Sau Khi Trọng Sinh Thành Long Vương Tôi Dựa Vào Hải Sản Làm Giàu

Chương 94: Toàn thân con mực cứng lại hết rồi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đám người kia cơ thể cao to chắc nịch, phần đông là nam giới, quần áo mặc trên người cũng rất đặc biệt.

Lục Áo nhìn một hồi lâu, mới phát hiện quần áo của họ được làm từ da cá, tổ tiên thôn bọn họ cũng có loại quần áo này, chống lạnh chống rét chống thấm nước.

Quần áo da cá trên người họ tinh mỹ hơn so với tổ tiên cậu, là kiểu màu sắc rực rỡ hơn.

Lục Áo nhìn đến không chớp mắt, Tống Châu bên cạnh đột nhiên vỗ nhẹ lên vai cậu một cái, "Đi thôi."

"À, được." Lục Áo hít hít cái mũi, siết chặt áo khoác phao.

Tống Châu thấy cậu như thế, cái tay đặt trên vai cậu không hề bỏ xuống, bàn tay ấy cứ như túi chườm ấm vậy, hơi ấm cuồn cuộn không ngừng truyền đến.

Một lát sau, Lục Áo mới cảm thấy ấm lại từ cái lạnh thấu xương.

Khi bọn họ bước xuống thuyền, đám người mặc đồ da cá kia cũng đến gần rồi.

Một người trong đó gọi một tiếng, "Đại nhân."

Tống Châu hơi gật đầu, " Tình huống 2 ngày này thế nào?"

"Hai ngày này vẫn chưa bắt được dấu vết của Kraken, phía cột mốc đã có vết rạn nhỏ, tộc nhân dưới sự dẫn dắt của Đồ Sơn Hồng đại nhân ngày đêm canh giữ bên cạnh nó."

"Tôi biết rồi, chúng ta đi xem thử." Tống Châu quay đầu nhìn Hữu Lê, "Anh dẫn Lục Áo đi nghỉ ngơi trước, đồng thời tìm cho cậu ấy một bộ quần áo bằng da cá."

"Được."

Nói xong, Tống Châu nhìn Lục Áo, giọng nói dịu dàng một chút, "Cậu nghỉ ngơi trước đi, đợi lát nữa tôi xử lý xong công việc sẽ đến tìm cậu, dẫn cậu đi dạo một vòng."

Lục Áo gật đầu, "Cũng được, anh đi làm việc đi."

Tống Châu đi cùng vài người trong đám người kia.

Hữu Lê ở lại, dẫn Lục Áo và vài người còn lại chở về nơi bọn họ tập họp.

Trên đường về, Hữu Lê sợ cậu lạnh, đặc biệt lôi kéo cánh tay cậu truyền hơi ấm của mình sang.

Chút hơi ấm ấy yếu hơn so với Tống Châu rất nhiều, vừa truyền đến vai cậu đã tan đi hết.

Lục Áo nửa người lạnh lẽo vô cùng, cơ thể như muốn bắt đầu run rẩy, nhưng lại cắn răng chịu đựng đi tiếp không chịu lên tiếng nhờ người giúp đỡ.

Đi bộ thêm hơn 10 phút, khi họ cuối cùng cũng thấy một công trình kiến trúc do những tảng đá xếp thành, Lục Áo đã lạnh đến cả khuôn mặt xanh mét, môi cũng tím tái.

Hữu Lê trong lúc vô ý nhìn lại thấy sắc mặt của cậu như vậy, hoảng sợ hỏi, "Sao lại lạnh thành như vậy?"

Lục Áo cắn răng, hai chữ "Tạm ổn" chui ra từ khẽ răng.

Cậu không dám mở miệng nói chuyện, nhưng chỉ cần miệng vừa hé ra một khoảng không đủ cho răng hoạt động thì chúng sẽ va lập cập vào nhau.

Hữu Lê khẩn trương nói: " Nào nào nào, mau vào trong phòng, tôi đi tìm quần áo da cá cho cậu, mặc vào rồi sẽ không lạnh nữa."

Anh ta vừa nói xong, phía sau có người nói chen vào, "Đại nhân, nhà tôi có một bộ da cá mới."

Hữu Lê quay đầu, "Vậy cậu mau về đem đồ qua đây đi, tôi dùng linh thạch đổi với cậu."

Người nọ vội đồng ý, sau đó mau chóng xoay người chạy đi.

Hữu Lê đẩy cánh cửa nhà đá ra, không gian bên trong rất lớn lại không có vật dụng nào, chỉ có một cái lò sưởi âm tường, đằng trước lò sưởi là một tấm thảm lông xù, trên tấm thảm lông xù ấy là một tấm thảm dày hơn.

Trừ những cái này ra, trong phòng chẳng có gì cả, không có bàn ghế cũng chẳng thấy nồi niêu tủ bát.

Lục Áo chưa kịp quan sát kỹ xung quanh, Hữu Lê đã lôi cậu ngồi lên trên tấm thảm lông xù, để cậu sưởi ấm cơ thể.

Khi ngọn lửa cháy tí tách, tản ra nhiệt lượng nhè nhẹ.

Lục Áo ngồi bên cạnh đống lửa một hồi, cuối cùng cũng cảm thấy sống lại.

Cậu hít hít cái mũi, cảm giác trong cổ họng có dị vật, không biết có phải muốn bị cảm hay không nữa.

Từ khi sống lại đến giờ, cơ thể cậu vẫn luôn rất tốt, khỏe mạnh đầy sức sống, đã lâu không trải qua cảm giác bị bệnh như vậy rồi.

Lục Áo ngồi bên lò sưởi hận không thể dán sát cơ thể lên trên ngọn lửa.

Hữu Lê cho cậu một ly nước, "Quần áo da cá sắp có rồi, cậu uống miếng nước làm dịu cổ họng trước đi, nước của bọn họ có công năng khử hàn, hiệu quả rất tốt."

"Cảm ơn."

"Khách sáo với tôi làm gì, cậu ở đây chờ một lát, tôi đi ra ngoài xem tìm dấu vết của con yêu quái kia, sẽ mau chóng quay về."

Lục Áo gật đầu.

Hữu Lê liền ba chân bốn cẳng đi ra ngoài.

Anh ta đến đây cũng có công việc cần làm, không có thời gian để ngồi sưởi ấm cùng Lục Áo.

Lục Áo ngồi một hồi thì có người gõ cửa.

Lục Áo quay đầu nhìn, chỉ thấy cửa mở ra, bên ngoài là một người đàn ông cao to, cậu nhận ra người này, anh ta chính là người nói có quần áo da cá mới.

Trên tay người đàn ông đang cầm một bộ quần áo, thấy Lục Áo quay đầu nhìn mình, anh ta hàm hậu cười, "Đại nhân, đây là đồ da cá, ngài thử xem."

Lục Áo bước tới, "Cảm ơn."

Cậu nhận lấy bộ quần áo, cảm giác hơi ấm ấm, bề mặt trơn bóng rất khô ráo, còn mang theo một hương thơm khó diễn tả bằng lời.

Lục Áo quan sát thấy bộ đồ này có vẻ giống khoác ngoài, thế là cậu không cởi quần áo đang mặc ra mà trực tiếp khoác nó bên ngoài.

Người đàn ông kia vội ngăn lại, "Đại nhân, quần áo này phải mặt sát người mời ấm được."

Lục Áo rút cái chân đã đút vào một nửa quần ra, gật đầu với người đàn ông, "Tôi biết rồi."

Người đàn ông đứng ở đó không đi, Lục Áo cũng không động, anh ta mau chóng hiểu ra Lục Áo không muốn thay đồ trước mặt mình, anh ta vội xin lỗi nói, "Tôi ra ngoài trước."

Lục Áo gật đầu, sau khi anh ta rời khỏi, cậu mới bắt đầu thay đồ, thời tiết thật sự quá lạnh, áo phao vừa cởi ra, cậu đã cảm nhận được từng luồng gió lạnh như con dao cứa vào da thịt, nó khiến cậu nhịn không được mà rùng mình ớn lạnh.

Cậu cấp tốc mặc bộ đồ da cá vào.

Vừa mới mặc xong quần áo, bỗng nhiên cậu cảm thấy phần ngực nóng lên, không biết xảy ra chuyện gì mà lại biến thân tại thời điểm này.

Lục Áo giật mình, không kịp phản ứng, tay đã biến thành vuốt rồng, tiếp theo là toàn thân, một lát sau, cả người cậu đều biến về hình rồng.

Hình rồng dài 4-5 mét nhét ở trong phòng, khiến cho căn phòng trở nên chật ních.

Lần này biến thân này làm cậu choáng váng, theo bản năng cuộn tròn cơ thể.

Người đàn ông bên ngoài nghe thấy tiếng động trong phòng, vội vàng phá cửa xong vào, vừa vào cửa cậu đã trong thấy một con rồng.

Một con Thanh Long xinh đẹp đang cuộn tròn cơ thể.

Nét mặt người đàn ông trong nháy mắt có chút kỳ quái.

Đầu Lục Áo vẫn còn choáng, thấy sắc mặt anh ta quái dị, bản năng cảm giác có gì đó không đúng.

Người đàn ông bước về phía trước hai bước.

Lục Áo nhìn năm ngón tay của người nọ, đầu ngón tay ánh lên vẻ sáng bóng của kim loại, thoạt nhìn không phải người lương thiện gì, hồi chuông cảnh báo trong đầu vang lên inh ỏi.

Không đợi người này đến gần, Lục Áo thình lình gầm lên một tiếng, nhắm ngay cửa sổ trên tường, một phen liều lĩnh đâm đầu xuyên qua.

Cửa sổ nơi này dùng một thứ gì đó màu vàng nhạt bán trong suốt để che kín, thoạt nhìn có chút giống thủy tinh.

Khi Lục Áo đâm đầu xuyên qua, cậu mới phát hiện thứ này không phải thủy tinh, nó cứng chắc hơn thủy tinh nhiều.

Dĩ nhiên, chút độ cứng đó hoàn toàn không ngăn được cậu.

Khi cậu xuyên qua cửa sổ, phát hiện bên ngoài đã là biển lớn, cơ thể rồng to lớn của cậu bùm một tiếng nện xuống mặt biển làm cho nước văng tứ tung, sau đó chìm xuống biển sâu.

Nước biển cũng lạnh, sức chịu rét ở hình rồng của cậu mạnh hơn hình người nhiều, rớt vào trong biển cũng không đến nổi làm cậu đông cứng.

Cậu ngẩng đầu nhìn, người đàn ông đứng ở phía trước cửa sổ, tròng mắt không biết từ lúc nào đã biến thành màu vàng kim, khá giống với màu mắt của thằn lằn.

Vẻ mặt người đàn ông rất kỳ quái, khuôn mặt đông cứng cười như không cười, "Nghe nói nơi này xuất hiện một con rồng, không nghĩ tới là thật, bản thân đúng là số đỏ."

Lục Áo bơi ra ngoài, cảnh giác nhìn gã ta.

Theo lý mà nói, bọn họ làm ra tiếng động lớn như vậy, đáng lẽ đã có người đến kiểm tra từ sớm, nhưng thời gian qua lâu như vậy, bên này vẫn yên tĩnh không thấy một bóng người.

Lòng Lục Áo chợt nặng, đang định tiếp tục bơi xuống sâu thêm.

Người đàn ông kia bất chợt nhảy ra từ cửa sổ, trực tiếp rơi thẳng xuống biển.

Trong nháy mắt gã ta rơi xuống, một con mực nan khổng lồ xuất hiện.

Con mực nan kia cực kì khổng lồ, to gấp 3 lần Lục Áo, cái vòi dài nổi trên mặt nước với miệng hút phân bố dày đặc, quái dị lại khủng bố, làm cho lòng người phát lạnh.

Con mực kia nhìn chằm chằm Lục Áo, trong miệng phát ra âm thanh mơ hồ lại âm u lạnh lẽo, "Trước khi đi tới Tu Chân giới, ăn một con rồng bồi bổ cũng không tồi."

Lục Áo nhìn thẳng gã ta một cái, bất thình lình quay đầu bay nhanh trong nước.

Con mực kia không ngờ cậu bỏ chạy nhanh chóng lại dứt khoát đến vậy, nó hồ hởi theo sau đuổi bắt.

Tốc độ của Lục Áo ở trong nước cực kỳ nhanh, ước chừng là tốc độ siêu âm, thế nhưng con mực kia vẫn không bị rớt lại phía sau.

Một con trốn, một con đuổi, nước biển bị bọn họ khuấy ra một lượng lớn bọt biển.

Con mực kia nhanh chóng áp sát Lục Áo.

Cơ thể to lớn mang đến cảm giác áp bách mười phần.

Nó vươn ra những cái vòi thô to muốn bắt lấy cơ thể Lục Áo.

Trên người Lục Áo có lớp vẩy, trơn trượt nhảy về phía trước để tránh né.

Nhưng không ngờ một cái vòi khác của nó đã chờ sẵn ở phía trước, cú nhảy này của Lục Áo vừa khéo bị chặn đầu, trực tiếp bị cái vòi thô to quấn lấy.

Trên vòi mực có rất nhiều miệng hút, lực hút của nó cực mạnh, khi bị dính lên trên người Lục Áo cảm thấy vừa tê vừa đâu, lớp vẩy trên cơ thể như muốn bóc ra.

Lục Áo nổi giận gầm lên một tiếng, đột nhiên quay đầu, vuốt rồng nhắm ngay phần gốc vòi bắt lấy, há miệng cắn một phát.

Sức cắn to lớn của rồng trực tiếp cắn rụng nguyên cái vòi.

Con mực nan ngẩn ngơ, tiếp đó là một tiếng kêu gào thảm thiết.

Lục Áo căm hận há mồm cắn xé thịt của nó, nuốt vào trong bụng.

Thịt của con mực này không ngon, có chút chua chua, nhưng lại rất dai.

Lục Áo ăn vài ngụm thịt, cơ thể ấm áp dào dạt, bên trong cơ thể giống như có sức mạnh dùng mãi không hết.

Con mực nan giận dữ, rống to một tiếng, toàn thân tăng tốc về phía cậu.

Lục Áo ném cái vòi mực vừa cắn rụng đi, vẫy đuôi một phát tiếp tục bỏ chạy.

Con mực đang nổi điên tốc độ cực nhanh, giống như tia chớp vọt tới trước mặt Lục Áo.

Lục Áo còn chưa kịp phản ứng lại, 3-4 cái vòi tạo thành một cái lồng giam to lớn chụp lên người cậu.

Khi cái bóng to lớn của cái vòi chuẩn bị ập xuống.

Đáy lòng Lục Áo nặng nề, bản tính hung thú trổi dậy, đang muốn đón đầu đánh lên.

Lúc này chân trước bên phải của cậu bỗng nhiên nóng lên.

Lục Áo cuối đầu nhìn, chỉ thấy cái vòng tay Tống Châu đã tặng cho cậu vào dịp Tết Đoan Ngọ yên lặng nằm trên cổ chân cậu.

Hạt châu trắng tròn mượt mà ngay giữa vòng tay đang phát ra ánh sáng ngà ngà.

Vòi của con mực còn chưa kịp rớt xuống.

Ánh sáng ấy bao quanh cơ thể Lục Áo, tạo thành một quả cầu tròn, trực tiếp nuốt chửng Lục Áo vào bên trong.

Vòi của con mực mang theo sức mạnh của vạn quân muốn quất lên người Lục Áo, khi đánh tới quả cầu, nó còn chưa kịp phản ứng gì đã bị quả cầu hung hăng đánh văng ra.

Phản lực này suýt nữa xé rách con mực!

Con mực không rõ vì sao lại đột nhiên xuất hiện một sai số như vậy, nó nhìn chằm chằm, quả cầu, toàn thân con mực đều cứng lại.

Lục Áo cũng ngây ngẩn cả người.

Chú thích:

Quần áo bằng da cá: