Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Tôi Còn Có Thế Có Ý Xấu Gì Chứ

Chương 10: Có 'Dợ'



Edit: Dli - MF21

Wattpad: MF21_2110

🌷🌷🌷

_______

*tiêu đề: vốn là "có não bà", ý là có lão bà, có vợ ấy nhma embee nó ngọng nên nói thành có 'não' bà. Thế nên mình cũng để từ 'vợ' thành 'dợ' nha.

________

Nhìn bóng dáng đứa nhỏ chạy đi, tâm Thẩm Ninh Thanh lạnh nửa phần. Nhưng ngay lúc cô cho rằng nó sẽ không quay lại thì thấy đứa nhỏ cong mắt lên, dắt theo con trai cô, hai đứa nâng đỡ nhau đi về phía cô. Tuy đi hơi lảo đảo nhưng phương hướng rất rõ ràng.

Thẩm Ninh Thanh sống mũi cay cay, tiến lên vài bước, ngồi xuống ôm hai đứa nhỏ vào lòng.

[Đinh —— đã hoàn thành thành tựu 'dỗ mẹ nam chính vui vẻ'!]

[Ký chủ tuyệt vời quá! Giá trị cảm xúc của mục tiêu vô cùng cao, đầu não cho điểm rất cao, khen thưởng nhiệm vụ được tặng thêm một xu cốt truyện tệ!]

Ba đồng vàng 'leng keng' rơi vào trong túi.

Cố - tham tiền - Đường cười càng ngọt.

Bé ngoan mắt sáng lấp lánh, nhếch môi nhìn mình cười làm tim Thẩm Thanh Ninh mềm nhũn, lại nhìn đến con trai cô --- đôi mắt đen xì của Cố tiểu thiếu gia chỉ biết nhìn bé ngoan, căn bản không thèm nhìn đến mẹ.

Được rồi, cô có thể lý giải được.

Bé ngoan cười rộ lên, sau lưng tựa như mang một đôi cánh trắng. Một thiên thần nhỏ như này ai mà không thích chứ? Con cô nhìn nhiều vài lần cũng bình thường.

Thẩm Ninh Thanh ôm chặt hai đứa nhỏ, thật ngoan, đều là bảo bối của cô.

Cố tiểu thiếu gia không ngoan lắm, giãy giãy ý muốn tránh né ôm ấp của mẹ, còn Cố Đường thì lại khá thích vị khí chất thanh lãnh lại ôn nhu lau nước mắt cho cậu này, rất hào phóng ôm cổ đối phương.

Thẩm Thanh Ninh nhìn ra con trai không được tự nhiên, cũng không miễn cưỡng hắn, bế bé ngoan nguyện ý thân cận với mình lên.

Cố Quyền đứng một bên thấy thế thì nóng lòng muốn thử làm thân với con trai, vươn tay ra: "Nào, ba ba bế nhá!"

Đáp lại ông lag một ánh mắt lạnh băng.

"Ha ha ha..."

Cố Quyền thu tay lại, cười ngượng vài tiếng: "Đứa nhỏ này sợ tôi mệt nên liền để bản thân đứng, thật ngoan".

Cố Khải Niên: Mặt lạnh.jpg

Thẩm Thanh Ninh ôm thiên thần nhỏ mềm mại trong lòng, cảm giác chiến thắng hơn cả lúc nhận giải ảnh hậu, hất cằm tự hào nói: "Thấy chưa, đây là em bé nhà tôi."

Lê ảnh hậu không phục cũng chỉ có thể nghẹn lại.

Nghẹn nửa ngày, bỗng nhiên cô này ra một ý hay.

"Ấy, tôi làm mẹ nuôi của bé, thế nào?"

Lê ảnh hậu mặt dày ngó qua, đem dây chuyền kim cương to như trứng bồ câu vào tay Cố Đường, ý tứ ép mua ép bán rất rõ ràng: "Bé cưng, cho cô làm mẹ con đi, thứ lấp lánh này tặng con coi như quà gặp mặt..."

"Không cần."

Giọng nói không phải Cố Đường mà là một giọng sữa trầm thấp khác. Cố khải Niên không thích nói chuyện, ở thời điểm mấu chốt thay bé con từ chối.

Lê ảnh hậu không vui nói: "Cô có hỏi con đâu, tiểu tử thúi, đẹp thì có lợi gì chứ? Mặt lạnh như thế sau này không lấy được vợ đâu!"

"Hổng có đâu, rất rất nhiều nguời thích đó! Sẽ có 'dợ'!"

Cố Đường vung tay đứng ra bảo vệ Cố tiểu thiếu gia, cũng chẳng thèm 'trứng bồ câu' này.

Cái cô này chỉ được cái nói bậy thôi.

Nam chính sao có thể không có tuyến tình cảm được? Tương lai Cố lão đại sẽ có rất nhiều người theo đuổi, cậu không kịp đọc đến cuối nên không biết ai là nữ chính nhưng mà chắc chắn là có!

Lê ảnh hậu lại không có chút tức giận nào, thấy bé con không thích dây chuyền thì lại cởi vòng tay ra đưa cho Thẩm Ninh Thanh: "Bé con còn nhỏ, vòng cổ hơi nặng, vẫn là vòng tay tốt hơn."

Thẩm Ninh Thanh lạnh giọng: "Chẳng lẽ nhà tôi còn thiếu mấy thứ này?"

"Tôi cho con tôi, cô hỗ trợ bảo quản thôi."

Lê ảnh hậu không thèm để ý gì xán lại gần: "Đúng rồi, con chúng ta tên là gì tôi còn chưa biết nè!"

Thẩm Ninh Thanh khóe miệng giật giật: "...Cô đúng là không biết ngại nhỉ."

Cố Quyền mặt đầy hoảng sợ: "Gì? Con của ai với ai cơ?"

Sao đột nhiên như kiểu không phải con của ông nữa thế?

Các khách mời xung quanh xem náo nhiệt, cắn hạt dưa bỗng cảm thấy thoang thoảng hương *bách hợp thơm ghê...

*bách hợp: ý chỉ đồng tính nữ ấy ạ

-

Cố Đường và Cố tiểu thiếu gia vẫn chưa được đặt tên là vì chờ đợi lễ bốc thôi nôi này đây.

Đây là truyền thống Cố gia, cắn cứ vào đồ mà đứa trẻ bốc được để đặt tên.

Trong đại sảnh khách sạn chỉ đặt một chiếc bàn tròn lớn đường kính khoảng 3m, trên mặt bàn để đủ loại đồ vật, đồ ăn, đồ chơi, đồ dùng,... Đồ gì cần đều có.

Hai bé con được đặt ở giữa bàn.

Cố Đường rất hưng phấn, cậu chưa từng tham gia hoạt động như này, vô cùng thích thú muốn chạm vào mọi thứ.

Nhưng mà... Với không tới vì hành động bị hạn chế.

Cố tiểu thiếu gia bên cạnh không bắt đồ vật mà lại với một cái bắt lấy cậu.

Cố Đường: "??"

Cố Khải Niên chẳng có hứng thú với cái gì, cảm thấy tất cả đều nhàm chán.

So ra thì vẫn là tay bé sữa nhỏ nhiều thịt nghịch vui hơn, mềm mềm, núng nính, cảm xúc không tồi.

Cố Đường quơ tay, nhỏ giọng: "Buông ra ây nha."

Đối phương cúi đầu nghịch tay cậu làm như không nghe thấy.

Cố tiểu thiếu gia không buông ra làm Cố Đường không đi bắt đồ vật được, chỉ có thể ngồi giữa bàn phát ngốc.

Đám người lớn xung quanh bắt đầu bối rối.

Tô Mai từ chỗ ngồi đứng lên, nhón chân nhìn: "Sao lại thế này? Sao lại bất động vậy?"

Cố Lân vò đầu: "Chưa thấy qua như vậy bao giờ, này có tính là chọn rồi không?"

Quản gia: "Chắc là không nhỉ, lễ bốc thôi nôi mà tiểu thiếu gia lại bắt bé ngoan...."

Này làm sao mà chọn tên được!

Hệ thống cũng rất sốt ruột, ở trong đầu Cố Đường lên tiếng.

[Ký chủ, tên cũng phải ăn khớp với nguyên tác, lấy sai tên rất có thể sẽ tạo thành hiệu ứng bươm bướm, rất nguy hiểm đó!!!]

Nhỡ đâu mấy con quái vật mạt thế gì đấy lại xuất hiện trong tiểu thuyết ngôn tình đô thị thì sao, tự nhiên cái thành phim kinh dị luôn!

Cố Đường cũng đã lường trước: "Đừng lo, để tao."

Không phải chỉ là lấy cái tên thôi à, khó đến đâu chứ?

Cố tiểu thiếu gia bắt lấy tay nhỏ sờ tới sờ lui, bỗng nhiên tay nhỏ lật lại, đảo khách thành chủ bắt lấy tay hắn.

Cố Khải Niên ngước lên.

Làm gì?

Mà hắn cũng lười tránh, tùy ý để bé con lôi kéo tay hắn.

Cố Khải Niên nhướn mày nhìn xem bé sữa nhỏ muốn làm cái gì.

Đầu tiên bé con túm hắn hướng về phía một quyển từ điển, Cố Khải Niên híp mắt, được nửa đường thì bé con bỗng dừng động tác lại, lắc lắc đầu.

"Không phải không phải!"

Cố Đường cân nhắc xem thứ mới có thể hiện ra chữ "Khải", đồng âm cũng không được, nhất định phải giống hoàn toàn cả văn tự. Vốn dĩ cậu định lấy quyển từ điển nhưng mà nghĩ lại thì không đúng, nếu mà lấy cái này thật thì chắc nam chính phải đổi tên thành Cố Điển...

Trừng mắt nhìn đống đồ trên bàn một lúc đột nhiên ánh mắt Cố Đường chuyển động.

Có rồi!

Cố Khải Niên vẫn chưa biết rốt cuộc bé con muốn làm gì thì lại bị đối phương kéo tay hướng về phía máy tính bảng bên cạnh.

Lần này hình như bé con quyết định rồi, tay nhỏ mềm mại nắm ngón tay hắn ấn lên nút nguồn --- mở máy, màn hình sáng lên.

Bé con lại kéo ngón tay hắn chỉ lên chữ "Năm (Niên)" trong ngày, tháng, năm trên màn hình.

Cố Quyền ở bên chú ý đến toàn bộ quá trình, lúc này chậm rãi nói ra: "....Khải...Niên? Tên hay!"

Nghe thấy cái tên giống hệt tên đời trước của mình, Cố Khải Niên khẽ nhíu mày.

Tuy rằng nghe nói tên này là do một người hảo tâm tặng nhưng hắn không thích tên này lắm bởi vì đoạn thời gian chịu ngược đãi ở cô nhi viện kia, những thứ liên quan đều làm hắn cảm thấy chán ghét.

Nhưng mà...

Bé sữa nhỏ nghe thấy tên này liền vui vẻ vỗ tay, hai cái má bánh bao cũng run lên theo.

Cố Đường: "Cực kỳ!" Thích!

Vậy thì tên này đi.

Mặc dù không có gì mới nhưng mà cũng không khó nghe như trước.

Cố Khải Niên yên lặng tiếp nhận tên này, tiếp tục nhàm chán cúi đầu nghịch tay bé con.

Tên của nam chính ôn rồi, hệ thống thả lỏng nửa phần. Nửa phần là bởi vì tên của Cố Đường cũng không thể khác.

Nhưng mà chết ở chỗ là trên bàn không có cái gì đại biểu cho chữ "Đường".

Cố Đường duỗi tay định lấy kẹo thì bị hệ thống ngăn lại.

[Không được đâu ký chủ, 'đường' này không phải là 'đường' đấy, chữ không đúng]

Cố Đường: "Làm sao bây giờ?". Đam Mỹ H Văn

Đúng là không bột đố gột nên hồ, không có "Đường", cậu cũng không thể tự nhiên biến ra được!

Đúng lúc này, ánh mắt Cố Đường nhạy bén nhìn thấy xa xa phía kia có treo một bức tranh thuỷ mặc, bằng kinh nghiệm hội họa nhiều năm của cậu liếc mắt liền nhìn ra đó là một bức Đan Thanh Hải Đường.

Cố Đường hai mắt sáng ngời, vươn tay về phía bức tranh *bắt bắt: "Muốn!"

*kiểu động tác tay nắm nắm lại của mấy đứa trẻ con á, cháu tui nó cũng hay z á

Không biết tại sao không khí đột nhiên an tĩnh lại.

"Đó là...."

Thấy rõ thứ bé con chỉ, Tô Mai che miệng, trong mắt lập loè ánh nước.

Cố Lân đã là một 'tiểu nam tử hán', vai run nhẹ ôm mẹ mình, thấp giọng trấn an.

Ngón tay Cố Đường cứng lại giữa không trung.

Rồi xong.

Cậu chỉ chọn một bức tranh thôi sao lại làm bà khóc?!

[Ký chủ... theo kinh nghiệm của tôi thì hình như cậu đã mở ra một nhánh cốt truyện bí mật nào đó...]

Có phải cốt truyện ẩn hay không thì không biết nhưng mà không khí bây giờ quỷ dị quá!

Mọi người nhìn cậu như thể muốn nhìn thấy gì khác qua cậu vậy... Cố Đường có chút sợ hãi, theo bản năng nép vào bên người Cố tiểu thiếu gia.

Cố Khải Niên tựa như cũng cảm giác được gì đấy, không nghịch tay cậu nữa nhưng vẫn nắm lấy tay cậu.

Trên bàn tròn thật lớn chỉ có hai đứa trẻ dựa vào nhau.

"Đứa nhỏ này..."

Im lặng một hồi lâu Cố Quyền bỗng nhiên đứng lên kích động nói: "Đứa nhỏ này đúng là có duyên với Cố gia ta, bức tranh kia... là tác phẩm mà Cố lão gia lưu lại."

À, hoá ra là tác phẩm của Cố lão tiên sinh.

Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, vừa rồi mạch não của đám truyền thông cũng bị tắc lại, chưa kịp chụp lại hình ảnh bé con chỉ tay hướng tác phẩm, lúc này chỉ có thể liên tục chụp bé con và tranh Hải Đường, ý đồ muốn về photoshop cho gần lại.

Chỉ có Cố tiểu thiếu gia nhìn bé sữa nhỏ bị doạ sợ rồi quay qua nhìn chằm chằm cha mình.

Cố Khải Niên: Không thể nói liền mạch được hả?

Cố gia chủ vẫn còn đang đắm chìm trong hồi ức về người cha quá cố của mình, gia huấn Cố gia chính là *'Bách thiện hiếu vi tiên', nghĩ đến cha, trong lòng Cố Quyền dâng lên một nỗi xúc động, đang nghĩ thì ông chợt cảm thấy sau lưng lành lạnh, cảm giác như bị đâm một nhát vậy.

*Bách thiện hiếu vi tiên: Trăm nết thiện thì chữ Hiếu đứng đầu. Hiếu thuận cha mẹ, tôn kính anh chị là cái gốc của đạo Nhân.

Cố Quyền quay đầu, đối diện với tầm mắt đằng đằng sát khí của con trai.

Cố Quyền: "?"

Ông bắt đầu có chút lo lắng gia huấn Cố gia đến đời con ông sẽ bị chặt đứt rồi đó.

Tóm lại thì bé con đã chọn tranh Đan Thanh Hải Đường, tuy không bắt được vì khoảng cách quá xa nhưng lễ bốc thôi nôi này chính là lấy thứ hấp dẫn với đứa trẻ nhất nên Cố Quyền tuyên bố lấy một chữ "Đường" cho tên của bé con, vì không tìm thấy cha mẹ bé nên sẽ để theo họ Cố bọn họ.

Cố Đường chậm rãi thở ra một hơi.

Hù chết cục cưng rồi.

Còn tưởng rằng sẽ kích hoạt cái gì đó không thể cứu vãn chứ.

[Ký chủ! Nhánh cốt truyện bí mật 'Bảo vật gia truyền nhà họ Cố' đã mở ra, tiến độ: 50%, phần thưởng nhiệm vụ:???]

Cố Đường: "Chấm hỏi là cái gì?"

[Không biết.]

Cố Đường: "...."

Hừ, đúng là bí mật thật.

-

Sau nghi thức bốc thôi nôi kết thúc viên mãn chính là lễ sinh nhật 1 tuổi của Cố tiểu thiếu gia.

Cố Đường qua 1 tuổi mấy tháng rồi nhưng mà vẫn là ké chung một đợt.

Bánh sinh nhật được bưng lên.

Mặt cắm thêm tên mới của hai đứa nhỏ —— chúc Cố Khải Niên & Cố Đường sinh nhật vui vẻ!

Thật tốt.

Từ nay, sinh nhật cậu cũng chính là sinh nhật tôi.

Cố Đường nhìn ánh nến đung đưa, hưng phấn chu môi tính thổi nến, trước khi thôi còn quay qua nhìn Cố tiểu thiếu gia một cái, vẫn duy trì khẩu hình miệng, dùng ánh mắt dò hỏi: Muốn cùng nhau thổi không?

Nhìn hai cái má bánh bao phồng lên như cá vàng nhỏ cùng với ánh mắt mong đợi của đối phương, Cố tiểu thiếu gia chậm rãi lắc đầu.

Quả nhiên, đối phương biết hắn không định cùng thổi nến thì càng vui vẻ.

Hít sâu một hơi ——

"Phùuuu———"

Bọn họ chỉ mới một tuổi.

Một ngọn nến duy nhất trên bánh kem bị Cố Đường thổi tắt. Đồng thời hệ thống cũng vang lên tiếng thông báo.

[Ký chủ đã hoàn thành thành tựu 'thay nam chính trải qua sinh nhật một tuổi'! Khen thưởng 10 điểm giá trị sinh mệnh, cốt truyện tệ x5]

Hôm nay ký chủ đã hoàn thành được bao nhiêu nhiệm vụ rồi? Có phải nó nên thỉnh thoảng làm thêm giờ, viết báo cáo tóm tắt công việc không?

Ayy, đi theo người tài giỏi quá mình cũng sẽ không tự chủ được mà cố gắng hơn...

-

Không biết từ khi nào tuyết đã bắt đầu rơi bên ngoài cửa sổ khách sạn.

Cố Khải Niên nhìn những bông tuyết rơi, có chút xuất thần. Đây là lần đầu tiên trong hai đời hắn ăn sinh nhật.

Ngày trước, chính là ở mùa đông này hắn bị vứt bỏ, bị ném dưới trời tuyết suýt nữa chết cóng mà hiện tại...

"Em trai! Ăn!"

Giọng sữa mềm mại vang lên bên tai.

Hắn vừa quay đầu lại thì bị bôi kem lên mặt. Người khởi xướng trò đùa này thì ôm bụng cười chổng vó.

Xuỳ, trẻ con đúng là trẻ con. Không hiểu chuyện gì cả.

Cố tiểu thiếu gia cũng lười so đo với trẻ con, thuận miệng nói thầm một tiếng: "Thật lãng phí."

Ai ngờ đứa trẻ không hiểu chuyện kia dường như nghe hiểu, sửng sốt một chút sau đó thầm thừa nhận, gật gật đầu tiến lên: "Ưm" một ngụm —— "Ăn rồi nè!"

Cố Đường liếm liếm miếng bơ. Cố tiểu thiếu gia người đẹp, bơ trên mặt cũng ngọt hơn hẳn!

Cố Khải Niên không thể tin nổi nhìn đứa nhỏ trước mắt, nhất thời không thể lý giải hành động làm càn vừa rồi của đối phương, hắn giơ tay sờ sờ mặt. Một lúc sau mới nghẹn ra ba chữ —— "Dơ chết đi được..."

Nói là thế nhưng bên tai Cố tiểu thiếu gia lại đỏ lên kỳ lạ.

___________

Tác giả có lời muốn nói:

Cố Khải Niên ngoài miệng: Dơ chết đi được!

Cố Khải Niên trong lòng: Đáng yêu chét đi được!

Đường Đường: Miệng đàn ông từ nhỏ một chữ cũng không thể tin được, chậc chậc.