Sau Khi Tỉnh Dậy Tôi Có Con

Chương 65



Hàn Phi Nhứ ngồi trong xe trầm tư, Vi Tầm đứng không xa ở bên ngoài chờ bà chủ trong xe hết tức giận, Diệp Minh Tâm từ KTV đi ra, nhìn đầu tiên thấy chính là Vi Tầm giống như cọc gỗ đứng đó, cô vừa nhìn qua, Vi Tầm liền dùng ánh mắt ý bảo cô đi về phía xe.

Diệp Minh Tâm vội vàng đi qua, lần này Hàn Phi Nhứ không khóa cửa xe, thấy cô tiến vào, cũng không giận dữ mà nhìn.

Cô hơi cúi đầu, tầm nhìn rơi vào đầu gối của mình, nhưng vì cô ấy quá yên tĩnh, thay vào đó làm cho trái tim Diệp Minh Tâm căng thẳng hơn.

Không đợi Hàn Phi Nhứ hỏi, Diệp Minh Tâm lập tức nói: "Chị chưa từng chạm vào cô ta, cô ta cũng không chạm vào chị, một sợi tóc cũng không có."

"Đó là vấn đề góc độ, cô ta đã để cho paparazzi phục kích bên ngoài cửa sổ nhà cô ta trước, chỗ ngồi được cô ta sắp xếp, rèm cửa cũng là cô ta cố tình không kéo, chị chỉ ngồi bên cạnh cái bàn đó, không chạm vào cô ta."

Hàn Phi Nhứ nghe xong, nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn cô.

Hai người nhìn nhau trong chốc lát, Hàn Phi Nhứ mới hỏi cô: "Hồi đấy khi chị giải thích với em, cũng là nói những lời này sao?"

*Này ý nói đến khoảng thời gian trước khi Tiểu Nhứ mất trí nhớ và khi đó đã nghe Diệp Minh Tâm giải thích giống như vậy

Diệp Minh Tâm gật đầu.

"Vậy khi đó em tin tưởng chị sao?"

Câu hỏi này khá sắc bén, Diệp Minh vẻ mặt trì trệ, một lúc lâu sau, cô mới cười khổ một tiếng: "Không, lần trước khi chị nói vậy em hầu như không tin chị."

Hàn Phi Nhứ lúc này mới ném ra câu hỏi thứ ba của mình: "Vậy chị dựa vào cái gì mà cảm thấy, lần này em sẽ tin tưởng chị?"

Biểu hiện của Diệp Minh Tâm có chút cứng ngắc, cô một mình đi tìm Khổng Thi, lúc ấy trong nhà cũng chỉ có cô ta và cô, không có người thứ ba có thể làm chứng cho cô. Liên quan đến vấn đề cần giải thích này, tất cả đều là cô miệng hồng răng trắng giải thích. Nếu Hàn Phi Nhứ tin tưởng cô, tất cả đều vui mừng, không tin tưởng cô, cô cũng không thể làm gì được.

Diệp Minh tâm mím môi, giọng nói thấp xuống: "Xin lỗi."

"Xin lỗi cái gì?"

"Xin lỗi, chị đã không thể để cho em hết lòng tin tưởng."

Hàn Phi Nhứ không nói gì nữa, cô quay đầu về phía trước, nhìn vào khung cảnh rộng lớn bên ngoài kính phía trước xe, sau khoảng một phút, cô mới mở miệng một lần nữa: "Nếu chị thực hiểu em như chị nói, chị nên biết rằng em có vấn đề nghiêm trọng về sự tin tưởng, và đó không phải là lỗi của chị."

Hàn Phi Nhứ nhìn rất tùy tiện, vô cùng thân thiết, đối với ai cũng đối đãi bình đẳng, trên thực tế, cô không tin tưởng bất cứ ai, cho đến bây giờ, Thẩm Tang Lạc là người mà cô có thể tin tưởng nhất, nhưng một số chuyện ẩn nấp sâu trong lòng, cô cũng sẽ không nói với Thẩm Tang Lạc.

"Nếu chị không muốn em nghi ngờ, liền đem sự thật tất cả đầu đuôi nói cho em biết."

Sau khi cô nói những lời này, trong một thời gian dài, cô đã không nghe thấy câu trả lời của Diệp Minh Tâm, sau đó quay đầu nhìn, ánh mắt của Diệp Minh Tâm đang giãy dụa nhìn cô.

Hàn Phi Nhứ cảm thấy không thể tin được: "Đến loại thời điểm này, chị còn không muốn nói cho em biết, bây giờ em biết tại sao trước đây chúng ta lại ầm ĩ rồi dẫn đến ly hôn, đã bảo em có vấn đề nghiêm trọng về tin tưởng, mà chị, căn bản không nghĩ tới làm cách nào để em tin tưởng chị!"

Hàn Phi Nhứ quyết đoán xoay người, mở cửa xe muốn đi, Diệp Minh Tâm bấp chấp đi qua, đóng sầm cửa xe lại, tiếng động thật lớn dẫn tới rất nhiều tầm mắt ở cửa KTV, hai người bọn họ ngồi ở phía trước, rất dễ bị người khác nhận ra, Vi Tầm lập tức chuyên nghiệp đi tới, không dấu vết giúp các nàng che khuất.

"Chị đã bị Khổng Thi đe dọa, cô ta muốn tự chị đi đến và đàm phán với cô ta, chị quá lo lắng liền lên xe của cô ta, không nghĩ rằng cô ta sẽ đưa chị trở lại nhà cô ta, chị chỉ muốn nhanh chóng giải quyết vấn đề này nên không suy nghĩ mà đi vào cái bẫy của cô ta."

Diệp Minh Tâm nhanh chóng nói ra đoạn này, Hàn Phi Nhứ nhíu mày: "Cô ta uy hiếp chị cái gì?"

Diệp Minh Tâm nhắm mắt lại, mặc dù rất khó khăn, nhưng vẫn nói: "Mười sáu năm trước, chị bị bắt cóc, chú của Khổng Thi là cảnh sát ở gần đó, cô ta biết được chuyện này từ chú cô ta, chị nghĩ cô ta sẽ dùng chuyện này để tống tiền chị, sau đó chị phát hiện ra, cô ta vừa muốn tống tiền chị, vừa dùng chị để tạo xào cp."

Trên mặt Hàn Phi Nhứ hiện lên một phần kinh ngạc, hiển nhiên, cô hoàn toàn không biết chuyện này, hơn nữa cô càng nghi hoặc hơn: "Tại sao cô ta lại dùng chuyện này tống tiền chị, bị bắt cóc, có cái gì không thể để người khác biết?"

Trong ánh sáng trên xe, cô nhớ lại lần cuối cùng Diệp Minh Tâm say rượu rồi nói "Các người, cút đi", cô đột nhiên mở rộng đôi mắt của mình, hối hận mãnh liệt dâng lên trái tim, cô đột nhiên không muốn nghe, cô sợ những gì cô nghe thấy tiếp theo.

Lần cuối cùng loại đối thoại này xảy ra, thái độ của Hàn Phi Nhứ đối với cô kém xa so với bây giờ, khi đó cô ấy cũng chưa từng hỏi Diệp Minh Tâm vì sao chuyện này lại xảy ra, cô ấy chỉ luôn kích động trách cứ cô, Diệp Minh Tâm thử giải thích, Hàn Phi Nhứ căn bản không muốn nghe, cho dù nghe được, cô ấy cũng không cảm thấy là thật.

Lúc đấy Diệp Minh Tâm không có cơ hội nhắc tới nguyên nhân Khổng Thi uy hiếp cô, đây vốn là chuyện cô vô cùng không muốn nhắc tới, đặc biệt, cô không muốn Hàn Phi Nhứ biết.

"Lúc đó chị 14 tuổi và đi chơi với các bạn cùng lớp, cha mẹ không cho phép chúng chị đi xa như vậy để chơi, nhưng không ai trong bọn chị lắng nghe người lớn, Bọn chị... Tổng cộng có ba người, trên đường trở về khách sạn, một trong số ba đứa đi mua kem, bọn chị chờ cô ấy bên cạnh siêu thị, chờ nửa ngày không thấy cô ấy trở lại, vì vậy bọn chị đi tìm người kia, ở trong ngõ hẻm cạnh siêu thị sau khi đi qua, bọn chị không thấy cô ấy, chỉ thấy một người đàn ông."

Diệp Minh tâm dừng một chút: "Hắn ta nói với bọn chị, thấy bạn học của bọn chị đi theo hướng khác, bọn chị không nghi ngờ gì đã đi theo hướng mà hắn ta chỉ, có một chiếc xe tải trên con đường đó, khi đó trời quá tối và không có ai trên đường phố, cả hai bọn chị đều trực tiếp bị bắt vào xe tải, bạn học kia của bọn chị cũng trên xe tải, nhưng đã ngất xỉu."

Đây là chuyện đã xảy ra rất lâu trước đây, Hàn Phi Nhứ sững sờ nhìn cô, không dám lên tiếng cắt ngang, tựa hồ nhớ lại hình ảnh quá khứ, Diệp Minh Tâm sắc mặt tái nhợt trong nháy mắt.

"Họ nhốt bọn chị ở một nơi đặc biệt hoang vắng, yêu cầu bọn chị nói số của cha mẹ, sau đó bọn chị cũng không thấy cảnh sát đến, ba người bọn chị cùng với những kẻ bắt cóc đã đợi hai ngày và hai đêm, chúng cảm thấy rằng chỉ có giọng nói là không đủ để cha mẹ của bọn chị trả tiền chuộc như vậy, vì vậy họ cắt một nửa ngón tay của một bạn học của chị và gửi nó đến cổng của đồn cảnh sát địa phương."

Hàn Phi Nhứ theo bản năng che miệng, Diệp Minh Tâm ngẩng đầu lên, cười cười với cô: "Đây chính là cảm hứng mà em luôn muốn biết. Nhân vật Thích Hàn Tuyết trong tiểu truyền, cô ấy bởi vì anh trai chết mà áy náy, thậm chí tự kỷ bảy năm, nhưng nguyên nhân thật sự áy náy của cô ấy không phải đến từ việc người chết là anh trai, mà là, khi sát thủ mang dao mà chọn đi về phía anh trai, phản ứng đầu tiên trong lòng nàng là 'may mắn không phải mình'."

Hàn Phi Nhứ mở miệng: "Cho nên chị cũng..."

"Có một chút cảm nhận như thế. Ánh mắt của tên bắt cóc kia đảo liên tục giữa ba người bọn chị, hắn đi tới phía sau bọn chị, lật xem tay bọn chị như chọn hàng hóa, chị đến bây giờ vẫn còn nhớ cảm giác khi hắn chạm vào chị, lạnh lẽo, thô ráp, ghê tởm, đương nhiên, nhiều nhất vẫn là sợ hãi đến chết."

Cái chết không phải là khủng khiếp, khủng khiếp là quá trình chờ đợi cái chết, trải qua như vậy, Diệp Minh Tâm không bao giờ muốn trải nghiệm một lần nữa.

Nhìn thấy ánh mắt của Diệp Minh Tâm vì giải thích mà dần dần tràn ngập ký ức, hốc mắt Hàn Phi Nhứ lập tức đỏ lên, cô uể oải: "Xin lỗi, em không biết..."

Diệp Minh Tâm khẽ lắc đầu: "Đây không phải là nguyên nhân chị bị uy hiếp, cũng không phải nguyên nhân chị không muốn nói cho em biết, chị sẽ vì suy nghĩ ích kỷ bên trong mà áy náy, nhưng sẽ không vì chuyện này mà giấu em."

"Lý do chị thực sự che giấu em là... Chị là một kẻ hèn nhát."

Sau 48 giờ bị giam cầm, cuối cùng họ đã tìm thấy một cơ hội để trốn thoát, nhưng ba người rời đi cùng một lúc thì là quá lộ liễu, ngay cả khi họ đã rất cẩn thận thì vẫn bị những tên bắt cóc phát hiện, cuối cùng họ cũng trốn được, nhưng nơi những kẻ bắt cóc giam giữ họ là một ngọn núi, con đường xuống núi rất khó khăn, và một trong số họ nhanh chóng rớt khỏi đội, Diệp Minh Tâm cùng người bạn học còn lại liền chạy tản ra.

Nếu như một người trốn thoát thành công, chờ cô ấy tìm cứu viện, tất cả những kẻ bắt cóc đều sẽ xong đời, nhưng kẻ bắt cóc bắt được người bạn học chạy chậm nhất, trói tay cô ấy một lần nữa, kéo cô ấy trong rừng để tìm kiếm hai người còn lại.

Ngọn núi này quá xa, gần đó không có thôn xóm, không có kiểm lâm viên, gần nhất thì cũng là một viện dưỡng lão và một khu biệt thự, nhưng cách chân núi một cây số.

Thêm vào đó, trời đã tối, không ai đến ngọn đồi này, giọng nói của những kẻ bắt cóc, tiếng khóc của các bạn học, đã ám ảnh trái tim của Diệp Minh Tâm, may mắn là những kẻ bắt cóc đã không tìm thấy cô, họ đã đi qua cô.

Cô nghe rõ ràng những kẻ bắt cóc nói, nếu cô không đi ra, họ sẽ cắt một bàn tay của bạn học, nhưng sau cùng cô đã quá sợ hãi nên không đi ra ngoài.

Tuy nhiên bọn họ đã không cắt tay của bạn học, mà đem đánh ngất xỉu, tùy tiện ném cô gái ấy trên núi, còn hai cô gái còn lại không tìm thấy, lưu lại nữa họ sẽ gặp nguy hiểm, vì vậy họ rời đi. Trong khi đó Diệp Minh Tâm vẫn duy trì một tư thế suốt đêm, ngồi xổm ẩn giữa những bụi cây, cho đến khi trời sáng, cô mới dám xuống núi.

Diệp Minh tâm tự giễu cười cười: "Mười sáu năm, lúc đó chị có cảm giác thế nào, thì bây giờ chị vẫn cảm thấy thế đấy. Mặc dù cô gái ấy không có gì xảy ra, và bây giờ cũng đã đi ra khỏi bóng tối của năm đó và sống một cuộc sống bình thường, nhưng chị sẽ luôn luôn nghĩ rằng nó sẽ như thế nào nếu cô ấy gặp chuyện gì thì sao, nếu kẻ bắt cóc tra tấn cô ấy, nếu kẻ bắt cóc mang cô ấy đi, nếu kẻ bắt cóc giết cô ấy."

Nhìn Hàn Phi Nhứ định nói gì đó, cô đưa tay ra chặn cô ấy: "Chị biết những gì em muốn nói, các bác sĩ tâm lý cũng đã nói với chị, không cần cảm thấy tội lỗi về những gì đã không xảy ra. Nhưng mà, chị không thể không cảm thấy tội lỗi, khả năng kẻ bắt cóc sẽ làm tổn thương cô ấy là 99%, chỉ là cô ấy may mắn, có thể có được 1% không bị tổn thương còn lại đó, và may mắn này là của cô ấy, không phải của chị, phần còn lại của cuộc đời chị, chỉ có thể vượt qua trong tội lỗi không bao giờ có thể được giảm bớt."

Hàn Phi Nhứ không nói nên lời, cô không thể an ủi Diệp Minh Tâm, bởi vì nếu chuyện này xảy ra với cô, cô cũng sẽ rơi vào tình huống như vậy. Chúng ta không thể bởi vì khi mình làm sai chuyện gì đó mà nếu chuyện đó không phát sinh bất kỳ tình huống xấu nào thì liền cho rằng mình không làm sai, nhưng thực chất, sai chính là sai rồi.

Cũng như vậy, cô không thể trách Diệp Minh Tâm, khi sống chết trước mắt, rất khó để nghĩ đến sự an toàn tánh mạng của người khác trừ bản thân, phàm là người thì đều ích kỷ, chỉ là ích kỷ cao hay thấp thôi.

Hàn Phi Nhứ trầm mặc vài giây, nghiêng người lại, ôm chặt lấy Diệp Minh Tâm, bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô: "Em với chuyện này không có bất kỳ đánh giá nào, nhưng em rất vui vì trong chuyện này chị không bị thương."

Thân thể Diệp Minh Tâm có chút cứng ngắc, dưới sự vuốt ve nhẹ nhàng của cô, đang chậm rãi thả lỏng, cảm giác cô đã thả lỏng không sai biệt lắm, Hàn Phi Nhứ buông cô ra, hai người rất gần nhau, mặt đối mặt, Hàn Phi Nhứ nghiêm túc nhìn vào mắt cô: "Dù chị nghĩ thế nào, thì trong suy nghĩ của em, nếu thật sự không có cách nào, em hy vọng vẫn là có chuyện gì xảy ra với cô ấy, chứ không phải chị."

Diệp Minh trong lòng im lặng nhìn cô, Hàn Phi Nhứ cười cười: "Chị là kẻ hèn nhát, em là quỷ ích kỷ, chúng ta trời sinh một đôi."

Diệp Minh trong lòng bật cười, cô một lần nữa ôm lấy Hàn Phi Nhứ, đặt đầu vào vai cô, chậm rãi nhắm mắt lại.

Đó là một cái ôm không liên quan đến ham muốn, chỉ là một người trong một thời gian dài lặng lẽ đi một mình trong tuyết và băng, đang hấp thụ sự ấm áp của những gợn sóng mà cô chưa bao giờ mong đợi trước đây.

Họ rời đi sớm, không chào hỏi bất cứ ai, trở về khách sạn, hai người nằm trên giường, thì thầm nói chuyện.

Còn quá sớm để đi ngủ, không muốn làm bất cứ điều gì khác, chỉ muốn nằm ở đây, trò chuyện thì thầm, hai người đều tận hưởng khoảnh khắc này.

Mọi thứ xung quanh luôn làm trái tim ta nghẹt thở, sau thời gian dài, cảm thấy như thể khi không nói ra cũng sẽ không có gì, nhưng chỉ sau khi nói ra, trái tim sẽ nói với cơ thể, nó đã lâu không được thoải mái như vậy.

Diệp Minh Tâm lại nói cho cô biết một số chi tiết khác như chú của Khổng Thi chính là cảnh sát dân sự làm nhiệm vụ tại đồn cảnh sát lúc đó, nhờ túi ảnh ông ta nhặt được nên ông ta rất quan tâm đến vụ án này, gần như tra được tất cả mọi thứ. Khổng Thi sau khi biết được những điều này, liền hẹn cô ra ngoài, lúc ấy quan hệ giữa Diệp Minh Tâm và Hàn Phi Nhứ vốn là tùy thời điểm mà lúc tốt lúc xấu, Diệp Minh Tâm phi thường sợ Hàn Phi Nhứ sẽ phát hiện ra chuyện này, lúc ấy cô còn không che giấu được cảm xúc của bản thân, hơn nữa ngay khi dính vào Hàn Phi Nhứ, cô liền không hề đề phòng và cũng bỏ đi lý trí.

Khổng Thi phát hiện thái độ căng thẳng của cô đối với chuyện này, biết cơ hội của mình đã đến, cô ta đòi Diệp Minh Tâm tiền, Diệp Minh Tâm đồng ý, cô ta đòi Diệp Minh Tâm các tài nguyên, Diệp Minh Tâm cũng đồng ý, sau khi được một tấc liền muốn tiến thêm, cô ta muốn Diệp Minh Tâm ở bên cô, Diệp Minh Tâm tự nhiên cự tuyệt, thấy vậy Khổng Thi lùi một bước, để cô ta cùng mình xào cp, Diệp Minh Tâm vẫn cự tuyệt. Thấy uy hiếp cũng vô dụng, Khổng Thi không cam lòng, liền lừa gạt cô, nói mình muốn đàm phán với cô, Diệp Minh tâm lúc đấy không nghi ngờ cô ta nên sau này mới biết mình bị lừa.

Hàn Phi Nhứ cảm thấy hình tượng Diệp Minh Tâm ở trong lòng mình sụp đổ, cô không thể tưởng tượng nổi nhìn cô: "Sao chị có thể ngu xuẩn như vậy!"

Diệp Minh Tâm nằm bên cạnh cô, giọng nói lại đáng thương: "Bởi vì chị thực sự sợ em sẽ phát hiện ra, chị sợ sau này em sẽ trực tiếp rời bỏ chị, dù sao chị cũng tệ như vậy, tìm một người như chị làm vợ, em chắc chắn sẽ cảm thấy mắt mình bị mù."

Hàn Phi Nhứ liếc mắt nhìn cô: "Em không bị mù, là chị bị mù. Em đã kết hôn với chị, chị có nghĩ là em sẽ muốn ly hôn vợ mình của mình chỉ vì một vấn đề như vậy không? Gặp loại chuyện này, bất kỳ chị ra quyết định gì, em sẽ không đổ lỗi cho chị. Nếu chị có thể nói sự thật với em vào thời điểm đó, em chắc chắn sẽ không tức giận."

Diệp Minh Tâm cảm thấy mình rất ủy khuất: "Chị muốn nói, nhưng em không cho chị cơ hội giải thích, sau đó, chuyện này đã qua rất lâu, cũng không cần phải giải thích."

Những điều trong quá khứ, nói nhiều hơn là vô ích, nắm vững hiện tại mới là lời cuối cùng.

Hàn Phi Nhứ ngồi dậy chỉnh điều hòa không khí lên trên, cô đột nhiên nghĩ đến một câu hỏi: "Lúc trước em hỏi chị cảm hứng này là tốt hay xấu, chị nói đó là một điều tốt. Chuyện như vậy cũng là một điều tốt?"

Diệp Minh Tâm nhất thời không trả lời, Hàn Phi Nhứ ngẩng đầu lên, Diệp Minh Tâm chớp chớp mắt: "Bởi vì chị còn sống a, hơn nữa còn sống thành công đến gặp em, cho nên, coi như là chuyện tốt."

Câu trả lời không tệ, còn rất ngọt ngào.

Nhưng mà, sao cô lại cảm thấy đây không phải là sự thật.

Hàn Phi Nhứ phát hiện mình càng ngày càng có thể nhìn ra Diệp Minh Tâm có nói dối hay không, hơn nữa câu này rõ ràng là lý do mới nghĩ ra.

Vì tâm trạng không tốt của cô ấy, Hàn Phi Nhứ quyết định buông tha, trước tiên không truy vấn, dù sao sau này các cô có rất nhiều thời gian, cô có thể từ từ điều tra.

Lại trò chuyện một lát, thời gian đã đến nửa đêm, cả hai đều chuẩn bị ngủ, điện thoại di động của Hàn Phi Nhứ đột nhiên vang lên, nhấc điện thoại lên, phát hiện là Nghiêm Nguyệt Dung gọi tới.

Hàn Phi Nhứ lập tức nghe, thời gian này Nghiêm Nguyệt Dung sẽ gọi điện thoại, khẳng định không phải chuyện tốt gì.

Chuyện không lớn không nhỏ, Y Y bị sốt, bây giờ đã nóng đến 38.7 độ, từ buổi chiều bắt đầu sốt, uống thuốc hạ sốt, dán miếng hạ sốt rồi nhưng không có ích gì, Nghiêm Nguyệt Dung đã đưa đứa trẻ đến bệnh viện Tân Dương gần nhà mình, trong bệnh viện con bé đã náo loạn muốn mẹ, Nghiêm Nguyệt Dung cảm thấy như vậy tiếp tục không phải là cách, liền gọi điện thoại cho Hàn Phi Nhứ.

Hỏi rõ chỉ là sốt mùa bình thường, không có bất kỳ biến chứng nào, Hàn Phi Nhứ mới hơi yên tâm, cúp điện thoại, cô xoay người xuống giường, vội vàng bắt đầu thay quần áo.

Diệp Minh Tâm cũng ngồi dậy, muốn đi với cô.

"Đừng đi, ở lại đây, có em là được rồi."

Diệp Minh tâm nhíu mày: "Nhưng..."

"Không có nhưng gì, chị không thể nghỉ phép. Khi em nhìn thấy Y Y, em sẽ gọi cho chị" Vừa nói một bên vừa mặc quần vào, Hàn Phi Nhứ kéo lên một nửa dây kéo, đột nhiên ngẩng đầu lên: "Dư Thính Tuyết và Ân Gia Hà có phải là tối nay trở về Bắc Kinh không?"

Giây đầu tiên, Diệp Minh Tâm còn chưa kịp phản ứng, chờ cô phản ứng lại, lập tức gọi điện thoại cho Dư Thính Tuyết.

Đúng vậy, máy bay riêng của Dư Thính Tuyết còn chưa lái đi, cũng may mắn, hôm nay Dư Thính Tuyết cho Ân Gia Hà tổ chức một bữa tiệc kết thúc nhỏ, các cô vốn đã chuẩn bị nửa đêm rời đi, Diệp Minh Tâm nếu điện thoại gọi muộn hơn một chút, Hàn Phi Nhứ liền không kịp đi ké.

Cũng chưa kịp xin nghỉ phép, Hàn Phi Nhứ liền đi, Vi Tầm và Trọng Viên Viên đi cùng cô, ngồi trên máy bay riêng, Hàn Phi Nhứ lần đầu tiên không nói chuyện với bất cứ ai, trong lòng cô tràn đầy đều là hình ảnh con gái nhỏ bị bệnh nào có tinh lực đi nói chuyện phiếm với người khác.

Máy bay riêng của Dư Thính Tuyết thực sự nhanh, hai giờ sau đó đã đến nơi, trước chào hỏi, phi công dừng máy bay trên đường băng quân khu không quân, ở đây cách Bệnh viện Tân Dương gần một giờ lái xe, cũng may Nghiêm Nguyệt Dung đã phái người tới đây chờ.

Lúc Nghiêm Nguyệt Dung gọi là nửa đêm, bây giờ rạng sáng vừa mới 2:50 sáng, Hàn Phi Nhứ đã từ Hoành Điếm đến Bệnh viện Tân Dương, quả thực chính là tốc độ ánh sáng.

Bác sĩ đã cho truyền một chai dịch, cũng may Y Y không sợ kim tiêm, nếu không tối nay vẫn còn gây rối.

Lúc Hàn Phi Nhứ chạy tới, Y Y đã truyền dịch xong, nhìn thấy mẹ, nó lập tức chạy tới, Hàn Phi Nhứ vội vàng ôm lấy con bé, đau lòng sờ sờ lưng, cô đưa tay vào, phát hiện nhiệt độ lưng chỉ cao hơn một chút, không giống như là bộ dáng sốt.

Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía Nghiêm Nguyệt Dung hỏi thăm, người sau giải thích: "Nhiệt độ giảm xuống nửa chừng, bác sĩ cho phép về nhà quan sát, nếu nó không còn sốt cho đến tối mai thì ổn."

Hàn Phi Nhứ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cô ôm Y Y, nhẹ giọng nói: "Mẹ đưa con về nhà, uống thuốc, ngủ một giấc, ngày mai mẹ ở nhà chơi với con, được không?"

Cơn sốt quá lâu, Y Y cảm thấy mình rất khó chịu, trên thực tế khuôn mặt nhỏ bé của con bé đều có màu vàng sáp, ôm cổ mẹ, thanh thúy hỏi: "Mẹ ơi, tối nay con có thể ngủ với mẹ không?"

"Được, không có vấn đề gì, mẹ ôm con ngủ."

Có Hàn Phi Nhứ ở đây, Nghiêm Nguyệt Dung không mang Y Y trở về nhà lớn, mà theo các cô trở về nhà nhỏ của các cô, dì Lý mở cửa, Hàn Phi Nhứ ôm Y Y lên lầu, một đường lái về, di chứng sốt đã xuất hiện, Y Y hiện tại ngay cả mắt cũng không mở được, đang ở trạng thái nửa mộng nửa tỉnh.

Hàn Phi Nhứ không còn than phiền Y Y nặng đến mức nào, hiện tại Y Y chính là nếu có cân tới 100kg*, nàng cũng sẽ không oán giận một tiếng.

* 1 cân TQ = 0,5968 kg VN ( 1 cân TQ = 596,8 gam VN). Như vậy 100kg TQ = 59,68kg VN.

Lúc đi ngang qua phòng khách, Hàn Phi Nhứ nhìn người trước mắt, nhất thời sửng sốt: "Cô là?"

Hà Yên Nhiên: "..."

"Tôi là bác sĩ tư gia của gia đình cô, Hàn Phi Nhứ, tôi biết cô mau quên, nhưng cô cũng quên quá nhanh đi?"

Bác sĩ tư? Nhà bọn họ còn thuê cả bác sĩ riêng như vậy sao?

Sửng sốt nửa ngày, Hàn Phi Nhứ rốt cục từ trong ký ức phức tạp kéo ra cái tên Hà Yên Nhiên, lần trước Diệp Minh Tâm ngã ở phòng vệ sinh, chính là cô ấy đến xem bệnh cho Diệp Minh Tâm, cô bừng tỉnh đại ngộ: "Ồ, bác sĩ Hà, tôi nhớ ra."

Hà Yên Nhiên: "..."

Cô không nên đến.

Đặt đứa trẻ vào phòng riêng của mình, che chắn các góc, sau đó chạy chậm đến cửa sổ, đóng cửa sổ đang mở rộng, chỉ để lại một khe nhỏ, cô đi đến bên cạnh Hà Yên Nhiên: "Bác sĩ Hà, như thế nào?"

"Không bị sốt, nhưng còn phải quan sát một hồi." Hà Yên Nhiên thu hồi nhiệt kế kiểu tai, nhíu mày nhìn về phía Hàn Phi Nhứ: "Nếu đã đến bệnh viện, tại sao còn gọi tôi đến, giọng điệu mười vạn hỏa hoạn, dọa chết người, tôi còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì."

Người gọi điện thoại là Nghiêm Nguyệt Dung, lâu như vậy, Y Y lần đầu tiên bị bệnh, Nghiêm Nguyệt Dung hoảng hốt, từ sau khi Minh Tâm cùng Minh Đức trưởng thành, nhà bà đã không mời bác sĩ nhi khoa nữa, nhớ tới trước kia Diệp Minh Tâm và Hàn Phi Nhứ chuẩn bị mang thai một lần, cô liền tìm dì Lý muốn gọi điện thoại, để Hà Yên Nhiên chạy tới.

Hàn Phi Nhứ xin lỗi, sau đó đề nghị: "Bác sĩ Hà, hôm nay cô đừng đi, nhỡ đâu Y Y ban đêm bị sốt, còn phải để cô nhìn xem một chút."

Bây giờ đã hơn ba giờ sáng, cô ấy chắc chắn không đi, Hà Yên Nhiên xách hộp làm việc của mình lên, đi ra ngoài hai bước, sau đó, cô nhớ lại điều gì đó: "À tôi không phải là một bác sĩ chuyên trị người mang thai và trẻ con, mẹ của cô hẳn là gọi nhầm số."

Nhìn bộ dáng mờ mịt của Hàn Phi Nhứ, Hà Yên Nhiên không nói gì: "Nhà cô còn có một bác sĩ chuyên về người mang thai và trẻ con, cô không phải ngay cả cô ấy cũng quên chứ?"

Không phải quên, mà là căn bản không biết.

Hàn Phi Nhứ im lặng, Hà Yên Nhiên im lặng, cô lấy ra một quyển sổ đơn thuốc từ trong hộp làm việc, xé một trang xuống, viết một chuỗi số, cô đưa cho Hàn Phi Nhứ: "Nhìn cô như vậy, phỏng chừng ngay cả điện thoại của cô ấy cũng không có, đây, đây là điện thoại của Trương Nhụy, sau này đứa bé bị bệnh gọi cho cô ấy, cô ấy ở Đông Thành, gần hơn tôi rất nhiều."