Sau Khi Xuyên Không Tôi Vẫn Là Người Thay Thế

Chương 24: Thích khách



Việc phân phát đồ đạc thức ăn cho người dân mất rất nhiều thời gian, nếu không nhanh chóng sẽ không kịp nghi lễ cầu may. Vì thế, Âu Dương Mặc liền ra lệnh đẩy nhanh tốc độ.

Mà trong khi bên này đang bận đến mồ hôi nhễ nhại thì bên "hội chị em bạn dì" ở xa xa vẫn đang nhâm nhi không biết bao nhiêu bình trà rồi >_<

Đến khi mặt trời đứng bóng, mọi chuyện mới chính thức đi vào chính đề.

Theo tục lệ hàng năm, sau khi Quốc sư cùng hoàng thượng phân phát quà năm mới cho dân chúng xong liền sẽ trở về hoàng cung. Lúc này, cung điện sẽ mở cửa hoàn toàn để người dân đi vào, đồng thời cũng sẽ tiến hành nghi lễ cầu may.

Ở trên chính điện đã sớm được bài trí một bàn cúng đơn giản với mâm ngũ quả cùng một số nhang khói các thứ khác. Nhìn chung cũng khá giống với bàn cúng ở thời hiện đại.

Thiên Thiên một thân triều phục đỏ rực đứng ở nơi đó, trên tay là hai nén hương thơm lớn. Người dân đứng bên dưới vô cùng sùng bái mà nhìn lên. Vào lúc y giơ hai nén hương lên bắt đầu cầu nguyện, bọn họ cũng đồng loạt làm theo. Vẻ mặt họ thành kính, là thật tâm mong muốn một năm mới tốt đẹp và nhiều may mắn.

Diệp Nhược Phi không cầu nguyện mà đứng ở một bên chứng kiến nghi lễ đơn giản này. Hiện giờ đang ở giữa trưa, ánh nắng mặt trời chói loà chiếu xuống nơi chính điện, khiến cho những viên đá nhỏ li ti đính trên y phục của Thiên Thiên phát sáng lấp lánh, phảng phất thật sự giống như ánh sáng của một vị thần, xinh đẹp mà rực rỡ.

Hắn ngơ ngác mất một lúc, không ngờ người anh em của hắn thật có khí chất a.

Đồng dạng ngẩng người, còn có Âu Dương Kỳ bên cạnh.

Quốc sư đại nhân rất đẹp, chuyện này là hiển nhiên, nhưng mà lúc này đây, khi y được ánh mặt trời bao phủ, cảm giác rất lộng lẫy, tựa như có bàn tay của thần linh đang bao bọc lấy thân thể nhỏ nhắn ấy, làm cho ánh nắng gay gắt trở nên ôn hoà hơn nhiều. Nhưng đồng dạng cũng mang đến cảm giác xa vời không cách nào chạm tới được.

Bàn tay Âu Dương Kỳ vô thức muốn vươn ra, muốn níu kéo một chút dáng vẻ mĩ lệ ấy, lại bị y nhanh chóng rụt trở về.

Y không thể làm thế...

Nhìn sang Diệp Nhược Phi đứng cạnh, đầu óc của vương gia liền trống rỗng.

Người bên cạnh giống hệt Quốc sư, xinh đẹp mà khó đoán. Cho dù biết rõ hai người vốn chỉ là người bình thường, cũng chẳng thể ngăn y bị ảo giác kỳ thực bản thân chẳng thể giữ được ai cả.

Âu Dương Kỳ bị suy nghĩ này làm cho giật mình, đến khi trấn định lại mới phát giác, mình đang túm chặt lấy tay của Diệp Nhược Phi.

Diệp tiểu tử ngược lại bị hành động này của y doạ cho xém chút nhảy dựng, trợn tròn hai mắt đối diện Âu Dương Kỳ.

Ê ê, vương gia nhà anh. Có biết đây là đang ở trong hoàn cảnh trang nghiêm hay không a, làm gì mà động tay động chân đấy?

Có chút vội vàng buông ra cánh tay nhỏ gầy, Âu Dương Kỳ thấp giọng nói: "Xin lỗi."

".... Ừm." Diệp Nhược Phi khó hiểu nhìn y.

Hôm nay Âu mặt than có gì đó là lạ nhể?

Âu Dương Mặc ở đằng trước ho khan một tiếng, bảo cả hai mau tập trung.

Phía bên trên, Thiên Thiên đã làm xong phần dâng hương cầu phúc, lúc này đang cầm lấy một quyển trục đọc lên những lời chúc bình an.

Tất cả mọi người đều lắng nghe...

"Có thích khách!!!"

Không khí vốn dĩ đang trang trọng đột nhiên bị một tiếng la phá vỡ, người dân trong nháy mắt liền rối loạn, còn có người ngồi thụp xuống ôm đầu, đám trẻ nhỏ bị giật mình lớn tiếng kêu khóc.

Nghi lễ cầu may chỉ còn một khâu cuối cùng nháy mắt bị huỷ.

Huynh đệ nhà Âu Dương phản ứng rất nhanh, ngay khi tiếng la ấy chấm dứt liền hành động. Âu Dương Kỳ ở lại chấn nhiếp dân chúng đang hoảng loạn, Âu Dương Mặc cùng hai thị vệ lập tức chạy ra cổng hoàng cung. Thiên Thiên cùng Diệp Nhược Phi cũng nhanh chóng đến hỗ trợ Âu Dương Kỳ.

Âu Dương Mặc đuổi tới ngoài cổng liền bắt gặp tên thích khách ấy cũng đang bị những thị vệ khác vây đánh. Thế nhưng tên kia có vẻ rất lợi hại, võ công lại biến ảo quỷ dị, năm sáu thị vệ cường tráng vây quanh cũng không thể khiến hắn yếu thế.

Thế nhưng khi thấy Âu Dương Mặc đuổi tới cùng với mấy thị vệ kia tạo thành thế gọng kìm, tên thích khách lâm vào thế bí liền nhíu mày.

Hắn bất chấp nguy hiểm tính mạng thoát khỏi vòng vây, một đường lao vào chính điện.

Âu Dương Mặc thầm than không tốt. Bên trong chính điện hỗn loạn, để hắn đi vào sẽ rất khó giải quyết.

Mà đúng lúc này, Âu Dương Kỳ xuất hiện.

Vương gia đại nhân mắt thấy tên thích khách muốn vào sâu hơn liền không lưu tình tung ra một chưởng.

Hoàng đế trẻ cũng ngay lập tức rút kiếm phối hợp.

Cả ba lao vào đánh nhau. Trong lúc đó, Âu Dương Mặc cũng nhanh chóng ra lệnh các thị vệ vào bên trong bảo hộ mọi người.

Âu Dương Kỳ né tránh ám chiêu của kẻ địch, sắc mặt âm trầm lên tiếng: "Ngươi là ai?"

"Hừ!" Tên thích khách hừ lạnh không đáp, ngược lại đẩy nhanh tốc độ thoát khỏi hai người, hắn không muốn dây dưa phiền phức, mục tiêu của hắn là người bên trong.

"Dám chạy?!" Âu Dương Mặc ánh mắt hơi tối, xoay người một cái, kiếm liền rời tay, nhằm tên thích khách mà phóng.

"Phiền phức." Tên đó nhíu mày, tay áo phất một cái, nội lực mạnh mẽ xuất ra liền khiến mũi kiếm chệch hướng.

Cả ba người ngươi truy ta đuổi rất nhanh đã vào chính điện. Đôi mắt tên thích khách nhanh chóng đảo một vòng tìm kiếm mục tiêu.

Bất thình lình, hắn trừng lớn hai mắt, ám khí trong tay lấy tốc độ mà mắt thường không theo kịp phóng về một hướng.

Trong lúc đó, ở dưới chính điện, Thiên Thiên và Diệp Nhược Phi đang mồ hôi nhễ nhại trấn an dân chúng.

"Mọi người bình tĩnh một chút, không có việc gì đâu mà!" Diệp Nhược Phi nửa lo lắng nửa khẩn trương nói, từ tận nỗi lòng thật sự có cảm thụ sâu sắc với những người bảo vệ an ninh ở thời hiện đại ghê gớm.

Đột nhiên, hắn chợt rùng mình, bản năng nhắc nhở hắn có nguy hiểm đang tập kích, nhưng Diệp Nhược Phi chẳng có tâm tư mà để ý nhiều, hắn cần khiến những bách tính này ổn định lại.

Rồi bỗng, bên tai hắn vang lên một tiếng 'phập'.

"Vương gia!"

"Hoàng đệ!"

Diệp Nhược Phi ngơ ngác quay đầu, thấy Âu Dương Kỳ đang dùng lưng đứng đối mặt hắn, trên nền đất đang tí tách nhỏ từng giọt máu.

"Vương... gia..." Hắn kinh ngạc gọi.

Âu Dương Kỳ có chút gian nan quay đầu, nhỏ giọng: "Không sao..."

Ngay sau đó, thân thể y liền tê liệt ngã xuống.

"Vương gia! Vương gia!" Diệp Nhược Phi hoảng sợ vội đỡ lấy y, vươn tay bắt mạch.

Âu Dương Mặc thấy vậy mắt liền đỏ.

"Khốn kiếp!" Hắn nghiến răng nhìn tên thích khách đang muốn bỏ chạy, rống lên, "Bắt hắn ngay cho trẫm!!!"

Mà lúc này, Âu Dương Kỳ đã rơi vào hôn mê.

____________________________________

Hế lô mọi người, tác giả biết văn phong của tác giả đang đi xuống nhưng mà mọi người ơi đừng bỏ rơi tui mà T∆T

Tui sẽ ra cố gắng hoàn truyện này, sẽ không drop đâu a T~T