Sau Khi Tỉnh Dậy Tôi Có Con

Chương 91



Người dịch: Ddil

Hàn Phi Nhứ đi đến trước mặt Diệp Minh An, nhìn cô ấy ba giây, sau đó mới ngồi xuống, Diệp Minh An hỏi nàng muốn uống gì không, điện thoại di động của nàng reo lên, nàng cầm lấy ấn vài cái lên màn hình, sau đó lật điện thoại lại úp xuống mặt bàn, "Cô cứ nói thẳng cô có chuyện gì đi, Y Y đang ở nhà một mình, tôi không yên tâm, cần phải về sớm chút."

Diệp Minh Tâm lại đến công ty họp rồi, nghe nói muốn bàn bạc chuyện tập trung đầu tư, mặc dù cả hai người mẹ đều không ở nhà, nhưng vẫn còn dì Lý và quản gia Hình, hai người bọn họ trông coi đứa nhỏ cũng không có vấn đề gì. Hàn Phi Nhứ nói như vậy, chỉ là muốn Diệp Minh An mau chóng nói ra chuyện này. Nàng không có nhiều thiện cảm đối với Diệp Minh An, không muốn lãng phí thời gian nghỉ ngơi quý giá của mình cho đối phương.

Diệp Minh An nghe xong, để menu sang một bên, hai tay nắm chặt lại đặt ở trên đùi, sau khoảng thời gian trầm lặng ngắn ngủi, cô ấy mới mở miệng nói: "Xin lỗi."

Hàn Phi Nhứ biểu hiện vẫn không thay đổi, chờ lời nói tiếp theo của Diệp Minh An.

Nhìn thấy Hàn Phi Nhứ bình tĩnh như vậy, Diệp Minh An cũng bị phản ứng của nàng làm ảnh hưởng, cũng thả lỏng đôi chút, cô ấy nói một hơi: "Em đã muốn xin lỗi với chị từ lâu, nhưng vẫn không có cơ hội, thời gian hai chúng ta gặp mặt quá ít, chị lại luôn sống ở nước ngoài..."

"Những điều khốn nạn ngày trước em đã nói ra, em hi vọng chị có thể quên đi, cũng đừng để ở trong lòng. Em thật sự biết bản thân sai rồi, chị à, chị có thể tha thứ cho em không?".

Diệp Minh An hơi cúi đầu, trông rất áy náy, Hàn Phi Như đổi tư thế, ngồi có chút hướng về phía trước, tì khủy tay lên mặt bàn, hai bàn tay đan vào nhau chống cằm: "Cô đã từng nói bậy bạ gì vậy?"

Diệp Minh An kinh ngạc ngẩng lên, rõ ràng không hiểu được sao nàng lại hỏi câu thế này.

Những điều Diệp Minh An đã nói, chỉ cần là người thì chẳng thể nào quên, cho nên phản ứng đầu tiên của cô ấy không phải là vì Hàn Phi Như đã quên chuyện đó, mà là nàng cố ý hỏi Diệp Minh An vấn đề này, khiến cho cô ấy không thể không lặp lại những lời đó lần nữa, chứng minh cô ấy vẫn còn tức giận.

Biểu hiện của Diệp Minh An liền trở nên lúng túng, "Em... Em thật sự biết sai rồi, lúc đó em vẫn còn nhỏ mà, còn là học sinh, với lại mẹ ngày nào cũng ở bên tai em nói xấu chị, em nghe miết nên là bị bà tẩy não luôn."

Hàn Phi Nhứ thong dong hỏi: "Mẹ cô nói xấu gì sau lưng tôi?"

Diệp Minh An biểu hiện đáng thương lại bất lực, người khác không biết còn tưởng rằng Hàn Phi Nhứ ức hiếp cô ấy.

Hàn Phi Nhứ nhàn nhạt cười một tiếng: "Chẳng phải cô nói cô biết sai rồi sao, tôi cũng không có ý định tính toán với cô, dù sao cũng đã qua lâu như vậy, tôi chỉ muốn biết, mẹ cô đã nói xấu gì sau lưng tôi."

Diệp Minh An há hốc mồm, sau cả buổi trời, mới dùng âm lượng lí nhí như tiếng muỗi nói: "Mẹ nói chị 'con ngựa không biết mặt mình dài*', kết hôn với chị em là vì tiền của nhà họ Diệp, chị em là vì thương hại chị nên mới bằng lòng kết hôn với chị, chị lại cứ phơi phới ra mặt cho rằng chị ấy là thật lòng yêu chị..."

*Con ngựa không biết mặt mình dài: ý nói không biết bản thân mình thấp kém, thứ không biết điều.

Những lời này từ miệng Diệp Minh An nói ra, chắc chắn đã được tô vẽ lại, những điều mẹ cô ấy nói khẳng định còn khó nghe hơn vài câu này nhiều, nói không chừng mấy câu này chính là những câu dễ nghe nhất trong những lời bà ấy nói.

Hàn Phi Nhứ hơi ngẩn người ra một lúc, nàng nhìn Diệp Minh An rất lâu, sau đó mới nở một nụ cười không rõ hàm ý.

Diệp Minh An vội vàng nói: "Con người mẹ em là thế đó, với ai bà cũng xem thường, cũng mắng nhiếc. Chị cũng biết, mẹ em sống không được tốt lắm, bố em đối xử với bà tệ bạc, Minh Vĩnh thành ra thế kia, Phẩm Lam cũng... Bản thân mẹ sống không suôn sẻ, nên bà nhìn ai cũng không vừa mắt, thật ra mẹ nhìn em cũng không vừa mắt.

Hàn Phi Nhứ gật đầu tán đồng, "Bà ta đúng thật nên nhìn cô không vừa mắt."

Biểu hiện của Diệp Minh trở nên cứng nhắc.

Một lát sau, cô ấy mới cười một cách gượng gạo, "Chị, lời này của chị là có ý gì?"

Nội tâm của Hàn Phi Nhứ rất bình tĩnh, không có cảm xúc hào hứng, cũng không có cảm xúc tức giận, ngược lại có chút vui đùa, thì ra lý do Diệp Minh An sợ cô là điều này.

Nàng nhướng mắt lên, dùng âm giọng nói chuyện như bình thường hỏi cô ấy, "Tôi chỉ hỏi cô một câu, hôm nay cô đến tìm tôi xin lỗi, là vì điều gì?"

"Bởi vì em biết mình sai rồi." Diệp Minh An hồi đáp đầy chân thành, "Em muốn chịu trách nhiệm với những điều mình đã nói và những chuyện mình đã làm."

"Phải không?" Hàn Phi Như mỉm cười khách sáo, "Vậy tại sao tôi lại cảm thấy cô là vì tôi và Diệp Minh Tâm đã làm hòa lại, sẽ không ly hôn nữa, sợ tôi ngày sau tiểu nhân đắc chí, không bỏ qua cho cô, cho nên mới đến tìm tôi xin lỗi vậy ta?"

Diệp Minh An trợn to đôi mắt: "Hàn Phi Nhứ!"

Hàn Phi Nhứ nhíu mày, "Mới vừa nãy không phải mở miệng vẫn còn một tiếng chị, hai tiếng chị sao?"

Động tác của Diệp Minh An dừng lại, nét mặt dần dần nhuộm màu tức giận, "Em gọi chị là chị, là vì em tôn trọng chị, nhưng chị vốn chẳng hề tôn trọng em, em tới để giải thích với chị, chị dựa vào đâu mà nói em như vậy?"

"Luật pháp quốc gia có điều nào quy định, người khác xin lỗi vì chuyện mình đã làm sai, thì tôi nhất định phải tha thứ cho cô ta. Sai chính là sai, không phải chuyện gì cũng đáng được tha thứ, huống chi cô vốn cũng không phải đến cầu tôi tha thứ cho cô, cô chỉ là đến để xin tôi bỏ qua cho cô mà thôi. Tôi hỏi cô một câu này, nếu như ngày mai tôi và Diệp Minh Tâm ly hôn, cuộc gặp ngày hôm nay, sẽ còn xảy ra sao?"

Diệp Minh An câm lặng trong một lúc, cô ấy muốn trả lời 'sẽ', nhưng trong tiềm thức, lại nói không nên lời. Hàn Phi Nhứ khẽ cười: "Đến lúc này, cô nói với tôi tổng cộng cũng không được bao nhiêu câu, ngoài câu 'em thật sự biết mình sai rồi' này, còn lại, cô đem hết tất cả sai trái của mình quy chụp lên đầu người khác, hoặc là lý do trước đó trách bản thân tuổi còn nhỏ, tóm lại, hết thảy đều không phải lỗi của cô, cho nên tôi phải tha thứ cho cô."

"Cô nói cô muốn xin lỗi tôi từ lâu, nhưng từ đầu đến cuối không có thời gian, tôi về nước đã được một năm, cả một năm dài, nửa năm trước tôi không có việc làm, ngày ngày đều ở nhà, chẳng lẽ cô không nhín ra được vài phút, gọi điện cho tôi, nói một câu xin lỗi hay sao? Nói dối cũng nên học chút kỹ xảo, lời nói dối vụng về như vậy, nếu tôi không nhìn ra, vậy tôi còn không phải là đồ đần à."

Diệp Minh An bị cô nói đến xấu hổ cùng cực, hôm nay cô ấy tới, là muốn xoa dịu đôi chút quan hệ giữa hai người, dù sao lần trước ầm ỉ cũng căng như vậy. Sau này nàng và Diệp Minh Tâm cũng sẽ không ly hôn, mọi người cũng vẫn là người một nhà, cả nhà bác cả cũng không như nhà cô ấy, họ vô cùng đoàn kết, trong nhà gần như chẳng có mâu thuẫn, Hàn Phi Nhứ trong nhà rất có tiếng nói, bác cả gặp phải chuyện lớn gì, trước hết đều sẽ thương lượng với con gái và con dâu, nếu hai người họ đều không đồng ý, bác sẽ ngừng làm chuyện đó ngay.

Diệp Minh An lo lắng Hàn Phi Nhứ sẽ ghi thù nàng, sau đó sẽ cố ý nói xấu cô ấy với bác cả, khiến cô ấy ngày sau sống không yên ổn.

Đây hoàn toàn là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, bản thân cô ấy là tiểu nhân, liền cho rằng Hàn Phi Nhứ cũng là tiểu nhân.

Chuyện đã nói đến mức này, Diêp Minh An cũng không muốn giả vờ nữa, cô ấy vẫn luôn nhìn Hàn Phi Nhứ không vừa mắt, quá khứ là vậy, hiện tại cũng vậy.

"Phải, chị nói không sai, tôi không muốn xin lỗi chị. Dựa vào đâu mà tôi phải xin lỗi chị, câu nào của tôi đã nói sai chứ, chị là kẻ lừa đảo, chị cố ý tiếp cận chị tôi, quyến rũ chị ấy, để chị ấy sinh ra cảm giác thương hại với chị, sau đó lại gạt chị ấy cầu hôn chị, loại phụ nữ như chị tôi gặp nhiều rồi, không phải đều là vì tiền sao? Còn có thể vì điều gì khác hả? Chị tôi không thích chị, cho nên ở bên ngoài làm ra một chút tin đồn, chị xem lại phản ứng của chị đi, làm giống y như tận thế tới nơi vậy."

Diệp Minh An dựa lưng ra sau, nhìn Hàn Phi Nhứ một cách giễu cợt, "Không phải chị nói chị muốn ly hôn à? Ly hôn thôi mà, làm tới muốn sống muốn chết, còn chơi trò mất tích, cũng vẫn là chị tôi hiền lành tốt tính, sợ chị xảy ra chuyện, cho nên mới đi tìm chị, đổi lại là người khác, chị có lưu lạc xin ăn đầu đường xó chợ thì cũng chẳng ai quan tâm. Giờ tôi nghĩ đến chuyện mà chị đã làm thì liền muốn cười, vừa nói muốn ly hôn, lại vừa âm thầm ra nước ngoài sinh con, sao nào, sợ mang thai trong nước, để chị tôi biết được sẽ không vui, bắt chị đi phá thai đúng không?"

"Kết hôn là do chị lừa gạt mới thành, con gái lại do chị giấu diếm để sinh ra, cuộc đời này của chị có phải chỉ để tính kế với chị tôi, nội những chuyện mà chị đã làm này thôi, tôi gọi chị là kẻ lừa đảo thì có gì sai!"

Một hơi trút hết tất cả những đều trong lòng mình ra, Diệp Minh An liền cảm thấy sảng khoái hơn nhiều, Hàn Phi Nhứ nhìn cô ấy với vẻ mặt kinh ngạc, một lúc lâu sau đó, nàng mới bật cười, "Cô đúng là thú vị."

Diệp Minh An nhíu mày, "Chị nói cái gì?"

"Tôi nói cô đúng là thú vị. Bản thân mình là hạng người thế nào, cũng sẽ nhìn người khác thành ra như vậy." Hàn Phi Nhứ mỉm cười lắc đầu, không dễ gì được cười cho đã, khóe miệng nàng dần nhoẻn xuống. "Kết hôn vì tiền không phải tôi, là cô. Cô đính hôn ba lần rồi nhĩ, hai lần trước tôi không nhắc đến, chỉ nói lần thứ ba tên Thường Tư Ngôn ấy, loại đàn ông như vậy mà cô cũng ưa thích, lại còn là kiểu nếu anh anh không vui thì cô sẵn sàng quỳ xuống để nhận lỗi với anh ta. Cô chủ động lại nôn nóng chà đạp bản thân tới như vậy, cô có chứng khổ dâm à?"

Diệp Minh An lập tức biện bạch cho bản thân, "Tôi và anh ta..."

"Đừng nói nữa, chuyện ghê tởm như vậy, tôi không muốn nghe, tôi sợ làm ô uế lỗ tai của mình." Hàn Phi Nhứ buông tay xuống, tay cô đúng lúc hạ xuống ngay trên bình hoa hồng đặt trang trí ở bàn, nàng cầm bình hoa lên, trong bình chỉ có một đóa hoa hồng, nàng rút hoa hồng lên, ngửi vào mùi của dung dịch dinh dưỡng bên trong.

Trong lúc làm những chuyện trên, nàng vẫn còn đang nói, "Kết hôn với Diệp Minh Tâm vì tiền, đây là chuyện nực cười nhất mà tôi từng được nghe, cô coi trọng tiền hơn cả sinh mạng, vậy nên cũng cho rằng tôi là loại người như vậy? Tiền của tôi đủ cho tôi miệng ăn núi lở ba đời, lại cho tôi thêm tiền cũng vô ích, bởi vì đời này của tôi cũng chỉ xài được có chút xíu mà thôi, cô chắc cũng biết tôi xuất thân từ gia đình thế nào chứ? Người nhà tôi xem trọng nhất là tri thức, bắt đầu từ trung học, hình mẫu lý tưởng của tôi có một điều kiện nghiêm khắc, nhất định phải là thiên tài, hơn nữa còn phải xinh đẹp."

Nàng thở dài, "Thích chị của cô, là chuyện vô phương cứu chữa, bản thân tôi cũng không khống chế được trái tim của mình. Nhưng cô, lại nói tình cảm của tôi thành thứ chẳng đáng giá một đồng, còn nói tôi là kẻ lừa đảo, cô quá sỉ nhục người khác rồi."

Lúc nói những lời này, giọng nói của Hàn Phi Như cũng vẫn bình tĩnh như mọi khi, Diệp Minh An không cảm nhận được sự uy hiếp, nên dĩ nhiên cũng không ngờ được một giây sau đó đã bị giội dung dịch dinh dưỡng đầy mặt.

Giang Linh Diên là người vô cùng cùng chú trọng chi tiết, nếu không phải thừa kế gia nghiệp, có thể cô ấy đã đi làm nhà thiết kế nội thất. Quán rượu này là nơi cô ấy bỏ nhiều tâm sức nhất trong số các việc kinh doanh nhỏ lẻ của mình, ngay cả việc lựa chọn chủng loại hoa mỗi tháng, và còn màu sắc của dung dịch dinh dưỡng để ngâm hoa cô ấy cũng có yêu cầu nghiêm ngặt, ví dụ như hoa hồng hôm nay có màu đỏ sẫm, dung dịch dinh dưỡng ngâm hoa sẽ có màu xanh da trời, sự tương phản như vậy sẽ tạo nên một mùi hương huyền bí.

Khách đến nơi này tiêu khiển không rõ có cảm nhận được sự huyền bí này không, chuyện này thì chẳng ai biết được, nhưng Diệp Minh An là hoàn toàn không cảm thấy được huyền bí rồi, cô ấy chỉ có được cảm giác táo bón*.

*Huyền bí pinyin gốc là shenmi/ hay còn có thể dịch là thần bí, còn táo bón là bianmi/ tiện bí, một cách vừa ví von lại vừa có chút hơi chữ, đều là bí mật ha ~

......

Diệp Minh An dù thế nào cũng không nghĩ tới, Hàn Phi Nhứ lại dám ở trước mặt mọi người giội dung dịch dinh dưỡng màu xanh lên người mình, chất lỏng đầy mùi hóa học chảy xuống ngực cô ấy, nhanh đến mức áo ngực cũng đã ướt đẫm rồi, Diệp Minh An nhắm chặt đôi mắt, không dám mở ra, cảm xúc trên gương mặt đúng thật trông như táo bón.

"Hàn Phi Nhứ!!!"

Tiếng gọi này, Diệp Minh An thét lên một cách chói tai, nhân viên phục vụ vội vàng chạy đến, đưa khăn cho Diệp Minh An, cô ấy lau sạch đôi mắt, vừa mở mắt ra, đã thấy Hàn Phi Nhứ đang vui vẻ chụp ảnh mình.

Diệp Minh An tức tối bật dậy, muốn giật điện thoại của Hàn Phi Nhứ, Hàn Phi Nhứ lùi lại hai bước, để di động bên tai, đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, "Vi Tầm, có người ở đây không khách sáo với tôi."

Diệp Minh An vô cùng tức giận, "Chị nói bậy gì vậy!"

Vi Tầm nhanh chóng vào tới, cậu ta làm hết chức trách đứng trước mặt Hàn Phi Nhứ, vẻ mặt cảnh giác nhìn đối phương.

Một lúc sau, cậu ta mới nhận ra người Avatar* trước mắt này là Diệp Minh An.

*Nhân vật trong phim Avatar có màu xanh.

Vi Tầm sửng sốt, "Nhị tiểu thư, sao cô xanh lè xanh lét vậy?"

Hàn Phi Nhứ cười phá lên, "Cậu nhìn bộ dạng cô ta bây giờ xem, ở đâu cũng là màu xanh cả, chỉ có đôi mắt được lau sạch sẽ, có phải rất giống Ninja Rùa không hahahahahahahha...."

Nàng vừa nói như vậy, mọi người trong quán rượu liền ngoái qua nhìn, không cần phải nói thêm gì, ví dụ này vô cùng trừu tượng, mô mỡ dưới gò má* của Diệp Minh An tương đối lớn,nàng so sánh như vậy, đúng thật rất giống Ninja Rùa.

*Tiếng Hán ở đây là bình quả cơ, bình quả là táo còn cơ là của cơ bắp, nhưng bình quả cơ không có nghĩa là cơ bắp táo ha, nó là từ để chỉ mô mỡ dưới gò mó, là vùng hình tam giác nằm dưới mắt 2cm.

Diệp Minh An giận sôi người, cô ấy ném khăn đi, duỗi tay muốn nắm lấy tóc Hàn Phi Nhứ, Vi Tầm ngăn Diệp Minh An lại nhưng cô ấy vẫn không từ bỏ, Vi Tầm nhanh nhẹn đẩy cô ấy ra, lực đẩy của cậu ta có hơi mạnh, Diệp Minh An suýt chút đụng vào chiếc bàn phía sau.

Diệp Minh Anh vừa đứng dậy, còn chưa kịp thốt lên thêm lời cay độc gì, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói vang lên trong cả bầu không khí yên tĩnh.

"...cũng vẫn là chị tôi hiền lành tốt tính, sợ chị xảy ra chuyện, cho nên mới đi tìm chị, đổi lại là người khác, chị có lưu lạc xin ăn đầu đường xó chợ thì cũng..."

Âm thanh bỗng dừng lại, Hàn Phi Nhứ ngước mắt đang nhìn điện thoại lên, cười một cách rạng rỡ với Diệp Minh An, "Cô khen chị cô, tôi đã ghi âm lại rồi, khi về tôi sẽ cho chị cô nghe, và còn bác cả của cô, bác gái của cô, chờ đến Tết tôi lại cho ông bà nội nghe, rồi cho ba mẹ cô nghe nữa, tôi là người ngoài mà, người ngoài ức hiếp cháu gái ngoan, con gái ngoan của bọn họ thì nhất định phải có lời giải thích, đúng không nè? Cô yên tâm, tôi khẳng định sẽ để bọn họ cho cô một lời hồi đáp thuyết phục."

Sắc mặt của Diệp Minh An khỏi nói cũng biết trông khó coi đến mức nào, cô ấy bây giờ liền có cảm xúc muốn khóc lóc cầu xin Hàn Phi Nhứ tha thứ, nhưng ở đây có quá nhiều người, Diệp Minh An cũng khó lòng buông bỏ thể diện, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hàn Phi Nhứ được Vi Tầm bảo vệ đi mất.

Trở lại xe, một lần kể lại hết toàn bộ xung đột nãy giờ của bản thân với Diệp Minh An, Trọng Viên Viên thật muốn quỳ xuống, "Chất quá chị, sao chị tự dưng nghĩ đến ghi âm hay vậy? Người bình thường vốn cũng không ai nghĩ đến đi bước này nha!"

Hàn Phi Nhứ vui vẻ, "Chị đã nhìn ra từ lễ đính hôn lần trước, Diệp Minh An là thứ vong ân bội nghĩa, cô ta đến cả anh họ lớn lên cùng nhau còn chẳng buồn quan tâm, huống chi là chị. Mỗi lần cô ta gặp chị đều cứ như chuột thấy mèo vậy đó, chắc chắn có mờ ám, chị không đề phòng sao mà được."

Trọng Viên Viên cũng trở nên hào hứng, "Chị định đưa ghi âm cho ai nghe? Hay là chị đừng tung ra, giữ lại đó đi, xem như giữ đằng cán, như vậy cô ta xem như tùy chị nắm thóp rồi."

"Thôi, chị nắm thóp cô ta làm gì?" Hàn Phi Nhứ tựa vào ghế da, duỗi lưng uể oải, sau khi ngồi dậy, nàng lại tiếp tục nói: "Chị bận lắm, không có thời gian chơi trò trạch đấu* với cô ta, để ba mẹ Diệp Minh Tâm quản cô ta đi, chủ yếu vẫn là để mẹ cô trông coi cô ta."

*Trạch đấu/ hay gia đấu: thể loại tình tiết tranh đấu giữa những thành viên trong cùng dòng họ, trong gia đình.

Người nhà họ Diệp luôn bao che khuyết điểm, đây là sự thật, nhưng thực tế lấp liếm sai trái nhất không phải người nhà họ Diệp, mà là các bà lớn nhà họ Diệp.

Bà nội giờ cũng đã hồ đồ rồi, khi còn trẻ cũng là người giàu có bá chủ một phương, ai dám ức hiếp người nhà bà, bà liền có thể cho đối phương trải nghiệm thế nào là sự trả thù ưu nhã cao quý, còn miệng mồm chanh chua kia của thím hai, lúc mắng người trong nhà thôi cũng đã thấy đủ khó nghe rồi, nhưng đó là vì bọn họ chưa từng nghe qua thím hai mắng nhà người khác.

Trong Tử Bất Ngữ* có một câu chuyện, kể về một người ác phụ mắng chửi người khác rất khó nghe, khi tuổi thọ của bà ta đã tận, quỷ sai tới lấy mạng bà ta, kết quả bị bà ta mắng đến không dám bước đến. Trình độ mắng người của thím hai so với người ác phụ này chắc cũng một chín một mười, đến cả Hắc Bạch Vô Thường cũng đều không phải đối thủ.

*Tử Bất Ngữ (What the Master Would Not Discuss) của Viên Mai.

Nghiêm Nguyệt Dung cũng giống như vậy, ngày nào ở nhà cũng la rầy chồng, không có việc gì cũng thường gieo rắc vào đầu Hàn Phi Nhứ người nhà họ Diệp đều không có tư tưởng bình thường, nhưng nếu thật sự có người đối xử không tốt với người nhà mình, bà ấy liền đem hết tiền của mình ra, không đập chết đối phương thì không hết chuyện.

Về điểm này, Hàn Phi Nhứ rất giống với Nghiêm Nguyệt Dung.

Sắp đến Tết rồi, Hàn Phi Nhứ cũng không muốn gia đình mình qua năm không may mắn, đúng lúc buổi tối hôm ấy Nghiêm Nguyệt Dung ghé qua nhà nàng một chuyến, bà lại ra ngoài mua đống lớn đống nhỏ đồ đạc, sẵn tiện cũng đưa đến nhà nàng một chút đồ.

Mở ghi âm cho Diệp Minh Tâm và Nghiêm Nguyệt Dung nghe, sắc mặt Diệp Minh Tâm liền trở nên khó coi vô cùng, Nghiêm Nguyệt Dung suýt chút hất tung bàn.

"Lẽ nào lại thế! Bình thường không tỏ ra bất mãn gì nó, nó lại tự cho mình là cọng hành*! Phi Nhứ, con ngồi yên nghe nó mắng con vậy đó hả? Con phải tát nó mười cái bạt tay ngay tại chỗ đó chứ!"

*Cọng hành là một cách nói ở trên mạng, ý nói đối phương không là cái thá gì, còn không bằng cọng hành trong lòng người nói.

...Tát mười cái, quả mặt đó còn ổn nỗi không???

Hàn Phi Nhứ lấy tấm hình kia ra cho hai người xem, "Con giội dung dịch dinh dưỡng đầy mặt cô ta, đây là dung dịch ngâm hoa, không phải cocktail đâu."

Nghiêm Nguyệt Dung im lặng nhìn nàng, "Chỉ giội nước thôi hả, vậy vẫn chưa đã chút nào, thôi được rồi, con không cần lo nữa, một hồi gửi ghi âm qua điện thoại mẹ, để mẹ về nhà báo thù cho con."

Nói rồi Nghiêm Nguyệt Dung đứng dậy muốn đi, Hàn Phi Nhứ không có cản bà ấy lại, nhưng nàng cũng thật tò mò, "Mẹ, mẹ định làm thế nào, cô ta tốt xấu gì cũng là con gái của chú hai, mẹ cũng phải chừa chút mặt mũi cho chú hai chứ?"

Hỏi cho có vậy thôi, thực tế nội tâm nàng đang nói, tuyệt đối không cần chừa mặt mũi gì hết, tuyệt đối đừng để lại cho ông ta chút thể diện gì...

"Mẹ để cho bọn họ chút mặt mũi, ai chừa mặt mũi lại cho mẹ?! Nếu không phải hôm nay nghe được bản ghi âm này, mẹ cũng không biết con nhóc Minh An xấu xa đó lại nhìn con như vậy, mà nghe ý của nó, trước đây nó đã nói những lời như vậy với con rồi, bà nội nó chứ, này còn không phải muốn phá hư sự hòa thuận của nhà mình à! Dụng ý khó dò, lòng người khó đo, lần này mẹ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho nó."

Sau khi đầy tức giận mà nói xong câu cuối, Nghiêm Nguyệt Dung liền thật sự đi rồi, Hàn Phi Nhứ nằm nửa người trên ghế trường kỷ, nàng cười hớn hở, vẻ mặt đã đạt được gian kế, cười đủ rồi nàng mới để ý tới Diệp Minh Tâm nãy giờ vẫn không lên tiếng.

Nàng quay đầu lại, cho rằng cô vẫn còn tức giận vì lời nói của Minh An, nàng vỗ nhẹ chân cô, an ủi: "Nè, chị đừng giận, em không có giận nữa, em xem như mình nghe phải tiếng lừa kêu mà thôi, đều là giả cả, em biết mà."

Diệp Minh tâm ngẩng lên nhìn nàng, ánh mắt cô chất chứa phức tạp lại buồn phiền, "Nhưng trước đây em đã tưởng là thật."

Hàn Phi Nhứ ngẩn người.

"Giờ chị mới hiểu được tại sao em lại nói với chị những lời đó, em luôn nói với chị, nếu như hối hận chị có thể rời đi, em sẵn sàng thả chị đi, điều em cần không phải thương hại, em cũng không muốn dùng sự thương hại để duy trì hôn nhân cả đời. Chị cho rằng em muốn rời khỏi chị, cho nên mới nói với chị những lời như thế, em muốn cho chị chủ động mở miệng, để chị buông tay."

Diệp Minh Tâm nhíu chặt chân mày, lại ngồi gần Hàn Phi Nhứ thêm chút nữa, cô nhìn Hàn Phi Nhứ, trông thật mong manh yếu ớt, "Tại sao em không hỏi lại chị, tại sao không nói cho chị biết?"

Cô hỏi là nhớ hết thảy mọi điều của Hàn Phi Nhứ, mà Hàn Phi Nhứ hiện tại lại chẳng nhớ được gì, đối mặt với cảm xúc sâu nặng đã đi tới bước này của Diệp Minh Tâm, nàng căn bản nói không thành lời. Nàng ngây người nhìn cô, được một lúc, mới khẽ hỏi lại: "Nhưng chị chẳng phải cũng như em vậy sao, chẳng phải cũng chẳng nói với em điều gì hết à."

Diệp Minh Tâm lặng yên một hồi, ban nãy để lộ cảm xúc ra ngoài quá nặng nề, hiện tại đã bình tĩnh trở lại, liền rút lại hết cảm xúc của mình, nhắm đôi mắt lại, cô lại nói: "Chị kết hôn với em, là vì chị yêu em, đặc biệt lại vô cùng yêu em, yêu em đến mức phải trở thành bạn đời về mặt pháp lý, chị mới có thể yên tâm. Chị đối với em không có thương hại, chỉ có đau lòng, thương hại là cảm xúc đối với người ngoài, đau lòng là cảm xúc chỉ dành cho mỗi mình em."

Hàn Phi Nhứ bị cô thẳng thắng tỏ bày như vậy làm cho lỗ tai ửng đỏ cả lên, nàng mấp máy môi, cúi đầu xuống giấu đi nụ cười không kiềm nén được nữa, đợi đến khi nàng bình tĩnh đối mặt trở lại mới ngẩng đầu lên, cũng nghiêm túc nói: "Em cùng chị kết hôn, cũng là bởi vì em yêu chị, em yêu là chính bản thân chị, mặc dù học lực của chị không cao, cũng chưa từng công bố có thành tích văn chương gì, nhưng là em yêu chị, mà em chỉ kết hôn với người mình yêu, cho nên em cũng chỉ có thể kết hôn với chị."

Khóe miệng Diệp Minh Tâm hơi nhoẻn lên, cô nhích người tới, hôn Hàn Phi Nhứ trong chốc lát, sau đó lại buông nàng ra, giọng nói cô tràn đầy dịu dàng, "Sau này em phải nói với chị mấy lời như vậy nhiều hơn nữa, em biết đó, đối với em, chị là người chẳng có gì để tự tin cả. Em thay đổi quá nhanh, trưởng thành quá nhanh, mà chị vẫn cứ đứng yên tại chỗ, chị luôn cảm thấy biết đâu đến một lúc nào đó, chị sẽ bị em bỏ lại."

Hàn Phi Nhứ ôm lấy cô, nghiêng mặt sang một bên, hai má áp vào vai cô, trán lại áp vào xương hàm, "Vậy chị cũng phải nói tất cả mọi chuyện cho em biết, chị cũng biết mà, đối với chị, em là người nhát gan lại đa nghi, em nhiều lo lắng sợ hãi, mà chị lại là người duy nhất có thể tổn thương em."

Ban đêm luôn là thời khắc rất yên tĩnh, lời thì thầm bên tai cũng sẽ được phóng đại lên rất nhiều lần, hai người cứ nằm ôm nhau như thế, chẳng ai nói gì thêm.

Y Y mặc áo ngủ họa tiết khủng long, cô bé ngồi xổm bên lan can tầng hai, không biết đã nghe lén bao lâu. Bởi vì vóc người thấp bé, lan can hoàn toàn có thể che khuất cô bé, lại thêm ở đó còn là góc khuất, chỉ cần cô bé không bước ra, hai người dưới lầu cũng sẽ không biết trên lầu còn có gián điệp nhỏ, 9 tháng trước, cô bé cũng dùng cách này để nghe lén Hàn Phi Nhứ và Diệp Minh Tâm nói chuyện.

Ngồi xổm quá mỏi, Y Y dứt khoát ngồi bệt xuống đất, cô bé vừa kéo đôi chân nhỏ của mình, vừa băn khoăn suy nghĩ, "Mẹ sợ mommy vì mommy sẽ làm tổn thương mẹ, còn mommy cảm thấy mẹ trưởng thành quá nhanh, sau này sẽ bỏ mommy."

Đã như vậy mà hai người lại còn thích đối phương vô cùng, thích quá trời quá đất.

...Thế này không phải là có bệnh sao!