Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Tôi Còn Có Thế Có Ý Xấu Gì Chứ

Chương 9: Ăn Ý



Edit: Dli - MF21

🌷🌷🌷

_________

Cố Khải Niên bị bế lên từ xe tập đi giống như rùa nhỏ bị lôi ra khỏi mai vậy.

Cố rùa nhỏ khó chịu bày ra vẻ mặt nghiêm túc, lạnh lùng liếc nhìn tất cả.

Không sao, không sao, đẹp trai ba giây cũng là đẹp trai rồi.

Cố Đường giơ tay vỗ vai đối phương: "Em trai, *béo nhất!" Giỏi nhất!

*ý bé nó muốn khen bạn nhỏ giỏi mà nó nói ngọng nên nói từ 棒 (bàng) thành 胖 (pàng) á

Cố Khải Niên: "...."

Thà cậu đừng nói còn hơn.

Hai đứa nhỏ đặt cạnh nhau, một mặc âu phục đen tinh xảo xinh đẹp, một mặc lễ phục trắng mềm mại đáng yêu, hai tiểu bảo bối lớn lên đều *phấn điêu ngọc trác, tất cả ánh mắt cùng ống kính đều tập trung lên người họ.

*Phấn điêu ngọc trác: da thịt mềm mại trắng nõn, thường dùng để chỉ mấy đứa trẻ đáng yêu, cũng có thể dùng để chỉ người phụ nữ xinh đẹp.

Còn có người chỉ vào hai bé, phổ cập kiến thức cho người khác: "Bé sữa nhỏ là anh, bánh bao nhỏ là em."

Cố Đường rất phối hợp gật đầu: "Ừm!" Không sai!

Cố Khải Niên không muốn nói chuyện: "......"

Huỷ diệt tất cả đi.

Nhìn hai đứa nhỏ, có người vô cùng hâm mộ nói: "Cố phu nhân đời trước đã giải cứu cả giải Ngân Hà hả? Em bé đáng yêu như thế mà lại có tận hai đứa!"

Cũng có người đưa ra nghi vấn: "Hai đứa bé này tuổi không chênh lệch nhiều, chắc không phải anh em ruột đâu?"

Nhưng tóm lại vấn đề nhiều người quan tâm nhất vẫn là —— Làm thế nào để đêm nay đến Cố gia trộm hai cục đáng yêu này.

Lê ảnh hậu còn khoa trương hơn, đường đường ảnh hậu lại bị hai đứa nhỏ đáng yêu làm cho mất cả hình tượng, sờ tay sờ chân suýt xoa: "Uiiii, cho cô nhéo xíu nha..."

Cô cũng muốn dè dặt hơn nhưng mà không thể kiểm soát được chính mình!

Nhìn bàn tay đưa ra kia, khuôn mặt lạnh lùng của Cố tiểu thiếu gia rốt cuộc cũng lộ ra chút cảm xúc, hắn lùi lại một chút, nhìn chằm chằm móng tay dài của đối phương.

Những thứ sắc bén như này khiến hắn nhớ đến vài điều tồi tệ trước khi trọng sinh.

Tiếng khóc lóc của những đứa trẻ trong cô nhi viện, những cái tát có thể giáng xuống bất cứ lúc nào, chỉ cần làm việc chậm chạp một chút thôi cũng sẽ bị cấu nhéo, đánh đập. Khuôn mặt của hắn quanh năm bầm tím, sưng tấy lên vô cùng khó coi. Có một khoảng thời gian dài Cố Khải Niên còn không nhớ rõ dáng vẻ của mình trông như thế nào.

Nghĩ đến đủ loại chuyện đời trước, ánh sáng trong mắt hắn dần trở nên ảm đạm, đen sì, sâu không thấy đáy.

Ngay khi một chút ánh cuối cùng chuẩn bị biến mất thì một cục bông trắng bỗng xuất hiện trước mắt hắn.

Cố Khải Niên ngẩn người, biểu tình có phần mờ mịt như là vừa từ cơn ác mộng tỉnh lại.

Mà người đánh thức hắn chính là đứa nhỏ trước mắt này.

Bé sữa nhỏ dang hai tay, thân thể nhỏ căng ra hình chữ "大 (Đại)" chắn trước mặt hắn, dùng giọng sữa nói: "Không được bắt nặt em trai!"

Người đời trước chiếm thân phận của hắn, đời này lại thay đổi nhân sinh của hắn, thậm chí còn muốn bảo vệ hắn...

Tim Cố Khải Niên hơi nhảy lên một chút, tâm tình phức tạp. Truyện Ngược

Thật ra Cố Đường cũng không biết bạn nhỏ Cố Khải Niên suy nghĩ phong phú như thế. Cậu chỉ nghĩ đơn giản là sờ sờ nắn nắn em bé nam chính là có thể tăng giá trị sinh mệnh, nói không chừng còn rơi ra được mấy cái cốt truyện tệ, để người khác nhéo rồi cái gì cũng không có, thế chẳng phải là mất trắng à?

Cố tiểu thiếu gia bị người khác chiếm tiện nghi cũng chính là cậu bị người khác chiếm tiện nghi.

Chịu gì thì chịu chứ không thể chịu thiệt được!

[Một tràng pháo tay cho sự giác ngộ của ký chủ!!!]

Hệ thống cảm động sắp khóc luôn rồi, nó chưa từng gặp qua ký chủ nào chủ động giữ gìn nhiệm vụ như này, đi theo ký chủ như vậy còn sợ không hoàn thành được cốt truyện sao? Cứ nhắm mắt đi theo ký chủ, cuối năm chắc chắn có thưởng.

Lê ảnh hậu bị hai cục đáng yêu này mê hoặc, hoàn toàn không ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, cười hì hì học theo cách nói chuyện của Cố Đường, còn nhéo chóp mũi cậu: "Cô cứ thế đấy, con làm gì được?"

"Oa, liền...liền......"

Cố Đường chậm rì rì nói, quay lại đầu cho Cố tiểu thiếu gia một ánh mắt.

Cố Khải Niên vừa nhìn đã hiểu, gật đầu với cậu.

Giây tiếp theo, Cố Đường mở miệng, Cố tiểu thiếu gia bưng kín lỗ tai.

Lê ảnh hậu: "?"

Cố Đường hít sâu một hơi: "Oaaa———"

Tâm tình trẻ con như thời tiết tháng sáu, thay đổi thất thường.

Mọi người bất thình lình bị tiếng khóc làm cho chấn động, không hiểu làm sao.

Nhóm bảo an lập tức xông lên trước, ngăn đám người lại.

Khách khứa trêu hai đứa nhỏ cũng không quan trọng nhưng mà làm nó khóc lại là một chuyện khác. Không biết Cố tổng có trách phạt đám bảo an bọn họ không nữa...

Trong lúc nhất thời, đại sảnh nhốn nháo một phen.

Lê ảnh hậu là người hoảng nhất bởi chủ yếu là do cô gây ra, cũng không phải sợ bị trách cứ mà mấu chốt là.... cô áy náy, bé ngoan đáng yêu như này mà lại bị cô làm khóc.

Cô định đưa tay ra ôm nhãi con nhưng bảo an lại không cho cô đến gần.

Lê ảnh hậu gấp đến mức tháo luôn sợi dây chuyền to như trứng bồ câu trên cổ, lắc lắc trước mặt Cố Đường dỗ dành: "Bé con không khóc, con xem có thích thứ sáng lấp lánh này không? Cô cho con, mình không khóc nữa nha, cô xin cô xin..."

"Lê Vi Vi, cô làm bé con nhà tôi khóc rồi xin lỗi một câu là xong à?" Một giọng nữ thanh lãnh vang lên.

Nháy mắt sự chú ý của mọi người đều chuyển hướng.

Cố phu nhân!

Cố phu nhân đến hôn lễ cũng được bảo mật, chưa từng lộ diện!

Cố phu nhân có thể lấy được Cố gia gia chủ Cố Quyền, còn sinh được hai cục đáng yêu aaa!!!

Tột cùng là thần thánh phương nào đây?

Đến khi nhìn thấy rõ diện mạo của Cố phu nhân, mọi người đều há hốc mồm, mắt tròn xoe —— Thẩm, Thẩm ảnh hậu?!

Giá trị con người của ảnh hậu cũng có khác nhau, Lê Vi Vi là ảnh hậu mới của năm nay, chạm tay là bỏng, giá trị bùng nổ, nhưng Thẩm Ninh Thanh so ra cũng chẳng kém cạnh gì, là *tam kim ảnh hậu duy nhất của giới giải trí.

*Tam kim ảnh hậu dùng để gọi nữ diễn viên chiến thắng hạng mục Nữ chính xuất sắc nhất ở cả 3 lễ trao giải lớn là Kim Kê, Kim Tượng và Kim Mã.

Thậm chí còn có người nói, nếu không phải Thẩm ảnh hậu nghỉ ngơi một năm nên không có tác phẩm thì có lẽ vị trí ảnh hậu năm nay vẫn là của cô.

Thẩm ảnh hậu và Cố gia chủ cùng nhau xuất hiện.

Cố Quyền đứng bên cạnh Thẩm Ninh Thanh, tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, quan hệ vừa nhìn là hiểu.

Thật không ngờ Thẩm ảnh hậu nghỉ ngơ một năm này là để kết hôn, lại còn sinh con!

Xung quanh lập tức vang lên vô số tiếng máy ảnh.

#Thẩm ảnh hậu, Cố gia chủ ẩn hôn#

#Thẩm ảnh hậu sinh hạ người thừa kế Cố thị#

#Hai nữ hoàng điện ảnh đọ sắc#

Tuỳ tiện chụp vài tấm, cái nào cũng sẽ hot!

Mà hot nhất vẫn là ——

Hai vị ảnh hậu một người thanh lãnh như tuyết như sen, một người nóng bỏng như hồng đỏ, trong giới hai người là đối thủ cạnh tranh nhiều năm, ai mà ngờ được bây giờ đối tượng tranh đoạt lại là trẻ con!

"Cái gì mà bé con nhà cô? Hai đứa nhỏ này chỉ kém nhau vài tháng, sao có thể là do cô sinh được?"

Lê ảnh hậu vừa nói vừa nhân cơ hội ôm Cố Đường về tay mình.

Vừa rồi cô cũng nhận ra đứa nhỏ mặc tây trang đen mặt có vài phần giống Thẩm Ninh Thanh, còn hình dáng ngũ quan là bản thu nhỏ của Cố Quyền, chắc chắn là do hai người này sinh.

Nhưng bé ngoan kia thì không phải!

Vừa hay cô thích bé ngoan hơn. Nếu Cố gia không muốn bé ngoan thì cô sẽ mang bé đi!

Thế nhưng Thẩm Thanh Ninh nhìn có vẻ thờ ơ, không tranh không đoạt nhưng động tác còn nhanh hơn cô, một tay bế bé con lên.

Cố Đường ngồi trên tay Thẩm Ninh Thanh, cúi đầu nhìn Cố tiểu thiếu gia còn ở mặt đất, nhất thời hơi ngơ ngác.

Chẳng lẽ mẹ Cố Khải Niên cũng nhận nhầm con?

Tất cả mọi người đều có thể sẽ nhận nhầm nhưng chắc chắn mẹ sẽ không nhầm.

Thẩm Ninh Thanh đương nhiên biết đâu mới là con ruột của mình nhưng vừa rồi ở trong phòng, chồng đã kể cô nghe mọi chuyện, dù chưa từng gặp qua đứa nhỏ đã cứu con trai mình nhưng lòng cô rất mang ơn, kết quả vừa ra ngoài liền thấy bé ngoan bị Lê Vi Vi làm cho khóc. Sao mà cô lại không đau lòng cho được?

"Không cần cô quản, dù sao cũng đều là em bé nhà tôi."

Thẩm Thanh Ninh thoạt nhìn mảnh mai nhưng có thể một tay đứa nhỏ, tay còn lại thoải mái lấy khăn lụa lau nước mắt cho Cố Đường.

Này đại khái là sức mạnh của mẹ đi.

Gương mặt bé con non mềm như đậu hủ, trên mi còn vương lại nước mắt chưa rơi, nghe nói thân thể bé không tốt lắm, giống như đúc từ thuỷ tinh ấy.

Thẩm Thanh Ninh càng nhìn càng đau lòng, động tác lau nước mắt cho bé cũng thực nhẹ nhàng.

Cố Đường sụt sịt mũi, ngoan ngoãn tuỳ ý để mẹ Cố lau mặt, cậu nghĩ thầm, này cũng là một nhiệm vụ nhỉ?

[Đinh ——]

Âm thanh nhắc nhở của hệ thống đến hơi muộn.

[cốt truyện quan trọng 'cướp đoạt tình thương của mẹ nam chính' hoàn thành! Khen thưởng 20 điểm giá trị sinh mệnh, cốt truyện tệ x2]

[Ký chủ, sao cậu lại ưu tú thế a a a ——]

"Bình tĩnh thôi."

Cố Đường đã quen với quá trình hoàn thành nhiệm vụ, thậm chí còn bắt đầu quay ngược lại trấn tĩnh hệ thống.

Hehe, cảm thấy hơi phiêu phiêu.

Lê ảnh hậu không ôm được Cố Đường, chua chát nói với Thẩm Ninh Thanh: "Con ruột của mình còn không quản thì đừng nói gì nữa! Sinh con xong liên công tác liên miên, con ruột đối với cô cũng xa lạ nhỉ, nhìn đi, đến giờ nó cũng không chạy đến cạnh cô đấy!"

Thẩm Ninh Thanh nhìn con mình.

Quả thật, bình thường trẻ con nhìn thấy mẹ đều sẽ có phản ứng mà đứa nhỏ này lại không có gì. Mẹ bé đứa trẻ khác cũng không có biểu cảm gì.

Đứa nhỏ mặc tây trang đen chỉ đứng bất động một chỗ, như thể là xung quanh chẳng có quan hệ gì với nó.

Không, hình như hắn có để ý ——

Thẩm Ninh Thanh mơ hồ nhớ ra khi nãy cô bế bé ngoan lên, con trai có lạnh lùng liếc cô một cái, trong mắt đều là phòng bị.

Sao lại thế? Sợ cô cũng định trộm nhãi con?

Thẩm Ninh Thanh chỉ nghĩ là con trai mình một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, nhất thời không nghĩ gì nhiều.

Lê ảnh hậu lại ở bên cạnh thêm dầu vào lửa: "Có bản lĩnh thì cô thả đứa nhỏ này xuống, để xem nó có chạy đến chỗ cô không!"

Xung quanh rất nhiều truyền thông, tính của Thẩm Ninh Thanh cũng khá hơn thua, cô cẩn thận thả Cố Đường xuống: "Được, vậy để đám trẻ tự mình chọn."

Trên thực tế, cô cũng không chắc chắn lắm. Sau khi sinh con xong, cô liền vội vàng cho sự nghiệp, đây là sự thật không thể chối cãi. Đến con ruột còn không thân cận cùng cô huống chi là bé con này.

Thôi mặc kệ như thế nào, ít nhất có thể hai đứa nhỏ sẽ chạy đến chỗ ba ba...

Thẩm Ninh Thanh nghĩ như vậy, lặng lẽ dịch sang gần Cố Quyền, gửi gắm hy vọng vào người tiếp xúc với mấy đứa nhỏ sớm hơn cô một chút này.

Cố Quyền: "?"

Ông cũng không có loại niềm tin mù quáng như thế. Ánh mắt con trai nhìn ông như thể cá mập chuẩn bị cạp bay đầu ông vậy đó.

Cố Đường đứng xuống mặt đất, ngẩng đầu nhìn người lớn xung quanh, không cần suy nghĩ quay đầu chạy về phía Cố tiểu thiếu gia.

Cố Khải Niên nhìn bé sữa nhỏ chạy về phía mình, hơi cong khoé miệng.

Đám người lớn nói chuyện hắn cũng nghe được, cũng biết mẹ rất mong chờ mình và bé con cùng nhau chạy tới nhưng mà hắn không có hứng thú.

Hắn đối với cha mẹ ruột không có mong chờ gì, cũng không có cảm tình gì, hắn lười phối hợp mấy cái hoạt động nhàm chán này. Thế nên hắn cho bé sữa nhỏ một ánh mắt, tin rằng với sự ăn ý của bọn họ thì chắc chắn bé sẽ hiểu.

Cố Đường đương nhiên hiểu, cũng biết 'bệnh lạnh lùng' của Cố lão đại lại tái phát.

Nhưng mà không sao. Dù sao nhiệm vụ cũng hoàn thành rồi, so với làm vợ chồng Cố gia vui vẻ thì vẫn là bạn nhỏ Cố Khải Niên quan trọng hơn.

Cố Đường ngoan ngoãn đứng bên cạnh Cố Khải Niên, vai chạm vai hắn.

Anh không đi, tui không đi. Chúng ta đều không đi.

[Ayy, ký chủ cậu không đi cũng được, chỉ là nhiệm vụ 'dỗ mẹ nam chính vui vẻ' sẽ không hoàn thành thôi, dù gì cũng không phải cốt truyện mấu chốt, cũng chỉ tổn thất hai xu cốt truyện tệ thôi, vấn đề không...]

Hệ thống còn chưa nói hết liền thấy Cố Đường chuẩn bị chạy lại chỗ Thẩm Ninh Thanh.

Cố Đường: "Đùa gì thế, hai vạn đấy!"

Cố Khải Niên đang định nắm tay bé sữa nhỏ thì lại bắt phải một khoảng không, hắn mím môi, hàm răng hơi nghiến chặt.

Hắn biết mà, bất cứ lúc nào cũng sẽ không có người đứng cùng một chỗ với hắn.

Nhưng mà, Cố Đường chạy được hai bước bỗng nhớ tới cái gì đấy, quay lại kéo tay Cố Khải Niên.

Cảm xúc mềm mại từ lòng bàn tay truyền đến, bé sữa nhỏ cong mắt: "Chúng ta cùng đi!"

Cố Khải Niên sửng sốt.

Hình như hắn chưa từng gặp qua nụ cười nào chói mắt như vậy.

___________

Tác giả có lời muốn nói:

Đường Đường: Hắn còn không chịu đi, tui muốn dắt hắn!

Cố Khải Niên: Cậu ấy rất đáng yêu, tôi muốn đi theo cậu ấy!