn phải vĩnh viễn ở cạnh sư huynh, mỗi ngày đều thần giao..."

Càng nói càng thấy lố.

Phượng Tuyên nghe xong đã cảm thấy không đúng, lúc đầu nói vui thì thôi, phía sau một đống tin đồn đột nhiên xuất hiện là chuyện gì xảy ra?

Hiện tại kỹ năng đọc tâm thuật của Đại Ma Đầu còn thăng cấp thành phiên bản mới với câu chuyện bịa đặt hay sao?!

Y nghi ngờ không biết kỹ năng này của hắn rốt cuộc có phải là thật hay không.

Phượng Tuyên không nghe nổi những lời tục tĩu này nữa vội vàng nhào vào người hắn, che môi Thích Trác Ngọc.

Thích Trác Ngọc thuần thục dùng một cánh tay ôm lấy y, trước khi Phượng Tuyên thẹn quá hóa giận, "A" lên một tiếng. Đột nhiên Phượng Tuyên thành thật hơn không ít, không làm loạn trên người hắn nữa.

Thích Trác Ngọc nói: "Hơn nữa đây cũng không phải là tùy tiện nói vài câu hay, sư huynh đã nghĩ rất lâu đấy. ”

Phượng Tuyên: "...."Ồ. Vậy y phải làm gì, khen ngươi tuyệt vời hả?

Thích Trác Ngọc thấp giọng nói, thoạt nhìn giống như là lặp lại chiêu cũ: " Cục cưng nhỏ làm hoà với sư huynh rồi hả?"

Phượng Tuyên ra vẻ lãnh khốc nói: "Không đâu, ta vẫn còn đang suy nghĩ."

Y dừng lại, trông rất là hung dữ: "Tóm lại là phải coi biểu hiện của ngươi."

Nhớ tới lời Thích Trác Ngọc nói hôm nay hắn chém giết ba đại yêu thời đại Hồng Hoang ở biển Hỗn Độn, Phượng Tuyên nghĩ tới nghĩ lui vẫn có hơi lo lắng, nói xong lại lên tiếng: "Ngươi cởi áo khoác ra."

Thích Trác Ngọc nhướng mày.

Tuy rằng hắn chẳng nói gì, nhưng trên mặt rõ ràng viết, "Nói sớm có phải hơn không, thì ra là coi biểu hiện này."

Phượng Tuyên phục luôn.

Y giải thích: "Ta không có ý đó, ta đơn thuần là kiểm tra miệng vết thương của ngươi thôi."

Thích Trác Ngọc vẻ mặt kiêu ngạo "Được ta nghe ngươi ngụy biện". Căn bản không nghe vào lời giải thích của Phượng Tuyên, làm như Phượng Tuyên rất thèm cơ thể của hắn vậy.

Thật sự là đối với loại đàn ông thúi tha cuồng vọng này không có gì để nói.

Nhưng khi nhìn thấy thân hình xinh đẹp như bức vẽ phác họa tỉ mỉ, Phượng Tuyên không thể không thừa nhận, có đôi khi Thích Trác Ngọc kiêu ngạo cũng không phải là tự đại không có vốn liếng.

Phượng Tuyên vì chứng minh mình trong sạch, lúc kiểm tra cũng không ra tay mà dùng thần thức quét một vòng trên người hắn, phát hiện quả thật không có miệng vết thương trí mạng.

Tên ma đầu thối nát kia vừa cố ý " a" một tiếng là làm sao? Y còn tưởng rằng là mình bất cẩn đè vào chỗ đau của hắn, đáng ghét, kết quả thì ra là đàn ông tâm cơ này lừa đảo sao?

Tức giận.

Tức mình mỗi lần hắn tỏ ra đáng thương, mình đều ngốc nghếch bị lừa.

Mẹ kiếp, não yêu đương đúng là chỉ có mình.jpg

"Kiểm tra có một lát vậy thôi à." Trông Thích Trác Ngọc còn có hơi tiếc nuối.

Phượng Tuyên ngẩng đầu nhìn hắn, chần chờ nói: "Ngươi còn có vết thương gì khác không? ”

"Không có." Thích Trác Ngọc nhìn chằm chằm y, sau đó ám chỉ: "Chỉ là ngươi muốn kiểm tra nơi khác cũng được. ” Nói xong, còn như có như không nhìn thoáng qua môi Phượng Tuyên.

Hai người cơ hồ là đồng thời nhớ tới cái gì đó.

Mặt Phượng Tuyên lập tức đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi: "Cảm ơn. Nhưng không cần thiết đâu! Ta cảm thấy không có gì để mà kiểm tra cả!"

Thích Trác Ngọc ngồi dậy nhéo nhéo gáy Phượng Tuyên, thân mật nói: "Thật sự không kiểm tra sao? Ví dụ, thử tính thực tiễn các loại. ”

Xin chào thực tiễn.

Tạm biệt thực tiễn.

Phượng Tuyên cảm giác mình còn có thể từ chối, dù sao y cũng chưa muốn làm hoà với Thích Trác Ngọc cho lắm.

Nhưng y không chống đỡ nổi Thích Trác Ngọc một bên nhéo gáy y, một bên dán lên hôn y.

Hắn luôn luôn cường thế thích mút cắn liên tục, nay lại vừa mổ vừa hôn, phảng phất như đang cầu hoan trưng cầu ý kiến của y. Mỗi một lần môi dán lên đều là nếm thử rồi dừng lại, gần như là ngậm một chút, nhẹ nhàng thấm ướt đôi môi.

Phượng Tuyên phát hiện từ sau thần giao.

Đại ma đầu như được mở công tắc gì đó, cực kỳ mất nết.

Trước kia cảm giác vẫn chỉ là một tên cuồng sự nghiệp chỉ biết gây chuyện, bây giờ đã hoàn toàn sa đọa chỉ nghĩ tới chuyện dính lấy y lên giường.

Xem ra lời nói của cổ nhân không lừa chim.

Loại góa phu lớn tuổi này nghẹn hơn hai trăm năm thật sự rất dễ dàng nghẹn hỏng!!

Thích Trác Ngọc hôn một lát, cười như không cười nhìn y: "Cũng không kiểm tra nguyên thần sư huynh một chút sao? ”

Phượng Tuyên: Muốn kiểm tra, nhưng y cảm thấy trực tiếp dùng thần thức nhìn là được, cũng không cần làm ra dáng vẻ muốn thần giao.jpg

Y muốn từ chối, nhưng Thích Trác Ngọc cụng trán y, giọng rất nhẹ: "Được không, cục cưng?”

Phượng Tuyên: "...." Nội tâm muốn từ chối trở nên hơi dao động.

Người này thật sự rất biết chơi xấu!

Đã như vậy y còn nói không được như thế nào nữa?!

-

Trận thần giao này không giống với lần trước, Thích Trác Ngọc rất kiên nhẫn cũng rất dịu dàng, hiếm khi Phượng Tuyên có đủ sức để thư giãn và sửa chữa nguyên thần của Thích Trác Ngọc trong lần thần giao này.

Hắn quả nhiên như đã hứa với mình, không có tiếp tục thiêu đốt nguyên thần của hắn nữa.

Thời điểm thần giao, Phượng Tuyên còn lặng lẽ độ nguyên thần của mình qua. Y vừa cố độ nguyên thần cho Thích Trác Ngọc, vừa phòng ngừa nguyên thần bản thân độ qua nhiều quá dẫn đến số tu vi vốn đã ít ỏi của y đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương.jpg

Hai người bọn họ hiện tại giống như loại chặt đầu cá vá đầu tôm, đúng là một đôi vợ chồng xui xẻo, đổ bể!

Nhưng cùng thần giao với Thích Trác Ngọc cũng không phải hoàn toàn không có chỗ tốt. Phương pháp ma y cho y cũng không vô dụng, ít nhất trong khoảng thời song tu này, Phượng Tuyên cảm giác nguyên thần của mình tốt hơn trước kia rất nhiều. Thậm chí thỉnh thoảng còn có thể thoát ly Thần Hồn Đăng, không cần phải một ngày mười hai canh giờ đặt ở trong thần hồn đăng ôn dưỡng.

Thích Trác Ngọc cứ như vậy ở lại Tê Phượng cung, hơn nữa vừa rảnh rỗi là bắt Phượng Tuyên làm thần giao, lúc đầu Phượng Tuyên còn có thể ứng phó, về sau y thật sự không được nữa.

Có một lần bên ngoài trời vẫn sáng, Thích Trác Ngọc không biết làm sao lại hứng lên.

Phượng Tuyên chân trước vừa trở về từ Linh Tiêu cung, chân sau đã bị hắn bắt lên trên giường.

Trải qua khoảng thời gian quan sát Thích Trác Ngọc, Phượng Tuyên lập tức ý thức được hắn muốn làm gì, từ chối thành quen: "Không được không được. Không phải hôm nay. ”

Động tác Thích Trác Ngọc dừng lại một chút, chỉnh đốn: "Vì sao hôm nay không được? ”

Phượng Tuyên giãy dụa trong lòng hắn, "Ngươi nói đúng rồi. Không phải hôm nay không được, là mấy ngày tới cũng không được. ”

Thích Trác Ngọc lộ ra vẻ mặt không hài lòng, "Vì sao? Thần giao có lợi cho ngươi khôi phục nguyên thần. ”

Còn vì sao..

Bây giờ Phượng Tuyên hoài nghi, nguyên thần của mình còn chưa có khôi phục thì thân thể của mình sẽ sớm bị vét sạch.

"Tóm lại chính là không được." Phượng Tuyên đẩy hắn ra: "Ta cảm thấy ta nên nhắc nhở ngươi một chút, ngươi còn trẻ, chuyện thần giao làm nhiều cũng không tốt. Nước đầy tất sẽ tràn, trăng tròn rồi sẽ khuyết hiểu không? ”

Thích Trác Ngọc nói: "Chỉ là muốn thừa dịp tuổi trẻ làm nhiều hơn một chút, bằng không sau khi già muốn làm cũng không có cơ hội. ”

Phượng Tuyên: "..."

Ngụy biện cái gì đấy? Thế mà thiếu chút nữa bị thuyết phục.

Còn có, ngươi đã già đâu?!

Phượng Tuyên thật sự không muốn, Thích Trác Ngọc cũng không có miễn cưỡng. Hắn hút thần hồn đăng trên thần mộc lại, cầm trong tay chơi đùa.

Kết quả không ngờ Phượng Tuyên đoạt đi thần hồn đăng trong tay hắni: "Thích Trác Ngọc. ”

Thích Trác Ngọc "Ừ" một tiếng, là loại đáp lại mọi câu hỏi của y từ trong xương tủy, có đôi khi ngay cả hắn cũng không ý thức được mình đang trả lời Phượng Tuyên.

Phượng Tuyên ngồi trên giường, nhìn chằm chằm hắn: "Ta cảm thấy hành vi gần đây của ngươi có hơi lạ. ”

Thích Trác Ngọc nói: "Lạ chỗ nào?" Như thể hắn vẫn luôn như vậy.

Ở đâu cũng lạ.

Phượng Tuyên không nói ra được, khả năng khiến y suy nghĩ có lẽ bởi vì đại ma đầu là một tên thi đua cuồng sự nghiệp không làm việc suốt ngày thì cả người không thoải mái, dáng vẻ ông đây hận không thể xưng bá Tam Giới. Gần đây lại không biết làm sao mà không có việc gì làm, đang sống cuộc sống như dưỡng lão.

Phượng Tuyên đọc nhiều rất nhiều sách, không khó để y liên tưởng đến loại yên lặng trước cơn bão.

Thích Trác Ngọc nhìn y một lát, bỗng nhiên cười ra tiếng: " Chẳng phải ngươi hy vọng sư huynh ít đánh nhau, không bị thương hay sao? Sao bây giờ nguyện vọng đã trở thành sự thật lại không vui thế?"

Phượng Tuyên: ". ”

Đừng có tùy tiện đọc tâm của y được không?

"Hơn nữa Tiểu Thất cũng phải hiểu sư huynh." Thích Trác Ngọc tựa vào trên giường ngô đồng: " Đàn ông một khi đã có đạo lữ, lập gia đình thì sẽ không nghĩ tới cuộc sống đánh đánh giết giết nữa.”

Dáng vẻ của hắn rất giống một con mèo lớn phơi nắng buổi chiều, còn là loại mèo nam trung niên có vợ con đầu giường đặt lò sưởi.jpg

Phượng Tuyên lại bắt chệch trọng tâm: "Ngươi lập gia đình từ khi nào?"

Ý ngươi là sao sư huynh thối nát, đại điển thành hôn còn chưa chuẩn bị làm đã muốn lừa gạt cho qua đúng không?

Thích Trác Ngọc nở nụ cười, tầm mắt dừng ở trên bụng y: "Cũng đúng, chỉ còn thiếu thành gia một chút thôi."

Phượng Tuyên:? Đừng cho ta mấy thứ ta không có.

Thích Trác Ngọc tựa như bị biểu cảm như lâm đại địch của y chọc cười, hắn thuận tay ôm Phượng Tuyên vào trong lồng ngực mình, theo thói quen vuốt ve eo y.

"Hôm nay thấy cái gì mà trở về lo lắng sư huynh như vậy." Thích Trác Ngọc cười đủ rồi, hỏi một câu.

"Cha và các cổ thần bá bá tới Bích Lạc Xuyên tu bổ kết giới rồi, ngươi hẳn là biết phụ thần đã từng nói, Thái Sơ chi hà rất có thể hợp hai thành một, Bích Lạc Xuyên sắp xảy ra chuyện, chẳng lẽ biển Hỗn Độn không bị gì hay sao?" Phượng Tuyên nói ra nghi vấn trong lòng cho tới nay: "Hơn nữa chẳng phải lúc trước ngươi nói mấy con hồng hoang đại yêu dưới đáy biển Hỗn Độn chạy ra sao, lâu thế ngươi không về, Ma vực sẽ không xẩy chuyện gì chứ?"

Phượng Tuyên nói xong một đống này thì cảm giác mình rất giống hiền phi khuyên quân vương nhanh chóng lên tảo triều.

Đừng đặt thiết lập yêu phi mê hoặc Thích Trác Ngọc lên đầu chim!

Thích Trác Ngọc cười nhạo một tiếng: "Chỉ là mấy con đại yêu, bị nhốt nhiều năm tu vi không biết lui đến nơi nào rồi. Ngươi không cần phải lo lắng."

Hắn có bản lĩnh hời hợt giết đại yêu thượng cổ, nói cũng thoải mái như chém bắp cải.

Thích Trác Ngọc thản nhiên nói: "Hơn nữa coi như là Ma vực xảy ra chuyện thì liên quan gì tới ta."

Phượng Tuyên nghe xong, mở miệng: "Nhưng ngươi không phải ma tôn đại nhân sao. ”

Thích Trác Ngọc cười lạnh nói: "Bản tôn là ma tôn chứ không phải cha bọn họ. Sống chết chả liên quan gì tới bản tôn."

Phượng Tuyên: Được rồi, không hổ là ngươi, quả nhiên vẫn là tư duy phản diện đơn giản thô bạo kia.jpg

Nghĩ như vậy đối với Ma tộc rất thiếu đạo đức. Nhưng Phượng Tuyên vẫn lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Thật ra gần đây nội tâm của y luôn có một loại dự cảm không tốt. Đặc biệt là phụ thần đã từng vì ngăn cản Bích Lạc Xuyên đổ nhân gian mà dùng Nguyên Thần làm chuyện trận dẫn. Y lại trở nên vô cùng sợ hãi đại ma đầu đến lúc đó cũng vì biển Hỗn Độn mà hy sinh chính mình.

Hiện tại xem ra, quả nhiên là mình suy nghĩ nhiều. Đại ma đầu và Phụ Thần là hai người hoàn toàn khác nhau.

Phượng Tuyên không biết nhớ tới cái gì, thở dài.

Thích Trác Ngọc hỏi: "Sao thế? ”

Phượng Tuyên lắc đầu: "Không có gì. Có đôi khi nghĩ, ta và ngươi nếu là một đôi vợ chồng phàm nhân bình thường thì tốt rồi. ”

Thích Trác Ngọc nhìn chằm chằm y.

Phượng Tuyên nói, "Như vậy khi thế giới đến ngày tận thế, ngươi không phải bị thương vì biển Hỗn Độn, ta không cần vì Bạch Ngọc Kinh mà hy sinh. Chúng ta tựa như bất kỳ một đôi đạo lữ bình thường nào trên đời này, cứ như vậy hoàn toàn không biết gì sống đến khi lũ lụt đến, sau đó cùng trở thành bụi bặm trong thiên địa này."

Thích Trác Ngọc trêu chọc: "Vậy ngươi phải suy nghĩ rõ ràng. Làm phàm nhân thì sẽ không có thần mộc ngô đồng xinh đẹp như vậy, không có cung điện lớn như vậy, mỗi ngày cũng không có nhiều đồ ăn uống như vậy. Nói không chừng còn phải vì sinh nhai mà xuống ruộng làm việc. ”

Phượng Tuyên: "..."

Phượng Tuyên phanh gấp: "Chờ đã, ta cảm thấy ta cần phải suy nghĩ thêm nữa."

Không biết những lời này của y chọc vào đâu mà Thích Trác Ngọc cười không ngừng, sau khi hắn cười đủ rồi thì bỗng nhiên hỏi y: "Nếu sư huynh biến thành một phàm nhân, ngươi còn thích ta không?"

Lời này nói được, Phượng Tuyên thầm nghĩ bây giờ ngươi là một tên bị bệnh thần kinh ta còn thích ngươi, ta còn cái gì có thể sợ hãi nữa.

Có đôi khi y cũng không hiểu cái kiểu hình mẫu của mình là loại kỳ quái gì.jpg

Y do dự một hồi rồi vỗ vỗ bả vai Thích Trác Ngọc, an ủi nói: "Chờ sư huynh biến thành phàm nhân, vậy đổi lại ta che chở ngươi. ”

Phượng Tuyên nói chuyện với hắn một lát đã mệt mỏi. Sau khi biết Thích Trác Ngọc không có ý vì mọi người mà từ bỏ gia đình, tâm tình căng thẳng một đoạn thời gian dài của y rốt cục thoải mái một lát.

-

Lúc tỉnh lại là khi Phượng Tuyên bị vầng sáng mặt trời chiếu tỉnh. Mở mắt ra, chỉ thấy những đốm sáng rơi vào trong khe hở của cây ngô đồng.

Trên đỉnh đầu trống rỗng.

Nếu như không phải lúc ngồi dậy nhìn thấy Thích Trác Ngọc còn ở bên người. Phượng Tuyên thật sự hoài nghi là đại ma đầu dẫn theo ma tộc đánh lên Bạch Ngọc Kinh, thừa dịp y ngủ thiếp đi, lật nóc cung điện Tê Phượng cung lên.

"Tỉnh rồi?" Thích Trác Ngọc hỏi.

Phượng Tuyên luôn cảm thấy câu tiếp theo của hắn sẽ là "Ngươi đã ngủ mười năm rồi".

Nhưng cũng may Thích Trác Ngọc chưa từng xem qua những quyển thoại bản của thế gian. Hắn nói xong câu đó thì không làm gì nữa, vẫn là Phượng Tuyên nhìn thoáng qua bốn phía, phát hiện nơi này là trúc gian tiểu trúc.

Không phải lần đầu tiên y đến đây, hẳn là vừa mở mắt là có thể nhận ra. Về phần vì sao phải nhìn thêm vài lần, là bởi vì lúc đến lần trước, trúc gian tiểu trúc còn là một phế tích. Hiện tại nơi này bỗng nhiên trở nên lộng lẫy, hoàn toàn nhìn không ra dáng vẻ phế tích, Phượng Tuyên phỏng đoán có thể trúc gian tiểu trúc vốn đã như vậy.

Đại ma đầu mắc bệnh thích đánh đố, Phượng Tuyên cũng không nói lời nào, chuẩn bị tiếp tục nằm trở về.

Thích Trác Ngọc biết rõ còn mở miệng: "Ngươi không tò mò vì sao sư huynh lại mang ngươi tới đây sao? ”

Phượng Tuyên cảm thấy mỹ mãn ngồi trở lại: "Sư huynh, muốn nói hả? ”

Thích Trác Ngọc: "..."

Cảm giác quen thuộc này.

Hắn nở nụ cười, lạnh lẽo, bóp má Phượng Tuyên: "Tất cả gia tài của sư huynh đều giao cho ngươi, còn nhớ thương tiền của sư huynh nữa? ”

Phượng Tuyên bị hắn bóp nghẹt nói không lên lời: "Vậy thì không giống."

Thích Trác Ngọc rửa tai cung kính lắng nghe.

Phượng Tuyên khiêm tốn giải thích: "Một là sư huynh cam tâm tình nguyện giao cho ta, một là bản thân ta dựa vào hai tay cố gắng kiếm được. ”

Nhóc con mê tiền còn nói rất có đạo lý.

Thật ra Phượng Tuyên cũng không quá muốn biết lý do của Thích Trác Ngọc. Dù sao đại ma đầu là tên bệnh thần kinh cuồng làm việc, ngoại trừ chính hắn có lẽ không ai đoán được.

Huống hồ, y cũng quen với tính cách thần thần thần bí bí thích đánh đố như Thích Trác Ngọc. Dù sao những con mèo hoang mà y thấy đều là như vậy.

Ngay cả thần cũng không thể đoán được hoạt động tâm lý của một con mèo. Tâm tình Thích Trác Ngọc dường như rất tốt, cùng Phượng Tuyên đi thẳng vào vấn đề: "Chẳng phải ngươi muốn làm một đôi vợ chồng phàm nhân với ta sao?"

Phượng Tuyên:? Đại ca ta chỉ tùy tiện nói thôi. Không được đâu, làm vợ chồng phàm nhân rất khổ!

Thế mà Thích Trác Ngọc dẫn y đi làm một đôi vợ chồng phàm nhân thật. Ngay cả khi đi từ trúc gian tiểu trúc xuống núi cũng là đi bộ.

Đương nhiên Phượng Tuyên không có ý kiến gì đối với đi đường, dù sao y đi mệt mỏi rồi thì chơi xấu để cho Thích Trác Ngọc bế, một con đường đi xuống núi, thời gian hai chân y rơi xuống đất không đến một khắc đồng hồ.

Phiếu Miểu tiên phủ đã thất bại hơn trăm năm, trấn nguyên bản trú đóng dưới chân núi vẫn thịnh vượng như cũ.

Nghe mọi người trong trấn thảo luận mới biết được, thì ra là dựa vào tiên môn khác.

Trước đó Phượng Tuyên đã đi dạo Trường An của Đế quốc Nhân tộc, nhưng ban ngày thì chưa đến thăm trấn nhỏ phố phường.

So với Trường An thì lại có hương vị khác, khói lửa nhân gian náo nhiệt rộn rã xua tan tâm tình xơ xác tiêu điều mà Bạch Ngọc Kinh đã tạo thành cho y nhiều ngày qua.

Cũng đến đây, Phượng Tuyên mới bất tri bất giác giác nhận ra được, có phải đại ma đầu dẫn y đến thế gian giải sầu hay không?

Bởi vì thần giao nên hai người ít nhiều đều có thể cảm giác được tâm tình của đối phương.

Có lẽ là trong khoảng thời gian này ở Bạch Ngọc Kinh bị chuyện của Bích Lạc Xuyên làm cho phiền não bất an nên bị Thích Trác Ngọc nhận ra.

Không thể không nói, vó đôi khi tên thẳng nam thối tha rất tinh tế, tâm tư tỉ mỉ đến đáng sợ.

"Đang cười cái gì đó?" Thích Trác Ngọc bất thình lình mở miệng hỏi.

Tâm tình Phượng Tuyên không tệ, lên tiếng nói: "Không có gì, chỉ là cảm thấy, hiện tại tâm trạng rất tốt. ”

Thích Trác Ngọc lặng lẽ cong khóe miệng: "Thích cái này? ”

Phượng Tuyên: Hả? Ta thích cái nào?

Một trận tiếng chiêng trống gõ gõ từ ngoài cửa sổ truyền đến. Bọn Phượng Tuyên ngồi ở bên cửa sổ lầu hai, vừa quay đầu là có thể nhìn thấy đội ngũ đón dâu thật dài trên đường cái.

Thích Trác Ngọc cho rằng y đang cười, là bởi vì cảm thấy hứng thú với đội ngũ đón dâu sao?

Y có cái gì mà thích, cũng đâu phải là bản thân thành thân. Vốn tưởng rằng chuyện này cũng giống như một khúc nhạc. Kết quả không ngờ buổi tối trở lại trúc gian tiểu trúc nghỉ ngơi, Phượng Tuyên lật tìm chăn đệm mới trong tiểu hà bao, dù sao trúc gian tiểu trúc mới sửa xong. Rất nhiều thứ bên trong bị bụi mỏng bao phủ.

Rồi lại móc được một tấm canh thiếp hợp tịch từ bên trong tiểu hà bao. Canh thiếp hợp tịch canh thiếp nhét ở ngăn dưới cùng của tiểu hà bảo, nếu như không phải muốn lật chăn, có lẽ cả đời cũng sẽ không bị phát hiện.

Giấu ở chỗ này, có thể thấy được Phượng Tuyên năm đó còn rất coi trọng thứ này. Cũng chính là bởi vì như thế, Phượng Tuyên bỗng nhiên mới nhận ra được một chuyện trọng yếu.

Y và Thích Trác Ngọc, hiện tại tính là quan hệ gì?

Tuy rằng nói là đạo lữ. Thế nhưng Phượng Tuyên nhớ rõ, cha và phụ thần mới gọi là đạo lữ. Lúc hợp tịch thanh thế to lớn, tiên hạc Bạch Ngọc Kinh đồng loạt bay lên, tiếng chuông ngân vang, có thể nói là cực kỳ phong quang.

Đại ma đầu đừng nói là hợp tịch với y,

Hiện tại nếu quang minh chính đại xuất hiện ở Bạch Ngọc Kinh, không chừng sẽ bị cha đế quân dùng sét đánh chết.jpg

Vì thế lúc ngủ trên giường, Thích Trác Ngọc lại một lần nữa tự nhiên dính tới. Phượng Tuyên chợt hoàn hồn từ chối hắn, sắc mặt Thích Trác Ngọc lập tức trở nên khó coi.

"Sao thế?"

Phượng Tuyên nói thầm: "Sư huynh, bỗng nhiên ta cảm thấy không ổn.

Phượng Tuyên nhìn hắn một cái: "Ta cảm thấy sau này chúng ta vẫn phải tách ra ngủ. ”

Vẻ mặt Thích Trác Ngọc chần chờ, hỏi: "Vì sao? ”

Phượng Tuyên giải thích với hắn: " Là do hôm nay ta nhìn thấy thành thân của thế gian, nghĩ đến hợp tịch của Bạch Ngọc Kinh. Thần tộc hợp tịch, cũng phải có lời cha mẹ nói, hơn nữa cũng phải trải qua hợp tịch, đại hôn qua đi hai người mới có thể ngủ cùng. Đừng nói Thần tộc, cho dù là ở thế gian, hai chúng ta cũng coi như xác định cả đời, như thế này là bị nhốt vào lồng heo ngâm xuống nước rồi."

Thích Trác Ngọc nhướng mày: "Xác định cả đời? ”

Phượng Tuyên nghiêm túc gật đầu.

Thích Trác Ngọc nói, " Vậy chẳng phải càng kích thích sao?"

Phượng Tuyên:... Y không nên chờ mong một tên nhân vật phản diện có thể có tư duy bình thường gì!

Thích Trác Ngọc nói: "Tiểu Thất đang ám chỉ sư huynh tới Bạch Ngọc Kinh cầu hôn sao?"

Phượng Tuyên: Biết là được rồi, ngươi không biết bổn thượng thần nổi tiếng như thế nào đâu, đến trễ một ngày là không giỡn được nữa đâu.jpg

Thích Trác Ngọc như là đã suy nghĩ rõ ràng, ngồi thẳng người: "Cũng đúng. Bây giờ ngủ với nhau, có danh không phận."

Hắn nghĩ rõ ràng, Phượng Tuyên hẳn là cảm thấy thở phào nhẹ nhõm mới đúng. Nhưng không biết vì cái gì, nhìn Thích Trác Ngọc từ trên giường đứng dậy, trong lòng y lại có chút mất mát không rõ ràng.

Có thể là do thời gian gần đây luôn ngủ chung với đại ma đầu, cơ thể của mình cũng sắp quen với sự tồn tại của hắn.

Kết quả Thích Trác Ngọc đứng dậy, thế mà không phải rời đi, mà là ngồi gần kề sát y, thấp giọng mở miệng: " Nhưng ta nghĩ tới một chuyện."

Phượng Tuyên:?

Đôi mắt hoa đào của Thích Trác Ngọc nặng nề, chậm rãi tiếp tục, giống như đang ám chỉ y: "Trước khi cầu hôn. ”

Hắn dừng một chút, mang theo một chút ý tứ dụ dỗ, nắm lấy tay y ấn vào nơi nào đó: "Tiểu Thất có muốn kiểm tra hàng của phu quân tương lai không?”