Sau Khi Xuyên Không Tôi Vẫn Là Người Thay Thế

Chương 23: Lần đầu thân thiết



Có thể nói, tuy rằng Diệp Nhược Phi là một thanh niên kỹ thuật không có duyên với nghệ thuật hay cái đẹp, nhưng mà mắt thẩm mỹ của hắn cũng không tồi.

Sau khi nha hoàn đứng trong phòng nhìn thấy Âu Dương Kỳ thay xong y phục đi ra đều đồng loạt há hốc mồm.

Thay vì màu lam nhạt y mặc mọi hôm gợi cho người ta cảm giác cao lãnh khó gần thì màu vàng đất này treo ở trên người y lại toát lên một khí chất hoàn toàn mới lạ.

Màu áo tựa màu của long bào, cộng thêm khuôn mặt anh tuấn cùng lạnh lùng nghiêm nghị. Âu Dương Kỳ bây giờ có đến tám phần giống với hình tượng của Âu Dương Mặc lúc thượng triều.

Quả thật đúng là anh em a.

Chúng nha hoàn rất có xúc động muốn quỳ xuống hô "vương gia vạn tuế!".

Vương gia đại nhân không để ý lắm đến những ánh mắt xung quanh, y bước tới gần Diệp Nhược Phi, trong đôi mắt đen láy như muốn hỏi: "Bản vương trông như thế nào?"

Diệp tiểu tử đương nhiên rất hài lòng với thành quả của mình, liền không do dự bật ngón cái: "Rất đẹp." Không khác gì mấy cái giá treo đồ(*) ở thế kỷ 21.

Tất nhiên là câu sau hắn sẽ không dại mà nói ra.

(*): ý chỉ người mẫu.

Âu Dương Kỳ tâm trạng tốt đẹp gật nhẹ đầu, quyết định chốc nữa sẽ mặc bộ này đi làm lễ.

Ở bên ngoài, thái giám đứng triều Chu công công theo lời của hoàng đế trẻ tìm đến nơi của hai người, thông báo sắp đến giờ xuất cung.

Âu Dương Kỳ nhìn thiếu niên vẫn còn chưa chuẩn bị gì, nói: "Ngươi nhanh đi thay y phục, không lại trễ."

Diệp Nhược Phi buông xuống tấm vải thêu xinh đẹp của một nha hoàn, gật đầu đáp: "Vậy ngài đợi ta một chút, ta chuẩn bị xong liền cùng nhau đi."

"Ừm." Âu Dương Kỳ gật đầu.

Diệp Nhược Phi liền đứng dậy mang y phục mới đi vào trong.

Lúc này, Thiên Thiên cùng với Âu Dương Mặc đang đứng chờ ở cổng chính của hoàng cung, xung quanh là thị vệ đang khiêng những thùng gỗ chứa những thứ sẽ phân phát cho bách tính trong kinh thành ngày hôm nay.

Quốc sư đại nhân vào ngày long trọng này vận lên triều phục đỏ rực vô cùng bắt mắt, đứng bên cạnh đương kim thánh thượng mặc kim bào vàng óng đặc biệt tạo hiệu ứng chói mù mắt thiên hạ >_<

"Tiểu Phi Tử cùng vương gia sao còn chưa thấy?" Nhìn thời gian chỉ còn hơn một khắc, Thiên Thiên lên tiếng hỏi thị vệ đang đứng bên cạnh.

"Bẩm Quốc sư, Diệp công tử đang bồi vương gia thay đồ trong thêu phòng." Thị vệ kính cẩn đáp.

"Ồ?" Âu Dương Mặc nghe vậy thì nhướng mày.

Thiên Thiên âm thầm trợn mắt, tay thị vệ này không biết lựa từ cho đúng gì cả a, làm hoàng đế trẻ nảy sinh hiểu lầm rồi kia.

"Có lẽ sẽ không lâu nữa đâu." Thiên Thiên nói.

Vừa lúc đó, có tiếng thị vệ khác cung kính thưa.

"Vương gia, Diệp công tử."

Âu Dương Mặc xoay người nhìn cả hai người một cao một thấp từ từ tiến tới: "Cuối cùng cũng đến."

Diệp Nhược Phi đã thay ra y phục thường ngày, mặc vào một bộ bạch y vô cùng thuần khiết, mái tóc được chải gọn cột hờ thành một cái đuôi ngựa khiến hắn trông càng có vẻ tươi sáng năng động.

Sau khi hành lễ với hoàng đế trẻ xong, hắn nói: "Hoàng thượng thứ lỗi, bởi vì việc chọn y phục cho vương gia đại nhân mất khá nhiều thời gian mới làm chúng ta chậm trễ."

"Không sao." Âu Dương Mặc gật đầu với hắn, lại mỉm cười nhìn Âu Dương Kỳ, "Xem ra bây giờ đã có người ở cạnh bồi đệ mặc y phục a."

Khuôn mặt lạnh băng của Âu Dương Kỳ khó thấy được hắc tuyến: "Hoàng huynh hiểu lầm."

"Hửm?" Âu Dương Mặc thâm ý cười.

Âu Dương Kỳ không trả lời, chỉ đưa mắt nhìn xe ngựa đang đậu bên ngoài.

Diệp Nhược Phi rất là hiểu ý, bèn nói: "Không còn sớm nữa, mau đi thôi mau đi thôi."

Hai vị huynh đệ kia cũng không phải không hiểu chuyện, biết hôm nay là ngày quan trọng nên cũng chẳng thể lề mề. Vì thế Âu Dương Mặc tạm thời bỏ qua cho đệ đệ của mình, dẫn đầu bước vào trong xe ngựa.

Những người khác lục tục bước theo.

- --oOo---oOo---

Phiên chợ đầu xuân náo nhiệt rộn ràng, hầu như tất cả mọi người đều đổ xô ra đường để mua sắm một chút đồ đạt về để làm một mâm đồ cúng đầu năm. Tiếng rao hàng vồn vã của các chủ sạp, những cô nương trong bộ y phục đầy màu sắc e lệ dừng chân bên những sạp bán trang sức cùng mỹ phẩm, dung nhan thanh khiết khiến những nam tử động tấm lòng. Khung cảnh náo nhiệt phồn hoa khiến người ta cảm thấy phấn khởi.

Mà lúc này, ở phía đầu cổng chợ, một chiếc xe ngựa hoa lệ lộc cộc tiếng vào, theo sau chính là hơn hai mươi người mặc trang phục thị vệ hoàng cung khuôn mặt nghiêm trang cưỡi ngựa kéo theo mấy chiếc xe khác chứa những thùng gỗ bóng loáng.

Nhân dân nhìn thấy liền nhanh chóng dạt ra hai bên đường, đồng loạt quỳ xuống.

"Thánh thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

Âu Dương Mặc vén rèm xe bước xuống, mỉm cười nhìn con dân của mình: "Chúng khanh bình thân."

"Tạ ơn thánh thượng!"

Mọi người lại một lần nữa đứng dậy, nhìn thấy rèm xe sau khi hoàng đế trẻ bước xuống vẫn còn được vén lên, nhất thời kích động.

"Vương gia đại nhân!"

Âu Dương Kỳ nhàn nhạt gật đầu xem như chào hỏi.

Tiếp theo đó, Thiên Thiên cùng Diệp Nhược Phi cũng lần lượt xuống xe, dung mạo giống nhau y đúc khiến bách tính không khỏi hít một ngụm khí. Qủa nhiên Quốc sư có một đệ đệ song sinh a, thật sự không phải tin đồn nhảm a, thật phấn khích!

Bốn mỹ nam tử đứng cùng một chỗ gây ra lực sát thương rất lớn, nhất là bốn vị này vẫn còn là những người độc thân có địa vị cao. Những cô nương ngại ngùng hết nhìn người này lại nhìn người khác, có vẻ phân vân giữa việc chọn mục tiêu để thích >_<

Thiên Thiên thân là Quốc sư đương triều kiêm người phát ngôn của hoàng thượng rất là hòa nhã lên tiếng: "Mọi người, năm mới vui vẻ."

Diệp Nhược Phi cũng hào hứng: "Năm mới vui vẻ!"

Bách tính liền theo đó đáp lại hai người: "Đại thần tiên, tiểu thần tiên năm mới vui vẻ!"

Diệp Nhược Phi khựng người. Hả? Nà ní? Sờ má? Cái gì đại thần tiên? Cái gì tiểu thần tiên ở đây?

Thiên Thiên thầm che miệng cười trộm thái độ ngơ ngác của người anh em. Dù sao y cũng nghe quen rồi, Tiểu Phi Tử đây là giống y hệt y hồi trước đi.

Để không chậm trễ cho nghi lễ cầu may, Âu Dương Mặc nhanh chóng sai người mở những thùng gỗ ra, bắt đầu phân phát lộc năm mới cho con dân của mình.

Diệp Nhược Phi cũng hăng hái xắn tay áo phụ giúp một phen, nhưng mà đa phần những thứ bên trong thùng gỗ đều là mấy bao gạo lớn cùng thức ăn được cột chung với nhau, khối lượng không nhẹ, đối với một tên suốt ngày chỉ cầm lọ cầm kim như hắn quả thật có chút ôm không nổi.

"Để ta."

Sức nặng trên hai tay đột nhiên biến mất, Diệp Nhược Phi ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy Âu Dương Kỳ đang ôm lấy bao gạo mấy chục kilogam của mình còn vương tay ôm luôn bao của hắn, nhất thời khâm phục không thôi.

Anh trai à, anh tập gym ở đâu thế, cầu địa chỉ có được hay không a?

Tuy trong đầu nghĩ như vậy nhưng mà bên ngoài hắn vẫn một mặt lo lắng sợ y trượt tay: "Ổn không? Ta có thể đỡ phụ."

Âu Dương Kỳ trao hai bao gạo lớn ấy cho hai thị vệ, phủi một chút bụi trên ống tay áo, xoay người nhìn Diệp Nhược Phi, lại bỗng nhiên vương tay xoa đầu hắn, nói: "Ra bên kia ngồi với ca ca của ngươi đi, không cần ở đây tốn sức."

Nói xong liền quay đi tiếp tục phụ giúp Âu Dương Mặc.

Diệp Nhược Phi ngơ ngác chạm tay lên đầu, đây là lần đầu tiên Âu Dương Kỳ có cử chỉ thân mật như thế với hắn, không khỏi cảm thán có khi nào hôm nay tâm tình của y rất tốt.

Thấy bản thân thật sự không làm được gì ở bên này, hắn liền ngoan ngoãn nghe lời đi về phía khách điếm Thiên Thiên đang ngồi.

Mà ở bên này, Quốc sư đại nhân cùng với một vài bách tính ngồi uống trà tán gẫu nhìn thấy hết thảy một màn "tú ân ái" lúc nãy của đệ đệ mình cùng vương gia, đều đồng loạt nở một nụ cười ái muội.

Coi bộ, quan hệ của hai người này phát triển cũng không tồi đi.