Sau Khi Tỉnh Dậy Tôi Có Con

Chương 9



Im lặng chẳng khác nào thừa nhận, Lương Trữ chợt hiểu, buông tay ra, chị ta đột nhiên nhận ra mâu thuẫn giữa Diệp Minh Tâm và Hàn Phi Nhứ từ đâu mà đến.

Thái độ của Diệp Minh Tâm đối với Y Y cũng giống như những bà mẹ khác, hẳn là chị biết Y Y là con của mình.

Lương Trữ là học trò của cô Hàn Phi Nhứ, sau khi Hàn Phi Nhứ trở thành diễn viên, chị ta trở thành người đại diện của Hàn Phi Nhứ nhờ sự kết nối của người cô này. Quan hệ giữa chị ta và cô giáo của mình rất tốt, thân thiết như mẹ con, cho nên, chị ta biết rõ trong nhà Hàn Phi Nhứ có những ai, cũng từng xem qua ảnh chụp.

Ngoại trừ nhà ngoại của Hàn Phi Nhứ. Trong ấn tượng của chị ta, có vẻ gia đình nhà ngoại phức tạp hơn nhiều, cô giáo không nói, Hàn Phi Nhứ cũng rất thận trọng, hoàn toàn không nhắc đến gia đình bên ngoại.

Theo những gì chị ta biết, Hàn Phi Nhứ căm thù đến tận xương tuỷ chuyện ngoại tình, nhưng tại sao lại như vậy thì cô chưa bao giờ nói.

Không nói với chị ta, không nói với Thẩm Tang Lạc, đối với Diệp Minh Tâm, cũng rất có khả năng không nói.

Suy luận theo hướng này, nếu người khiến Hàn Phi Nhứ căm thù chuyện ngoại tình là ông ngoại hay bà ngoại của cô, thì người tạo ra dòng máu lai là một trong hai người bọn họ. Diệp Minh Tâm chưa từng nhìn thấy, cũng không biết rõ nội tình, nhưng sau khi thấy Y Y có lẽ sẽ nảy sinh nghi ngờ tương tự, khụ, với quan hệ giữa hai người ắt hẳn là sẽ chất vấn.

......

Sau khi nghĩ thông đến từng tế bào, Lương Trữ có chút bất đắc dĩ, "Em nói thử xem có ai lại không hoài nghi chuyện này, con lai cũng không phải chuyện gì lớn, em giấu kín như vậy làm gì. Nếu em sớm nói với chị em là con lai thì chị đã sớm tung chiêu bài này ra ngoài, bây giờ thì tốt rồi, phí mất một lợi thế."

Hàn Phi Nhứ không nói gì.

Có một nửa huyết thống ngoại lai là chuyện rác rưởi mà cả đời này cô không muốn nhắc đến. Vừa nghĩ đến người kia, cô không nhịn được cảm giác buồn nôn, sợ hãi, đây là bóng ma tâm lý đã đeo bám từ suốt tuổi thơ cô cho đến tận hiện tại, không thể xua đi.

Cô có thể hiểu được lý do mình không muốn dùng đến lợi thế con lai này, bởi vì cô không muốn nhắc đến mọi thứ liên quan đến người đó, còn Y Y được thừa hưởng gen di truyền cách đời của người kia là chuyện không thể kiểm soát được.

Hàn Phi Nhứ biết, bị người khác hoài nghi ngoại tình sinh con cũng là điều bình thường, cô cũng không quá quan tâm đến những gì người khác nói. Trên thực tế thì cơn giận của cô đối với Lương Trữ cũng đã tiêu tan, có thể xem đây như một loại bệnh lý do tâm lý bị kích thích đi, khi nghe thấy người khác nói mình ngoại tình, cô không cách nào kiềm chế được lửa giận, nhưng chỉ cần qua vài phút là cơn giận tan đi, khi đã bình tĩnh, nàng cũng hiểu là mình không nên nóng giận.

"Xin lỗi, em không nên tức giận với chị."

Lương Trữ im lặng, lần trước cũng vậy, chị ta chạy đi tìm Hàn Phi Nhứ xin lỗi, kết quả là Hàn Phi Nhứ lại vô cùng chân thành xin lỗi chị trước, đây là bệnh gì chứ.

Tuy là không còn giận Lương Trữ, nhưng trong lòng cô vẫn có chút mất mát, thì ra Diệp Minh Tâm cũng nghi ngờ cô.

Theo lý mà nói, cô biết mình không thể trách người khác, phản ứng của Diệp Minh Tâm là hết sức bình thường. Nhưng về tình, cô lại cảm thấy mình rất oan uổng, nếu Diệp Minh Tâm thật sự hiểu cô, tin tưởng cô, sẽ không bao giờ nghi ngờ cô ngoại tình, mà sẽ nghĩ rằng do bệnh viện nhầm lẫn.

Hàn Phi Nhứ lúc trước nghĩ gì, Hàn Phi Nhứ của hiện tại không biết, cô chỉ biết, chuyện này đã trở thành một cái gai đâm vào tim cô, cô cũng phần nào hiểu được lý do ly hôn với Diệp Minh Tâm.

Lương Trữ dập điếu thuốc vào gạt tàn, "Chương trình chiều nay là tiết mục tình cảm, thường mời một vài người nổi tiếng hoạt động trong các lĩnh vực khác nhau đến trao đổi về cuộc sống, khá giống với 《 Let's Talk 》(1), có điều tiết mục này được phát sóng trên Internet chứ không phải trên TV.

Tuy là tiết mục Internet nhưng lưu lượng người xem rất lớn, đã sáu năm rồi Hàn Phi Nhứ không có tác phẩm mới, có thể tranh thủ góp mặt trong chương trình này đã có thể thấy Lương Trữ rất có bản lĩnh.

Những người làm tiết mục này cũng cảm thấy hứng thú với sự tích đoạt giải thưởng khi còn rất trẻ của Hàn Phi Nhứ nên mới mời cô tham gia.

Nhưng lúc này Hàn Phi Nhứ không nhớ gì cả, nếu người ta hỏi đến những việc trong quá khứ của cô, chắc chắn là chỉ sau ba câu là cô không biết nói thêm gì nữa.

Lương Trữ lại bắt đầu vò đầu bứt tóc, "Quên đi, chút nữa chị nói xin lỗi với người ta, bảo em đột nhiên bị viêm dạ dày cấp tính, không thể tham gia tiết mục được."

Nói xong, Lương Trữ ngẩng đầu, "Đúng rồi, nếu đã như vậy, em phải cố gắng chữa trị, chuyện quay lại......"

"Em sẽ đến bệnh viện làm kiểm tra, sẽ quay lại...... Như vậy đi, chị Lương, trước mắt chị cho em nghỉ ngơi một tuần, em cần sắp xếp lại tư tưởng của mình. Một tuần sau, em sẽ bắt đầu làm việc, chị tìm chương trình giúp em, nhớ chú ý đừng chọn những cái dễ làm em bị lộ nha."

Nếu muốn quay lại, đương nhiên là càng sớm càng tốt, còn như muốn nghỉ ngơi thì cứ nghỉ ngơi hoàn toàn đi, khi nào bệnh tình chuyển biến tốt rồi hãy nói. Còn như bây giờ, nghỉ ngơi một tuần rồi bắt đầu làm việc là thế nào?

Lương Trữ hỏi ra nghi ngờ trong lòng mình, Hàn Phi Nhứ khẽ thở dài, "Một tuần có thể sẽ làm em tiêu hoá được tin ba mẹ qua đời."

"Có lẽ...... Cứ như vậy đi."

Lương Trữ im lặng, cũng không hỏi thêm gì nữa.

Sau khi ra khỏi nhà hàng, Hàn Phi Nhứ dừng hai phút ở ngã tư đường, cô đang thử độ quen thuộc của người khác đối với mình. Suốt hai phút đó, không ai lộ ra vẻ "Người này nhìn quen ghê", Hàn Phi Nhứ yên tâm, cô băng qua ngã tư đường và đi đến một nơi quen thuộc.

Trường Trung học 86 vẫn mang dáng vẻ của mười năm trước. Trong mười năm qua, Bắc Kinh đã hoàn toàn thay đổi diện mạo, những linh vật Bé Phúc(2) dán đầy đường trước kia đã không còn nhìn thấy, chúng được thay thế bằng đủ loại biển hiệu quảng cáo, cái gì mà Ofo(3), App du lịch, Tmall(4), toàn những thứ xa lạ.

Chỉ có Trường Trung học 86 là vẫn còn giữ nguyên đường nét như ngày cô còn đi học.

Đối diện Trường Trung học 86 là một Toà chung cư cao cấp rất lớn, đi về hướng Tây thêm hai km nữa chính là một phần của Trung Quan Thôn(5), Viện nghiên cứu mà cha cô làm việc được đặt ở nơi đó.

Hàn Phi Nhứ đang ngồi trên mép bồn hoa chéo góc đối diện với trường học, một chân cô thả trên mặt đất, chân kia co lại, mũi chân chạm vào vách tường đá hoa cương. Cô nhìn người qua kẻ lại muôn hình vạn trạng trước mắt. Không bao lâu sau khi trường học vang lên tiếng chuông, học sinh vội vã ùa ra ngoài để ăn cơm và tận hưởng vài phút giải lao ngắn ngủi. Sau khoảng mười phút, cảnh tượng tán loạn như tù vượt ngục dần phai nhạt, chỉ còn lác đác một vài học sinh chậm chạp bước ra.

Cô ngồi trên bồn hoa, nhìn đám học sinh vội vã chạy ra ngoài, đợi đến chuông báo hết giờ nghỉ trưa lại vội vàng quay lại. Có một nữ sinh vì chạy quá gấp còn bị vướng vào ống nước ven đường, cô gái phải nhảy mấy cái liên tục mới thoát khỏi số phận bị té ngã.

Bạn nữ đi cùng cô đang cười rũ ra, không biết nói gì mà ăn một đòn đau của cô nữ sinh suýt ngã, sau đó hai người lao vào nhau, vừa đánh nhau vừa không quên chạy nhanh vào lớp, một lúc sau cũng biến mất tăm.

Nhìn thấy cảnh này, Hàn Phi Nhứ cũng khẽ cười.

Cười xong, cô đứng dậy nhìn chung cư phía sau, rất chậm, cô đi vào nhà mình. Đứng trước cánh cửa đóng chặt, cô lấy ra một chùm chìa khoá mang theo ra khỏi nhà.

Mở cửa bằng chiếc chìa khóa quen thuộc nhất, bên trong vẫn quen thuộc như vậy, nhưng lại hoàn toàn không chút quen thuộc.

Mọi vật dụng đều còn đó, nhưng những thứ tượng trưng cho hơi thở cuộc sống, đã không còn nữa.

==========

Sau năm ngày tăng ca liên tục, rốt cuộc cũng hoàn thành tiết mục về bộ phim đang hot kia. Thẩm Tang Lạc còn chưa kịp ăn mừng cùng đồng nghiệp thì đã bị một cuộc điện thoại gọi đi.

Trước cửa Tổng cục Quảng Điện xe gì cũng có, nhưng xe bảo mẫu chuyên dụng của minh tinh thì rất hiếm thấy. Dù sao thì đối với các ngôi sao, Tổng cục Quảng Điện chẳng phải nơi tốt lành gì, nơi này giống như Cục tư pháp của giới giải trí, lại còn là loại dùng bạo lực để chấp pháp. Minh tinh có quan hệ với Tổng cục Quảng Điện, chỉ có một loại tình huống.

—— Lệnh cấm từ Tổng cục Quảng Điện, diễn viên nào đó bị phong sát(6).

......

Xuống lầu, một người đàn ông có ngoại hình nho nhã tiến đến gật đầu chào cô, đây là người đại diện quyền lực của Công ty Truyền thông Cam thị, cũng là người đại diện đặc biệt của Diệp Minh Tâm, Tề Vũ.

Sau khi Tề Vũ gật đầu chào cô liền xoay người rời đi, cũng không biết là lượn lờ ở nơi nào. Thẩm Tang Lạc im lặng, đi đến xe bảo mẫu, mở cửa xe, bước vào.

Cô vừa bước vào, cửa trượt chạy điện liền tự động đóng lại, trong không gian chật hẹp vô cùng yên tĩnh, Lam Trúc ngồi phía trước xoay đầu lại, nở nụ cười ngọt ngào với Thẩm Tang Lạc, "Trưởng phòng Thẩm, đã lâu không gặp."

Thẩm Tang Lạc vặn vẹo cơ thể, khô khan đáp lại: "A, ha ha, đúng là đã lâu không gặp."

Sau khi chào hỏi, Lam Trúc nhìn về phía Diệp Minh Tâm đang ngồi bên trái ở hàng ghế sau, "Chị Minh Tâm, em xuống trước mua mấy cây kem ốc quế để chị đem về cho Y Y. Lần trước em mua đến con bé thích lắm."

Diệp Minh Tâm nhàn nhạt đáp: "Ừ."

Sau khi Lam Trúc rời đi, trên xe chỉ còn lại hai người Thẩm Tang Lạc và Diệp Minh Tâm. Thẩm Tang Lạc cảm thấy cổ họng hơi khô, ánh mắt cô hơi mông lung, nói về chiếc xe: "Đổi xe rồi sao, không giống những chiếc xe thường thấy trên thị trường, lần này chắc cũng là đặt ở nước ngoài đúng không?"

"Ừm, đặt ở Đức, Y Y thích ngồi xe này, không gian trong xe lúc đầu không đủ để hết đồ chơi của con bé nên tôi đặt ba chiếc."

"Ha hả, vậy à." Đúng là tư bản vạn ác.

Diệp Minh Tâm quay đầu, gần đây chị không nhận kịch bản, không cần phải rập khuôn theo nhân vật trong phim nên tạo cũng dựa theo thẩm mỹ của bản thân. Bình thường, tóc chị không uốn không nhuộm, mỗi khi tham gia sự kiện đều tìm nhà tạo mẫu tóc làm một kiểu tóc tạm thời, hôm nay vì không tham gia hoạt động nên chị chải hết tóc lên, buộc thành đuôi ngựa.

Phong cách này sạch sẽ, gọn gàng, lại có cảm giác cấm dục.

Chị mỉm cười với Thẩm Tang Lạc, "Cô không cần khẩn trương."

"Vốn dĩ tôi không khẩn trương."

"Vậy cô ôm tay kẹp chân làm gì, tôi đã bật điều hoà, ở đây vốn không lạnh."

"......"

Chị vừa nhắc đến, Thẩm Tang Lạc chợt phát hiện bản thân mình giống như học sinh đang ngồi chờ bị phê bình, cô lập tức rút tay ra, ho khan một tiếng, "Chị tìm tôi có việc à, nếu không có gì thì tôi phải đi đây, hôm nay tôi bận lắm."

Nụ cười trên mặt Diệp Minh Tâm vẫn không thay đổi, "Vậy sao? Không phải quá trình quay《 Huyết chiến Cao Gia Dụ 》 đã xong rồi sao?"

Quên mất, Diệp Minh Tâm là một trong những nhà đầu tư của bộ phim này!

Nhà đầu tư vạn ác!

—————————————

(1) "Let's Talk" là một chương trình Truyền hình dành cho Thanh thiếu niên Trung Quốc do Kênh CCTV Tổng hợp của Đài Phát thanh và Truyền hình Trung ương Trung Quốc và Weizhong Media đồng sản xuất.

Mỗi số của chương trình mời một khách mời kể câu chuyện của chính họ, chia sẻ những nhận thức về cuộc sống cá nhân, mang đến cho giới trẻ Trung Quốc một cuộc thảo luận thực tế và nuôi dưỡng tinh thần. Trong buổi nói chuyện, họ sẽ thảo luận về các vấn đề cuộc sống của giới trẻ, đồng thời cũng thảo luận về các vấn đề xã hội của giới trẻ ở Trung Quốc. (Baike)

(2) Bé Phúc là linh vật của Thế vận hội mùa hè Bắc Kinh 2008, do họa sĩ nổi tiếng Trung Quốc Hàn Mỹ Lâm thiết kế.(Wiki)

(3) Ofo là một công ty chia sẻ xe đạp có trụ sở tại Bắc Kinh được thành lập vào năm 2014. Ứng dụng ofo sử dụng hệ thống không cần đế với ứng dụng điện thoại thông minh để mở khóa và xác định vị trí xe đạp gần đó, tính phí theo giờ để sử dụng. (Wiki)

(4) Tmall tên cũ là Taobao Mall, là một trang mạng chuyên bán lẻ trên internet, tách từ Taobao, thuộc Alibaba Group và hoạt động tại Trung Quốc.

(5) Trung Quan Thôn: là một trung tâm công nghệ ở quận Hải Điện, Bắc Kinh, Trung Quốc. Trung Quan Thôn chiếm một dải giữa Đường vành đai ba và Đường vành đai bốn ở phía tây bắc Bắc Kinh.

(6) Phong sát: có thể được hiểu đó là một lệnh cấm dành cho những nhân vật có ảnh hưởng đến công chúng như ca sĩ, diễn viên không được tham gia vào những hoạt động nghệ thuật hoặc thực hiện một số công việc nhất định.