Sau Khi Xuyên Không Tôi Vẫn Là Người Thay Thế

Chương 22: Lễ Giao Mùa đến rồi!



"Không thể nào!" Lý Trạch giọng nói hơi nâng cao, một bộ sốt ruột nắm lấy khung sắt, "Ngươi gọi Diệp Nhược Phi đúng không? Đêm hôm đó, cách đây một tuần thôi, chúng ta có gặp nhau ở khách điếm gần cổng thành. Cho dù hôm đó ta thất lễ, ngươi cũng nên niệm tình ta là con của Thừa tướng a!"

"Ta biết lúc đó là bản thân làm loạn, nhưng mà không phải ngươi vẫn còn nguyên vẹn hay sao? Còn có dù gì cả hai cũng coi như cùng một địa vị, ngươi không thể giúp ta ra ngoài được hay sao?!"

Diệp Nhược Phi bị gã bám theo lải nhải đến phát mệt, trong lòng âm thầm giơ ngón giữa với Âu Dương Mặc đã giao việc này cho mình, ngoài mặt ngược lại phải cố giữ bình tĩnh.

Hắn sợ bản thân cầm lòng không đậu đi dốc độc dược vào miệng tên này.

Cai ngục đứng đằng sau im lặng quan sát hành vi kỳ quái của Lý Trạch, đột nhiên đoán ra được ít nhiều, bèn hướng Diệp Nhược Phi nói nhỏ: "Công tử, Lý Trạch này chắc có lẽ là đang nói tới Quốc sư đại nhân đi."

Hắn hơi khó hiểu nhìn lại, cai ngục giải thích: "Quốc sư đại nhân đại khái thích xuất cung vào ban đêm, có lẽ đã vô tình chạm mặt Lý công tử."

Nghe vậy, Diệp Nhược Phi mới lờ mờ hiểu ra được bảy tám phần, đại khái là cái tên này cũng đang nhầm hắn với Thiên Thiên đi.

Thiệt mệt mỏi a, nhưng đành phải nương theo gã vậy, giả bộ làm Thiên Thiên một lần chắc cũng không sao.

Vì sự nghiệp a vì sự nghiệp.

Nghĩ vậy, Diệp Nhược Phi bèn nhìn về phía Lý Trạch còn đang chờ mong, từ tốn nói: "Được rồi, nếu như công tử đây hợp tác với ta một chút, ta sẽ suy xét việc nói đỡ cho cha con ngài trước mặt hoàng thượng."

Lý Chiêu lúc ban đầu không muốn để ý nhi tử làm loạn, nhưng vạn vạn không ngờ tới cư nhiên được món hời như vậy, nhất thời phần nào động tâm, liền nói: "Đa tạ Diệp công tử, không biết công tử cần gì?"

Diệp Nhược Phi khoanh hai tay, nhớ lại những câu mà Âu Dương Mặc dặn dò, lần lượt hỏi ra.

Xem ra Lý thừa tướng này cũng chẳng phải dạng trung quân gì. Vừa vứt ra một mảnh xương ngon đã liền không do dự bán đứng người đã "nuôi" mình.

Diệp Nhược Phi trong tâm cảm khái, thời đại nào cũng có những loại người như vậy a.

Tầm một canh giờ sau, hắn lê lếch tấm thân mệt mỏi ra khỏi đại lao.

Diệp tiểu tử trong lòng phun tào, lão tử sau này tuyệt đối không bao giờ tới chỗ đấy nữa, đã không khí ô nhiễm còn phải đứng thẩm vấn, chân cũng muốn rụng ra luôn rồi.

Diệp Nhược Phi một đầu nghẹn khuất lê bước về phía thư phòng, định bụng sau khi bẩm báo xong sẽ đi dược phòng chế thuốc xả stress.

Một điều đáng ngạc nhiên chính là, khi hắn tới nơi thì không thấy Âu Dương Mặc đâu, bên trong thư phòng chỉ có mình Âu Dương Kỳ đang chống cằm ngủ gật bên bàn.

Rón rén bước vào trong, nhìn đống công văn vương vãi trên án thư, Diệp tiểu tử âm thầm phê phán hoàng đế trẻ bỏ bê chính sự.

Lại nhìn tới người đang nhắm mắt đằng kia, hắn cố gắng thả nhẹ bước chân để không đánh thức y.

Âu Dương Kỳ dáng vẻ lúc ngủ trông đặc biệt dễ nhìn, đôi mắt lạnh lẽo mọi khi bây giờ nhắm lại, lông mày giãn ra, hàng mi dài rũ xuống thành bóng râm trên mí mắt. Tất cả đường nét vốn sắc sảo trở nên nhu hoà đi rất nhiều, khuôn mặt như tượng tạc còn phủ thêm một lớp yên bình tĩnh lặng.

Vương gia đại nhân khi ngủ khiến người ta đặc biệt có thiện cảm lắm nha >_<

Bất tri bất giác, Diệp Nhược Phi đã ngẩng người được một lúc lâu.

Hồi thần, hắn vỗ mặt, sao bản thân lại thất thố tới vậy chứ, nhìn chằm chằm người ta như vậy thật không tốt chút nào.

Diệp tiểu tử rất là muốn nói rằng, tuy lão tử không thẳng như người ta nhưng mà lão tử cũng không có dại trai đâu nhá.

Lặng lẽ cầm bút viết lại nội dung đã tra được lúc nãy, Diệp Nhược Phi kẹp nó dưới nghiêng mực rồi sau đó im lặng đi ra ngoài.

Trở lại dược phòng, sau khi chào hỏi các thái y thì hắn đi thẳng vào bên trong.

Vốn định lấy số bột Nhuyễn Cân Tán kia ra nghiên cứu thêm thì nghe thấy có tiếng bước chân vọng đến từ đằng sau, Diệp Nhược Phi xoay người, phát hiện đó chính là một trong mấy thái y lúc nãy hắn đã chào ở ngoài cửa.

"Có chuyện gì sao?" Hắn cười hỏi.

Thái y đó vẻ mặt kỳ quái nhìn gói thuốc trong tay Diệp Nhược Phi, hồi lâu sau mới xoay người bỏ đi.

"......"

Vị huynh đệ gì đó ơi, có chuyện gì vậy a?

Diệp Nhược Phi có chút khó hiểu, hôm nay rốt cuộc là ngày gì a, toàn gặp mấy người dị dị không đâu.

- --oOo---oOo---

Hai tháng sau, cuối cùng nhân dân kinh thành cũng có thể đón chào Lễ Giao Mùa. Khắp nơi trưng ra một bầu không khí ồn ào nhộn nhịp, nhà nhà đều chuẩn bị một vài quả pháo nhỏ cho trẻ con chơi đùa, tiếng pháo nổ rợp chói tai nhưng cũng làm lòng người vui vẻ. Năm mới đã đến rồi.

Bên trong hoàng cung lúc bấy giờ cũng không còn dáng vẻ yên ắng nhàm chán như mọi hôm nữa mà cũng náo nhiệt hẳn lên, thị vệ cùng nha hoàn tấp nập chuẩn bị cho tiệc rượu buổi tối, tiếng nói nói cười cười chúc mừng năm mới của các đại thần trong triều càng góp phần vào không gian tươi mới này.

Ở bên này, Âu Dương Kỳ một bộ mặt lạnh tanh nhìn Diệp Nhược Phi háo hức lựa chọn y phục cho mình. Thiếu niên nghe bảo rằng hoàng thượng cùng vương gia nhà mình một chút nữa sẽ đi ra ngoài chúc năm mới mọi người, hơn nữa bản thân cũng có thể đi theo góp vui thì nhất thời không kiềm được hưng phấn, liền bảo người ở phòng thêu mang vài bộ y phục đẹp mắt tới chọn lựa. Hắn thật lòng rất muốn nhìn Âu Dương Kỳ ăn diện a >_<

Đối với chuyện tùy hứng này của Diệp tiểu tử, vương gia đại nhân tỏ vẻ "bản vương không muốn nhận người quen" UvU

Sống cùng một chỗ một thời gian dài, Âu Dương Kỳ tính tình trái ngược hoàn toàn với Diệp Nhược Phi cũng phải cảm thán bản thân thật giỏi nhẫn nhịn. Mặc dù y không thường nói chuyện cùng thiếu niên, nhưng mỗi lần nhìn thấy "thành quả" của mỗi lần hắn tùy hứng, y liền đau đầu không chịu nổi.

Có lần Âu Dương Kỳ nhìn thấy trên án thư của mình có đặt một đĩa bánh bao, nghĩ chắc là do viên tổng quản lo lắng y làm việc nhiều ảnh hưởng sức khỏe nên mới chuẩn bị. Lúc đó y cũng không nghĩ nhiều, nhưng ngay khi vừa mới ăn xong một cái thì Phương Ly vô tình đi ngang, vẻ mặt hoảng hốt bảo rằng bên trong có chứa thuốc sổ.

Ngay lúc ấy, bản mặt than bất biến của vương gia đại nhân lặng lẽ xuất hiện một vết nứt.

Sau khi truy hỏi, Âu Dương Kỳ mới đau khổ nhận ra, nguyên lai là Diệp Nhược Phi trêu y.

Đối với việc troll vương gia này, Diệp tiểu tử trong lòng rất là hả dạ, mặc dù sau đấy bị răng dạy rất nhiều.

Trở lại với hiện tại, Âu Dương Kỳ tay chống cằm nhìn Diệp Nhược Phi đưa tới trước mặt mình một bộ trường bào màu vàng đất.

"Vương gia, ngài thay thử đi." Hắn trông có vẻ hào hứng.

Vương gia đại nhân mặt không đổi sắc, nhận mệnh cầm áo đi thay.

Nhiều lúc y nghĩ, có phải mình đã quá dung túng cho thiếu niên này rồi hay không.

Vì tiết tháo của Âu Dương vương gia thắp một ngọn nến nhỏ manh manh UvU

__________________________________________________________________________

Tác giả có điều muốn nói:

Ở chương thứ 21, bạn MinTeaHanYi13458 đã cho mình một số góp ý về truyện, mình đã xem và chỉnh sửa một vài chỗ lỗi trong các chương nhưng mà có thể vẫn sẽ không được hoàn hảo như mong đợi cho nên mọi người thông cảm.

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình, mình sẽ cố gắng không mắc sai lầm nữa và sẽ ráng vắt chất xám ra cho mọi người những chương truyện hay nhất có thể >< Cũng cảm ơn bạn MinTeaHanYi13458 đã góp ý cho mình.

Tặng một tiểu kịch trường nho nhỏ:

Diệp tiểu tử: "Lão tử cuối cùng cũng troll được ngươi a Âu mặt than >_<"

Âu mặt than: "Ha ha."

Tác giả: "Ha ha ha."