Sau Khi Trọng Sinh, Cô Nổi Tiếng Trong Giới Đại Thần

Chương 3: Vẻ đẹp tuyệt trần



Lăng Điềm tỏ ra không vui, trong giọng nói lộ rõ ​​vẻ tức giận:

“Mẹ, nhanh kêu bố đưa con đĩ này về quê đi! Mỗi lần nhìn thấy cô ta, con đều muốn lao tới xé nát cái miệng không biết điều của cô ta bằng mọi giá. “

Tô Dục ánh mắt lạnh lùng, hạ giọng nói:

“Mẹ cũng muốn đưa nó về quê lắm chứ? Điều tệ hại là các phương tiện truyền thông vô đạo đức đó cứ truy hỏi chuyện riêng của gia đình ta mãi, nếu đưa nó về quê ngay thời điểm này thì, không chỉ danh tiếng của Lăng gia bị tổn hại mà còn ảnh hưởng tới lợi ích của tập đoàn Thời Giản nữa.”

Nghe Tô Dục phân tích, Lăng Điềm càng thêm chán nản, cô ta đành không nghĩ nữa, hỏi một cách miễn cưỡng:

“Chẳng lẽ không có cách nào khiến cô ta biến mất khỏi tầm mắt chúng ta sao?”

“Sao lại không có?”

Mắt Tô Dục sáng lên, nhưng mà bà ta cũng không giải thích nhiều. Sau khi quay lại, bà ta cầm con gấu bông nhỏ màu nâu từ tay cô hầu gái, lên tiếng:

“Tiểu Điềm, đi lấy bộ lễ phục cao cấp trong phòng mẹ đưa cho chị gái con đi.”

“Dạ.”

Lăng Điềm ngoan ngoãn gật đầu, nụ cười ngây thơ vô hại hiện lên trên má.

Mặc dù không biết kế hoạch của Tô Dục là gì, nhưng mà dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của mình, cô ta cũng đoán được bộ lễ phục này ắt có vấn đề.

*kiểu như không biết trong lòng đang nghĩ gì

Nghĩ như vậy, cô ta mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Bên kia, Lăng Mặc vừa vào phòng ngủ, quần áo còn chưa cởi, lập tức đi thẳng vào phòng tắm, một tay giữ vòi sen hướng vào mặt mình. Nước lạnh đập vào gò má không chút tì vết của cô, có hơi đau.

Nhưng nếu so với nỗi đau âm ỉ bị axit mạnh ăn mòn thì, một chút đau như này chẳng là gì cả.

Lăng Điềm đẩy cửa hé mở, vô tình nhìn thấy hành động lạ của Lăng Mặc trong phòng tắm, trong lòng sinh ra một chút thắc mắc.

Tắm mà vẫn mặc quần áo không khó chịu sao?

Hay nói đúng hơn thì, đứa nhà quê nào cũng tắm rửa như thế này à?

“Ai?”

Lăng Mặc đột nhiên mở đôi mắt đang nhắm nghiền, ‘pa’ một tiếng tắt vòi nước, nhanh chóng quay lại, lấy chiếc khăn treo ở cửa phòng tắm choàng lên vai.

Lăng Điềm đối mặt với đôi mắt sắc bén của cô, tim đập nhanh.

Ánh mắt này, thế nào giống như muốn ăn thịt người, vừa dữ dội vừa ngang tàng?

Nghe nói Lăng Mặc đã quen ở dưới quê, đánh nhau ẩu đả mọi thứ đều làm...

Nhìn cô như thế này, chẳng lẽ Lăng Mặc muốn đánh cô ta sao?!

Lăng Điềm vô thức lùi lại một bước, nói chuyện không lưu loát như trước, “Chị.. chị ơi, đây là lễ phục định chế mẹ đặc biệt đặt từ Paris, chị nhớ mặc nhé.”

“Để lễ phục xuống, cô ra ngoài đi”

Cô gái đứng trong phòng tắm thu hồi ánh mắt sắc bén, vừa dùng tay tháo nắp máy sấy tóc trên móc ra vừa dùng chân đóng cửa phòng tắm. Đối với bông sen nhỏ Lăng Điềm khẩu phật tâm xà này, cô thực sự không muốn lãng phí cảm xúc và sức lực.

Vào lúc này, bộ lễ phục định chế cao cấp đang ngoan ngoãn nằm trên giường cô, cô vẫn nhớ nó. Đời trước, cô vui vẻ mặc lễ phục Tô Dục chuẩn bị cho mình đến dự tiệc sinh nhật của Lăng Điềm, kết quả là dây vai bộ lễ phục vô tình bị tuột ra, cô đã tự biến mình thành kẻ ngốc vì bị lộ hai miếng dán ngực ở nửa thân trên, không những bẽ mặt với những vị khách có mặt tại đây, mà còn vì việc này mà bị hắc trên hotsearch.

Đó là lần đầu tiên cô đến Lăng Trạch, cô không hiểu lòng người nham hiểm và mưu mô cỡ nào, chỉ ngây thơ nghĩ rằng tất cả chỉ là một tai nạn.

Bây giờ nhìn lại, lúc đó cô thực quá ngu ngốc.

Sau khi sấy khô mái tóc ướt đẫm, Lăng Mặc buồn ngủ ngã lên giường, gửi tin nhắn wechat:

[Mị Hồ, có đó không?]

Di động màu đen không rõ nhãn hàng trong tay cô nhanh chóng nhận được tin nhắn.

[Lão đại, tôi đây!]

[Giúp tôi sửa sang lại một chút thông tin liên quan đến Tô Dục, vợ chủ tịch tập đoàn Thời Giản.]

[Lão đại đợi một chút, đại khái khoảng nửa tiếng.]

[Ừm.]

Lăng Mặc hiểu rõ, sở dĩ Tô Dục có thể trói chặt Lăng Vân Long bên mình, không chỉ dựa vào gương mặt phong tình đấy.

Chỉ có lợi ích tuyệt đối mới có thể triệt để chinh phục người đàn ông máu lạnh như Lăng Vân Long.

Đời trước sở dĩ không nghĩ tới việc điều tra chi tiết bối cảnh của Tô Dục, chủ yếu là vì 1 một chút lòng tốt sâu bên trong lòng cô.

Tuy rằng cô đã sớm biết Lăng Điềm không ưa cô, lại không ngờ tới Tô Dục, người từng là bạn thân của mẹ mình Thời Oanh cũng giấu giếm ý đồ xấu.

Lần này trở lại Lăng trạch, cô muốn nhìn xem, Tô Dục đến tột cùng là đang muốn làm cái gì.

“Mặc tiểu thư, ngài đã thay xong lễ phục chưa? Phu nhân cùng nhị tiểu thư đã đến khách sạn Đế Hoàng trước rồi, ông chủ còn ở dưới lầu chờ ngà.”

Ngoài cửa, truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập.

“Tôi biết rồi.”

Lăng Mặc liếc mắt nhìn bộ lễ phục cao cấp màu hồng phấn trên giường, khóe môi vẽ ra một ít ý cười nhạt như có như không.

Mang theo ba phần bất cần, bảy phần thờ ơ.

...

Bữa tiệc sinh nhật 17 tuổi của Lăng Điềm, được tổ chức khá long trọng.

Lăng Vân Long chi rất nhiều tiền, bao phòng tiếp khách cao cấp trong khách sạn Đế Hoàng, Tô Dục cũng vận dụng các mối quan hệ của mình, gần như đã mời tất cả phu nhân và tiểu thư nhà giàu của thành phố Lâm Giang đến, cả phòng kính rượu lẫn nhau, tiếng cười nói không ngừng vang lên.

Là ngôi sao bữa tiệc hôm nay, Lăng Điềm bị các tiểu thư nhà giàu vây quanh ở chính giữa, phong cảnh thực đẹp.

Hùng Sơ Mạch cực kỳ hâm mộ mà nhìn về chiếc váy định chế khảm kim cương lấp lánh của Lăng Điềm, hỏi: “Điềm Điềm, bộ váy hôm nay cậu mặc là bộ lễ phục cao cấp trong tuần lễ thời trang mùa hè của ELLA phải không? Mấy ngày trước mình đã thấy trên tạp chí thời trang.”

“Đúng vậy, đây là quà sinh nhật định chế đặc biệt từ Paris mẹ mình tặng cho mình.”

Lăng Điềm khéo léo nở nụ cười, mỗi cử chỉ giơ tay nhấc chân, đều như một nàng công chúa.

“Tiểu Điềm, mẹ cậu đối với cậu thật tốt.”

“Nếu mình cũng có một bộ lễ phục định chế cao cấp của ELLA, bảo mình ăn đất nửa tháng mình cũng đồng ý.”

Nhóm tiểu thư nhà giàu vây quanh Lăng Điềm mỗi người một câu, không ngừng khen ngợi bên tai Lăng Điềm.

Lúc này, Lăng Mặc khoác nhẹ cánh tay Lăng Vân Long, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, chậm rãi bước vào phòng tiệc.

Trên người cô là bộ lễ phục cao cấp của ELLA, trong nháy mắt càng tỏa sáng rực rỡ.

Chiếc váy dài xẻ tà màu hồng phấn, tôn lên vòng eo thon, đôi chân dài và làn da trắng như tuyết của cô.

Điều quan trọng nhất là khí chất lạnh lùng của Lăng Mặc có thể nâng tầm giá trị của nhãn hiệu cao cấp.

Nhìn thoáng qua thì thấy thanh thuần ngây thơ, dụi mắt nhìn lại thấy xinh đẹp không gì bằng.

Tiếng khách khứa ồn ào dưới sảnh lớn đột nhiên yên tĩnh, mọi ánh mắt đều nhìn về phía Lăng Mặc.

Hùng Sơ Mạch kinh ngạc chạm vào cánh tay Lăng Điềm, lúng túng hỏi:

“Sao cô ta tới đây? Cô ta không phải ở dưới quê sao?”

“Ba mình thấy cô ta học ở nông thôn không giỏi, nên mang cô ta về. Ai mà biết, vì làm bài khảo sát hơi kém, bị 0 điểm nên bị Nhất Trung đuổi học.”

Lăng Điềm nhìn về phía Lăng Mặc cao quý ưu nhã, trong mắt tóe ra ngọn lửa đố kỵ. Cô ta không ngờ rằng, Lăng Mặc có thể áp đảo tất cả mọi người bằng một bộ lễ phục lỗi thời.