Sau Khi Ta Bị Sư Huynh Chứng Đạo

Chương 80: Song tu



Lời edit: Chương này đi tàu lượn siêu tốc 💃

________________________

Kiểm tra hàng? Kiểm tra hàng gì? Hình như không phải như mình nghĩ.

Trong một khoảnh khắc, Phượng Tuyên hy vọng mình suy nghĩ nhiều. Kết quả là Thích Trác Ngọc đè tay y, không khoan nhượng đặt ở một chỗ nào đó, như là nói rõ ràng với y.

Ngươi không nghĩ nhiều, ý của sư huynh chính là như vậy.

Phượng Tuyên: "..."

Phượng Tuyên cảm giác lòng bàn tay của mình giống như bị phỏng, vội vàng thu hồi lại.Một lúc lâu sau, Phượng Tuyên mới mở miệng: "Ta cảm thấy không cần đâu. ”

Thích Trác Ngọc rất khó hiểu: "Tại sao?"

Còn tại sao?

Ngươi nghe, ngươi nghe đi, đây là lời nói vô liêm sỉ cỡ nào?

Cho nên rốt cục là vì sao mà hắn có thể nói đến chuyện ăn thịt này đầy nghiêm túc vậy chứ? Đây chẳng lẽ là kỹ năng da mặt dày độc quyền của đại phản diện bọn họ sao?

Tim y đập hơi nhanh nhanh, cảm thấy kỹ thuật trêu người gần đây của đại ma đầu một ngày ngàn dặm giống y chang tu vi của hắn. Thái tử điện hạ thật nghi ngờ có phải hắn học lớp lời thoại ân ái cấp tốc gì ở Ma giới hay không.

Phượng Tuyên bị hắn hỏi khó, giọng nói nghẹn lại: "Loại chuyện này làm gì có lý do, y dừng một chút, như là đang cổ vũ Thích Trác Ngọc, rất là thông minh mở đề tài, ra sức nịnh nọt: "Hơn nữa ta tin tưởng thực lực của sư huynh! ”

Thích Trác Ngọc nhìn chằm chằm y một lát rồi lặng lẽ cười, "Vậy à? Cũng không phải sư huynh không tin thực lực của mình. ”

Hắn chậm rãi nói: "Là không tin thực lực của Tiểu Thất."

Phượng Tuyên:?

Ngươi cái con người này, nói chuyện hay được rồi, tự nhiên đi công kích y làm gì?

Thích Trác Ngọc nói mập mờ nhưng Phượng Tuyên nghe hiểu. Nghe hiểu đồng thời có hơi không phục.

Phượng Tuyên nói thầm: "Thực lực của ta cũng không có kém cỏi. ”

Thích Trác Ngọc như là nghe được chuyện gì đó rất buồn cười, biểu cảm kèm theo chút cổ quái: "Không kém? ”

Cứ thế nhìn y.

Nếu như không phải bận tâm đến mặt mũi của Phượng Tuyên thì bây giờ hắn đã phát điên cười to trên giường.

"Ngươi nói không sai, là lần thiếu chút nữa cắn đứt ta sao." Thích Trác Ngọc bỗng nhiên bóp chặt hai má Phượng Tuyên.

Hả?

Lần nào?

Trong đầu Phượng Tuyên đột nhiên nhớ tới lúc ở cung Ứng Hứa, chính là vì mở ra thần hải Thích Trác Ngọc mà bản thân y đã nghĩ ra mẹo đó.

Này nha.

Còn tưởng rằng lần đó đại ma đầu kéo mình lên nhanh như vậy là bởi vì thương mình ăn không nổi.Kết quả hóa ra là bởi vì kỹ thuật của mình quá kém?!

Phượng Tuyên lập tức chột dạ, "Đó cũng không phải vấn đề của một mình ta." Y theo bản năng quẳng cái nồi trên đầu mình đi, "Ta cảm thấy là do sư huynh quá lớn. ”

Dù sao y cũng không có ai để mà so sánh, không biết người ta như thế nào. Nhưng mà trình độ của Thích Trác Ngọc không cần so sánh cũng cảm thấy rất lớn rồi.

Phượng Tuyên nói xong, xung quanh bỗng nhiên trở nên im lặng, Thích Trác Ngọc dùng một loại biểu cảm vi diệu lại không thể nói nên lời nhìn y, Phượng Tuyên thấy vậy sau lưng nổi cả gai ốc. Luôn cảm thấy như là bị dã thú nào đó nhìn chằm chằm. Dục vọng trắng trợn không thèm che dấu, con ngươi rất nặng.

"Ngươi có biết khen đàn ông lớn trên giường sẽ có hậu quả gì không?"

Trực giác động vật nhỏ của Phượng Tuyên phát huy hiệu lực vào giờ khắc này, y lặng lẽ kéo chăn lên đắp cho mình. Một giọng nói phát ra từ bên trong, nghèn nghẹn: "Không biết, nhưng ta biết ai đó chê kỹ năng của ta không tốt."

Thích Trác Ngọc cười không chịu buông tha đào y ra khỏi chăn: "Biết kỹ thuật của mình kém còn ngủ hả?"

Giọng người đàn ông trầm thấp, ngữ khí rất hợp tình hợp lý: "Sư huynh vừa lúc rảnh rỗi, có thể luyện tập với ngươi thêm vài lần."

Phượng Tuyên: Đừng nói giống như là tu luyện nghiêm túc như thế được không!

Thích Trác Ngọc nói xong thì hôn lên môi y một cái, giọng rất thấp: "Sao nào?"

Phượng Tuyên cảm giác hai má mình nóng đến đáng sợ, "Không thế nào cả, ta cảm thấy ngươi đang cố tình dùng mỹ nhân kế. ”

Mỹ nhân kế?

Thích Trác Ngọc nhướng mày, phảng phất là lần đầu tiên nghe nói tới chuyện này, Nhưng hắn đã nhanh chóng phục hồi tinh thần, nắm lấy cổ tay Phượng Tuyên đang ngăn cản hắn, hôn một cái: "Sư huynh đang dùng mỹ nhân kế."

Thích Trác Ngọc nghẹn ngào cười một tiếng, lồng ngực cũng chấn động: "Vậy ngươi trúng kế chưa?"

...... Đúng là một tên đàn ông tâm cơ.

Phượng Tuyên cảm thấy ý chí của mình quả thật không tốt như mình tưởng tượng. Di chứng của thần giao có lẽ chính là Thích Trác Ngọc muốn y, đồng thời y cũng cần Thích Trác Ngọc.

Hơn nữa đã thần giao nhiều lần rồi,cũng không kém lần này.

Phượng Tuyên cũng không già mồm nữa, làm mình làm mẩy một lúc thì vui vẻ bắt đầu phối hợp.

Chỉ là lúc Thích Trác Ngọc hôn, việc mở ra thần hải không có xuất hiện như trong dự liệu của y, Phượng Tuyên bị hắn hôn mơ mơ màng màng, có thể cảm giác được nụ hôn của hắn lại xâm nhập biến thành nếm nhẹ, cuối cùng rơi xuống khóe miệng y, hôn xuống từng chút một.

Ngay sau đó, Phượng Tuyên cảm giác mắt cá chân của mình bị túm lấy, không chỉ có thế, tay kia của Thích Trác Ngọc còn đặt ở trên đầu gối cong của y. Y vô thức chống người lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Thích Trác Ngọc.

Phượng Tuyên bỗng nhiên có một loại dự cảm rất kỳ quái, không đợi y kịp phản ứng, Thích Trác Ngọc đã cúi người xuống.

Đây là một trải nghiệm hoàn toàn mới vượt trội hơn thần giao, mu bàn chân Phượng Tuyên lập tức trở nên căng thẳng, sau đó năm ngón tay co lại vì động tác của Thích Trác Ngọc.

Bàn chân của y vô cùng đẹp, bởi vì quanh năm không thấy ánh sáng cho nên da thịt mu bàn chân trắng như sứ sữa, mơ hồ có thể nhìn thấy gân xanh tinh tế phía trên.

Giống như là vì kéo cho căng thẳng, móng tay cắt tỉa chỉnh tề, ngón chân mượt mà màu trắng lại lộ ra màu đỏ, cơ hồ xoắn nát hết cả chăn trên giường.

Rốt cục Phượng Tuyên cũng biết vì sao đại ma đầu lại nói kỹ thuật của y kém. Mẹ nó này mà muốn so với Thích Trác Ngọc xem kỹ thuật của ai tốt hơn sao?!

"Đừng vặn vẹo." Thích Trác Ngọc bỗng nhiên mở miệng.

Phượng Tuyên còn chưa kịp bình tĩnh lại, thở dốc, nghe vậy vội vàng ngồi dậy: "... Ta không cố ý. ” Kết quả vừa ngồi dậy liền nhìn thấy Thích Trác Ngọc mặt mày hỗn độn, bờ môi rất ẩm ướt.

Khuôn mặt vốn đã đỏ tới đáng sợ của y bây giờ đã chuyển sang màu ửng.

Phượng Tuyên luống cuống tay chân dùng tay áo lau mặt giúp hắn, không ngờ lau càng bầy hầy.

Thích Trác Ngọc còn dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn y, phảng phất là mới biết được y có loại suy nghĩ háo sắc này.

Phượng Tuyên vội vàng giải thích: "Ta không có! ”

"Biết ngươi không có." Dáng vẻ Thích Trác Ngọc hoàn toàn không tin, kéo Phượng Tuyên qua ngồi ở trong lòng hắn, muốn hôn y một cái.

Phượng Tuyên do dự một lúc, Thích Trác Ngọc cười nói: "( Trung tình) của ngươi mà ngươi còn ghét bỏ."

Phượng Tuyên: ". ”

Thích Trác Ngọc rất là trẩu tre lau hết thứ trên mặt mình xuống, sau đó đơn giản thô bạo bôi lên môi Phượng Tuyên.

Phượng Tuyên: "..."

A a a a a, yêu đương với loại thẳng nam này sẽ tổn thọ mất!!

Thích Trác Ngọc nhìn chằm chằm y một lát, không biết vì sao mà lại bắt đầu cười.

Cười đủ rồi thì nhéo nhéo eo y, thả Phượng Tuyên trở lại giường ngủ: "Ngủ đi."

Bây giờ hắn lại muốn y ngủ.

Phượng Tuyên thật sự là không ngủ được. Y bỗng nhiên nhớ tới vừa rồi lúc ngồi ở trong lòng Thích Trác Ngọc có cảm nhận được thứ đó.

Dù sao đại ma đầu cũng không phải Liễu Hạ Huệ, vừa rồi xảy ra nhiều chuyện như vậy, hắn có phản ứng cũng rất bình thường.

(Liễu Hạ Huệ là một quan đại phu nước Lỗ thời Xuân Thu. Tương truyền rằng vào một đêm giá rét khủng khiếp có một cô gái bị lạnh đến xin tá túc nhà ông, vì cứu cô gái, ông ta ôm cô gái ngủ suốt đêm nhưng không khởi dục tình. Khúc này nhớ anh 17 trong Chân Hoàn quá zậy =)))))

Chỉ là không ngờ hắn thế nhưng tuyệt không xử lý. Cùng là đàn ông, đương nhiên Phượng Tuyên cũng biết nhịn như thế có bao nhiêu khó chịu.

Không thể vì kỹ thuật của mình quá kém.

Đại ma đầu tình nguyện nhịn cũng không cho mình hỗ trợ chứ?

Lúc suy nghĩ lung tung, ánh mắt Thích Trác Ngọc bỗng nhiên nhìn qua.

"Không ngủ được à?"

Phượng Tuyên thành thành thật thật gật đầu.

Giọng Thích Trác Ngọc thản nhiên: "Ta quấy rầy ngươi sao?"

Hắn dường như nghĩ vậy nên đứng lên muốn đi qua cái sập kia ngồi.

Phượng Tuyên nhìn hắn vài giây, giống như đang lấy hết dũng khí. Sau đó bắt được một mảnh ống tay áo của Thích Trác Ngọc: "Đúng vậy. Sư huynh. ”

Thích Trác Ngọc quay đầu lại.

Phượng Tuyên khó khăn nói: " Chẳng phải vừa rồi huynh nói cho ta kiểm hàng sao? Bây giờ vẫn cho kiểm chứ?" Dứt lời, trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh ngay cả tiếng kim rơi cũng nghe thấy.

Thích Trác Ngọc nhìn chằm chằm y vài giây, sau đó bóp cằm y, "Phượng Tuyên. ”

Lần đầu tiên người đàn ông này gọi đại danh của y, trong giọng nói có sự khống chế và nguy hiểm khiến người ta sinh lòng thần phục.

"Ta cho ngươi ảo tưởng sư huynh là người tính tình tốt, một đêm có thể nhịn hai lần sao?"

Phượng Tuyên: ". "

Nói thật với tính tình chó của đại ma đầu có thể nhịn một lần đã làm cho người ta cảm thấy quá đáng rồi.

Phượng Tuyên thành thật trả lời: "Không có. ” Y bổ sung một câu: "Chỉ là ta nghĩ, vừa rồi sư huynh dạy rất tốt."

Trong giọng nói thiếu niên thậm chí còn có một chút nóng lòng muốn thử: "Cho nên ta cảm giác ta học được cũng được. ”

Y hơi khựng lại rồi ngửa đầu nhìn Thích Trác Ngọc: "Sư huynh, huynh có muốn kiểm tra kết quả giảng dạy không?”

-

Phượng Tuyên cũng không biết kết quả cuối cùng như thế nào lại phát triển thành như vậy. Trong khoảnh khắc bị Thích Trác Ngọc đè bả vai hôn xuống, Phượng Tuyên phát hiện hình như mình cũng không có kháng cự cho lắm, có lẽ là do thần giao lúc trước y đã có chuẩn bị.

Mình và Thích Trác Ngọc là hai người đàn ông trưởng thành bình thường. Huống hồ lại thông cảm với nhau, y cảm thấy mình rất thích đại ma đầu.

Hơn nữa hẳn cũng không phải mình tự kỷ, Thích Trác Ngọc cũng rất thích mình.

Quan trọng nhất là gần đây y phát hiện, chỉ thần giao không đủ để y tiến thêm một bước chữa trị nguyên thần cho Thích Trác Ngọc.

Cái loại cảm giác bất an và lo lắng trong lòng mình cũng không có bởi vì thần giao mà bình ổn. Y muốn tiến thêm một bước, bên Thích Trác Ngọc, dùng phương thức làm cho người ta khắc sâu xác nhận sự tồn tại của y.

Nhưng Phượng Tuyên nghĩ kĩ mọi thứ, điều duy nhất không nghĩ tới chính là.

Thích Trác Ngọc ở trên giường, mẹ nó cũng quá hung dữ.

Trên bầu trời trúc gian tiểu trúc vang lên từng trận tiếng sấm rầu, giống như đang ấp ủ một trận mưa to nghiêng trời lệch đất.

Phượng Tuyên mới biết được thần giao lúc trước dịu dàng như nước cỡ nào, so với vậy, động tác hiện tại của Thích Trác Ngọc như là muốn nuốt y vào bụng.

Mới đầu bên ngoài vừa mới bắt đầu mưa nhỏ, Phượng Tuyên chỉ cảm thấy không khí vô cùng ẩm ướt, còn nằm trong phạm vi chịu đựng của y. Sau đó mưa xuống mặt đất càng lúc càng đáng sợ, mưa to rửa sạch sân trúc gian tiểu trúc, nước mưa cơ hồ thấm ướt mọi ngóc ngách trong phòng.

Sau đó thì y thực sự không thể chịu đựng được nữa, trận mưa lớn bên ngoài giống như đánh vào người mình vậy. Y chỉ cảm thấy thân thể của mình hoàn toàn không chịu sự khống chế của mình, Thích Trác Ngọc tên cẩu nam nhân này thế mà lúc song tu được một nửa lại cưỡng chế mở ra thần hải của y, dây dưa với nguyên thần của y không thể tách rời, để cho từ thần hồn đến thân thể của y đều bị quấn lấy thân mật hoàn toàn không có đường trốn.

Y chỉ cảm thấy thân thể của mình như là trở lại sông Thái Sơ của Thần tộc. Đó là một sức mạnh thượng cổ cực kỳ hùng vĩ và đáng sợ, Phượng Tuyên không ngờ trên người Thích Trác Ngọc sẽ có khí tức của sông Thái Sơ. Y cảm giác cơ thể của mình chìm nổi trong nước cơ hồ làm cho người ta ngạt thở, thậm chí đến cuối cùng, cả người y giống như là được vớt ra từ trong nước.

Mưa lớn bên ngoài trúc gian tiểu trúc không biết đã rơi bao lâu. Phượng Tuyên vô cùng mệt mỏi, vào giây phút cuối cùng khi y ngủ thiếp đi, thứ y nhìn thấy là đôi mắt đỏ ngầu của Thích Trác Ngọc.

Y chưa từng nhìn thấy ánh mắt bi thương như vậy của Thích Trác Ngọc. Bởi vì đại ma đầu thoạt nhìn giống như loại người trời sụp đổ cũng không sợ hãi, hơn nữa có lẽ cả đời này hắn cũng chưa từng sợ hãi cái gì.

Nhưng hắn dùng ánh mắt như vậy nhìn y như là cái nhìn cuối trong đời, cái nhìn này như khắc sâu vĩnh viễn ngũ quan của y ở trong thần hồn của mình.

Phượng Tuyên chỉ cảm thấy trái tim giống như bị người nào đó dùng sức nắm chặt, đến mức giờ khắc này y không thể nào thở nổi.

Trong giây phút ý thức của y tiêu tán, Thích Trác Ngọc tựa như dùng ngón tay khẽ chạm vào khóe mắt y, lau đi giọt nước mắt nóng bỏng kia.

Y nghe được giọng nói của Thích Trác Ngọc, mơ hồ như truyền tới từ mặt nước: "Ta xin lỗi."

-

Song tu là một công việc tốn thể lực.

Phượng Tuyên xác định đúng là rất tốn thể lực, chính là cái loại chết đi sống lại.

Tỉnh lại lần nữa, bầu trời bên ngoài trúc gian tiểu trúc đã sáng lên.

Hơn nữa trời sáng này, Phượng Tuyên còn không dám cam đoan rốt cuộc là sáng hôm sau trời sáng, hay là của mấy ngày sau.jpg

"Tỉnh rồi." Giọng Thích Trác Ngọc truyền đến.

Phượng Tuyên phản ứng rất lâu, mới tỉnh tỉnh gật đầu.

Thích Trác Ngọc véo mặt y: "Còn chưa tỉnh ngủ à? ” Rất có một thái độ lãnh khốc chưa tỉnh ngủ thì tiếp tục làm.

Phượng Tuyên lập tức bừng tỉnh: "Ta tỉnh rồi!"

Muốn chết. Lại bị Thích Trác Ngọc túm lấy song tu một lần nữa, cảm giác cái mạng của mình sẽ bay luôn mất.

Thích Trác Ngọc nói: "Ngươi đã ngủ ba ngày rồi. ”

Dừng một chút, hắn nói thêm: "Cảm thấy thế nào?"

Ba ngày.

Phượng Tuyên môi mấp máy, lặng lẽ yên mở miệng: "Cảm giác sư huynh không phải là người."

Vì thế mà Thích Trác Ngọc bị y chọc cười, hắn ngồi ở bên giường nở nụ cười như phát điên, ngay cả bả vai cũng run rẩy.

Hiện tại Phượng Tuyên ngay cả khí lực chửi bới cũng không có!

Thích Trác Ngọc cười đủ rồi mới nhéo má y: "Sư huynh muốn hỏi ngươi, cơ thể có cảm giác như thế nào rồi?"

Thích Trác Ngọc không nói thì thôi, vừa nói Phượng Tuyên cảm giác sau khi tỉnh lại, cơ thể không có bất kỳ bất kỳ cảm giác gì.

Không chỉ như thế, cảm giác đầu trướng choáng váng do ngủ lâu cũng không có, cũng không sợ lạnh, cứ như trở lại thời kỳ đỉnh cao của nguyên thần trước khi vỡ nát.

Phượng Tuyên kinh ngạc, trong sách nói song tu trăm lợi không hại, đúng là không lừa mình.

Y vừa định nói với Thích Trác Ngọc cảm thấy cơ thể mình siêu tốt, hiện tại một mình treo lên đánh mười người như ngươi cũng không hề thở dốc.

Nhưng lại sợ mình nói cơ thể tốt, cái tên bệnh thần kinh Thích Trác Ngọc này lại túm lấy mình đi song tu. Vì thế do dự thật lâu, Phượng Tuyên mới rụt rè nói: "Ổn rồi."

"Qua hai lần nữa, là nguyên thần của ngươi có thể khôi phục." Trông tâm tình Thích Trác Ngọc không tệ.

Lần này, Phượng Tuyên có hơi khiếp sợ, song tu còn quản khôi phục Nguyên Thần sao, năng lực này còn nghịch thiên hơn cả Thần Hồn Đăng.

Cứ luôn cảm thấy kỳ lạ ở đâu đó, loại cường độ này khôi phục giống như là Thích Trác Ngọc độ tất cả nguyên thần cảu mình cho y.

Thực sự là kiến thức đến thời điểm cần dùng lại không có mới khổ.

Thích Trác Ngọc nói xong câu đó, lại mở miệng: "Muốn đi tắm nắng không?"

Phượng Tuyên có một sở thích đó là tắm nắng, y không ngờ tới Thích Trác Ngọc lại nhớ rất rõ ràng.

Lần này dẫn y đến thế gian, ngoại trừ trùng tu trúc gian tiểu trúc ra thì còn đặt một cái giường ngay dưới gốc cây ngô đồng.

Thích Trác Ngọc ngồi ở phía trên, chậm rãi nói: "Trước kia ngươi thích nằm ở chỗ này. ”

Phượng Tuyên hỏi: "Khi ta còn là người phàm sao?"

Thích Trác Ngọc gật đầu, đưa tay ôm y vào trong lòng, vuốt ve gáy y.

Phượng Tuyên không nói gì.

Thích Trác Ngọc giống như rơi vào hồi ức gì đó, giọng nói mơ hồ: "Lúc đó ngươi rất kỳ quái. ”

Cám ơn ngươi nha.

Có thể có được một câu kỳ quái của ngươi, vậy thì hẳn bản thân thật sự rất kỳ quái.

"Từ khi sinh ra đã có người vì lợi ích trên người ta mà đến. Một số người vì cơ thể của ta, một số người vì khả năng của ta. Chỉ có ngươi không muốn gì cả, ngươi chỉ muốn ăn ngủ, ngươi đối xử tốt với ta, cũng chỉ vì ta đối tốt với ngươi."

Nghe có vẻ rất giống tính cách của y, nhưng sao từ trong miệng Thích Trác Ngọc nói ra lại giống phế vật như vậy chứ?!

"Chỉ là người đối tốt với ta trên đời này, cuối cùng đều vì ta mà chết." Thích Trác Ngọc bình thản tựa như nói một chuyện không liên quan đến mình.

Phượng Tuyên chưa từng nghe hắn nhắc tới thân thế của hắn. Nhưng thân thế Thích Trác Ngọc cũng không phải là bí mật gì, ở Ma vực, y từng nghe các ma y nói qua. Thích Trác Ngọc là con lai nửa người nửa ma, mẫu thân hắn từng vì hắn mà chết.

Phượng Tuyên không biết an ủi hắn như thế nào, nhẹ giọng nói: "... Chẳng phải ta chưa chết sao?"

"Ừ." Thích Trác Ngọc như là nhớ tới cái gì đó, vẻ mặt trở nên âm trầm: "Ta sẽ không để ngươi chết. ”

Phượng Tuyên nghe xong cảm thấy có chút kỳ quái, tâm tình của y cũng không có bởi vì tắm nắng mà trở nên tốt hơn.

Không biết vì sao trong đầu hiện lên chuyện song tu lúc trước, nhìn thấy ánh mắt cực kỳ bi thương kia của Thích Trác Ngọc.

"Thích Trác Ngọc." Phượng Tuyên cảm thấy mình vẫn phải hỏi, có hơi thăm dò: "Có phải gần đây ngươi lại đang gây chuyện không?"

Y hỏi xong cũng không chuẩn bị nhận được câu trả lời của Thích Trác Ngọc, dù sao đại ma đầu này gây chuyện cũng chưa từng nói cho y biết.

Kết quả Thích Trác Ngọc nhìn chằm chằm y một lát, giọng điệu lạnh nhạt: "Đúng vậy."

Phượng Tuyên:???

Cục diện thẳng thắn chưa từng nghĩ tới, là thần, y chưa từng cố gắng phỏng đoán xem tên bệnh tâm thần này nghĩ gì.

Thích Trác Ngọc nói, " Sao bỗng nhiên hỏi vậy?"

Đầu óc Phượng Tuyên có hơi rối loạn: "Trước kia ngươi chưa bao giờ kể với ta những chuyện ngươi và ta ở thế gian, còn nói ta quên cũng tốt. Hiện tại đột nhiên nói nhiều như vậy, ngươi đã đọc qua thoại bản chưa, ta cảm thấy ngươi giống như là dặn dò di ngôn trước khi lâm chung vậy."

Thích Trác Ngọc bỗng nhiên cười rộ lên. Dường như ẩn dụ cho việc bị y chọc cười.

Phượng Tuyên giờ phút này lại cảm thấy mình cười không nổi, y cảm thấy mình lo lắng không thể diễn tả: " Ngươi đang làm gì?"

Thích Trác Ngọc tùy ý nói: "Không phải chuyện lớn gì. Sông Thái Sơ sẽ hợp làm một, đến lúc đó biển Hỗn Độn và Bích Lạc Xuyên sẽ đổ đổ tam giới, chỉ cần ta tản đi Nguyên Thần, trấn trụ biển Hỗn Độn thì ngươi sẽ không sao."

Nghe hắn nói hời hợt như thế, cả người Phượng Tuyên đều cảm thấy không ổn. Tam Giới bị diệt, ngươi gọi đây không phải là chuyện lớn gì hả???

Đặc biệt là khi nghe Thích Trác Ngọc nói muốn tản đi nguyên thần của mình. Đại não Phượng Tuyên cơ hồ là "lộp bộp" một tiếng, cứ như là bị búa tạ đập cho một phát, trở nên trống rỗng.

Y đã nói trên thế giới làm gì có chuyện song tu có thể làm cho nguyên thần của mình khôi phục nhanh như vậy, thậm chí còn có tác dụng hơn cả Thần Hồn Đăng.

Chỉ sợ là Thích Trác Ngọc đã sớm dự tính muốn tế hồn cho biển Hỗn Độn, cho nên dứt khoát tục hồn nguyên thần cho y.

"Ngươi sợ hả?" Thích Trác Ngọc hôn y một cái: "Đừng sợ, ta biết ngươi không thích chiến tranh, ngươi ngủ ở đây một giấc, chờ tỉnh lại, Tam Giới sẽ trở lại giống như ngươi thích."

Thích Trác Ngọc nói đến đây, Phượng Tuyên bỗng nhiên hiểu ra, cảm giác bất an quá mạnh của mình từ trước tới nay là do cái trúc gian tiểu trúc này thật sự quá yên tĩnh.

Yên tĩnh yên bình giống như Thích Trác Ngọc từ trời đất sụp đổ trong hiện thực vì y mà tạo ra một thế ngoại đào nguyên.

Y không cần phải làm gì hết, mỗi ngày chỉ cần ngủ, tắm nắng, thức dậy, thế giới vẫn là thế giới đó.

Lúc trước rõ ràng mưa lớn liên tiếp ba ngày, nhưng sáng nay lúc cùng nhau tới thì trong sân khô ráo vô cùng, ánh mai treo cao, một giọt mưa cũng không thấy.

Đây là một ảo cảnh.

Một Thích Trác Ngọc không biết từ lúc nào, thần không biết quỷ không hay tạo ra ảo cảnh.

Bỗng nhiên Phượng Tuyên cảm thấy giọng của mình có hơi run rẩy, y nhìn người đàn ông trước mắt, nhận ra gì đó, "Ngươi không phải Thích Trác Ngọc đúng không, ngươi là phân thần của hắn sao?"

Thích Trác Ngọc im lặng nhìn y, không nói gì.

Hắn trầm mặc, cơ bản chẳng khác nào Phượng Tuyên nói đúng.

Có lẽ đại ma đầu chân chính sau khi song tu cũng đã chạy đi gây chuyện.

Phượng Tuyên nắm lấy cánh tay hắn thật mạnh: "Thích Trác Ngọc đi đâu? Tại sao hắn đổi ý, nói với ta tất cả những điều này. Có phải là bởi vì linh lực của hắn đã không chống đỡ được ảo cảnh này rồi hay không?”

Thích Trác Ngọc nhẹ giọng nói: "Tiểu Thất, ta đi cùng ngươi."

Rác rưởi, sư huynh thối nát!

Ai cần ngươi làm ra một cái phân thân đi theo ta!

Phượng Tuyên cảm thấy Thích Trác Ngọc rất thích chọc giận người ta, y đứng lên, vung tay, đánh tan toàn bộ ảo cảnh.

Sau khi ảo cảnh biến mất, Phượng Tuyên mới biết được, bên ngoài đã mưa to bảy ngày bảy đêm, thiên địa giống như bị mưa nối liền với nhau, mưa to, sấm chớp ầm ĩ giống như vạn vạn năm trước khi sông Thái Sơ còn chưa bị tách ra.

Xem ra mấy ngày trước lúc song tu nghe được trận mưa lớn kia cũng không phải ảo giác của mình, có lẽ là do Thích Trác Ngọc cưỡng ép dùng nguyên thần của mình tu bổ cho y, dẫn đến ảo cảnh mất khống chế chỉ sau một đêm.

Cùng lúc đó, "Thích Trác Ngọc" ngồi trên giường cũng theo ảo cảnh biến mất mà biến thành một tờ giấy nhỏ mỏng manh, yên lặng nằm trên giường.

Lúc Phượng Tuyên tức giận, thật sự muốn trực tiếp xé tờ giấy này, nhưng nhìn chằm chằm trong chốc lát vẫn không đành lòng.

Y nhặt mảnh giấy nhỏ lên, cẩn thận đặt hắn vào trong hà bao của mình. Trong viện trúc gian tiểu trúc chỉ còn lại có một con yêu thú màu đen, đáng thương "ríu rít" một tiếng, lại đây cọ chân Phượng Tuyên.

Yêu thú này nhìn khá quen, da lông là màu đen sặc sỡ, giống như yểm thú chỉ có thể xuất hiện trong truyền thuyết thượng cổ.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bạn Trai Thiên Tài
2. Tôi, Còn Có Thể Cứu Vãn Một Chút Không?
3. Chị Gái Giả Mạo Tôi Là Mối Tình Đầu Của Boss
4. Kinh Thành Về Đêm (Dạ Lan Kinh Hoa)
=====================================

"Ảo cảnh này là ngươi giúp Thích Trác Ngọc chế tạo?" Phượng Tuyên bế nó lên hỏi.

"Rít." Yểm thú trả lời một câu.

"Thích Trác Ngọc ở đâu?"

Phượng Tuyên vừa mới hỏi ra vấn đề này, còn chưa đợi yểm thú trả lời. Biển Hỗn Độn cách trúc gian tiểu trúc không xa bỗng nhiên dâng lên ma khí ngút trời.

Biển Hỗn Độn vốn coi như yên tĩnh dường như bị hấp dẫn bởi một lực bất khả kháng nào đó, nước biển trong nháy mắt hóa thành vô số lốc xoáy cao vạn trượng, hướng về phía Bạch Ngọc Kinh.

Như phụ thần đã từng tiên đoán, sông Thái Sơ đang hợp hai thành một.

Lời tác giả:

Sư huynh: Lần này cũng muốn giấu vợ ở nơi an toàn, kết quả không ngờ vợ khôi phục thần lực, ôi, lật xe!