Sau Khi Trọng Sinh, Cô Nổi Tiếng Trong Giới Đại Thần

Chương 4: Dây đeo vai bị rơi xuống



Hùng Sơ Mạch kinh ngạc chậc lưỡi, trong nhận thức của cô ta, nữ sinh bị trường cưỡng chế đuổi học, tuyệt đối không phải thứ tốt lành gì.

Nếu không phải cắt nhuộm tóc như Sa Mã Tư*, thì chính là kỹ nữ trà xanh chuyên câu dẫn nam nhân.

*kiểu tóc như HKT hồi xưa.

Hơn nữa cô ta từng nghe Lăng Điềm nói, Lăng Mặc quyến rũ đàn ông khắp nơi trong địa phương nhỏ bé kia, sinh non ba lần, tiếng xấu vang xa.

Nghĩ như vậy, ấn tượng của Hùng Sơ Mạch đối với Lăng Mặc lại kém hơn vài phần.

Tô Dục đang chào khách cũng nhìn theo mọi người trong đại sảnh, nhìn chằm chằm vào khí chất trong trẻo, kinh diễm giống như đại minh tinh của Lăng Mặc bằng ánh mắt ác độc.

Không thể không nói, khí chất của Lăng Mặc thực sự mười phân vẹn mười, không cần làm gì, cũng có thể trở thành trung tâm của mọi ánh nhìn dễ như trở bàn tay.

Cảnh tượng này khiến Tô Dục nhớ tới lúc Lăng Mặc còn chưa bị đưa về quê.

Bảy năm trước, khi Lăng Mặc còn học tiểu học, bởi vì khí chất hơn người mà trở thành đệ nhất mỹ nữ của thành phố Lâm Giang.

Khi đó, gần như toàn bộ công tử nhà giàu đều đang đợi cô trưởng thành.

Mà Tô Dục dùng hết tâm tư tỉ mỉ bồi dưỡng Lăng Điềm, nhưng cô ta luôn bị ánh hào quang của cô đè bẹp, luôn lộ ra vẻ chán nản, thậm chí có thể nói không có sức hút một chút nào…

Nghĩ đến đây, Tô Dục vô thức nắm chặt nắm tay.

Bà ta vất vả lắm mới có thể đưa Lăng Điềm lên vị trí đệ nhất mỹ nữ, tuyệt đối không thể để Lăng Mặc lần nữa nhảy ra phá hư chuyện tốt của bà ta.

“Vân Long, sao bây giờ anh mới đến? Giám đốc Lý đã chờ anh rất lâu rồi.” Tô Dục mặc một bộ sườn xám màu đỏ rượu thêu hình cẩm tú đong đưa bước đến.

“Hửm? Hắn tìm anh có việc gì?”

Đuôi mày Tô Dục mang theo ý cười, thấp giọng nói: “Hắn muốn đầu tư.”

Lăng Vân Long vừa nghe thấy, mặt lộ vẻ vui mừng, chớp mắt liền quên Lăng Mặc trên chín tầng mây, chỉ lo hối thúc Tô Dục:

“Nhanh dẫn anh đi.”

Lăng Mặc bị bỏ lại một mình, nhưng không cảm thấy xấu hổ chút nào.

Cô ưu nhã đứng yên giữa đại sảnh, lẳng lặng chờ đợi trúc mã sắp bước vào phòng tiệc.

Khách khứa xung quanh sôi nổi đánh giá làn da trắng ngư tuyết, khí chất trong trẻo điềm đạm của Lăng Mặc, còn thường xuyên ghé tai nói thầm.

“Cô ấy chính là đại tiểu thư bị Lăng gia nuôi thả dưới quê suốt bảy năm à?”

“Đúng vậy, không ngờ lớn lên vẫn xinh đẹp như vậy!”

“Cô gái nhỏ sau khi trưởng thành trôn thật quyến rũ, rất giống dáng vẻ của mẹ cô ấy khi còn trẻ.”

“Cậu không nói thì tôi cũng xém quên mất, có thể nói năm đó mẹ cô ấy là người xinh đẹp nhất Lâm Giang!”

Nghe mọi người công nhận Lăng Mặc, gương mặt nhỏ được trang điểm tinh xảo

của Lăng Điềm tức giận đến nỗi tái xanh.

Hùng Sơ Mạch nhìn qua liền biết cảm xúc của Lăng Điềm, kéo tay cô ta, mặt mày hớn hở nói với cô ta:

“Điềm Điềm, chúng ta cũng qua chào hỏi Lăng Mặc đi?”

Các tiểu thư nhà giàu vây quanh Lăng Điềm nghe Hùng Sơ Mạch vừa nói vậy, cũng có hứng thú, mở miệng phụ họa.

“Mình còn nhớ lúc Lăng Mặc mười tuổi đã vinh quang giành được quán quân cuộc thi âm nhạc quốc tế Munich, cũng không biết trôi qua nhiều năm như vậy, có còn là đối thủ của Điềm Điềm hay không?”

“Cô ta ở dưới quê suốt bảy năm, phím đàn piano cũng chưa đụng tới được. Theo mình nghĩ, cô ta căn bản không có khả năng là đối thủ của Điềm Điềm.”

“Cũng chỉ là là một đứa nhà quê thôi mà? Lại còn bày ra tư thế của siêu mẫu quốc tế, thật là buồn cười.”

……

Lăng Điềm thu hết những lời chê bai này kia vào tai, khuôn mặt nhỏ vốn đang tức tái xanh đan xen cuối cùng cũng lộ ra một ít ý cười tươi.

Cô ta kéo nhẹ tay Hùng Sơ Mạch, cất giọng nhẹ nhàng nói:

“Chị ấy bị bỏ lại một mình, nét mặt có chút không được tự nhiên, chúng ta đến nói chuyện với chị ấy đi?”

Những tiểu thư nhà giàu xung quanh sôi nổi phụ họa, cảm khái Lăng Điềm giống như tên của cô ta, một người ngọt ngào dễ thương, tấm lòng thật lương thiện.

Đúng lúc này, Lương Phi Phàm chậm rãi đến trễ cũng nhìn thấy Lăng Mặc đứng yên ở giữa đại sảnh, giống như Nữ Thần Tự Do.

Cậu ta hơi nhíu mày, do dự một lúc, rồi mới tỉnh táo lại.

Lăng Mặc nhạy bén nghe thấy tiếng bước chân vội vàng của cậu ta, không nhanh không chậm quay người lại, mang theo sự thù địch như có như không.

Lương Phi Phàm mặc tây trang màu trắng được may khéo léo, tỉ mỉ, trông vừa đẹp trai vừa dịu dàng.

Lúc này, các tiểu thư trong bữa tiệc đều mê đắm nhìn chằm chằm vị ông chủ mới của Lương gia mới hai mươi tuổi.

Các tiểu thư gan dạ một chút đều, trực tiếp bước đến gần bắt chuyện làm quen.

Chẳng qua là,Lương Phi Phàm tỏ vẻ lạnh nhạt đối với thái độ thân thiện của các cô gái này, hướng về phía họ hơi gật đầu lễ phép mà lại xa cách.

Hùng Sơ Mạch cho rằng Lương Phi Phàm đến vì Lăng Điềm, vừa hâm mộ vừa ghen ghét mà chọc chọc cánh tay Lăng Điềm, “Số cậu cũng thật tốt! Thiếu gia của Lương gia thế mà lại đích thân đến dự sinh nhật cậu.”

“Sơ Mạch, cậu lại trêu chọc mình!”

Lăng Điềm đỏ mặt ngượng ngùng, đã quên mất Lăng Mặc từ đời nào rồi.

Cô ta vô thức sửa sang lại nếp uốn trên bộ lễ phục định chế cao cấp, ngượng ngùng e thẹn nhìn về phía nam thần cô ta thích đã lâu.

“Anh Phi Phàm...”

Nhưng mà, làm cô ta bất ngờ chính là, Lương Phi Phàm dường như không nhìn thấy, lạnh nhạt đi qua cô ta, đi thẳng đến chỗ Lăng Mặc cách cô ta không xa.

Lăng Điềm không được Lương Phi Phàm đáp lại, xấu hổ nuốt lại lời chuẩn bị nói.

Đuôi mắt cô ta phiếm hồng, trừng mắt nhìn chằm chằm thái độ điềm tĩnh nhàn nhã của Lăng Mặc.

Lúc này đây, cô ta càng nóng lòng hy vọng bộ lễ phục đã bị động tay động chân mà Lăng Mặc đang mặc trên người có thể làm Lăng Mặc xấu mặt.

“Cô vậy mà còn mặt mũi tới tham gia tiệc sinh nhật của Tiểu Điềm?”. Đọc 𝐭r𝒖𝐲ệ𝗻 ch𝒖ẩ𝗻 khô𝗻g q𝒖ả𝗻g cáo ( TRÙMTRUY Ệ𝑵.v𝗻 )

Nhiều năm không gặp, chờ đến lúc gặp lại cũng không nghe được một câu khỏe không.

(Quanh năm cửu biệt, chờ tới cũng không phải một câu biệt lai vô dạng.)

Giống như lần trước, Lương Phi Phàm vẫn giữ thái độ kiêu căng như vậy.

Lạnh nhạt như trước.

Hung hăng dọa người như trước.

Lăng Mặc đè nén sự quyến luyến cuối cùng trong mắt, cười tự giễu, “Tới hay không là việc của tôi, hình như không có liên quan gì đến anh?”

“Ai cho cô tự tin, dám nói chuyện như vậy với tôi?”

Lương Phi Phàm nhíu mày, âm thanh càng thêm lãnh đạm.

Lăng Mặc nhún vai, nhàn nhạt nói:

“Thiếu gia Lương gia thật ghê gớm quá đi.”

Lương Phi Phàm chưa bao giờ ngờ tới, cô gái từng yêu cậu ta đến tận xương tủy, lại có thái độ lạnh nhạt với cậu ta như vậy.

Chẳng lẽ, cậu ta còn không bằng những thằng đàn ông hoang dã ở nơi hoang vu hẻo lánh kia sao?

Tưởng tượng những năm qua, Lăng Mặc vì những tên vô dụng đó mà sảy thai 3 lần, Lương Phi Phàm càng tức sôi máu, “Kỹ nữ còn muốn lập đền thờ? Cô đừng tưởng tôi không biết, mấy năm nay cô ở sau lưng tôi làm nhiều chuyện dơ bẩn như vậy.”

Mắt Lăng Mặc khẽ động, đây đã là lần thứ hai cô nghe những lời này.

Cuối cùng, cô chỉ chú ý đến thái độ cực kỳ ác liệt của Lương Phi Phàm, mà vẫn chưa biết rốt cuộc “chuyện dơ bẩn” cậu ta luôn nói là chuyện gì.

Mà hHiện tại, cô có chút hứng thú với “chuyện dơ bẩn” trong miệng cậu ta.

Thế nhưng vì ngại ánh mắt của nhiều người, nên Lăng Mặc không muốn rút dây động rừng, chỉ hời hợt nói thêm một câu:

*Rút dây động rừng: ý chỉ rút một sợi dây làm rung chuyển cả một khu rừng, muốn làm việc gì nhưng còn e sợ như vậy sẽ đụng chạm, ảnh hưởng đến nhiều việc, nhiều người có liên quan.

“Thiếu gia Lương gia không quản lý thành phố thì thật tiếc, quản nhiều thế mà.”

Cô vĩnh viễn không quên trong tiệc sinh nhật của Lăng Điềm ở kiếp trước, Lương Phi Phàm đã làm cô nhục nhã như thế nào.

Khi đó, cậu ta vừa nói cô hạ tiện, vừa nhân lúc cô bị bị mọi người chỉ trỏ, không chút do dự hất ly rượu vang đỏ trong tay lên nửa thân trên chỉ còn miếng dán ngực của cô...

Nhớ lại chuyện lúc trước, Lăng Mặc đột nhiên cảm thấy quá khứ của mình, vừa buồn cười lại vừa đáng thương. Biết rõ Lương Phi Phàm không phải người tốt, dù bị cậu ta làm tổn thương, nhưng vẫn không cách nào hạ quyết tâm chia tay hoàn toàn với cậu ta.

Nếu hiện tại xảy ra chuyện này, cô sẽ đánh Lương Phi Phàm thành đầu heo!

Lương Phi Phàm một tay đút túi, một tay khác dùng sức bắt lấy cánh tay mảnh khảnh của Lăng Mặc, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vì khiến tôi chú ý, cô thật là tốn công tốn sức.”

“Bỏ bàn tay dơ bẩn của anh ra.”

Mày đẹp của Lăng Mặc nhíu lại, cố thoát khỏi sự khống chế của Lương Phi Phàm.

Lôi kéo một hồi, tiếng vải rách trong trẻo từ chỗ ngực Lăng Mặc vang lên.

Mọi người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy dây đeo vai bộ lễ phục của Lăng Mặc theo tiếng vải rách, hai dây màu hồng phấn mềm oặt treo trên ngực cô.