Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Tôi Còn Có Thế Có Ý Xấu Gì Chứ

Chương 2: Có thể có ý gì xấu chứ



Edit: Dli - MF21

🌷🌷🌷

_______

Cố Khải Niên bị bảo mẫu giấu ở trong đống thú bông đó á hả?!

Cố Đường lo lắng bò qua xem, dùng sức túm lấy cái đuôi nhỏ: "ayyydaaa____"

Cậu muốn đem củ cải nhỏ Cố Khải Niên lôi ra ngoài nhưng mà____

Túm không nổi, bỗng dưng trước mắt xoay mòng mòng, theo quán tính mà bổ chỏng ra đằng sau.

Cố Đường choáng váng ngồi trên tấm đệm lót, trong đầu toàn là ngôi sao nhỏ.

Ủa, này là như nào đây?

[Ấm áp nhắc nhở: ký chủ hiện tại chỉ là một hạt đậu hơi to to xíu* thôi, thân thể yếu ớt, ngay cả ngồi thôi cũng đã khó khăn rồi, tự biết lượng sức mình đi]

*: ừm, cái này mình không biết là gì nên dịch bừa z cho nó cutii á chứ chưa chắc đã đúng nghĩa đâu ạ, mn hoan hỉ nhe. 🥺🙆‍♀️

"???"

Rồi ấm áp dữ chưa?

Lễ độ của mày ở đâu vậy?!

Cố Đường không thèm phản ứng hệ thống, cậu đương nhiên không tin cái thứ tà đạo này rồi, chỉ là mấy con thú bông thôi chẳng lẽ cậu lại không đánh nổi?

Vì thế đôi chăn ngắn ngắn nho nhỏ đứng lên, một lần nữa nhắm vào đống thú bông kia____

Hai phút sau.

Đống thú bông rơi rớt tan tác còn Cố Đường thì thở hồng hộc.

Trước mặt cậu là củ cải nhỏ Cố Khải Niên vừa được giải cứu... À không, là bạn nhỏ Cố Khải Niên.

Mặc kệ hơn hai mươi năm sau có là Cố lão đại ngầu lòi như nào thì bây giờ vẫn là một đứa nhỏ phải mặc bodysuit mà thôi.

Cố lão đại lúc nhỏ trông như nào nhỉ?

Cố Đường tò mò muốn chết, chờ khi hơi thở bình thường trở lại liền vươn tay nhỏ lay lay Cố Khải Niên____

Xì, không hổ là nam chính!

Mặc dù vẫn còn là trẻ con nhưng ngũ quan đã vô cùng tinh xảo, da thịt non mềm, trắng tinh như tuyết, môi đỏ tựa như hoa mận rơi trên tuyết trắng.

Tiểu Khải Niên ngủ rất sâu, động tĩnh lớn như vậy cũng không đánh thức được hắn, lông mi đen dày như lông quạ rũ trên mí mắt.

Cố - lỗi thời - Đường nghĩ ngay tới công chúa Bạch Tuyết.

Trẻ con thường mặc đồ vào thì không phân rõ được giới tính, đặc biệt là người xinh đẹp như Cố tiểu thiếu gia đây thì càng không.

Cố Đường là người yêu cái đẹp, đời trước hằng ngày nằm trên giường bệnh không có việc gì làm nên vẽ ra đủ kiểu người đẹp, bây giờ càng nhìn Cố tiểu thiếu gia lại càng thấy thích, cậu không nhịn được mà duỗi tay ra sờ sờ mặt của đối phương.

Hehe, mềm ghê...

Đang sờ hăng say thì bỗng nhiên Cố Khải Niên mở mắt ra, cậu không kịp đề phòng mà đối diện với một đôi mắt đen như biển sâu không đáy____

Bàn tay đang sờ lung tung lúc này mới dừng lại: "A?" Tỉnh?!

Thật ra Cố Khải Niên đã sớm tỉnh lại.

Chỉ là thân thể quá mệt mỏi nên không được năng động cho lắm.

Hắn vừa trải qua điều không thể tưởng tượng - tử vong và trọng sinh. Cái này nếu là người khác thì có khi còn phải cần một khoảng thời gian để xác nhận xem mình có nằm mơ hay không nhưng đối với Cố Khải Niên hắn chỉ hơi kinh ngạc một chút mà thôi, rất nhanh sau đó liên bình tĩnh trở lại.

____một trận tai nạn xe cộ đã khiến hắn trọng sinh trở về giai đoạn trẻ con.

Lúc này hắn vẫn còn ở Cố trạch, không bị bảo mẫu bắt đi, cũng không bị vứt bỏ vào một ngày tuyết lớn, lại càng không bị lưu lạc đến nơi cô nhi viện lòng dạ hiểm độc kia chịu mọi sự khinh thường...

Nghĩ đến những thứ đã phải trải qua đó khiến ánh mắt Cố Khải Niên trở nên đen tối mờ mịt.

Cố Đường thấy Cố tiểu thiếu gia tỉnh lại thì cực kỳ vui vẻ, tung tăng thò lại gần chào hỏi đối phương: "a nha nha" Hê nhô nha!

"..." Cố Khải Niên lạnh lùng đánh giá đứa trẻ trước mặt.

Đây đại khái chính là hàng giả mà Vương Tố Nga chuẩn bị dùng để thay thế hắn đây mà.

Khó trách có thể có được sự tín nhiệm của Cố gia, quả thật là có chút bản lĩnh mê hoặc lòng người.

Thân thể bé bé xinh xinh rất dễ khiến người ta khơi dậy lòng muốn bảo vệ, đôi mắt hổ phách to tròn lộ rõ vẻ ngây thơ không rành thế sự, khuôn mặt cũng tròn tròn như vậy... Đứa trẻ chỗ nào cũng tròn tròn, thật đáng yêu.

Giống một viên sữa núng nính mềm mại.

Chỉ là đứa trẻ thoạt nhìn đơn thuần, vô hại này lại là người chiếm đoạt thân phận của hắn. Thời điểm hắn túng quẫn, bi thảm nhất thì tên hàng giả này lại đang ở Cố gia hưởng phúc.

Nghĩ đến đây, Cố Khải Niên nheo mắt lại, cả người toát ra hơi thở đầy nguy hiểm.

Đáng tiếc là Cố Đường hoàn toàn không 'get' được điều này.

Nếu nói tương lai Cố lão đại trừng mắt một cái có thể làm cậu hồn phi phách tán thì hiện tại ánh mắt chết chóc của bạn nhỏ Cố Khải Niên đối với cậu chỉ như cào ngứa.

Một đứa trẻ còn mặc bodysuit thì có thể có bao nhiêu lực sát thương chứ?

Cậu căn bản không nghĩ đến phương hướng nguy hiểm kia.

Cố Đường nhìn không hiểu ý tứ trong ánh mắt của hắn, chỉ có thể mờ mịt gãi gãi đầu nhưng mà tay lại ngắn quá nên không với tới, đành phải cào cào lỗ tai tượng trưng.

Sao lại thế này?

Lão đại khi còn nhỏ đã lạnh lùng như vậy hả?

Nói không phải khoe chứ cậu rất được trẻ con hoan nghênh đó, đời trước ở bệnh viện mấy đứa trẻ con trong khoa nhi đều thích chạy tới tìm cậu chơi cùng, cũng không biết sau khi cậu chết đi đám nhóc kia có khóc không nhỉ.

Nhãi con khó tính như Cố tiểu thiếu gia này vẫn là mới thấy lần đầu, từ khi tỉnh lại tới bây giờ cũng không chịu trưng ra chút tươi cười nữa.

Nhưng mà không sao.

Cậu còn một đòn sát thủ nữa!

Cố Đường hướng về phía Cố tiểu thiếu gia nở một nụ cười vô tâm vô phế, đột nhiên lại dùng hai tay nhỏ che mặt: "a nha!"

Ú oà nè!

Cố Khải Niên ngẩn ra: "?"

Hai giây sau, bàn tay trắng nõn hướng ra ngoài giả làm hai cái tai heo, mũi nhỏ tinh xảo nhăn nhăn lại: "Hừ"

Biến thành lợn con nè!

Các bạn nhỏ dưới hai tuổi thích nhất là chơi mấy trò "ú oà" như này đó.

Cố Đường cực kỳ tự tin nhìn chằm chằm Cố tiểu thiếu gia, hai tay đặt bên tai thỉnh thoảng còn rung rung lên trêu chọn hắn.

Cố Khải Niên: "..."

Đứa trẻ này thoạt nhìn không được thông minh cho lắm nhỉ.

Cũng đúng.

Một đứa trẻ bé tí như vậy còn có thể có ý xấu gì chứ?

Cố tiểu thiếu gia đối với mấy trò chơi trẻ con này không có hứng thú gì, vẫn như cũ một mặt lạnh tanh. Hắn có một đôi mắt đen nhánh như mực, con ngươi rất lớn nhưng ánh sáng bên trong lại rất ít, khi nhìn chằm chằm người khác tạo cảm giác giống như hai cái đầm lầy sâu không thấy đáy.

Hai đứa trẻ bốn mắt nhìn nhau.

Cố Đường nhìn nhìn hắn, trong lòng bắt đầu lo lắng.

Hình như có gì đấy không thích hợp lắm...

Tất cả tuyệt chiêu dỗ trẻ con của cậu đều lôi ra hết rồi, tại sao tên nhãi này một cái biểu cảm cũng không có vậy?

Bình thường mấy đứa trẻ con có như vậy đâu!

Chẳng lẽ mụ bảo mẫu kia uy hiếp hắn gì đấy để hắn không được ầm ĩ sao?!

Cố Đường quanh năm ở bệnh viện, nghe qua không ít trường hợp chữa bệnh phải sử dụng thuốc an thần, tuy nhiên cái đó không thể dùng cho trẻ nhỏ, dùng thuốc không đúng rất dễ ảnh hưởng đến trí não.

Dựa theo cốt truyện thì bạn nhỏ Cố Khải Niên sau khi trải qua bao nhiêu khinh thường thời thơ ấu sẽ dùng hào quang nam chính đi trên con đường quật khởi.

Ừm, nhưng lỡ như biến thành một đứa nhỏ ngốc rồi thì cái hào quang nam chính kia còn làm ăn được gì nữa!

Nam chính mà khởi không được thì pháo hôi như cậu đến đời nào mới hoàn thành được nhiệm vụ?

Cố Đường càng nghĩ càng hoàng, hận không thể nắm vai Cố Khải Niên lắc lắc.

Anh là nam chính đó.

Nhất định phải có trí thông minh bình thường nha trời!

Thấy Cố Khải Niên lại chuẩn bị nhắm mắt, Cố Đường quyết tâm.

Tóm lại là mặc kệ có bị bắt uống thuốc hay không, không thể để bạn nhỏ Cố Khải Niên tiếp tục ngủ nữa, càng ngủ càng ngu.

Chỉ có thể thử biện pháp kích thích...

Cố Đường lặng lẽ nhìn về phía Cố tiểu thiếu gia cả người chỉ lộ ra khuôn mặt trắng nõn, liếm liếm hai cái răng sữa nhỏ mới mọc của mình: "a a!"

Ngoan nha, tui sẽ nhẹ nhàng thôi.

Chú ý tới biểu cảm chốc chốc lại thay đổi của bé sữa bên kia, Cố Khải Niên mơ hồ cảm thấy có chút không ổn.

Chỉ thấy bé sữa cười thẹn thùng với hắn một cái rồi bỗng nhiên mở miệng, không đợi hắn kịp phản ứng đã "a ô" cắm một ngụm____

Cố Khải Niên: "?!!!"

[Đinh____]

Âm thanh trong đầu một lần nữa vang lên.

Cố Đường vừa cắn người xong hơi hoảng sợ: "Sao vậy?"

Không phải lại là ấm áp nhắc nhở gì đó chứ.

[Chúc mừng ký chủ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ người mới "Hung hăng khi dễ nam chính, để lại cho hắn vết thương không thể xoá nhoà thời thơ ấu"! Khen thưởng 20 điểm giá trị sinh mệnh! Đang thêm cho cậu phần thưởng phụ "hệ thống ngôn ngữ trẻ con", chúc cậu sử dụng vui vẻ!]

Hệ thống cũng rất vui vẻ, âm tiết máy mọc cũng trở nên hoạt bát hơn.

Hệ thống làm việc thích nhất là những người hợp tác có hiệu suất cao.

Tuy rằng phương thức hoàn thành nhiệm vụ của ký chủ không giống nó tưởng tượng cho lắm nhưng mà đầu não đã đưa ra phán đoán rồi thì một cái hệ thống nhỏ như nó đương nhiên sẽ không có dị nghị gì.

Chỉ cần ký chủ hoàn thành nhiệm vụ là có có thể tan làm rồi!

Nhìn thanh máu từ từ "+20", Cố Đường xuất hiện một dấu hỏi chấm to đùng.

Cậu không khi dễ trẻ nhỏ mà...

Cũng chưa lưu lại vết thương gì đó cho nam chính mà... Ủa, khoan!

Cố Đường nghiêng đầu nhìn trên mặt Cố Khải Niên có một dấu răng tròn tròn do cậu cắn ra, hơi hơi chột dạ.

Giơ tay lên sờ sờ.

Ây da, xoá không được thật.

"Thật xin lỗi..." Cố Đường lúc này có thể nói lời nói, chủ động xin lỗi nạn nhân.

Lần đầu cắn người, không có kinh nghiệm.

Cắn hơi mạnh.

Lần sau sẽ chú ý hơn.

Dấu răng này không phải sẽ không xoá được chứ...

Nhưng mà, hoàn thành nhiệm vụ rồi, vui quá đi hehehehe!

Sờ sờ mặt nhỏ tính là hung hăng khi dễ, cắn một dấu răng tính là vết thương không thể xoá nhoà.

Với ý nghĩ như này thì cốt truyện cũng không quá khó làm!

Cố Đường lập tức tràn ngập hy vọng với tương lai.

Cậu cảm thấy cảm có thể làm được!

Đáng tiếc, trẻ con vui buồn không giống nhau.

Cố Đường bên này vui sướng hài lòng, Cố Khải Niên bên kia mặt đen như đít nồi.

Cố Khải Niên không thể hiểu được bị đứa trẻ cắn một cái, không thể phản kháng cũng không thể nói lí lẽ. Đối phương cắn xong còn ỷ vào việc hắn không thể động đậy mà động tay động chân với hắn không chút tội lỗi, đã thế thỉnh thoảng còn ngây ngô cười vài tiếng...

Thật ra mà nói nếu có vết thương gì đó thì cũng là vết thương ở trong lòng của Cố tiểu thiếu gia. Thử hỏi bóng ma tâm lý trong lòng hắn lớn cỡ nào!

Cố Khải Niên hung hăng trừng mắt với Cố Đường nhưng mà vẫn không thể hết giận, nghẹn nửa ngày mới nói ra từ đầu tiên sau khi trọng sinh: "...Lượn"

Âm thanh vừa phát ra bằng một giọng sữa hơi trầm thấp.

Cố tiểu thiếu gia nghe thấy thanh âm của chính mình lập tức ngậm miệng, hai bên tai đều đỏ cả lên.

Cố Đường lại rất kinh hỉ: "Ủa?! Nói chuyện được nè!"

Vẫn có thể nói bình thường.

Có thể giao tiếp thì khẳng định không phải một đứa nhỏ ngốc.

Cố Khải Niên chết cũng không ngờ lại nghe thấy mình phát ra cái giọng sữa đáng xấu hỏi này, tất cả những thứ hắn phải chịu từ kiếp trước cộng lại cũng không khiến hắn mất mặt như lúc này.

Đứa nhỏ trước mắt này trông thì ngoan ngoãn đáng yêu, ngoài miệng dùng giọng sữa để xin lỗi hắn, hắn vừa quay đi thì lại cười toe toét, còn muốn trêu chọc hắn, rõ ràng là cái kiểu "Tui sai rồi, lần sau tui vẫn thế nữa" mà.

Vốn dĩ cảm thấy trẻ con vô tội nhưng hiện tại xem ra nhãi con này là hư từ bé rồi!

Cái gì mà bé sữa.

Này không kém bánh bao có độc là bao đâu!

Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra.

Cố Đường cùng Cố Khải Niên ăn ý đồng thời quay đầu nhìn về phía người đến.

Bảo mẫu Vương Tố Nga thấy Cố Lân đã về phòng nên mới nhân cơ hội đi vào trộm đổi con, nào ngờ vừa mở cửa liền thấy đống thú bông bị ném lung tung, Cố tiểu thiếu gia bị bà ta giấu trong đống đó đã bò ra ngoài.

"Đáng chết! Ai cho mày ra?"

Vương Tố Nga xông tới, hung tợn giơ bàn tay lên với Cố Khải Niên.

Ở trước kia bà ta đương nhiên không dám ra tay nặng nề với Cố tiểu thiếu gia kim tôn ngọc quý, sợ để lại vết thương gì đó trên người hắn.

Nhưng hôm nay nếu chuyện thành công thì Cố tiểu thiếu gia chính là con của bà, không chỉ để bà tuy tiện đánh chửi mà về sau còn phải kiếm tiền dưỡng lão cho bà.

Cố Khải Niên biết tính toán của bà ta, hai mắt trở nên ảm đạm không có ánh sáng.

Thân thể hắn không thể nhúc nhích, lại trong sinh thành một đứa trẻ, căn bản không thể nào phản kháng.

Tất cả chỉ là trải qua một lần nữa thôi mà...

"Không muốn!"

Giọng sữa vang lên đánh gãy liên tưởng của Cố Khải Niên.

Hắn chỉ thấy "Bánh bao có độc" kia vội vã bò lại đây, dùng thân thể nhỏ xíu che trước người mình.

Trong nháy mắt, Cố Khải Niên có chút lo lắng.

Một cái tát của bảo mẫu phỏng chừng có thể tát bay bánh bao nhỏ luôn đó.

Cũng may Vương Tố Nga kịp thời dừng tay lại.

Bà ta sở dĩ không nghi ngờ Cố Đường chút nào bởi vì bà rõ hơn ai hết đứa trẻ này cơ thể yếu ớt như thế nào, căn bản không có khả năng lôi được Cố tiểu thiếu gia từ trong núi thú bông lôi ra.

Nếu không phải nuôi sống đứa trẻ này khó khăn thì bà cũng không đến mức mạo hiểm mà đổi con.

Nhưng đã muốn đổi thì đương nhiên phải để người sống.

Bà cũng sợ bàn tay này của mình làm Cố Đường có mệnh hệ gì.

Cố Đường thấy bảo mẫu dừng tay lại thì nhẹ nhàng thở ra, dứt khoát tựa lên người Cố Khải Niên thầm thì: "Không muốn bị đánh đâu, đau đau, huhu,..."

Cậu cũng không định nói mấy cái điệp từ ghê sợ kiểu này nhưng mà cái hệ thống ngôn ngữ trẻ con kia hình như tải hơi chậm...

Lông mi của Cố Khải Niên run rẩy.

Đứa trẻ trong lòng ngực này thân thể mềm mại, khi đối phương bổ nhào vào lòng hắn còn mang theo một mùi sữa nồng đậm.

Hương vị ấm áp, nhu hoa, lại có chút ngọt ngào...

Đời trước hắn chưa từng ngửi qua.

Mày Cố Khải Niên hơi nhăn lại, trên mặt thần sắc phức tạp, không biết đang suy nghĩ cái gì.

"Được được, đừng có khóc, còn khóc nữa là yêu quái bắt mày đi đấy"

Mục đích của Vương Tố Nga là đổi con, biết là đứa bé này khóc yếu nhỏ như muỗi kêu nhưng bà cũng không hy vọng cành mẹ đẻ cành con*, một bên uy hiếp Cố Đường không được khóc, một bên vươn tay định ôm tiểu thiếu gia đi.

*ý là sợ Cố Khải Niên cũng khóc theo á

Cố Khải Niên dùng sức né tránh.

Có lẽ do vừa bị bé sữa kia cắn nên có chút tác dụng, tri giác của hắn khôi phục, cánh tay đã có thể hoạt động được rồi.

Nhưng dù vậy thì việc muốn đấu tranh với một người trưởng thành vẫn rất khó khăn.

Cố Khải Niên thở hắt ra.

Gần như tuyệt vọng chờ đợi diễn biến đời trước lặp lại một lần nữa.

Đúng lúc này, em bé vẫn đang ở trong lòng hắn bỗng nhiên ngồi dậy.

Bé sữa chớp chớp đôi mắt, nhìn bảo mẫu, lại quay đầu nhìn hắn, hít sâu một hơi, há to miệng____

"!" Cố Khải Niên cảm giác được không ổn, rất có kinh nghiệm mà khẩn cấp che mặt lại.

Nhưng mà lần này không phải như hắn dự đoán.

Giây tiếp theo, một tiếng khóc nỉ non vang vọng khắp phòng giống như một quả bom âm thanh nổ tung tại chỗ.

Cố Đường: "Oaaaaa____"

Cố - không kịp che tai - Khải Niên: "...."

_______

Tác giả có lời muốn nói:

Cố Khải Niên: tôi có kinh nghiệm tôi che mặt trước.

Đường Đường: Kinh hỉ hong? Bất ngờ hong?