Sau Khi Trọng Sinh Thành Long Vương Tôi Dựa Vào Hải Sản Làm Giàu

Chương 95: Hôn môi



Lục Áo và con mực nan giằng co trên mặt biển.

Rất nhanh, con mực kia đã kịp phản ứng lại, rít gào điên cuồng một tiếng, nổi giận bổ nhào về phía Lục Áo lại bị quả cầu trắng kia đánh văng ra.

Nó lập đi lập lại hành động đó mấy lần, nhưng vẫn không cách nào phá tan được nó.

Lục Áo đối với sức chống đỡ của quả cầu này đã có phần hiểu rõ nên không còn lo lắng nữa, cơ thể dựng thẳng gào rống với con mực, điệu bộ giống như muốn cắn chết nó vậy.

Con mực vừa chịu thiệt còn chưa đáp trả lại, thấy vậy càng thêm phẫn nộ, vòi mực nhiều như tóc nhảy múa cuồng dại xung quanh.

Nước biển bị động tác của bọn họ làm cho dậy sóng ầm ầm, bọt biển trắng xóa và nước biển không ngừng đánh lên tường nhà đá rồi lại vỡ tan thành những giọt nước nhỏ rơi xuống.

Tiếng sóng biển, tiếng dã thú gầm gừ, tiếng va chạm, đủ loại âm thanh hòa trộn vào nhau, âm vang như tiếng sấm nổ.

Tiếng động nơi này lớn đến vậy, nhưng lại không có người nghe thấy, cũng không có người đi tới kiểm tra tình hình.

Con mực không làm gì được Lục Áo nên càng thêm căm phẫn, cái vòi hút lấy quả cầu ném cao lên trên không trung.

Lục Áo rống giận với nó.

Quả cầu xoay tròn trên cao, Lục Áo ở bên trong cũng bị xoay theo, xoay tới đầu váng mắt hoa.

Có chút muốn ói.

Khi cậu rơi xuống từ trên cao, chợt thấy một bóng hình màu trắng bay nhanh về phía bên này, tốc độ cực nhanh, Lục Áo thậm chí chỉ nhìn thấy được một đường tàn ảnh trên không.

Trong lòng Lục Áo biết, Tống Châu đã đến.

Con mực to kia đang đợi Lục Áo, thấy cậu rơi xuống như vậy, nó đắc ý vẫy vẫy cái vòi, dự định khi cậu rơi xuống sẽ lập tức đánh cho cậu bay lên lại.

Ai ngờ, Lục Áo còn chưa rơi xuống nước, cái vòi của nó đã bị một bàn tay lạnh lẽo bắt lấy.

Bàn tay này lạnh lẽo đến tột cùng, còn lạnh hơn cả nước biển nơi này.

Trong nháy mắt nó nhớ tới một truyền thuyết không hay ho lắm, nhưng mà không đợi nó phản ứng lại.

Bàn tay kia đã giựt mạnh nó, hung hăng ném lên trên bầu trời.

Lúc này đây, nó bay còn cao hơn cả Lục Áo.

Lục Áo chỉ cảm thấy có một luồng gió dịu dàng bao vây lấy quả cầu của cậu, đưa cậu về lại trên bờ.

Con mực kia thì không may mắn đến thế, cậu xoay người nhìn ra mặt biển, nó lại bị ném lên trên trời sau khi rớt xuống.

Không biết Tống Châu xuất hiện trên biển từ khi nào, anh khom người chạm một nhẹ vào mặt biển.

Nước biển bắt đầu bị đóng băng, mặt băng cứng rắn màu trắng nhanh chóng lan ra xung quanh, gần như trong nháy mắt, bọn họ đã không còn nhìn thấy nước biển nữa mà chỉ nhìn thấy mặt băng không ngừng lan rộng.

Lục Áo trợn mắt há hốc mồm mà nhìn hết thảy.

Đây chưa phải là điều làm cậu kinh ngạc nhất, trong giây phút con mực kia rớt xuống từ không trung, mấy cái vòi của nó bị Tống Châu bắt được.

Con mực ban nãy còn hung ác tàn nhẫn đến cực điểm, nay bị Tống Châu bắt được cũng chỉ giống một con cá hơi to một chút mà thôi.

Tống Châu cầm lấy vòi của con mực, giống như quăng bao cát vậy, hung hăng đem nó quăng qua quăng lại trên mặt băng.

Cơ thể vĩ đại của con mực và mặt băng "đùng đùng đùng" chạm vào nhau, vô số băng hoa bé nhỏ vẩy tung tóe bắn ra khắp nơi.

Mặt băng xuất hiện từng vết rạn nứt, nhưng mau chóng khôi phục như cũ, tầng tầng lớp lớp băng cứng rắn, thoạt nhìn còn cứng hơn cả đá.

Con mực đáng thương bị Tống Châu nện lên nện xuống như cái chày đập đá.

Cũng chỉ những lúc con mực đập xuống mặt băng, Lục Áo ý thức được rằng, con mực to với vẻ ngoài xấu xí khó coi này, thực ra là một con hải yêu Kraken, sức chiến đấu của nó rất mạnh chỉ dựa vào thân xác đã có thể đụng nát mặt băng.

Quả cầu trắng bao quanh Lục Áo chẳng biết biến mất từ khi nào.

Cậu quá chuyên tâm nhìn tình huống bên Tống Châu đến nỗi không phát hiện thay đổi bên cạnh mình.

Hữu Lê không biết xuất hiện từ lúc nào, đứng ở bên cạnh cậu nhìn trận chiến cách đó không xa, bỗng nhiên nói: "Đại ca giận rồi."

Lục Áo nghe thấy tiếng người, lúc này mới quay đầu nhìn anh ta.

Hữu Lê lại bổ sung thêm một câu, "Kiểu nổi điên."

Lục Áo nhìn con mực đang bị đập như bao cát trên mặt băng, trong lòng có chút đồng ý với cách nói này.

Đây là lần đầu cậu nhìn thấy trạng thái này của Tống Châu.

Tống Châu không còn dịu dàng ấm áp mặt mang ý cười, mà ánh mắt anh lạnh lẽo động tác thì tàn nhẫn.

Máu của con mực văng tung tóe trên mặt băng, sau đó mau chóng ngưng tụ thành những vệt tối màu, tiếp theo là đôi mắt to tròn màu vàng bị đánh rớt ra ngoài, cuối cùng là hàm răng.

Con mực này đã chết đến độ không thể chết lần nữa.

Mãi đến lúc này, Tống Châu mới ngưng lại.

Anh nhìn con mực nan, vẻ mặt vô cùng lạnh như thể khuôn mặt anh được khắc thành từ sương và băng tuyết.

Giờ khắc này đến cả Hữu Lê cũng không dám nói chuyện với anh, chỉ lặng lẽ lấy tay chọc chọc thân rồng của Lục Áo, ra hiệu cậu nói chút gì đi.

Lục Áo giờ mới để ý mình vẫn còn trong hình rồng.

Hiện tại thời tiết lạnh lắm, mà xung quanh lại có rất nhiều người, Lục Áo ngại không dám trực tiếp biến về hình người, trên thân rồng của cậu chẳng có gì cả, cậu mà biến về thì chỉ có nước khỏa thân mà thôi.

Bị Hữu Lê chọc như vậy, Lục Áo cảm thấy có chút kỳ lạ, cậu hắng giọng hô to với Tống Châu cách đó không xa:" Tống Châu, chúng ta về trước đi.''

Tống Châu không nhìn con mực nan khổng lồ bên cạnh, trực tiếp chạy về phía Lục Áo, quan sát từ trên xuống dưới, "Cậu cảm thấy thế nào?"

"Tạm ổn, hạt châu này bảo vệ tôi rất tốt." Lục Áo chìa vuốt rồng ngắn ngủn, giơ lên trước mặt Tống Châu, " Cũng nhờ anh tặng tôi cái vòng này."

"Ừm. Chúng ta về thôi." Tống Châu liếc nhìn những người xung quanh, "Các người giải quyết tốt hậu quả."

Khi anh nói những lời này, giọng điệu vẫn lạnh đạm như xưa.

Hữu Lê cảm thấy anh đã bình thường lại một chút rồi, vội vàng nhảy ra nói, "Yên tâm đi, chúng tôi nhất định sẽ giải quyết tốt con hải yêu này, đợi lát nữa sẽ BBQ nó ha."

Tống Châu hỏi:" Quần áo đâu?"

"Vừa rồi đã đưa tới nhà đá rồi, còn thêm một bộ quần áo da cá nữa." Hữu Lê chặn đầu nói, "Chỗ đó hẳn là không thiếu cái gì đâu, các anh qua đó nhìn xem là biết."

Tống Châu gật đầu.

Lục Áo ở bên cạnh không mở miệng, bỗng nhiên cậu phát hiện một chuyện rất xấu hổ.

Hiện tại cậu vẫn còn hình rồng, muốn biến về hình người sẽ phải khỏa thân trước mắt quần chúng, nếu mà không biến, 4 cái vuốt rồng ngắn ngủn của cậu chẳng cách nào đi bộ về được, chẳng lẽ phải bò về trước mặt nhiều người sao?

Tình huống thực sự quá xấu hổ.

Lục Áo nhìn con mực nan cách đó không xa, móng vuốt có chút ngứa ngáy.

Đều do tên này.

Tống Châu nói:" Đi thôi."

Lục Áo bất động.

Tống Châu quay đầu nhìn cậu, cậu vẫn đứng im không động đậy, đồng thời hai mắt vô tội nhìn anh.

Tống Châu nhìn cậu, mau chóng hiểu được chuyện gì đang xảy ra, trong mắt bắt đầu lộ ra chút ý cười.

Lục Áo có hơi mệt tim, cậu cũng không muốn mình là một con rồng chân ngắn, đặc biệt khi chiều dài cơ thể cậu đã 4-5 mét rồi mà chân cậu chỉ có khoảng chục cm, nếu mà dùng hình rồng đi bộ thì cậu phải nằm rạp xuống bò đi.

Động tác này thực quá khó coi.

Lục Áo cũng sĩ diện lắm, kiên quyết không chịu đi như vậy.

Hai người nhìn nhau một hồi.

Tống Châu ngồi xổm xuống, khẽ sờ sờ sừng của cậu, "Đi thôi."

Lục Áo cảm nhận sự chóng mặt quen thuộc, đợi khi cậu mở mắt lại, bọn họ đang đứng trước một căn nhà đá.

Căn nhà này không phải là căn ban đầu khi cậu vừa đến, mà là một căn nhà rộng và lớn hơn.

Nơi này không chỉ to hơn, nội thất cũng xa hoa hơn, ngoại trừ cái thảm bên cạnh lò sưởi âm tường ra, trong phòng còn có bàn ghế này nọ.

Lục Áo nhìn thấy hành lý của mình được đặt bên cạnh cái ghế, trên cái ghế còn để một bộ quần áo da cá.

Lục Áo vừa cảm thấy lạnh, một luồng hơi nóng độc tài lấy Tống Châu làm trung tâm tản ra xung quanh.

Chỉ trong chốc lát, khí hậu lạnh rét trong phòng chuyển thành ngày xuân ấm áp.

Tống Châu giống như một cái máy sưởi ấm mã lực mạnh hình người.

Tống Châu nói:" Cậu biến trở về đi."

Nói xong, anh xoay người sang chỗ khác.

Lục Áo nhìn bóng lưng của anh một lát, mới một lần nữa biến về hình người.

Khi biến về xong, cả người cậu mất sức, toàn thân mềm nhũn nói không nên lời, trên trán còn toát ra mồ hôi lạnh, cái bụng thì xì xào kêu lên.

Cậu đưa tay lên sờ sờ bụng mình, chậm rãi đi tới bên cạnh cái ghế, mở ba lô ra lấy quần áo.

Cậu hai ba phát mặc quần áo vào, lại mặc thêm bộ đồ da cá.

Khi mặc xong, cậu mới cảm thấy ấm áp, tự mình dùng tay chống trên ghế, chậm rãi ngồi xuống, yếu ớt nói:" Xong rồi."

Tống Châu đi tới quan sát tỉ mỉ vẻ mặt của cậu, nhìn như vậy trong chốc lát, hỏi:" Sao sắc mặt trắng thế, còn có chỗ nào không thoải mái sao?"

"Không có, tôi chỉ là đói bụng mà thôi." Lục Áo ỉu xìu vẫy vẫy tay, thuận thế nằm bò trên bàn.

Tống Châu lật tay, không biết từ đâu mò ra một hạt châu màu trắng bạc cho cậu, "Ăn đi."

Lục Áo nhận lấy hạt châu này.

Hạt châu này khác với hạt trên cổ tay cậu, hạt châu này to hơn một chút, cũng mượt mà và có phần sáng óng ánh hơn, đặt nó trong lòng bàn tay sẽ cảm nhận được một luồng ấm áp nhè nhẹ.

"Cứ thế nuốt nó sao?"

Tống Châu gật đầu:" Trực tiếp nuốt vào là được."

Lục Áo nghe vậy không chút do dự nhét hạt châu vào trong bụng, ừng ực một tiếng nuốt xuống.

Trong vòng vài cái hít thở, Lục Áo liền cảm nhận được luồng hơi ấm từ trong dạ dày lan ra khắp cơ thể, cậu cảm thấy vẫn đói, nhưng không như trước đó, đói đến tay chân run rẩy.

Cậu trở lại bình thường, lý trí cũng trở về.

Cậu chôn mặt trong lòng bàn tay, không biết nên nói gì.

Tống Châu tưởng rằng cậu bị dọa sợ, có chút do dự mà ngồi xuống bên cạnh, vỗ nhẹ lên lưng cậu.

Lục Áo ngồi thẳng dậy, quay đầu sang, "Anh...."

"Ừm?"

Lục Áo đột nhiên giật kinh phong nói, "Anh có thiếu bạn trai không?"

Tống Châu rụt tay về, có chút cứng ngắc đặt trên ghế, "Cậu cũng thấy đấy, thực ra bộ dạng này của tôi không quá thích hợp có bạn trai."

"Sao lại không thích hợp?" Đáy lòng Lục Áo chợt nặng, đôi mắt đen trắng rõ ràng thẳng tắp nhìn anh, "Là bởi vì không có người hợp ý sao?"

"Bởi vì cô đơn và nguy hiểm."

Lục Áo thoáng cái không biết nên trả lời thế nào.

Cậu muốn nói với Tống Châu rằng mình không sợ nguy hiểm.

Và cũng muốn nói với Tống Châu rằng ở cùng cậu sẽ không còn cô đơn nữa.

Nhưng lời đến bên miệng, cậu lại không dám khẳng định mình có năng lực để đối phó với những nguy hiểm kia không, cũng không biết bản thân có thể kéo Tống Châu ra khỏi hoàn cảnh cô đơn kia hay không.

Cậu chẳng qua là một con rồng vô dụng, dù cho gặp phải một con mực cũng phải chờ đối phương tới cứu.

Sự im lặng bao trùm lấy hai người, ngọn lửa trong lò sưởi bập bùng cháy, củi bên trong phát ra tiếng kêu lách tách.

Trong phòng ấm áp dào dạt.

Lục Áo căng thẳng đến nổi hai tay toát mồ hôi lạnh, nhưng lòng bàn tay vẫn ấm.

Không biết im lặng bao lâu.

Trong mắt Tống Châu toát ra một tia thất vọng khó phát hiện, khi anh đang muốn đứng dậy dẫn Lục Áo ra ngoài.

Lục Áo bỗng nhiên đưa tay nắm lấy cánh tay anh.

Tay của Lục Áo cực kỳ xinh đẹp, ngón tay thon dài mảnh mai, màu sắc như ngọc, khớp tay màu phấn hồng.

Tình huống người qua đường bởi vì đôi tay cậu mà đến gần bắt chuyện, cậu đã gặp qua không ít lần, thậm chí có người trực tiếp ra giá trăm vạn, mời cậu làm người mẫu tay.

Lúc này, tay cậu bởi vì căng thẳng, khớp xương trắng bệch, đầu ngón tay vì dùng sức mà phát xanh, thậm chí có chút co quắp.

Tống Châu nhẹ hít một hơi, "Chúng ta — —"

"Tống Châu." Lục Áo ngắt lời anh, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, "Như anh đã biết, em là một người ít nói. Em không biết sinh mạng của mình sẽ là bao lâu, nhưng vài trăm năm chắc chắn có, trong số tài liệu em đã xem, có người nói tuổi thọ của rồng có khi dài đến mấy ngàn năm."

Tống Châu kiên nhẫn mà nghe.

Cậu tiếp tục nói, "Trước khi gặp được anh, em thường cảm thấy cô đơn, nhưng khi gặp được anh rồi thì không còn nữa. Không biết anh có phải cũng vậy?"

Tống Châu nhìn cậu, "Phải."

"Vậy ít ra hiện tại chẳng phải cô đơn đến thế."

Lục Áo co rúm môi cười một cái, miệng của cậu khô qua, vừa cười lên môi đã chảy ra vài giọt máu li ti.

Cậu hắng giọng nói tiếp: "Còn về phần nguy hiểm, em cũng không có cách nào, hiện tại nếu em nói mình có thể tự bảo vệ bản thân thì giả (xạo) quá, nhưng em sẽ cố găng, cố hết sức không liên lụy đến anh. Nhân loại thường có câu vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn, đối với em mà nói, vì nguy hiểm mà không dám yêu đương, chính là vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn."

Tống Châu không nói chuyện.

Lục Áo tiếp tục nói:" Em cảm thấy chúng ta, lí do hai ta đến với nhau là vì cả hai đều yêu thích đối phương, mà không phải bàn về cuộc tình này rất an toàn, không có nguy hiểm."

Tống Châu nhìn cậu, "Em nghĩ kỹ chưa? Chẳng sợ cuộc sống của anh là như vậy, nguy hiểm nhàm chán, có đôi khi sẽ biến mất vài ngay, vả lại tương lại không biết lúc nào sẽ triệt để tan biến...."

"Em nghĩ kỹ rồi!" Lục Áo nhanh chóng ngắt lời anh, "Những cái này em đều không sợ. Con người sẽ có một ngày chết, cho dù là rồng cũng vậy, trên đời không có thứ gì là tồn tại vĩnh hằng cả, chúng ta rồi sẽ đi đến điểm cuối của cuộc đời, sự khác biệt chỉ là sớm hay muộn mà thôi."

"Sinh mạng của chúng ta đã định sẵn dài đằng đẵng, nếu như nhất định phải tìm một cá thể sống dắt tay nhau đến cuối đời, em hy vọng người đó sẽ là anh, mà không phải sống một cuộc đời lãng phí, chờ đến một giây trước khi em nhắm lại hai mắt mới chợt hối hận tại sao lúc còn trẻ đã không chọn anh, để bản thân cô đơn lẻ loi một đời."

Lần đầu tiên Lục Áo nói một hơi dài như vậy, máu trên môi chảy ra không ngừng, chảy tới phần cằm.

Cậu cảm thấy môi hơi ngứa, dùng tay áo lau chùi, trên tay áo da cá tức khắc xuất hiện một vệt màu đỏ tươi.

Máu này làm cho lúc cậu nói chuyện mang theo một mùi máu tanh.

Tống Châu nhìn chằm chằm cậu, im lặng thở dài, đột nhiên sấn tới nắm lấy cằm cậu, hôn lên bờ môi đang rỉ máu ấy.

Hai mắt Lục Áo mở to.

Cậu bắt đầu bối rối, tay không biết đặt đâu cho phải, hai tay cứng đơ một hồi lâu, cuối cùng cậu nắm lấy vạt áo của Tống Châu.

Tống Châu nắm lấy cằm của cậu, làm cho cậu tới gần anh hơn xíu nữa.

Cậu nhắm mắt lại, cẩn thận cảm nhận hơi thở của Tống Châu.

Môi cậu rỉ máu, mùi máu tanh bay trong không khí, có lẽ hơi khó ngửi đồng thời nó cũng quá khô khan, cậu cảm thấy môi mình khi hôn chắc không được tuyệt vời lắm.

Quá khô rồi.

Lục Áo chán nản nghĩ, lần đầu tiên hôn môi lại hôn phải đống da chết, cảm thấy quá hỏng bét.

Cậu hẳn nên chọn một thời điểm tốt đẹp nhất để bày tỏ mới phải, chẳng hạn như là đứng dưới ánh trăng trong làn mưa hoa, hay là lúc trạng thái cơ thể tốt nhất trên người thơm thơm mềm mềm, thuận tiện làm một số chuyện gì đó, chứ không phải như bây giờ.

Trong đầu cậu như đang tổ chức một buổi bắn pháo bông vậy, đủ loại suy nghĩ tràn ngập trong đầu, trong lúc nhất thời, cậu không phân biệt được bản thân rốt cuộc đang nghĩ cái gì.

Cái hôn này cảm giác như dài đằng đẵng, trên thực tế cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt.

Đầu lưỡi Tống Châu khẽ đưa ra, giúp cậu liếm đi giọt máu trên môi.

Khi cái lưỡi ướt át ấy lướt trên môi mình, Lục Áo cảm thấy máu toàn thân oanh một phát xông thẳng lên ót.

Giờ khắc này, tim cậu đập nhanh đến mức cậu tưởng mình sẽ đột tử.

Đầu lưỡi Tống Châu cũng không dừng lại trên môi cậu quá lâu, chỉ thoáng chạm vào liền thu hồi, Lục Áo không biết từ lúc nào đã ôm lấy thắt lưng của Tống Châu.

Cậu có chút ý loạn tình mê.

Lúc này, trạng thái của hai người vô cùng thân mật.

Khi cảm thấy anh muốn buông cậu ra, Lục Áo vội buông tay, lui về sau một bước.

Hai tai và mặt cậu đỏ bừng, cả người nóng hừng hực, ánh mắt nhìn trái rồi nhìn phải, nhìn kiểu gì cũng không chịu nhìn Tống Châu.

Một hồi lâu, cậu lấy lại bình tĩnh, nhìn chằm chằm cái bàn trước mắt.

Tay của Tống Châu khẽ chạm vào hai má cậu, "Được rồi, bạn trai."

Đầu Lục Áo " Ầm" một tiếng, mặt càng thêm đỏ, cả người chân tay luống cuống.

Tống Châu thấy cậu như vậy, "Trước bình tĩnh một hồi đã, bọn họ ngoài kia chắc đã xử lý xong con mực nan rồi, đợi lát nữa chúng ta đi ra ăn mực nướng."

"Ừm!" Lục Áo đáp lời, bắt buộc bản thân giương mắt nhìn anh, vừa nhìn nhau một chút khuôn mặt Lục Áo lại nóng lên.

Tống Châu khẽ cười, "Sao dễ mắc cỡ vậy?"

Lục Áo rầu rĩ, "Ai mắc cỡ?"

Tống Châu lại cười tiếp nhưng không nói gì.

Trong phòng im lặng cực kỳ, Lục Áo còn nghe được âm thanh lốp bốp của củi đang cháy trong lò sưởi.

Một lát sau, Lục Áo làm tốt công tác tư tưởng trong lòng, "Được rồi."

"Vậy chúng ta đi nhé?"

"Được."

"Đi thôi, vừa hay có thể đi dạo một vòng."

Hai người đẩy cửa đi ra, bên ngoài đã bắt đầu có tuyết rơi.

Bông tuyết rơi xuống, nhanh chóng phủ thành một lớp tuyết trên mặt đất, giầy dẫm trên tuyết phát từng âm vang kẽo kẹt nhỏ bé.

Hình như nơi này trước đó từng có một đợt mưa đá nhỏ, khi dẫm lên cảm giác trong tuyết có vật cứng.

Đợt tuyết mới này to như lông ngỗng nhưng lại rất đẹp, Lục Áo đưa tay ra hứng vài bông tuyết, trong đó có đủ loại hình dáng.

Mặt của Lục Áo đã không còn nóng đến vậy nữa rồi, cậu còn ngửi được mùi tuyết trong không trung, lạnh lẽo đến thấu xương, hít sâu vào trong phổi, cả người trở nên tỉnh táo hẳn.

Ngoại trừ mùi của tuyết, cậu còn ngửi được một mùi hương đặc biệt khác, mùi thơm và mùi khói cùng bay ra, trong ngày tuyết lớn thế này vô cùng hấp dẫn.

Lục Áo đưa mắt nhìn khắp ơi, xa xa đã nhìn thấy khói bếp bốc lên, có lẽ là bọn người Hữu Lê đang nướng mực.

Lục Áo và Tống Châu đi qua xem.

Bọn người Hữu Lê đang ở trong một cái quảng trường, quảng trường này được xây bằng đá tảng, những khối đá này cho người ta cảm giác rất lâu đời.

Xung quanh quảng trường chất đầy củi lửa, Hữu Lê mang theo một đống người xử lý con mực.

Đủ loại đồ dùng nhà bếp được dọn lên, ngoại trừ đồ dùng để nướng ra, còn có nồi nấu canh, chảo xào, chảo chiên linh tinh các loại.

Rất nhiều người đang sơ chế rau củ, có lẽ là rau củ cần dùng cho món mực.

Lục Áo nhìn một hồi, không phân biệt được mấy loại rau củ kia, chẳng qua đỏ đỏ xanh xanh nhìn rất đẹp.

Khi mọi người nhìn thấy bọn họ, trên mặt là sự kính sợ, không dám đối mặt với bọn họ.

Chủ yếu là họ không dám nhìn thẳng TỐng Châu.

Lục Áo đi tìm Hữu Lê.

Hữu Lê đang chuẩn bị nướng mực.

Con hải yêu này cực kỳ to, các bộ phận sau khi cắt ra trực tiếp chất đống trên nền tuyết, chất thành một ngọn núi lớn.

Bề ngoài của nó cũng có sự khác biệt so với những con mực nan thông thường khác, thoạt nhìn non mịn hơn rất nhiều.

Lục Áo nhìn những miếng thịt tuyết trắng trong suốt trên mâm, nuốt nuốt nướng miếng, có chút thèm ăn ngoài ý muốn.

Khi cậu đánh nhau với con mực kia đã ăn thử cái vòi của nó, nói thật thì mùi vị vô cùng ngon, ăn vào có chút chua chua, còn hơi giòn giòn.

Nếu làm thành đồ nướng, mùi vị chắc hẳn sẽ rất ngon.

Hữu Lê nhìn cậu, "Ngửi thấy mùi thơm à? Nào nào nào, cho cậu vài xiên, chúng ta vừa nướng vừa ăn."

"Ừm." Lục Áo hỏi:" Vị thịt của nó thế nào? Vừa rồi mọi người có thử chưa?"

"Đương nhiên là chưa rồi, sao mà kịp thử được, tôi vừa định ăn sống thử một chút, nhưng nghĩ lại đây là thịt hải yêu nên thôi, vẫn là nướng ăn ngon hơn. Nào, cậu mau thử đi."

Hữu Lê ngồi trên cái ghế đẩu nhỏ nướng mực, anh ta vừa bỏ thêm thịt mới lên nướng, vừa phết thêm một chút sốt lên trên.

Phần sốt này không biết được phối từ những nguyên liệu gì, mùi rất là thơm còn khá là đặc dính.

Hữu Lê phết một lớp lên thịt mực, phần thịt tuyết trắng kia liền bịt kín một tầng màu vàng. Khi bị ngọn lửa liếm qua nước sốt cháy xém đôi chút, thoạt nhìn vô cùng mê người.

Lục Áo ngồi bên cạnh anh ta, Tống Châu cũng ngồi xuống.

Lục Áo tự nhiên chia một nửa xiên nướng trong tay cho Tống Châu, Hữu Lê bên cạnh thấy vậy, hai mắt trừng to như sắp rớt ra ngoài, lần đầu tiên cậu thấy có người dám sai bảo đại cả của bọn họ.

Bề ngoài của đại ca họ có vẻ nhã nhặn dễ gần vậy thôi, trên thực tế tính cách khác xa với vẻ ngoài, người dám sai bảo anh thì phần mộ đã mọc đầy cỏ xanh rồi, có khi cỏ xanh năm ấy đã lớn thành cây cao chọc trời rồi kìa.

Anh ấy không biết, trong căn nhà nhỏ ven biển của Lục Áo, Tống Châu không chỉ ngày ngày tưới cây nhổ cỏ cho ngỗng ăn, nhiều khi chén dĩa cũng là do Tống Châu rửa.

Sở dĩ Tống Châu biểu hiện dễ gần nhã nhặn trước mặt Lục Áo như vậy, chẳng qua là vì đã có ý với người ta từ lâu.

Tầm mắt Hữu Lê chạy qua chạy lại trên người hai kẻ này.

Sự chú ý của Lục Áo dồn hết lên trên thịt mực, không chút mảy may phát hiện.

Thịt mưc này thơm quá đi, cũng không biết có phải là do con mực này là hải yêu hay không, thịt của nó đặc biệt khác với những con đồng loại, một miếng thịt trắng trắng mềm mềm, đặt trên bếp lửa nướng một chút đã chín rồi, mùi thịt và mùi gia vị hoà trộn lại với nhau phát ra một mùi thơm kỳ lạ.

Lục Áo nhanh chóng nướng xong mấy xiên rồi lại chia cho Tống Châu một nửa.

Cậu tự mình cầm một xiên nhét vào trong miệng.

Thịt vừa nướng xong vẫn còn rất nóng, cũng may thời tiết bên này lạnh, để trong không khí như vậy một hồi đã nguội bớt không ít, cậu thổi thổi vài phát, cậu vừa nhai vừa thổi phần thịt trong miệng.

Thịt mực vô cùng mềm giòn, ăn vào trong miệng nước thịt chảy ra, cực kỳ tươi ngon, một chút vị tanh cũng không có.

Lục Áo thỏa mãn nheo mắt lại.

Cậu ăn qua nhiều món hải sản như vậy, con mực này là ngon nhất.

Trong nháy mắt, mấy xiên thịt trong tay đã bị cậu ăn sạch, Tống Châu vẫn luôn nhìn cậu, thấy cậu vừa ăn xong liền nhét vài xiên vào trong tay cậu.

Lục Áo ngẩng đầu, dùng ánh mắt dò hỏi, anh không ăn sao?

Tống Châu ra hiệu mình đang nướng thịt.

Nếu phần của anh đã có, Lục Áo cũng không khách sáo nữa, cậu nhận lấy mấy xiên thịt, tiếp tục sự nghiệp ăn uống.

Thịt nướng thơm quá làm cậu ăn không ngừng miệng.

Bên món nướng của họ đã làm xong rồi, món thịt mực chiên và xào cũng đã làm xong, có người múc ra dĩa bưng qua cho bọn họ.

Lục Áo ai đến cũng không từ chối, dùng đũa ăn thử từng món một, con mực này xấu thì xấu thật nhưng làm món gì cũng ngon hết.

Đương nhiên ngon nhất vẫn là thịt nướng, thơm mềm giòn dai, nếu có bia nữa càng tốt.

Lục Áo thoả mãn híp mắt, ăn hết một xâu lại một xâu.

Tống Châu ngồi bên cạnh nướng thịt cho cậu, Hữu Lê ăn được vài xiên thì không ăn nổi nữa, biến mình thành máy nướng thịt hình người, ngồi bên cạnh nướng cho cậu ăn.

Lục Áo ăn hơn nửa tiếng, người xung quanh đã đi hết rồi, chỉ còn ba người bọn họ còn ngồi trên quảng trường.

Hôm nay cậu đói muốn xỉu, dù cho đã ăn hết một núi thịt mực mà cậu vẫn không có cảm giác no.

Hữu Lê có chút lo lắng, hỏi:" Hay là ăn nhiêu đây thôi?"

Tống Châu lắc đầu, "Không sao, em ấy ăn nhiều thịt này mới tốt cho cơ thể."

Hữu Lê có chút hoài nghi.

Tống Châu kiên trì, anh ấy cũng không tiện nói tiếp.

Bầu không khí giữa hai người này có chút gì đó kỳ lạ.

Hữu Lê ngồi nhìn trong lòng trầm tư suy nghĩ.

Chú thích:

Cách mô tả của mình có lẽ hơi khó hiểu, nhưng chung quy động tác đập mực của đại ca Tống là như vậy nè, mình để video ở đây nhé cho mn dễ hình dung.